Dục Uyển
Sáng ngày hôm sau…
Đại sảnh – Hoắc gia.
Bênh viện GOK bốc cháy đã trở thành đề tài trang nhất trên tất cả mặt báo, và phương tiện truyền thông. Tất cả kênh truyền hình đều giành giật đưa tin, mở tivi lên đều là nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Hoắc Khiêm, có lẽ là nhân vật chính nên được ưu ái quan tâm, máy quay nào cũng chĩa vào hắn.
“Hoắc đại thiếu gia thật lợi hại… trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy vẫn giữ được phong độ, bí quyết nào khiến cậu luôn nổi bật dưới máy quay? Xin cậu trả lời…”
“Hoắc quản gia! Giúp tôi tống thằng điên này ra ngoài.”
Hoắc Quản gia đứng bên cạnh chỉ biết gượng cười châm trà, làm sao ông có thể nghe theo lệnh của Hoắc Khiêm mà động tay vào người của Bạch thiếu đây.
“Tao chỉ là đang giúp mày, lát nữa mày có cuộc phỏng vấn… phóng viên có thể hỏi mày bất cứ câu hỏi nào, có thể họ cũng sẽ hỏi như tao… mày cũng sẽ phản ứng mạnh như vậy?”
Bạch Ngạn Tổ ngã lưng xuống ghế, và uống tách trà do Hoắc quản gia vừa mới rót.
“Bác trai và bác gái đâu?”
Bạch Ngạn Tổ xoay người nhìn sang Hoắc Luật và Hoắc Phi. Một kẻ thì đang vùi đầu vào đống sách, còn còn lại thì ôm chặt cây đàn piano. Cả hai đều không ai lên tiếng, thật hiếm khi hắn đến nhà không gặp bất kỳ vị trưởng bối nào.
“Bọn họ đi dự tiệc” Hoắc Khiêm lười biếng duỗi chân ra nằm dài trên ghế.
“Tiệc? Là tiệc mừng Tống Thiếu Hoành tỉnh lại?”
“Phải.”
Mọi người đều không ngờ Tống Thiếu Hoành còn có ngày tỉnh lại, ngay cả bác sĩ cũng đã bỏ cuộc. Đúng là trên đời này luôn có kì tích. Nếu như vậy, tội ác của Mạn Ni sẽ giảm nhẹ hơn trong mắt của dư luận, qua một thời gian nữa sẽ không còn ai nhớ đến chuyện này, là một lối thoát giành cho Mạn Ni.
Thì ra là vậy nên có người tâm trạng tốt, sáng sớm đã ngồi đánh đàn.
“Thiếu gia! Đĩa ghi hình cậu cần, tôi đã mang đến.”
“Rầm… m…”
Tất cả đĩa ghi hình trong thùng đều đổ ào xuống đất, sau cú chụp ếch đầy ngoạn mục của Lưu trợ lý, vừa xuất hiện hắn đã biết cách quấy đảo bầu không khí. Âm thanh vừa rồi cũng đã làm gián đoạn trang sách của Hoắc Phi, và bản nhạc của Hoắc Luật, cả hai đều ngẩng đầu lên.
Lưu trợ lý khẩn trương nhặt các đĩa ghi hình đang lăn dưới đất lên.
“Là đĩa ghi hình gì?” Bạch Ngạn Tổ lên tiếng.
“Hồ sơ đấu thầu của công ty bị lộ ra ngoài, tao nghi ngờ trong công ty có nội gián… nên muốn xem lại tất cả băng ghi hình của mấy ngày trước.”Nếu thật sự để hắn điều tra ra kẻ nội gián đó là ai, hắn sẽ không tha cho gã đó.
Hai tay Hoắc Khiêm bấu chặt vào nhau, nóng lòng muốn biết mặt mũi của kẻ nội gián. Thì Lưu trợ lý lại cho hắn xem hết đĩa nhạc này đến đĩa nhạc khác.
“Xin lỗi thiếu gia! Lần này nhất định là chính xác… cậu chờ xem”
Vẫn gấp gáp như mọi lần vừa nhận được đĩa từ phòng bảo an thì hắn đã ném vào ngay trong hộc xe và chạy thẳng đến Hoắc gia. Nhưng sau tới nơi thì hắn đã phát hiện ra một sự thật tàn nhẫn, là bây giờ hắn không thể phân biệt được đâu là đĩa nhạc mình yêu thích, đâu là cái đĩa nội dán mà Khiêm thiếu gia cần, tất cả đều lẫn lộn hết.
“Khi nào tìm thấy thì gọi tôi xuống.”
Hoắc Khiêm bật người đứng dậy, hắn cần phải lên lầu thay quần cho cuộc phỏng vấn tiếp theo với phóng viên, không thể lãng phí thời gian vô bổ.
Hoắc Luật, Hoắc Phi và Bạch Ngạn Tổ cũng nhấc mông khỏi ghế.
“Hoắc Khiêm! Em hận anh… em hận anh…”
Tiếng gào thét của Kỉ Quân từ trong màn hình phát ra, khiến cho bốn người đang muốn rời khỏi phải đứng yên, bọn họ phải xoay người lại.
“Chuyện gì đây?” Bạch Ngạn Tổ kinh ngạc lên tiếng.
Rốt cuộc cái đĩa mà Lưu trợ lý đang loay hoay chuẩn bị tắt là cái đĩa gì đây, tại sao bên trong lại có hình ảnh của Kỉ Quân, còn có cả Khiêm đại thiếu gia…
Không phải chỉ đến vài lần, mà là đến rất nhiều lần. Cho nên tất cả họ không lạ gì cảnh trí xung quanh chính là ở Đế Vương. Hình ảnh Hoắc Khiêm thở gấp, khắp người ướt đẫm mồ hôi, và lê từng bước chân đến nhà vệ sinh, đang được chiếu lại trên màn hình.
“Lưu trợ lý! Chuyện này là sao?”
“Thiếu gia! Một năm trước cậu bảo tôi tìm băng ghi hình ở Đế Vương, tôi tìm thấy rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa cho cậu, nên cứ giữ đó.”
Trước ngay đính hôn của Kỉ Quân, cô ấy đã bỏ thuốc vào ly rượu của Hoắc Khiêm. Hắn còn vì chuyện này mà đã xảy ra tình một đêm với một cô gái lạ mặt, hương thơm trên người cô ấy khiến hắn lưu luyến mãi không quên. Mặc dù lý trí nói sẽ không quan tâm đến cô gái ấy, mặc kệ cô ta là ai hắn cũng không nghĩ đến, nhưng hành động lại đi ngược lại, Hoắc Khiêm không thể nào ngăn được mình đi tìm cô gái đó.
“Khiêm! Người phụ nữ đó… cô ta có phải là tình một đêm mà mày nhờ tao đi tìm.”
Bạch Ngạn Tổ chỉ tay lên màn hình, năm phút trôi qua cả hành lang không một bóng người, chỉ duy nhất một người phụ nữ với bước chân loạng choạng như kẻ say. Cho nên không thể thoát khỏi viện tình nghi, vì hướng người phụ nữ đó đi tới cũng là nhà vệ sinh.
“Dục Uyển!”
Cả Hoắc Luật và Hoắc Phi đều không làm chủ được mình, họ bước đến gần màn hình hơn. Suốt một năm qua đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một Dục Uyển có sự sống, có cử động, có hơi thở không phải như những bức hình vô tri mà họ nâng niu mỗi tối.
Cho tới lúc Dục Uyển đẩy cửa vào nhà vệ sinh nam, cánh cửa bị đóng sập lại, rồi cúp điện cho đến lúc máy ghi hình hoạt động trở lại và cô vội vã chạy ra khỏi đó trong bộ dạng nhếch nhác nhất, cả hai người họ đều không rời mắt khỏi màn hình một giây phút nào.
Hoắc Khiêm ngã phịch xuống ghế, hắn không thể ngờ người phụ nữ đêm đó lại chính là cô.
“Là Dục Uyển thật sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 23-06-2024 07:19:51 |