Dục Uyển

Phần 175
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Dưới sàn, một mớ hỗn độn quần áo được cởi ra từ hai phía và ném rãi rác khắp nơi, từ cửa cho đến giường ngủ. Thấy rõ một điều, tối qua họ gấp đến mức không thể chậm hơn nữa, chưa khóa cửa lại đã lột đồ của đối phương, bằng chứng chính là điều chúng ta đang nhìn thấy.

“Roẹt… t!!”

Trình Mỹ từ trong phòng tắm bước ra, trên người quấn mỗi khăn tắm. Đôi chân trắng muốt tiến tới gần cửa sổ, và kéo mạnh rèm cửa ra.

Ánh nắng sáng chói từ bên cửa sổ hất thẳng đến chỗ người thiếu niên. Đôi mắt khép hờ cùng hàng mi đen cong vuốt khẽ chuyển động nhưng hắn vẫn chưa muốn tỉnh dậy. Điều này lại cho thấy, tối qua hắn đã hoạt động rất cực lực.

Trên giường, thiếu niên tóc rối xù đang vùi mặt trên gối, nửa thân trần trụi được che bởi chăn bông hoàn hảo để lộ tấm lưng rộng lớn cùng những bắp cơ lực lưỡng. Mùi rượu từ trên người đêm qua lưu lại vẫn còn phảng phất trong không khí. Khóe miệng hơi nhếch lên khi nhớ đến sự dữ dội đêm qua, sự mãnh liệt trong người vẫn còn. Trình Mỹ trèo lên giường và nằm cạnh Tề Hạo. Những ngón tay bắt đầu trêu đùa trên người hắn, luồn tay vào trong chăn tìm kiếm vật tượng chưng cho phái mạnh.

Bên dưới Tề Hạo vẫn trần trụi, nên thô kệch to lớn nằm gọn trong tay Trình Mỹ. Không rõ dụng ý của hắn thế nào, mặc dù biết rõ Trình Mỹ đang phá rối nhưng vẫn lật người nằm ngửa ra. Xem như là tính hiệu tốt cho Trình Mỹ, Tề Hạo đã ngầm thỏa hiệp.

Cô mỉm cười rồi chui hẳn vào trong chăn và úp mặt vào giữa hai chân của Tề Hạo, đem dục vọng của hắn đưa vào trong miệng, dùng lưỡi non mềm o bế và từng chút một nuốt vào cả cực đại của hắn. Mặc dù Tễ Hạo vẫn chưa hề mở mắt ra, nhưng hai tay hắn lại đặt trên đầu của Trình Mỹ ghì mạnh xuống, muốn cô mút hắn càng sâu hơn nữa.

Sau tiếng gầm nhẹ, cùng lúc phóng thích tinh lực tràn trề vào trong miệng của Trình Mỹ, Tề Hạo đã bước xuống giường và đi vào phòng tắm. Dùng tay lau sạch hết chất nhờn trên miệng, Trình Mỹ nhìn theo tấm lưng rộng của Tề Hạo mỉm cười, rồi ngã lưng xuống giường. Hồi tưởng lại chuyện đêm qua.

Lúc đó hắn không ngừng nói “Tại sao… tôi muốn em phải mang con của tôi.” Những lúc cao trào kịch liệt, khi hắn bắn vào sâu bên trong cô, cảm giác sung sướng khiến cô quên đi phải mở miệng, hắn hằn hộc, túm lấy tóc cô, mắng chửi. “Trên đời này người muốn sinh con cho Tề Hạo tôi rất nhiều… em là cái thứ gì hả? Thứ đàn bà không trong sạch lại không chịu mang con của tôi?”, Hắn gào thét, giày vò trên người cô, bên dưới không ngừng tra tấn bằng những cú nhấp đẩy mạnh bạo.

Trình Mỹ cho rằng Tề Hạo nhận ra cô không còn là xử nữ khi hắn tiến vào bên trong nên mới tức giận như vậy. Đàn ông ai không thích là người đầu tiên, nếu biết trước đêm nay sẽ cùng hắn phát sinh quan hệ, cô đã sớm đi vá nó lại.

Nhưng cô lại cảm thấy cực hưng phấn, khi hắn cư xử thô bạo bên trong cô, mang đến khoái cảm mãnh liệt. “Hạo! Em muốn… em muốn sinh con cho anh… Áh… Áh…” Bởi vì tưởng mình đã thành công chinh phục con ngựa hoang nhà họ Tề, nên miệng của Trình Mỹ tới giờ vẫn còn cười hạnh phúc, vì hắn muốn cô sinh con cho hắn.

Tối qua Tề Hạo say khướt nằm bất tĩnh ở quán bar, nếu không phải cô trùng hợp gặp được, không chừng hắn đã bị mấy con tiếp viên trong quán nuốt chững. Cơn ghen bắt đầu nổi lên, Trình Mỹ đã xem Tề Hạo như báu vật trong túi, không muốn bất kỳ người đàn bà nào nhìn tới. Và bắt đầu suy nghĩ đế kế hoạch thanh trừng tất cả những người phụ nữ quanh hắn.

Còn với Tề Hạo, Trình Mỹ lại chẳng khác gì những tiếp viên tối qua đã ve vãn hắn. Trong đầu quay cuồng với ý nghĩ Phi Yến đang mang con của Hoắc Phi, hắn cần rượu để quên, cần phụ nữ để phát tiết bất kể là ai. Cho nên nếu tối qua không phải Trình Mỹ, mà là một người phụ nữ nào khác thì cũng như vậy.

Tề Hạo quấn khăn từ trong nhà tắm đi ra, tìm kiếm quần áo của hắn, nhưng không tìm ra, hắn quay sang nhìn Trình Mỹ.

“Quần áo của tôi đâu?”

Trình Mỹ bước xuống giường, quấn lấy Tề Hạo, hai tay ôm chặt lấy hắn, đem cả người đặt lên lưng hắn.

“Tối qua anh uống say nôn hết ra áo, em đã cho người làm đem giặt… em vừa gọi điện cho Tề quản gia, lát nữa ông ta sẽ cho người mang lể phục qua.”

“Lể phục…” Hắn xoay người lại nhìn cô, đôi mắt hơi nhíu lại.

Nghe ra giọng điệu kinh ngạc của Tề Hạo, Trình Mỹ lại càng ngạc nhiên hơn.

“Hôm nay anh trai anh và Kỉ công chúa đính hôn… anh quên rồi sao?”

Hắn đương nhiên không quên, chỉ là tạm thời không nhớ ra. Nhưng vẫn còn rất sớm so với thời gian buổi đính hôn diễn ra. Hắn cũng không cần vội.

“Tôi hơi đói… có gì ăn không?” Hắn quay sang nhìn Trình mỹ.

“Có! Anh chờ em, em sẽ mang thức ăn lên cho anh.”

Trình Mỹ hớn hở hôn lên má hắn, rồi chạy xuống lầu. Tề Hạo ngã phịch xuống giường, dùng khăn lau khô tóc.

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net

“Đại tiểu thư…”

“Đại tiểu thư…”

Dọc theo hành lang đến nhà bếp, Trình Mỹ tiếp nhận vô số cái cúi đầu từ những người làm trong nhà, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng của Trình Mỹ, họ liền đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn tiếp, đặc biệt là những nam người làm trong nhà.

“Đứng lại đó!”

Trình Mỹ vừa bưng khay thức ăn lên cầu thang, thì nghe thấy tiếng hét của người đàn ông trung niên phía sau. Trong nhà này, chỉ có một người dám lớn tiếng với cô, ngoại trừ ông ta ra thì không còn ai.

Trên người khoác chiếc áo len và cặp kính lão, không phải âu phục như mọi ngày. Trình Tổng ra dáng một vị giáo sư nghiêm khắc hơn một tổng tài máu lạnh trên thương trường.

Nhìn bộ dạng tóc tai bù xù chưa chải, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, lại vô tư chạy khắp nhà, thật sự không ra một thể thống gì. Tất cả dấu hôn trên người đều không thể che giấu, tại sao ông lại có đứa con gái như vậy, nghe Trình quản gia nói, tối qua con gái lại dẫn đàn ông về nhà ngủ, thì ông đã tối xầm mặt mày.

Bởi vì bản tính phóng túng thích giao du bừa bãi này, nên Trình Tổng mới sớm sắp xếp hôn sự với nhà họ Tề. Mặc dù đây là một cuộc hôn nhân chính trị, vì lợi ích của hai nhà. Nhưng ông có dụng ý riêng của mình khi chọn Tề Hạo. Tề nhị thiếu gia nổi tiếng là một tay ăn chơi khét tiếng, đứng nhì thì không ai dám nhận đứng nhất. Võ quýt dày có móng tay nhọn, ông rất hy vọng sẽ tìm được một người đàn ông, có thể uốn nắn con gái mình, khiến Trình Mỹ trở nên tử té hơn. Vì ông đã hết cách với Trình Mỹ.

“Trình Mỹ! Con nhìn xem… bộ dạng này là thế nào? Còn ra thể thống gì… con không biết chữ xấu hổ viết thế nào?” Trình Tổng lớn tiếng quát tháo.

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, cha sẽ làm dì tỉnh dậy, cha biết mà… tối qua bà ta đi tìm con gái tới khuya mới về, nếu sớm vậy mà thức giấc, người đau lòng không phải là cha sao?” Trình Mỹ nhếch môi cười, xem nhẹ cha mình, không đợi ông lên tiếng, đãi bưng khây thức ăn lên lầu.

Trình tổng tức giận đến mặt đỏ bừng…

“Con… con…”

Với đứa con gái này ông đã hết biện pháp, từ nhỏ đã bị gia đình bên ngoại đầu độc, gieo rắt cái tư tưởng chính ông là người hại chết mẹ nó nên luôn căm ghét ông. Nhưng câu chuyện thật sự đằng sau chỉ có ông là người hiểu rõ, ông chưa bao giờ hổ thẹn bất cứ điều gì về việc mình đã làm, kể cả cái chết của mẹ Trình Mỹ.

“Lão gia!” Trình quản gia bộ dạng rụt rè đi tới.

“Có chuyện gì?” Trình tống lên tiếng.

“Lão gia! Phu nhân… phu nhân lại ra ngoài, tôi có ngăn lại nhưng không được.”

Trình Tổng đưa tay lên trán xoa đầu, và tìm kiếm chiếc điện thoại, gọi cho vợ mình.

Trình quản gia rất thông cảm cho tâm trạng lo lắng của lão gia nhà minh. Từ lúc làm thất lạc nhị tiểu thư, phu nhân cứ như người ngây dại, chỉ cần là tung tích của tiểu thư, thì không màn đến mưa nắng bà đều lao ra khỏi nhà. Thất vọng, tuyệt vọng cứ nối đuôi nhau hết lần này đến lần khác, phu nhân như bị chìm sâu vào cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng chưa một lần nào bỏ cuộc.

“Em đang ở đâu?” Trình tổng cầm điện thoại lên gọi cho Trình phu nhân.

“Lão gia! Có người biết tung tích của con gái chúng ta… thôi em phải tắt máy, người đó đến rồi, có gì em gọi lại cho ông sau.”

Trình Tổng không muốn dập tắt hy vọng của vợ mình, nếu có thể tìm được con gái thì ông không ngại mà chi một số tiền lớn. Nhưng tất cả bọn họ đều đến chỉ vì tiền, lần này chắc chắn cũng vậy.

Một chiếc xe hơi bất ngờ xuất hiện trước cửa Trình gia, người trợ lý đáng tin của Trình Tổng vội vã chạy vào với một phong bì vàng trên tay.

“Chủ tịch! Đã có kết quả xét nghiệm DNA từ bệnh viện.”

Không chờ được, Trình tổng đã giật lấy phong bì trước mặt. Bộ dạng khẩn trương mở ra xem, là kết quả xét nghiệm DNA giữa ông và Phi Yến. Nụ cười trên mặt dần nở rộ, đến khi phát ra tiếng. Khi nhìn thấy câu kết luận cuối cúng 99. 99% Có quan hệ huyết thống.

Ông vội vã cầm điện thoại lên gọi cho vợ mình. Nhưng ông còn chưa kịp lên tiếng thì lại bị cướp lời.

“Lão gia! Lát nữa em sẽ về, ông không cần phải…”

“Anh đã tìm được con gái của chúng ta, lần này là thật… là thật.”

Khuôn mặt xinh đẹp giống tạt Phi Yến bên đầu dây đang sửng sốt, không thốt nên lời. Bà không bận tâm người đàn bà trước mặt đang nói huyên thuyên tới đâu, vội vã cầm túi xách lên mà chạy thẳng ra chỗ taxi.

Trong xe, bà liên tục hối thúc tài xế, chỉ muốn mau chóng về nhà gặp con gái.

Trên đời này không có người mẹ nào tệ hại như bà, sinh con không lâu lại để bị lạc mất. Lúc vừa mất con tâm trí bà như người ngây dại, hoàn toàn không nhớ được gì. Gần đây, mới bình phục, bà chỉ nhớ đã mang con lên chùa và lạc mất con. Cả Á Lạp Tân này có bao nhiêu ngôi chùa, suốt mấy năm nay bà đều cố công tìm đến, nhưng chút manh mối cũng không có. Cho nên chỉ cần nghe ai nói có tung tích của con gái, không cần biết đó là thật hay giả bà sẽ đi gặp họ. Vì bà không muốn lỡ mất bất cứ cơ hội nào tìm được con gái của mình.

“Phu nhân”

“Phu nhân”

Taxi vừa dừng lại, Trình Phu nhân đã lao thẳng vào trong nhà, và chạy ngay đến trước mặt Trình tổng.

“Lão gia! Con gái đâu? Ông nói đã tìm được nó… nó ở đâu? Em muốn gặp nó.”

Hàng loạt câu hỏi tới tấp đặt ra, Trình Tổng đạt tay lên vai vợ trấn an.

“Em bình tĩnh lại đã… nghe anh nói, anh đã tìm được con gái của chúng ta… nó giống hệt như em, từ lần đầu tiên gặp nó anh đã tin nó là con của chúng ta.”

Nghe Trình tổng nói thì Trình phu nhân nên tỏ ra vui mừng, đằng này bà lại giận dữ đánh vào người ông ta, vỡ òa trong tiếng khóc.

“Lão gia! Nếu từ lâu ông đã tìm được con gái, tại sao không cho em biết? Anh phải biết em mong chờ ngày này lâu thế nào không? Tại sao không cho em biết sớm hơn?”

“Anh xin lỗi… anh chỉ muốn mọi thứ thật chắc chắn, mới dám nói cho em biết… anh vừa làm xét nghiệm ADN, con bé thật sự là con của chúng ta, nó tên Phi Yến cũng sống tại thành phố này.”

Lần này không giống như những lần trước, bà đã tìm được con gái của mình. Niềm vui được đoàn tụ khiến cho Trình phu nhân khóc cười đan xen. Bà gào thét trước mặt của Trình tổng, tâm trạng nô nóng của người mẹ muốn nhìn thấy đứa con gái bị thất, sự bất lực trước những biến cô của con gái mà một người mẹ như bà lại không hề biết, những lúc con gái cần bà nhất bà lại không thể ở bên cạnh. Trình phu nhân không còn giữ được bình tĩnh.

“Lão gia! Đưa em đi, dẫn em đi gặp con bé, em muốn gặp nó… em muốn được nhìn thấy nó.”

Trình Tổng gỡ bàn tay của vợ ra, đặt bà ngồi xuống ghế để chuẩn bị tâm trạng cho bà thật tốt, bởi vì những ông sắp nói ra sẽ khó mà tiếp nhận được.

“Được! Anh sẽ dẫn em đi gặp Phi Yến, nhưng… có một vài chuyện liên quan đến con bé… anh muốn nói cho biết.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật 23-06-2024 07:19:51
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Người mẹ hồi xuân (Update phần 51)
Cây gạo thôn Đông (Update phần 15)
Thằng em trời đánh (Update phần 21) - MrGi
Thằng bạn thân (Update phần 12)
Nữ sinh lớp chọn (Update phần 63)
Huệ (Update phần 49)
Geisha, tôi yêu em (Update phần 13)