Dục Uyển
Câu lạc bộ A Tư Bổn.
Hay còn gọi là câu lạc bộ dưới lòng đất, nghe tên đã nói lên tất cả. Phải, nó chính là nằm dưới lòng đất. Ngay phía trên nó chính là nơi lể hội hóa trang đang diễn ra.
Đây là một nét thu hút khác của đảo Không Tên mà ít ai cũng biết, dưới chân họ còn có một thế giới ngầm khác, thế giới của máu và nắm đấm, thế giới của những kẻ mạnh mới tồn tại.
“Bốp…”
Từ trên sàn đấu, một võ sĩ cao lớn vạm vỡ đang đấm tới tấp vào bụng của một đấu sĩ khác, máu từ mũi chạy dọc xuống miệng, mặt mày choáng váng và hắn khụy ngã xuống sàn.
“Bốp… p… p!!!” Sau cùng còn nhận thêm một cú đá song phi, dứt điểm, bay ra khỏi võ đài.
“Rầm… m…”
“Một! Hai… ba…”
Hắn nằm liệt dưới đất không thể nào ngẩng đầu lên, không biết là đã chết hay hôn mê. Tiếp theo có một cái cáng được khiêng vào, bỏ hắn lên rồi mang ra ngoài.
“Ông chủ! Gã đó là tôi mới lựa ra… tôi nghĩ có thể thay thế mặt nạ sắt”
Người đàn ông có khuôn mặt tròn trịa, dáng người mập phì đang ngồi ghế dựa ăn táo, nhìn cách ông ta ăn táo cũng đoán được là một người cục mịch thô lỗ, cắn một phát hết nửa trái táo, nước chảy tèm lem dính đầy cả bộ râu, không biết là nước táo bắn ra hay nước bọt ông ta chảy xuống.
Tùy tiện, lấy tay quẹt quẹt miệng, rồi chùi hết vào quần. A Tư Bổn, thuộc bang Chu Tước của Bạch gia.
Bởi vì tính khí nóng nãy, lại thô lỗ đần độn nên bị anh em trong Bang phái tống lên hòn đảo khỉ ho cò gáy này để tự sinh tự diệt, nói là cai quản an ninh trên đảo cho dễ nghe, lão biết đám người đó là muốn cô lập lão.
A Tư Bổn luôn mong chờ một ngày được quay trở về, sắp tới là sinh nhật của bà hai lão đại bang Chu Tước, lão muốn kiếm một chút ít vàng, chừng trăm cây, để xây cái lồng chim chốt con hoàng khuyên của bà ta. Khi bà hai vui vẻ sẽ nói tốt vài câu trước mặt lão đại, thì ngày về của lão sẽ không còn xa. Tất cả hy vọng A Tư Bổn đều đặt hết vào mùa đấu võ tự do này, nhưng bổng nhiên tên khốn đó lại mất tích vào lúc quan trọng nhất.
“Mày nói thằng đó sao…” A Tư Bổn quay sang nhìn tên gầy còm vừa lên tiếng.
“Dạ phải! Ông chủ thấy nó thể nào… có phải rất là khá không”
“Mày lại gần đây…” A Tư Bổn đưa tay lên ngoắc ngoắc gã gầy còm lại gần, hắn vừa bước tới thì lão ta đã quất ngay vào mặt một cái xây xẩm mặt mày.
“Bốp…”
“Khá ông nội mày… như vậy mà gọi là đánh đấm hả, sao mày không dắt nó về nhà đấm bóp cho mẹ mày luôn, đem nó đi thi đấu, không phải mày muốn ông đây bán nhà luôn, thằng ngu…”
“Tất cả bọn mày! Mau đưa mặt nạ sắt về đây cho… tao… o… o… o… o…”
Phải nói là tiếng hét của lão ta còn lợi hại hơn cả chiêu “sư tử rống”. Một chữ “tao” của A Tư Bổn khiến cho cả câu lạc bộ như muốn nổ tung, người người bịt tai.
Mặt nạ sắt chính là trụ cột của câu lạc bộ, do đích thân A Tư Bổn lượm về. Là con át chủ bài đem về nguồn thu nhập cao cho câu lạc bộ, nhưng ngoại trừ ông chủ ra thì mặt nạ sắt như thế nào là một ẩn số với những thành viên còn lại trong câu lạc bộ. Diện mạo sao… chưa nhìn thấy, tuổi tác ư… không biết. Tính tình thế nào… không rõ.
Nhưng có một chuyện họ biết rất rõ, là vào 11h tối nay sẽ có một trận đấu tự do giữa các đấu sĩ của hai câu lạc bộ A Tư Bổn và Á Tư Mã. Ông chủ đã cược hết tất cả gia tài của mình vào đó. Và vào lúc 10h tối nay cũng tức là 1 tiếng trước, mặt nạ sắt đã biến mất khỏi câu lạc bộ.
“Ông chủ! Tôi đã tìm được mặt nạ sắt” Gã thứ mười bước vào, tự tin thể hiện trước A Tư Bổn về năng lực của mình.
“Làm tốt lắm, dẫn thằng ăn cháo đá bát đó vào đây”
A Tư Bổn tức giận ngồi xuống ghế, suy nghĩ khi kẻ đó bước vào, ông muốn lập tức phanh thây, nghiền nát, xé nhuyễn hắn ra, nhưng phải đợi sau khi trận thi đấu kết thúc.
“Bộp…”
Vận động miệng nãy giờ A Tư Bổn đã đủ mệt và khát nước, ông ta cầm trái táo khác lên, cắn một miếng thật to.
“Ông chủ! Người đã được đưa vào”
A Tư Bổn nhìn khắp câu lạc bộ, không thấy cái người muốn gặp. Chỉ có một thằng nhóc đẹp trai lạ mặt, và một con nhóc xấu như quỷ dạ xoa.
“Người đâu” Ông ta lên tiếng.
Cả mười gã đã bắt Hoắc Luật và Dục Uyển về, đều ngơ ngác nhìn nhau rồi gãi gãi đầu. Ông chủ hỏi “người đâu” là ý gì. Không phải, người bọn họ đã đưa về rồi sao. Ông chủ còn đang kiếm ai nữa.
“Tao hỏi người đâu… mặt nạ sắt đâu, tụi bây câm hết rồi hả” A Tư Bổn hét ầm lên, nghe tiếng sư tử rống lần nữa thì họ mới tĩnh người.
“Ông chủ! Mặt nạ sắt không phải là thằng nhóc này sao” Tên thứ mười chỉ tay về phía Hoắc Luật đang đứng.
“Chát…” Một bạt tay làm chuyển xoay mặt mày, hắn ngã lăn xuống đất.
“Mày đang giỡn mặt với tao hả… không tìm ra mặt nạ sắt lại bắt về một thằng nhóc không rõ lai lịch… có phải bọn bây đang thử thách tính nhẫn nại của tao…” A Tư Bổn hét gầm lên.
“Ông chủ! Thằng nhóc nay không phải là mặt nạ sắt sao”
Hắn kinh ngạc chỉ tay về phía Hoắc Luật một lần nữa, mà trong cái câu lạc bộ này không ai biết diện mạo thật của mặt nạ sắt ngoại trừ A Tư Bổn, thì họ chỉ biết nhận dạng tên đó qua chiếc mặt nạ Dục Uyển đang cầm trên tay.
“Tao phải nói bao nhiêu lần nữa, thằng đầu heo… bọn bây mới khôn ra hả” A Tư Bổn lại chửi xối xả vào mặt, chỉ tay vào mặt từng người, điểm danh từng cái tên một.
“Thằng nhóc này không phải người tụi bây cần bắt về”
“Ông chủ! Lúc tôi đuổi theo mặt nạ sắt đến gần nhà nghỉ thì hắn biến mất, sau đó gặp tên nhóc này ở đó… trên tay nó còn cầm cái mặt nạ… nên bọn tôi đều nghĩ nó chính là mặt nạ sắt” Tên thứ mười lên tiếng.
“Dạ phải! Tại thằng nhóc này nó đánh quá lợi hại, một mình có thể hạ cả tám người bọn tôi… bọn tôi càng tin nó là mặt nạ sắt” Gã thứ chín tiếp lời.
“Nếu ông cho bọn tôi biết mặt mũi của tên mặt nạ sắt đó, thì chúng tôi đã không bắt nhầm người” Tên thứ tám chen ngang.
Bởi vì thời gian quá gấp, mặt nạ sắt bỏ chạy là A Tư Bổn lập tức cho người đuổi theo, cũng quên mất đi, cả câu lạc bộ này ngoại trừ ông thì không ai biết diện mạo thật của mặt nạ sắt, là ông vô tình lượm được hắn ở gần biển, lúc đó trên mặt của hắn đã mang chiếc mặt nạ sắt này, diện mạo của tên đó nhìn cũng không tệ nhưng không hiểu sao lại mang mặt nạ, có lẽ là tội phạm bị truy nã… Nhưng ông cũng chẳng cần quan tâm đến cái lý lịch của hắn làm gì, chỉ cần biết khả năng đấm đá của hắn rất lợi hại, có thể kiếm ra tiền là được.
Lúc vừa mới đến câu lạc bộ, một mình hắn có thể đánh bại cả bảy người cùng lúc, cho nên…
“Khoan đã! Mày vừa nói thằng nhóc này có thể đánh bại cả tám người bọn mày” A Tư Bổn vừa nhớ đến chuyện cũ, lại giật mình nhìn Hoắc Luật, rồi nhìn tên thứ chín.
“Dạ phải!”
Đầu góc gian thương trỗi dậy. Mặt nạ sắt cũng chỉ có ông biết mặt, trước giờ không ai biết mặt mũi hắn ra sao. Cho dù thằng nhóc này có đóng giả làm tên đó, cũng không sợ bị phát hiện ra. Một tiếng nữa trận đấu võ tự do sẽ bắt đầu, ông phải nhanh chóng tìm người thay thế.
“Anh bạn nhỏ! Chúng ta làm một cuộc giao dịch được không, cậu giúp tôi đóng giả làm mặt nạ sắt, đánh thắng trận đấu tối nay… tôi sẽ trả công cậu thật hậu hĩnh”
“Không hứng thú…” Hoắc Luật lạnh lùng phun ra một câu, mặt của A Tư Bổn tối xầm lại.
“Rất có khí phách giống tôi hồi trẻ… tôi thích cậu rồi đó, nói đi… cậu muốn thế nào mới đồng ý”
“Ông để bọn tôi đi, tôi sẽ trả công ông hậu hĩnh… nói đi con số ông muốn là bao nhiêu”
“Ha… a…”
Nhưng lời nói thật của Hoắc Luật lại đổi lại một trận cười của mọi người, không ai tin, họ cho là hắn đang giở trò, một thằng nhóc thì có gì lợi hại, lại đi chung với một con xấu xí như vậy, nhất định là dạng tiểu bạch kiểm sống nhờ vào tiền đàn bà.
“Thằng nhóc xấc xược! Ông chủ tao coi trọng mày còn không biết tốt xấu, dám ăn nói với ông chủ tao kiểu đó sao” Tên thứ mười bước tới nắm lấy cổ áo của Hoắc Luật xách lên.
“Tránh ra! Đây có chỗ cho mày chen vào lên tiếng sao”
A Tư Bổn đẩy tên thứ mười ra, hắn ai oán nhìn ông ta, tôi là muốn ra mặt thay cho ông, ông còn đối xử với tôi như vậy sao, ông chủ.
“Anh bạn nhỏ! Khẩu khí cũng khá lắm… nhưng mà, xem ra là cậu không muốn thực hiện giao dịch này rồi” A Tư Bổn mỉm cười nhìn Hoắc Luật, rồi xoay sang nhìn Dục Uyển.
“Con nhỏ xấu xí này là bạn gái của cậu” ông ta nói.
“Không liên quan gì đến ông… nói đi, con số mà ông muốn là bao nhiêu mới chịu thả người” Hoắc Luật lên tiếng.
A Tư Bổn chỉ vì quay mồng bởi suy nghĩ, tìm người thay thế mặt nạ sắt trong trận đấu tối nay nếu không ông ta sẽ trắng tay. Nên ngoại trừ chuyện này ra, ông ta không nghĩ được gì khác. Hoắc Luật nói ông ta nghe hiểu, nhưng không để tâm, vì số tiền mà ông cá cược là một gia tài, không phải vài ba con số tầm thường.
“Hình như cậu rất quan tâm đến con bé này… nó rất quan trọng với cậu?” A Tư Bổn bước đến bên cạnh Dục Uyển, nhìn cô từ trên xuống dưới, còn đặt tay lên mặt của Dục Uyển, xoay trái xoay phải.
“Bỏ bàn tay của ông ra khỏi người cô ấy…”
“Vậy sao…” A Tư Bổn mỉm cười, rồi âm một cái “roẹt…” nghe rất vang dội, một dàn cúc áo của Dục Uyển đều bị kéo rách, cặp ngực cao ngạo nghễ tròn trịa và làn da mềm mại không được che đậy mà lộ hết ra ngoài.
“Á…”
Dục Uyển kinh ha hãi hét lên, mi tâm của Hoặc Luật chau lại, tay xiết thành quyền, nếu không phải họng súng của bọn họ còn đang đặt trên đầu của Dục Uyển, thì hắn đã lao tới đánh vỡ mặt lão ta từ lâu.
“Wow… Không ngờ ngực của cô em lại to như vậy” ông ta mỉm cười.
“Có đứa nào muốn xem hàng khủng, lại đây tao cho xem… đảm bảo sẽ to hơn những bộ ngực bọn mày đã chạm vào” A Tư Bổn vẩy gọi tất cả đàn em xa gần đang có mặt trong câu lạc bộ lại mà xem ngực của Dục Uyển.
“Ngực khủng sao… lại đó xem…”
“Đừng! Các người đừng qua đây… tránh ra đi… tránh ra…” Dục Uyển sợ đến phát khóc, lần đầu tiên cô nếm trải cái mùi vị vậy, hai tay bị trói phía sau, trước ngực còn trống trải không mãnh vải, trên đầu còn có một cây súng đang chỉa thẳng.
“Tôi đồng ý”
A Tư Bổn mỉm cười, quay sang nhìn Hoắc Luật.
“Phải như vậy chứ, nếu từ đầu chú em cũng nói như vậy… thì cô em này không phải sợ như vậy”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 23-06-2024 07:19:51 |