Dục Uyển
Bệnh viện Gok.
“Cha, mẹ! Hai người đừng đi, đừng bỏ con một mình…”
“Luật! Em đừng đi… mọi người đừng đi.”
Hoắc Mạn Ni đang mê sảng trên giường, khuôn mặt ướt mồ hôi, và những tiếng nấc nức nở đang bật ra khỏi cuống họng. Kí ức kinh hoàng của năm bảy tuổi, là nổi ám ảnh không thể nào xóa bỏ khỏi Mạn Ni. Những người thân thương lần lượt rời bỏ, Hoắc Mạn Ni đang hoảng loạn trong cơn ác mộng của chính mình.
“Ầm… m…”
Âm vang của tiếng sét như tiếng chuông báo thức đã khiến cho Mạn Ni tỉnh giấc. Cô bật mạnh khỏi giường, và hoảng hốt nhìn xung quanh mình. Sáng nay cô và Luật đến nhạc viện xem hòa nhạc, nhưng khi tiếng nhạc vừa vang lên thì cô lại ngất xỉu. Và sau đó…
“Luật…”
Điều đầu tiên Hoắc Mạn Ni nghĩ đến sau khi tỉnh dậy chính là tìm kiếm Hoắc Luật, may mắn suốt cả ngày hắn chưa từng rời khỏi phòng, hắn đang nằm ngủ ở giường bên cạnh.
Hoắc Mạn Ni nhìn hắn ngủ bên cạnh, mỉm cười hạnh phúc.
Dù chị những hình ảnh mơ hồ không rõ ràng, nhưng cô biết thái độ khẩn trương, và sự lo lắng của Hoắc Luật, khi bồng cô chạy khỏi nhạc viện không phải là ảo giác. Bao nhiêu uất ức khó chịu trước đó đều không còn, vì Mạn Ni đã hiểu ra cô vẫn còn vị trí quan trọng trong lòng hắn.
Trong ba anh em họ, Hoắc Luật có tính cách khác biệt nhất, không cố chứng tỏ mình là đứa trẻ ngoan như Hoắc Khiêm, hay lanh lợi hoạt bát lấy người lớn như Hoắc Phi, Hoắc Luật luôn lặng lẽ không muốn chú ý, không thích nổi bật. Nhưng cô luôn bị cậu bé có dáng vẽ lầm lì ít nói đó thu hút, có cảm giác họ giống nhau, đều là những con người cô độc. Nếu như không phải “em gái” cô ngu ngốc không nhận ra tình cảm thật của mình sớm hơn, thì cô và Luật đã đến được bên nhau, và cô cũng không đánh mất cậu ấy.
Mạn Ni như một con mèo nhỏ, nằm gục mặt lên người Hoắc Luật. Thật ấm áp, thật thoải mái, mùi hương trên người hắn như thứ độc dược, khiến cô nhớ mãi những giây phút họ gần gũi. Sự động chạm của Mạn Ni đã làm cho Hoắc Luật tỉnh giấc.
“Chị tỉnh rồi sao?”
Hoắc Luật mở mắt ra, hắn uể oải ngồi dậy, vừa nhấc lưng lên thì bị Mạn Ni đẩy xuống giường. Cô ôm chặt lấy hắn không buông. Và thực hiện hành động cưỡng hôn.
“Ưm… m… Mạn Ni! Chị đang làm gì?”
Mạn Ni ngẩn đầu lên nhìn hắn.
“Cậu nghĩ chị đang muốn làm gì?”
Mạn Ni nhếch miệng cười, cởi xong chiếc áo lót ném xuống trước mặt Hoắc Luật, bầu vú căng tròn ép sát xuống mình trần rắn rổi của hắn, và bàn tay nắm chắc vật đàn ông bên dưới cũng rất biết phối hợp. Không lâu sau, thì cô đã nhận ra được sự khó chịu trên gương mặt tuấn mĩ.
Hoắc Mạn Ni mỉm cười.
“Luật! Cậu cũng thích được chị vuốt ve như vậy đúng không?”
Phản ứng của Hoắc Luật là rõ ràng nhất, hắn cũng đang động tâm với Mạn Ni. Môi lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng liếm mút phần bụng dưới của hắn, khơi dậy những ham muốn nguyên thủy của bọn đàn ông. Hắn bắt đầu thuận theo Mạn Ni, nhưng khi hắn nhắm mắt lại thì hình ảnh của Dục Uyển, lại xuất hiện trong đầu hắn.
Nụ cười của cô, ánh mắt của cô và từng động thái biểu cảm trên mặt, hàng trăm hàng ngàn Dục Uyển cứ luân phiên thay chỗ cho nhau, vui, buồn, khóc, giận dữ… tất cả những hình ảnh của cô, đang bức ép hắn muốn nổ tung. Ranh giới sức chịu đựng của hắn đã vượt mức giới hạn.
Còn Mạn Ni vẫn đang tiếp tục với những hành động khiêu khích…
Hoắc Luật bất ngờ đẩy Mạn Ni ra, mà bước vội xuống giường. Hắn cài lại lúc áo lại. Từ ngay giây phút này, Hoắc Luật nhận ra hắn đã không còn chút cảm giác nào với Mạn Ni.
“Luật!” Mạn Ni ngạc nhiên nhìn hắn.
“Mạn Ni! Chị hãy nghỉ ngơi, sáng mai em tới thăm chị.”
Hoắc Luật xoay người đi thì Mạn Ni lập tức đuổi theo, ôm chầm lấy hắn.
“Luật! Cậu đừng đi… tối nay hãy ở lại đây.”
“Mạn Ni! Xin lỗi.” Hắn lạnh lùng gở tay của Mạn Ni ra, và đi thẳng.
Bỏ lại một mình cô trong căn phòng tối.
“Rầm… m!!!”
Cánh cửa đóng sập lại từ phía sau. Hoắc Mạn Ni giận đến mất hết kiểm soát, ánh mắt đỏ hoe, cô cầm cái gối bên cạnh, ném mạnh ra cửa.
“Vèo!!!”
Khoảng cách giữa cô và Luật ngày càng xa cách, mặc dù Hoắc Luật vẫn rất quan tâm và đối xử tốt với cô. Nhưng hắn lại không còn muốn chạm vào người cô, thì sự sự ân cần đó còn có ý nghĩa gì nữa. Cô cũng như những người phụ nữ bình thường khác, cô có ham muốn của mình, muốn được đàn ông âu yếm.
Mạn Ni cầm điện thoại lên và gọi cho người đàn ông đó.
“Chỗ cũ.”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net
Đế Vương – Phòng Vip.
“Mộ chủ tịch! Dự án cảng xanh ở Vịnh Thiên Sa, không rõ chủ tịch Mộ có cảm nhận thế nào?”
“Vịnh Thiên Sa là một địa điểm thích hợp để xây dựng cảng biển, tầm nhìn của cậu không tồi, trong tình trạng quá tải ở các cảng biển trong nước hiện nay, thì việc đầu tư cảng biển ở Hán Trì rất đúng thời điểm… lại thêm điểm mạnh của Vịnh Thiên Sa núi non và phong cảnh cảng biển, có thể sẽ thu hút khách du lịch như lời cậu nói, trở thành một trung tâm để các tàu du lịch cập cảng, thật rất đáng để hợp tác… nhưng mà…”
“Nhưng mà thế nào?”
Hoắc Khiêm đang ngồi ở chính diện, vừa đẩy cửa vào đã có thể nhìn thấy hắn ngay. Dáng vẻ vẫn tự cao tự đại, và kiểu cười nhếch môi ngạo mạn mang thương hiệu Hoắc Khiêm. Bên cạnh hắn là một vài nhân vật cấp cao của Hoắc thị.
Và Hai bên hàng ghế trái phải, là người của Mộ thị và những đối tác nước ngoài của ông ta. Mộ thị chính là đối tượng hợp tác lần này của Hoắc thị, người sở hữu số lượng tàu thuyền lớn nhất cả nước.
Chủ tịch Mộ đặt ly rượu trên tay của ông ta xuống bàn, rồi ngã lưng ra ghế…
“Nhưng mà ở đây chính là… đợi sau khi dự án này của cậu được chính phủ thông qua, rồi hãy bàn đến vấn đề hợp tác giữa đôi bên, tôi không muốn phí thời gian vào những thứ không khả thi.”
“Chủ tịch Mộ! Tôi thật không hiểu, nếu ông đã hết lời khen ngợi dự án lần này của Hoắc thị, vậy sao lại cho là nó không khả thi?” Lưu trợ lý của Hoắc Khiêm nhịn không được đã lên tiếng.
“Chuyện đó thì còn tùy thuộc vào Hoắc đại thiếu gia nhà cậu, mọi người đều biết… bất kỳ một doanh nghiệp nào muốn đầu tư vào Hán Trì, thì phải qua được ải của thị trưởng Kỉ, trước giờ ông ta nổi tiếng khó tính với nhà đầu tư.”
“Và tôi còn nghe thêm một tin đồn… là thị trưởng Kỉ không có thiện cảm với Hoắc đại thiếu gia nhà cậu cho mấy.”
Lời của Mộ chủ tịch vừa nói ra thì Không gian trong phòng trở nên im lặng bất thường, những thành viên của Hoắc thị đều quay sang nhìn Hoắc Khiêm.
Nói không có thiện cảm, thì thật quá nhẹ nhàng. Nói nặng hơn chính là nhìn hắn từ đằng sau đã ghét lây sang đằng trước. Đó là lý do tại sao, hắn lại bỏ tiền vào Hán Trì để xây dựng một trung tâm y tế cộng động, bị tất cả mọi người mắng là thằng ngu không biết kiếm tiền.
Mục đích thật sự của hắn đổ cả núi tiền vào một Trung Tâm Y Tế cộng đồng, phục vụ không công cho tất cả mọi người ở Hán Trì, không phải muốn được báo chí ca ngợi là “đại anh hùng tạo phúc cho dân”, mà mục đích chính là đánh bóng tên tuổi của mình, mua chuộc lòng người và giành lấy thiện cảm.
Đến khi trung tâm y tế công động hoàn tất, hắn sẽ được tất cả người dân Hán Trì chào đón, có được sự ủng hộ của họ, thì những dự án tiếp theo của hắn ở Hán Trì nhất định cũng được họ ủng hộ. Dù Kỉ lão không thích hắn, cũng phải thể xem nhẹ phản ứng của số đông.
“Chủ tịch Mộ không phải bận tâm, dự án cảng biển của Hoắc thị nhất định sẽ được thông qua…”
“Được! Tôi sẽ chờ tin tốt của cậu… Cạn ly.”
“Cạn ly…”
Xem như cả Hoắc Khiêm và chủ tịch Mộ đã có được sự thỏa thuận của đôi bên. Cả hai cùng nâng ly lên chúc mừng.
“Chủ tịch Mộ! Khi nào thì cô tiếp viên đó mới đến?”
“Bọn tôi còn phải chờ tới khi nào, cô ta mới xuất hiện?”
Bọn người Bunradi này đều là đối tác của Mộ thị, theo lộ trình thì chiều nay họ đã lên máy bay trở về nước, lại nghe được tin đồn về người tiếp viên nổi tiếng của Đế vương, người có sở thích mang khăn che mặt nhưng cùng làm cho hai vị thiếu gia tay chơi nổi tiếng ở Á Lạp Tân mất ăn mất ngủ, ngày nào cũng đến tìm nhưng bao giờ gặp được, đúng lúc lại có Hoắc Khiêm đến bàn việc hợp tác với Mộ chủ tịch, hắn cũng thường xuyên lui tới Đế vương, nên bọn họ cùng đến.
“Bọn họ nói gì?” Chủ tịch Mộ nhận ra được sự không hài lòng từ những đối tác của mình nên quay ang nhìn anh chàng thông dịch viên, kiêm trợ lý của mình.
“Bọn họ hỏi khi nào thì cô tiếp viên đó mới xuất hiện? Chuyến bay của họ đã trì hoản khá lâu… họ không còn nhiều thời gian nữa”
“Hoắc thiếu gia! Chuyện này…” Chủ tịch Mộ chuyển vấn đề sang cho Hoắc Khiêm.
Hắn lại nhìn sang Lưu trợ lý.
“Thiếu gia! Để tôi đi ra ngoài xem.”
Lưu Trợ lý tự động hiểu và tự động biết mình phải làm gì. Nên nhấc mông khỏi ghế…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 23-06-2024 07:19:51 |