Dục Uyển
Nửa đêm xoay mình vì khó ngủ, sự lạnh lẽo đang thấm vào da thịt, chăn đắp của cô đâu…
Dục Uyển cố sức kéo về nhưng có thứ gì đó níu giữ lại. Cảm giác cứ mông lung như người đang ngủ say, từ vô thức đến dần có ý thức. Quên đi chuyện cái chăn, sợ hãi chính là cảm giác lúc này, có thứ gì đó đang động đậy ở ngay sau lưng cô.
Dục Uyển run rẩy xoay người lại, thế chỗ là vẻ mặt sửng sốt đến cứng đờ…
“Chỉ là ảo giác…” Nhắm mắt lại và nằm xuống giường.
Nhưng sau khi nhắm mở nhiều lần thì ảo giác đó vẫn còn, và Hoắc Khiêm cũng không hề biến mất đi. Hắn đang nằm trên giường, ngay bên cạnh cô và chiếm hết 3/4 góc chăn, thảo nào người cô lạnh cóng như vậy.
Cơn tức giận dồn nén bộc phát, hắn nói không đi đôi với hành. Miệng hứa sẽ cho cô đi du học, nhưng lại không giữ lời hứa. Nếu cảm thấy phí chu cấp hàng tháng quá đắt, thì có có thể thương lượng lại, tại sao không nói gì đã cho người chụp thuốc mê, lôi cô đến đây.
“Đồ khốn Hoắc Khiêm! Có nhà không về ngủ… lại chạy đến đây, giành hết chăn đắp của tôi.”
Vừa lầm bầm trong miệng, Dục Uyển lại dùng sức giật tung chiếc chăn ra.
“Cái quái gì?”
Nhưng điều làm cô kinh hãi là thân thể đang co rút của Hoắc Khiêm, cả người hắn đang phát sốt, trán ướt đẫm mồ hôi. Nhưng đều làm cô sợ hãi hơn là vết thương trên cánh tay của hắn đang chảy máu.
“Hoắc Khiêm! Anh bị làm sao?” Dục Uyển vừa chạm tay vào cơ thể ướt nhễ nhãi mồ hôi của hắn mà giật mình rút tay về, người hắn nóng như một lò than.
“Lạnh… lạnh…” Đôi môi run rẩy của Hoắc đại thiếu gia, bập bẹ như đứa trẻ vừa học nói.
Dục Uyển lập tức bước xuống giường, nhặt chiếc chăn lên đắp cho Hoắc Khiêm. Và bắt đầu một buổi tối không ngủ, bận rộn để chăm sóc cho hắn. Cho đến khi cơn sốt hạ dần thì Dục Uyển cũng mệt mỏi đến không thể trèo nổi lên giường, ngủ quên dưới sàn.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net
Sáng hôm sau…
Âm thanh rục rịch trong túi đã đánh thức Hoắc Khiêm, không phải là những tia nắng chói mắt từ bên ngoài cửa sổ. Mà là cuộc gọi từ phía Lệ Kì tiểu thư, người vừa trở về từ Hawai tối qua.
“Khiêm là tôi… Lệ Kì, cậu đang ở đâu? Tôi đã về nước… cậu…”
Lệ Kì tiểu thư còn chưa nói xong thì có kẻ đã lạnh lùng ngắt máy. Hoắc Khiêm úp điện thoại xuống giường, rồi ngồi dậy. Chiếc khăn ẩm trên trán cũng theo đà trượt xuống người hắn. Hoắc Khiêm cầm lấy chiếc khăn và nhìn xuống kẻ đã chăm sóc hắn suốt đêm.
Ánh mắt chăm chú đặt trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đang ngủ say của Dục Uyển, thời gian trôi qua từng phút mà hắn không hay biết, cô như một nàng tiên xinh đẹp đang nằm giữa những tia nắng lấp lánh, suối tóc đen mượt óng ả trải dài trên mặt đất, khắp người như đang phát sáng.
Cảm thấy Dục Uyển đã không còn chướng mắt như trước. Trái lại, gương mặt rất dễ nhìn. Khóe môi lại vô thức mà cong lên. Ngay cả hắn cũng không nhận ra sự thay đổi này.
“Anh tỉnh rồi sao?”
Thu nhanh lại vẻ mặt thất thần vừa rồi, Hoắc đại thiếu gia lập tức tạo dáng một thanh niên nghiêm túc, với vẻ mặt điềm tĩnh.
Nhưng Dục Uyển có nhìn đến đâu, cô bật người dậy. Với đôi mắt lim dim không mở nổi, và bộ dạng ngáp dài. Cô trèo lên giường, hơi hướng người về trước. Hành động một cách vô thức, khi đặt tay lên trán của Hoắc Khiêm.
Mùi hương trên tóc và thân thể mềm mại đang ép sát xuống người hắn, Hoắc Khiêm như đang cố phải chịu đựng. Những ngón tay mềm mại bắt đầu chạm vào da thịt hắn, chầm chậm xoay tròn. Thật ra, đó chỉ là suy diễn của Hoắc đại thiếu gia, hành động của Dục Uyển rất nhanh gọn lẹ, không phải đếm từng giây như hắn nói.
Đây là cảm giác lần đầu tiên Hoắc Khiêm có, trán đã không còn sốt nhưng ngực lại nóng bừng, nguồn nhiệt đang cuộn tròn lại một chỗ, chỉ vì một cái chạm nhẹ. Có phải khá lâu không gần phụ nữ nên khiến hắn khó chịu như vậy, lại động tình với Dục Uyển.
“Hết sốt rồi?” Dục Uyển như trút được gánh nặng, cô thở phào.
“Cảm ơn.”
Cô có nghe nhầm không, Hoắc Khiêm mà cũng biết nói cảm ơn. Nhưng không vì một chút lịch sự bất thường của hắn, cô có thể cho qua chuyện hắn giam giữ người trái phép. Sáng hôm đó hắn nói đưa cô ra sân bay, đón chuyến bay sớm nhất đến Ý. Nhưng ngay sau khi cô làm thủ tục xong, chỉ thiếu một bước nữa là đặt chân lên máy bay thì bị hắn bắt đến đây.
“Khiêm đại ca! Chúng ta có thể thương lượng một chút được không?
Trong lòng dù đang mắng chửi nhưng ngoài mặt lại cười tươi, cô nhích mông, lếch đến bên cạnh Hoắc Khiêm, lời lẽ nhỏ nhẹ, bởi vì cứng rắn với tên này là không được.
“Có gì thì nói, không cần phải ngồi sát như vậy.” Hoắc Khiêm nhích người, ngồi cách xa Dục Uyển ra, hắn cũng không biết tại sao lại cố giữ khoảng cách với cô, trong lòng hắn đang lo sợ điều gì đó…
“Vậy đã đủ xa chưa?” Có cái gì quý, ngồi gần anh một chút, thì lớp vàng trên người anh sẽ bay hết sao, quay lại vấn đề thương lượng trước đó, cô mỉm cười cầu hòa.
“Hoắc Khiêm! Nếu anh không muốn tôi xuất hiện trước mặt Luật và Phi, tôi sẽ giữ đúng lời hứa không để họ nhìn thấy… không giống tên ngụy quân ném đá sau lưng, không biết chữ tín như…”
Nhưng nhìn thấy đôi mày đậm đang chau lại, tặng kèm nụ cười nhếch môi rùng rợn, lời đang tuột dốc không phanh, cũng phải kéo ngược trở về. Như ai… thì Dục Uyển không dám nói tiếp, cô liền chuyển đề tài.
“Xem như báo đáp tối qua… tôi đã chăm sóc anh, thả tôi đi… được không?”
“Được!”
Dễ dàng như vậy sao, cô nghe nhầm hay bắn buột miệng nói đùa…
“Lần này anh sẽ không gạt tôi? Anh sẽ không đưa tôi đến đâu đó… rồi nhốt lại một tháng hay một năm… vừa rồi anh thả tôi đi, đúng không?”
“Ba mươi phút nữa nếu không thấy mày và vali trước cửa, tao sẽ thu lại lời vừa rồi.”
Không còn nghi ngờ gì hơn, lời lẽ đe dọa này đúng là khẩu khí của Hoắc Khiêm. Còn không sợ hắn sẽ đổi ý sao, Dục Uyển nhanh chóng nhảy xuống giường và gom hết quần áo, vali cho vào một chỗ. Chưa tới ba mươi phút đã tươi tắn trước mặt hắn.
Thật ra không phải Hoắc Khiêm đột nhiên đổi ý, mà hắn đã có dự định từ trước. Tất cả mọi người đều biết Dục Uyển sẽ đi Ý du học. Dù hắn không tiết lộ đó là ngôi trường nào, nhưng với sự khôn ngoan của Luật, và nhiệt tình của Phi, nhanh chóng sẽ điều tra ra danh tính của ngôi trường đó và tìm ra Dục Uyển. Cho nên hắn trì hoãn lại chuyến bay và lên kế hoạch đưa Dục Uyển đến Anh.
Nhưng hắn không ngờ chuyến bay đến Ý ngày hôm đó lại xảy ra tai nạn, vì trên danh sách hành khách có tên của Dục Uyển, mọi người đều tin là cô đã chết, hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền đi, giấu Dục Uyển ở nơi này.
“Xong rồi… chúng ta có thể đi.”
Sau khi Dục Uyển chuẩn bị hành lý xong, thì Hoắc Khiêm đã cầm điện thoại gọi cho Tiểu Cường.
“Anh đang ở đâu?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 23-06-2024 07:19:51 |