Dục Uyển

Phần 154
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Nhà kho – gần bến tàu.

“Nó mà biến mất… tao với mày khó sống với thiếu gia, mày biết tính khí của hắn… là một thằng điên.”

“Tao… tao… không phải đã bắt lại được nó rồi sao, mày la lối cái gì?”

Mọi người ở Cabo đều nói thiếu gia của họ Tô là thằng điên, tính khí thất thường lúc thì ôn như như nước khi thì nóng như núi lửa, không ai có thể lường trước được hậu quả, nếu chọc giận đến hắn.

Mạng như vừa nhặt được từ quỷ môn quan trở về, tâm trạng vẫn còn kích động, hắn thật không tưởng tượng được chuyện gì xảy ra, nếu lúc đó con đàn bà đó biến mất.

Hắn tức giận đi đến trước mặt Dục Uyển, giơ tay nắm lấy tóc cô giựt ngược lên.

“Con đàn bà thúi! Mày hại ông suýt chết.”

Cảm giác đau đớn ập đến đã đánh tỉnh Dục Uyển. Theo phản xạ mà cô mở mắt ra, nhưng trước mặt vẫn là một màu đen tối tăm, không chút ánh sáng nào có thể xuyên qua lọt được băng vải trên mắt.

“Bốp… p…”

Hắn dùng sức thôi vào bụng của Dục Uyển.

“Á… Á…”

Dục Uyển đến đến gập người lại, nhưng giờ cô mới nhận ra, cả hai tay hai chân đều bị treo lên trên cột, không thể cử động được.

“Không phải tao đã nói mày đừng giở trò rồi sao? Dám bỏ trốn… mày đúng là muốn chết.”

Lúc hắn định giơ tay ra đánh tiếp. Thì cánh cửa nhà kho lần nữa được đẩy ra. Một đôi nam nữ bước vào. Người đàn ông thì họ biết quá rõ, còn người phụ nữ thì họ không biết vì khuôn mặt của cô ta được che giấu dưới lớp mặt nạ.

“…” Nhìn thấy Tô Lân, hai gã đàn em liền cúi đầu chào.

Người đang đến là ai, với đôi mặt đang được bịt kín. Dục Uyển khó mà hình dung được chuyện gì đang diễn ra, cô chỉ có thể cảm nhận được âm thanh của tiếng giày cao gót, đang tiến gần đến chỗ cô. Và một chút hơi thở của người kia.

“Cô là ai?” Dục Uyển lên tiếng.

Hoắc Mạn Ni ngồi xuống trước mặt của Dục Uyển. Tô Lân nói tối mai Dục Uyển sẽ được đưa đến Đảo Chết, cả đời này ả đừng mong có hi vọng quay lại Á Lạp Tân. Cho nên Mạn Ni muốn đến gặp lần cuối, có bao nhiêu thù hận cô muốn trả một lần.

“Chát… t…” Đây chính là câu trả lời của Mạn Ni.

Ba ngày nay Luật vì tìm kiếm nó, mà không ăn không ngủ, lật tung cả thành phố này lên. Hắn càng khổ sở tìm kiếm thì càng khiến cô câm ghét nó hơn.

Trước khi Dục Uyển biến mất khỏi đây, Mạn Ni muốn tặng cho Dục Uyển một món quà lớn.

“Tôi muốn hai người chơi chết nó ngay tại đây.”

Giọng của Nạn Ni qua chiếc mặt nạ, hoàn toàn biến dạng. Không còn là giọng nói trong trẻo ấm áp của một Hoắc Mạn Ni, nó khàn đục và lạnh lẽo. Mạn Ni chỉ tay về phía hai gã thuộc hạ của Tô Lân.

Cả Dục Uyển, Tô Lân cùng hai gã kia đều kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng.

Mạn Ni muốn nhìn thấy bộ dạng phóng túng dâm đãng của Dục Uyển, ghê gớm như thế nào có thể khiến cho Hoắc Luật điên đảo. Nếu Luật tận mắt chứng kiến cảnh nó bị hai thằng đàn ông luân phiên cưỡng bức, tâm trạng sẽ thế nào, Mạn Ni rất là mong đợi được nhìn thấy, ngay cả máy quay quay phim cô cũng đã chuẩn bị sẵn.

“Tôi và cô rốt cuộc có ân oán gì, tại sao lại muốn hại tôi… cô là ai?” Dục Uyển tức giận, vùng vẫy cả tay lẫn chân, muôn tiến lại gần Mạn Ni.

“Sao còn đứng yên đó? Tôi muốn hai người làm nhục nó.” Mạn Ni lớn tiếng hét lên.

Hai gã phía sau lại càng lúng túng hơn, họ quay sàng nhìn Tô Lân, như cầu khẩn một sự trợ giúp.

“Họ không thể?” Tô Lân lên tiếng.

“Tại sao?” Hoắc Mạn Ni khó hiểu nhìn Tô Lân, chẳng lẽ họ chê khuôn mặt xấu xí của nó.

“Bọn họ là gay.”

Xung quanh lắng động bất ngờ, câu trả lời này ngoài dự định của Mạn Ni. Cô đã tưởng tượng ra cảnh Dục Uyển bị lăng nhục trước khi tới đây, lẫn cả cảm giác thỏa mãn khi trút được cơn giận. Nhưng bây giờ…

“Đừng nhìn anh… chuyện tàn nhẫn như vậy anh không làm được.” Tô Lân nhếch miệng cười nhìn Mạn Ni, rồi từng bước đi đến bên cạnh Dục Uyển.

“Nhưng anh có cách khác giúp em hạ cơn giận.”

Hắn cúi người xuống, nhặt lấy khúc gỗ dưới đất lên, vung lên thật cao và…

“Á… A… A…”

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net

Sở cảnh sát.

Bảo vệ của khu chung cư bị đánh ngất đi, và cuộn băng ghi hình từ camera của chung cư cũng biến mất. Cho nên một ít manh mối cũng không thể tìm ra, nhưng có người đã nhìn thấy đám người đưa Dục Uyển đi. Sau ba ngày đấu tranh tư tưởng dữ dội, người này đã quyết định hợp tác với sở cảnh sát, nhận diện kẻ tình nghi.

Cục Trưởng Hà đã dựa vào miêu tả của nhân chứng, phác họa ra diện mạo của kẻ bắt cóc. Sau khi thu hẹp phạm vi, những kẻ từng có tiền án tiền sự và có diện mạo tương tự, đều đang đứng xếp hàng dài sau tấm kính có tất cả là mười người, theo mô phỏng trí nhớ của người nhận dạng, bọn họ đều che nửa mặt lại.

Hoắc Luật, Hoắc Phi phát hoảng suốt nhiều ngày vì không thể tìm ra chút tung tích nào của Dục Uyển, tinh thần và thể xác đang xuống dốc trầm trọng. Ba ngày nay, số lần họ ngủ không thể tính giờ mà là đếm từng phút. Hi vọng duy nhất của họ chỉ có thể đặt trên bà cô trước mặt.

Nhưng…

“Không phải! Tất cả bọn họ đều không phải.” Sau khi chậm rãi đi lướt qua từng người một, bà cô xoay người lại nhìn cục trưởng Hà.

“Không thể nào, bà nhìn kỹ xem… nhất định phải có ai trong số bọn họ, tại sao lại không có.” Hoắc Phi phát hoảng, hắn bước tới lôi bà cô già đến trước tấm kính, buộc bà ta phải xem lại một lần nữa.

“Thật… thật sự không phải bọn họ…”

Trước sự kích động của Hoắc Phi, bà cô già cũng bị hắn làm cho dọa sợ, chân tay đều run rẩy.

“Phi! Mày hãy bình tĩnh lại, mày đang làm cho bà ta sợ.” Bạch Ngạn Tổ bước tới kéo Hoắc Phi về.

“Mày bảo tao làm sao bình tĩnh, trong khi Dục Uyển vẫn không rõ sống chết? Nếu tao biết bọn nào làm ra chuyện này, tao sẽ không tha cho chúng.”

“Rầm… m…”

Hoắc Phi giận dữ đập tay xuống bàn.

“Cô Từ! Cám ơn sự hợp tác của cô… khi nào có thêm manh mối mới, mong cô liên lạc với chúng tôi… Tiểu Tân, cậu đưa cô Từ về nhà.” Cục Trưởng Hà lên tiếng.

“Dạ! Cục Trưởng.” Một viên cảnh sát trẻ bước đến chỗ của bà cô già.

Bà ta lập tực lấy ngay túi xách, rồi vội vã theo Tiểu Tân ra ngoài.

Hoắc Luật đang đứng dựa tường, bộ dáng rất mệt mỏi. Hắn bước tới chỗ cục Trưởng Hà.

“Cục Trưởng Hà! Không còn ai nữa sao?”

“Hoắc thiếu gia! Tất cả những người khả nghi ở Á Lạp Tân này, đều bị chúng tôi mang về hết… từ sáng giờ cũng hơn cả trăm người, chúng tôi đi đâu mà tìm nữa đây.” Cục Trưởng Hà thở dài nhìn Hoắc Luật.

“Nếu bọn chúng không phải là người ở đây thì sao… đến từ nơi khác ngoài Á Lạp Tân?” Hoắc Luật lên tiếng.

“Chuyện này… tại sao tôi không nghĩ ra, tôi sẽ lập tức liên hệ với bên phía xuất cảnh, cậu chờ tin tốt của tôi.”

Cục trưởng Hà hớn hở cầm mấy tấm họa phát thảo rồi cùng đám người của ông ta rời khỏi sở cảnh sát.

“Rầm… m!!”

Thật ra em đang ở đâu, Dục Uyển…

Đó là điều duy nhất cả hai anh em Hoắc Luật, Hoắc Phi đang cùng nghĩ đến.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật 23-06-2024 07:19:51
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Ác mộng khỏa thân (Update phần 39)
Thằng cu may mắn (Update phần 13)
Tình nhân nhỏ (Update phần 10)
Chú và cháu (Update phần 17)
Em Thùy Linh 15 tuổi (Update phần 12)
Các mỹ nữ Tây Uyển (Update phần 76)
Cha và vợ – Quyển 2 (Update phần 102)