Dục Uyển

Phần 171
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

“Mạn Ni”

Tô Lân ra ngoài với chiếc áo choàng tắm trên người, nhìn thấy Hoắc Mạn Ni đang thẩn thờ nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.

Mưa đã tạnh, cơn đã đi qua, thứ còn lại chính là là một con đường đầy lá rụng, sỏi, cát và không gian tĩnh lặng, lại thưa thớt người. Cô ghét những lúc thế nào, khung cảnh này sẽ làm cho người ngắm nó cảm thấy cô đơn trống trải.

“Em đang suy nghĩ gì?” Tô Lân từ phía, lấy ly rượu ra khỏi tay của Mạn Ni đặt lên cửa sổ rồi ôm cô vào lòng.

“Không có gì…” Cô xoay người lại nhìn Tô Lân.

“Khi nào anh sẽ rời khỏi đây? Trở lại Cabo.”

Chuyến đi của hắn đến Á Lạp Tân dự định sẽ là một tuần, nhưng nó đã kéo dài quá lâu. Lâu đến mức đủ để ông già luôn kiên nhẫn của hắn, phải mất bình tĩnh và bay sang đây hộ tống hắn về. Ông già của hắn hiện giờ đang ở Bạch gia, và hạ tối hậu thư cho cả hắn và em gái. Sáng mai cả hai phải theo ông quay về Cabo.

“Ngày mai.”

Không thể giải thích được cảm giác hụt hẫng của Hoắc Mạn Ni lúc này. Hay đó là sự quyến luyến không muốn buông tay, nhưng tại sao… Gã đàn ông này chỉ là tình nhân một đêm của cô, giúp cô giải quyết ham muốn, khi nào cô cần thì gọi hắn đến, không ràng buộc. Nhưng khi nghe tin ngày mai hắn sẽ đi, cảm lại cảm thấy buồn bã.

“Mạn Ni! Đi cùng tôi được không? Rời khỏi Á Lạp Tân… quên đi Hoắc Luật, chỉ có tôi và em.”

Hắn nâng cằm của Mạn Ni lên, hắn biết rõ con người của Mạn Ni, không thánh thiện, không trong sáng như cô gái khác, cô đen tối và xấu xa. Nhưng hắn lại bị cô cuốn hút, không phải vì cô đẹp, mà vì cô cho hắn một cảm giác không thể nào hiểu thấu. Mạn Ni hiện tại dù tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn, nhưng hắn cảm thấy ẩn sâu bên trong là một Mạn Ni rất yếu đuối, khao khát được yêu thương và cần được bảo vệ. Hắn muốn hiểu hết con người thật của cô.

“Muộn rồi… về thôi.”

Đây chính là câu trả lời của Hoắc Mạn Ni, Tô Lân hiểu hắn không thể nào thay thế được tên nhóc Hoắc Luật trong lòng cô, cười giễu cợt bản thân thật là ngu xuẩn, lại nói ra những lời ngốc nghếch vừa rồi.

Hoắc Mạn Ni bước vào phòng tắm và cởi ra chiếc áo choàng, thay vào chiếc đầm màu xanh lá rẻ tiền, mà Tô Lân mua tặng cô. Nếu là trước đây cô sẽ không bao giờ đáp ứng cái yêu cầu trẻ con này của Tô Lân, nhưng vì sáng mai hắn sẽ rời khỏi Á Lạp Tân, nên cô đã đồng ý mặc cho hắn xem.

Mạc Ni bước ra khỏi nhà tắm với bộ dạng thật thuần khiết, mái tóc đen dài buông xỏa, làn da trắng tuyết càng nổi bật trong bộ đầm xanh đơn giản, cổ tròn, không tay và làn váy xòe, cũng không phải đến từ một nhà thiết kế nổi tiếng. Tô Lân chỉ vô tình nhìn thấy trong một cửa tiệm đại hạ giá lúc trên đường đến đây, và nghĩ nó sẽ rất đẹp nếu mặc trên người Mạn Ni.

Tô Lân mỉm cười, rồi bước tới gần bên Mạn Ni, trên tay cầm theo một trang sức đắc tiền.

“Mạn Ni! Em rất đẹp.”

Hắn vòng ra sau lưng và đeo lên cổ Mạn Ni một sợi dây chuyền kim cương chói mắt. Sư rung động nhẹ, sự ấm áp ngọt ngào, khi cánh tay của Tô Lân vòng qua người cô, không phải vì giá trị hàng tỉ đồng đến sợi dây chuyền. Mà vì Mạn Ni cảm nhận được sự chân trọng của Tô Lân, cách hắn đặt nó trên cổ cô, cách hắn xem cô là người đặc biệt nhất với hắn.

Rất lâu rất lâu cô đã không cảm nhận được cái cảm giác này.

“Tên Dương Phàm đó… là tình nhân cũ của em?”

“Quan trọng sao?”

Không rõ tại sao Tô Lân lại đột nhiên nhắc đến Dương Phàm. Nhưng Cô và hắn không chút cảm tình nào, chỉ là “em gái” cô ngu muội lại vì những lời lẽ đường mật đó đánh lừa. Ngay cả tên Tống Thiếu Hoành cũng vậy, nếu cô có quyền làm chủ. Thì cô và Luật đã có một kết viên mãn.

“Anh và anh ta đã nói những gì? Tại sao hắn lại muốn tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt?” Mạn Ni luôn tò mò về chuyện này, Dương Phàm không nói cho cô biết, chỉ có thể hỏi Tô Lân.

Tô Lân mỉm cười, rồi xoay người đi. Hắn không bước vào phòng tắm như Mạn Ni, mà tự cởi áo choàng và mặc vào quần áo của mình ngay trong phòng. Mạn Ni cũng không có gì xấu hổ, cô tựa cửa nhìn thẳng hắn.

“Hai người có thỏa thuận gì… không thể nói cho tôi biết sao?”

Phải, bọn họ có thỏa thuận. Dương Phàm sẽ không đi khởi kiện Mạn Ni về tai nạn giao thông hai năm trước. Đổi lại Tô Lân sẽ phải giúp hắn làm một việc. Và Tô Lân đã đồng ý.

“Hắn muốn tôi sắp xếp gặp một người?” Tô Lân ngồi xuống giường, thông thả cài lại nút khuy tay áo.

“Là ai?”

Tô Lân ngẩn đầu lên, nhếch miệng cười.

“Sát thủ ở Đảo Chết.”

Khuôn mặt của Mạn Ni liền đổi sắc, sửng sốt lo lắng và bất an. Tuy cô không phải người của Hắc đạo. Nhưng cô cũng nghe đồn. Sát thủ ở Đảo Chết là đáng sợ vô cùng, sinh trưởng trong vùng đất không có pháp trị, bọn họ vốn không hề biết sợ là gì. Chỉ cần có tiền, bất cứ đó là ai, thân phận, địa vị sẽ không là gì với họ.

Nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của Mạn Ni, Tô Lân đứng dậy, lúc này quần áo trên người hắn đã chỉnh tề. Hắn đi đến trước mặt, đặt tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xoa nhẹ.

“Đừng lo! Đối tượng Dương Phàm nhắm đến không phải là em, nếu thật… tôi sẽ giết hắn trước khi kịp gặp bọn sát thủ đó.”

“Vậy người mà Dương Phàm muốn giết thật ra là ai?”

Nếu không phải là cô, thì còn ai gây ra mối hận lớn trong lòng Dương Phàm. Không khó để bộ óc thông minh như Mạn Ni suy luận ra. Từ một đại thiếu gia sau khi tỉnh dậy lại trở thành kẻ không có gì, Dương thị đổi chủ, cha hắn lại nằm bất động trên giường bệnh. Và người nào đã gây ra tất cả chuyện đó.

“Là Hoắc Khiêm thật sao…”

Bên ngoài.

Bạch Ngạn Tổ thật không thể nào hiểu nổi Hoắc Luật, biết rõ Mạn Ni đang cùng Tô Lân ở ngay trong căn phòng này. Tại sao không phá cửa tông vào, bắt gian tại trận, cho đôi cẩu nam nữ làm chuyện ác đó không còn đường phải chối cãi.

Nhưng gần một tiếng, bọn họ chỉ đứng ở trước cửa. Mà không có bất cứ hành động gì khác.

“Luật! Mày không định xông vào thật sao?”

Hoắc Luật không lên tiếng, hắn chỉ tựa lưng lên cửa, cách đó một căn phòng. Mọi chuyện đã quá rõ ràng, thứ hắn muốn tìm cũng đã có đáp án. Điều Hoắc Luật cần cho chính hắn lúc này, không phải là đập cửa xông vào, chửi bới Mạn Ni hay trừng phạt tên Tô Lân đó. Hắn cần một chút thời gian, để bản thân thật bình tĩnh và thích ứng. Hóa ra, từ trước giờ hắn chưa từng hiểu Mạn Ni là người thế nào.

“Két… t…”

Mạn Ni và Tô Lân vừa bước ra khỏi cửa thì thì đứng lặng tại chỗ, khi nhìn thấy Hoắc Luật. Ánh mắt không có gì là kinh ngạc khi nhìn thấy cô cùng một người đàn ông lạ bước ra khỏi phòng, đồng nghĩa với việc, Hoắc Luật đã biết từ trước, và đứng chờ rất lâu.

Nói gì đây vào ngày lúc này, đương nhiên là giải thích.

“Luật! Thật ra… chuyện này… chị…”

“Em đợi chị ở trong xe.”

Cắt đứng những lời biện minh chưa kịp nói xong của Mạn Ni, Hoắc Luật xoay người đi. Mạn Ni cũng lập tức chạy theo sau, không ngừng giải thích nhưng Hoắc Luật vẫn không hề nhìn đến. Họ bước vào thang máy, cánh cửa đóng lại.

Tô Lân vừa định đuổi theo Mạn Ni, thì Bạch Ngạn Tổ đã giơ tay ngăn lại, cản đường Tô Lân.

“Tôi nghĩ ông nội và cha anh có rất nhiều chuyện muốn nói…”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật 23-06-2024 07:19:51
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Kỷ niệm cuối cùng (Update phần 23)
Cô gái mùa thu (Update phần 13)
Ký ức ngọt ngào (Update phần 173)
Buổi some cuối năm (Update phần 14)
Con đò (Update phần 41)