Dục Uyển

Phần 147
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Trước cửa phòng thay đồ…

“Buông em ra, anh kéo em đi đâu?”

“Phi! Thả em ra… anh thô bạo với người bị thương như vậy sao, Hoắc Phi…”

“Rầm… m…”

Hoắc Phi đẩy mạnh Dục Uyển vào trong, cảm giác đau đớn khi lưng đập mạnh vào tường chưa thích ứng, thì hai cánh môi đã bị cưỡng đoạt một cách thô bạo.

“Hoắc Phi! Anh điên rồi sao…”

Dục Uyển lớn tiếng hét lên và dùng sức đẩy Hoắc Phi ra, nhưng hắn nắm chặt lấy hai tay cô ép sát lên tường. Thân hắn như một tản đá cứng ngắt không thể dịch chuyển, động tác vừa cường hãn lại gấp gáp. Cướp từng hơi thở, lẫn tiếng nói của cô.

Rốt cuộc Hoắc Phi bị làm sao, cô rất muốn biết nhưng hắn không cho cô cơ hội để mở miệng.

“Ưm… m… m… Phi… ưm…”

Mệt mỏi vì sự vùng vẫy vô ích, Dục Uyển đầu hàng trước sự thô bạo của Hoắc Phi, không phải chỉ là nụ hôn thôi sao. Cô buông lõng hai tay, từ từ choàng qua cổ hắn và kiễng chân lên, mí mắt cũng khép lại để đáp trả nụ hôn của Hoắc Phi.

Nụ hôn đủ lâu để khiến cả hai bình tĩnh lại. Dục Uyển không còn muốn kháng cự, Hoắc Phi cũng không còn cưỡng đoạt. Không gian xung quanh trở nên lắng động và yên bình, cả thế giới chỉ xoay quanh họ.

Hoắc Phi thừa nhận, hắn đang ghen tị với anh trai của mình, bởi vì trong mắt Dục Uyển chỉ có thể nhìn thấy một người là Hoắc Luật, mãi không nhìn ra sự tồn tại của hắn. Điều đó trở thành rào cản lớn nhất giữa hắn và cô, và càng sợ hãi tình yêu của hắn sẽ không thể giữ được Dục Uyển cho riêng mình, vì tình yêu cô giành cho Luật nhiều hơn hắn đã nghĩ.

Một Hoắc Phi cao ngạo, coi thường mọi thứ trên đời, tại sao lại trở nên thảm hại tầm thường như bây giờ, chỉ biết đố kỵ và không tự tin vào bản thân mình.

Dục Uyển rốt cuộc em đã làm gì khiến anh ra nông nổi này…

Bờ môi của Hoắc Phi từ từ trượt khỏi môi của Dục Uyển, cả người hắn ngã gục trên vai cô. Dục Uyển cũng từ từ mở mắt ra. Nhìn vào bộ dạng Hoắc Phi lúc này, cô cảm thấy lo nhiều hơn là giận, không phải người bị thương là cô, tại sao người tỏ ra không bình thường lại là hắn.

“Phi! Anh… anh có bị làm sao không?” Cô đở hắn đứng lên.

“Uyển! Chuyện trước đây anh không quản, nhưng hiện tại… ngoại trừ anh ra, đừng quan tâm bất kì người đàn ông nào khác, được không?”

Khẩu khí vừa ra lệnh lại nghe ra như cầu xin của Hoắc Phi…

Cảm giác này là gì, tại sao cổ họng cô như nghẹn thắt lại. Dục Uyển nhìn thấy sự đau xót khi nhìn vào mắt hắn. Một Hoắc Phi tuyệt vọng và yếu đuối thế này, cô chưa từng nhìn thấy. Có phải cô vừa làm tổn thương hắn, đã không nghĩ cho cảm nhận của Hoắc Phi.

“Uyển! Hứa với anh… ngoại trừ anh ra, đừng đặt tình cảm lên bất kì ai khác… được không?”

Hắn và cô đã có hôn ước, cô nên toàn tâm toàn ý nghĩ cho hắn. Cô thật vô tâm, tại sao không nghĩ cho cảm giác của Hoắc Phi.

“Em hứa.” Dục Uyển mỉm cười nhìn hắn.

Nhìn thấy cái gật đầu của Dục Uyển, Hoắc Phi mừng rỡ kéo cô vào lòng vào.

“…”

Cảm giác ôm người mình yêu vào lòng thật là thoải mái, thật muốn giây phút này cứ kéo dài mãi.

“Reng… ng…”

Nhưng tại sao lại như vậy.

Tiếng chuông điện thoại của Dục Uyển đã phá hủy hết tất cả mọi thứ, thật sự hắn rất muốn bình tĩnh.

Chết tiệt…

Tại sao những giây phút lãng mạn như phim truyền hình như vừa rồi, không thể nào kéo dài lâu. Mặc kệ, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn ôm Dục Uyển.

“Reng… ng…”

“Reng… ng… eng…”

Cho dù chiếc điện thoại vẫn đang cựa quậy trong túi của Dục Uyển. Hoắc Phi vẫn hai tay xiết chặt lấy cô không buông ra. Lần thứ nhất, lần thứ hai có thể không nghe máy, nhưng đã rung đến lần thứ ba, nhất định là có chuyện gấp.

“Phi! Hình như em có điện thoại?” Dục Uyển rụt rịch trong lòng của Hoắc Phi.

“Anh biết.”

Biết, mà anh vẫn cứ ôm chặt như vậy thì Uyển tỉ làm sao nghe điện thoại được, Phi ca. Làm ơn tránh ra.

“Em muốn nghe điện thoại.” Dục Uyển lên tiếng.

Chết tiệt, vùng vẫy đến phút cuối cùng, cũng chỉ có một phút năm mươi chín giây, thời khắc lãng mạn giữa hắn và Dục Uyển phải chấm dứt.

“Được! Vậy em nghe điện thoại đi…”

Hoắc Phi buông Dục Uyển ra, ngoài mặt thì đang cười nhưng trong bụng đang lôi cả mười tám đời tổ tông của người ta ra mắng chửi, không biết là gã khốn nạn nào lại gọi điện phá đám hắn, đúng là đáng chết.

“Alo…”

Dục Uyển xoay người đi nghe điện thoại, chưa tới năm giâyhốt hoảng hiện rõ trên mặt, Hoắc Phi nhìn thấy cũng khẩn trương. Hắn bước tới bên cạnh cô.

“Uyển! Có chuyện gì? Là ai gọi đến?”

Cô tắt điện thoại, xoay người lại nhìn hắn. Vẽ mặt vẫn chưa hết sửng sốt.

“Là cha gọi điện.”

Các vị tổ tiên tại thượng, vừa rồi xem như đứa cháu bất hiếu này chưa nói gì. Các người cứ yên nghỉ ở trên thiên đường.

“Cha có nói gì không?” Hắnlên tiếng.

“Cha nói… mẹ em sinh rồi.”

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net

“Á… Á… Á… A… A…”

Tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng sản phụ phát ra, khiến cho xóm làng gần xa, những căn phòng bệnh bên cạnh, và lẫn cả những y bác sĩ đang đi dọc hành lang bên ngoài, đều phải bịt tai mà đi.

Chắc là đau lắm đây…

Cũng đúng, sinh con ai lại không đau. Mẹ Tiêu đã gần bốn mươi còn trải qua nổi đau vượt cạn một mình, thì hét to như vậy cũng là đều dể hiểu. Nhưng khó hiểu nhất ở đây là tiếng hét vừa rồi không phải xuất phát từ miệng mẹ Tiêu, mà là của Hoắc chủ tịch.

Đằng sau cánh cửa…

Trong căn phòng thoáng rộng, ngập tràn ánh sáng và đầy đủ tiện nghi cỡ khách sạn năm sao, Chỉ có một sản phụ cao tuổi họ Tiêu đang ngồi trên giường, yên lặng, vừa ăn cháo vừa xem ti vi, thì những người còn lại trong phòng lại nháo nhào, bao vây lấy chủ tịch Hoắc.

Người thì lo lắng, kẻ thì khẩn trương…

Quay lại năm tiếng trước, lúc mẹ Tiêu có dấu hiệu sinh, cả nhà náo loạn cả lên, chuẩn bị xe, gọi cứu thương rất là đông vui. Hoắc Nghị người từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn trên thương trường, lại không thể giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy mẹ Tiêu la ó quằn quại, trong lúc mọi người dìu mẹ Tiêu lên xe cứu thương, thì ông ta lại trượt chân, té từ cầu thang xuống đất dến trẹo chân. Khoảnh khắc xấu hổ đó may mắn không ai để ý, nếu không thì mặt mũi của chủ tịch Hoắc, thật đã mất hết.

Bà cả, bà hai, Hoắc Khiêm và cả Hoắc quản gia đều có mặt, ngoài ra còn có thêm…

“Anh la lớn như vậy làm gì? Người bên ngoài còn tưởng là anh sinh… chứ không phải con gái tôi sinh?”

Một đại nhân vật mới xuất hiện. Ông lão với tóc bạc trắng, nhưng dáng người rất là uy phong, thân thể rất săn chắc và dẻo dai, nhìn động tác linh hoạt dứt khoát lúc nắn lại chân cho chủ tịch Hoắc vừa rồi, có thể đoán ra, người này là một cao thủ.

“Cha vợ! Cha cố ý phải không?”

“Phải đó! Tôi cố ý đó, so với nổi đau con gái tôi vừa trải qua… anh chỉ là hạt muối giữa đại dương” Ánh mắt trách cứ của ông lão đặt lên người đứa con rể không có tiền đồ, Hoắc Nghị.

Tiêu lão hất cái chân của Hoắc chủ tịch xuống, rồi đứng dậy đi đến chỗ của mẹ Tiêu.

Cả đám người đang bu lấy chủ tịch Hoắc giản ra, tránh đường cho Tiêu lão đi tới. Chủ tịch Hoắc đứng dậy đi lại vài bước, thì cái chân bị trật khi nãy đã không còn đau nữa.

Hoắc Nghị đã có thể đi lại bình thường. Tay nghề của nhạc phụ đại nhân đúng là lợi hại, không hổ danh là quyền vương, vết thương nhỏ này không thể làm khó dể ông ta.

“Lão gia! Hay gọi viện trưởng Lương vào xem sao? Em vẫn thấy lo cho ông” Lữ Trị bước tới dìu ông ta.

“Phải đó lão gia, ông cảm thấy thế nào, chân còn đau không?” Bà cả Lữ Tranh, cũng sốt ruột vì cái chân của Hoắc Nghị.

“Tôi…”

Trước khi Hoắc chủ tịch lên tiếng, thì có người đã mở miệng cắt ngang.

“Hai người đừng lo, tay nghề của lão Tiêu rất lợi hại… lợi hại như cú đấm của lão ta vậy, Hoắc Nghị sẽ không sao.”

Tiếng nói của một ông lão khác lại vang lên trong phòng, nếu không lên tiếng thì có lẽ mọi người sẽ không biết đến sự tồn tại của ông ta. Qúa sức im lặng từ khi bước vào, thân phận của đại nhân vật này chắc cũng không phải tầm thường, có thể ngang nhiên gọi thẳng tên “Hoắc Nghị” nhưng khoan hãy nói đến ông ta là ai, xem ông ta đang làm gì đã.

“Tại sao lau mãi không sạch.”

Hình như đang rất bận với cái máy ảnh trên tay, có thể lâu ngày không dùng đến nên bám đầy bụi. Mà lau rồi lại chùi, chùi xong lại lau, ống kính cũng sắp bị lão làm mòn, láng bóng đến mức có thể soi cả mặt mình lên đó nhưng vẫn cho là không sạch.

Có người vì vậy mà ngứa mắt vô cùng, như có thù với cái máy ảnh.

“Lão Bạch! Từ sáng tới tối… ông chỉ ôm cái máy ảnh đó, không phát chán sao?”

“Lão Tiêu! Ông ôm bảo bối của mình cả ngày có thấy chán không? Chiếc máy ảnh này chính là bảo bối của tôi… ông phải hiểu hơn ai hết mức độ thân thiết giữa tôi và nó, ông muốn đố kỵ cũng không được.”

“Ông bị bệnh sao… tôi mà đố kỵ với cái máy ảnh của ông, vì cái máy ảnh đó mà tôi với ông suýt nữa bị con gấu Bắc Cực đó nuốt chửng, ông còn xem nó như bảo bối”

“Nhắc đến chuyện đó là phải trách ông… nếu ông nhẹ tay hơn đã không làm gãy hai cái răng của con gấu trắng đó, cũng không nhận được đơn khiếu nại của hiệp hội bảo vệ động vật… buộc phải về nước.”

“Ông bị đuổi về nước là lỗi của tôi sao? Là ông biết rõ đó là khu vực cấm vẫn lẻn vào, bị bọn người đó tống về nước còn trách tôi.”

“Không trách ông thì trách ai? Nếu không vì ông… tôi đã hoàn thiện bộ sưu tầm của mình.”

“Ông…”

Trận đấu khẩu giữa hai đại nhân vật càng lúc càng lớn, nhưng Hoắc Nghị, và chị em họ Lữ chỉ biết đứng nhìn, mặc dù ngày thường các bậc trưởng bối này là những người quen hô to hét lớn, và trước mặt họ cũng không ai dám lớn tiếng gây sự. Nhưng trước mặt hai đại nhân vật này, chỉ có thể xếp hàng xưng hậu bối. Nên không dám lên tiếng chen vào, mà có lên tiếng chưa chắc gì đã ngăn được hai lão oan gia kia.

“Ầm… m…”

Cánh cửa phòng bệnh được kéo ra, ánh sáng bên trong tràn ra bên ngoài.

Cả một đám người trẻ tuổi đang đứng trước cửa, đi đầu là Dục Uyển với dáng vẽ khẩn trương. Phía sau là anh em Hoắc Luật, Hoắc Phi, bên cạnh là Hoắc Mạn Ni, Bạch Ngạn Tổ và Lý Nhã.

“Ông nội…”

“Ông ngoại…”

Nhưng vừa đẩy cửa vào, thì Bạch Ngạn Tổ và Dục Uyển nhìn thấy hai lão già cộng lại đã ngoài trăm mấy tuổi, lại đang xách cổ áo của đối phương, cả hai đều rất ngạc nhiên. Đúng là một sự kinh hỉ lớn.

“Tiểu Tổ!” Lão Bạch xoay người lại nhìn ra cửa.

Xin giới thiệu đại nhân vật này trước, người mà ngay cả đế vương hắc đạo cũng phải cúi đầu gọi tiếng “cha” và thái tử gia cũng phải quỳ gối gọi tiếng “ông”. Bạch lão, người đứng đằng sau thế lực của nhà họ Bạch.

“Tiểu Uyển!”

Lão Tiêu mừng rỡ, đẩy lão Bạch, chạy đến nhấc bổng Dục Uyển lên, như nhấc một đứa cháu lên ba. Xin giới thiệu người này là cha của mẹ Tiêu, tức là ông ngoại của cô.

“Ông ngoại! Ông thả con xuống đi… ông ngoại…”

Trước sự xuất hiện của người gọi là ông ngoại này, Dục Uyển vẫn chưa hết sửng sốt.

Số lần gặp được ông ngoại chắc chỉ tính trên mười đầu ngón tay, một năm chỉ gặp mặt nhau có một lần vào dịp sinh nhật của mẹ Tiêu. Nếu không phải có được lần gặp mặt mỗi năm một lần đó, chắc ngay cả mặt mũi của người ông ngoại này thế nào cô cũng không nhận ra. Nhưng ngoài trừ mẹ Tiêu ra, thì ông ngoại có lẽ là người quan tâm Dục Uyển thứ hai.

“Ông ngoại! Con chóng mặt quá, ông thả con xuống đi… ông ngoại”

“Tiểu Uyển! Lâu rồi ông ngoại không nhìn thấy con, để ông ngoại xem… sao con lại nhẹ như vậy?”

“Con không nhẹ đâu… mà ông ngoại quá khỏe… ông thả con xuống mau… con sắp buồn nôn”

Ông ngoại của cô là quyền vương nổi tiếng, có nhiều đệ tử của ông đều là những võ sư thành danh. Tính tình của ông ngoại, giống hệt nhưng đại hiệp trong phim cổ trang. Thích đi vân du tứ hải, không muốn gò bó mình ở một chỗ. Ở lâu một nơi, nhất định sẽ bệnh chết, là một thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả con gái ruột là mẹ Tiêu cũng rất ít khi gặp mặt.

“Cha! Cha bỏ Dục Uyển xuống đi, nó đã lớn rồi đâu phải con nít nữa.”

“Được!”

Chân vừa chạm đất, thì Dục Uyển đã xoay mồng mồng, trước mắt như có ngàn vì sao đêm đang đổi chỗ cho nhau.

“Dục Uyển! Con lại đây… mẹ cho con xem thứ này.” Tiêu Tường vui mừng, muốn khoe ngay tiểu công chúa của mình với con gái yêu, nên vẫy tay gọi Dục Uyển.

“Dạ!”

Dục Uyển choáng váng mặt mày, đi tới chỗ mẹ Tiêu, cũng không dể dàng gì mới định vị được đường đi. Hình như cô đã nhìn thấy được cái ghế…

“Con xem… đây là em gái của con, con bé thế nào?”

Dục Uyển vừa đặt mông ngồi xuống, thì mẹ Tiêu đã phấn khích đưa bức ảnh mà Bạch lão đã chụp được ở phòng chăm sóc. Trong hình là đứa trẻ sơ sinh thật kháu khỉnh, làn da thì hồng hào, lúc cười lộ rõ hai lúng đồng tiền, mặc dù bị ngăn cách bởi tấm kính nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp.

“Wo… o… Thật là xinh đẹp… em gái của con thật sao?”

Dục Uyển rất vui mừng khi nhìn thấy tiểu thiên sứ trong bức ảnh, may mắn là không có cái bớt đỏ giống như cô, có thể thở phào, lúc mẹ Tiêu mang thai, ai cũng sợ sẽ xinh ra một Tiểu Dục Uyển thứ hai, giống như cô có cái bớt trên mặt. Nhưng xem ra, em gái cô được thừa hưởng tất cả gen ưu tú được di truyền từ mẹ Tiêu và cha Nghị nên rất xinh đẹp, sau này nhất định sẽ là mỹ nhân làm siêu lòng người, giống như ba ông anh trai của mình.

“Tiểu Uyển! Sau này con và Tiểu Tổ kết hôn, hãy sinh một đứa giống hệt như vậy… Tiểu Tổ nhà ta có gen di truyền tốt từ ông, sẽ không làm con thất vọng, tôi nói đúng không lão Tiêu?”

“Rất đúng… ha… a… Tiểu Uyển nhà tôi sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất… ha… a…”

“Ha… a…”

Trong khi cả hai lão Tiêu Bạch vẫn đang cười rất phóng khoáng, còn rất là to, thì những người còn lại trong phòng đều cúi đầu, họ lén lúc nhìn nhau. Có lẽ họ đã bỏ xót một điều rất quan trọng.

“Có chuyện gì? Vẽ mặt của mấy đứa như vậy là sao?” Bạch lão lên tiếng.

Đây là thời khắc mà Hoắc chủ tịch thể hiện vai trò của người đứng đầu gia tộc…

“Bác Bạch… cha vợ… con chưa nói cho hai người biết, thật ra… hôn ước giữa Ngạn Tổ và Dục Uyển đã hủy rồi.”

Im lặng chưa tới 5 giây, thì Bạch lão và Tiêu lão đều phá lên cười.

“Ha… a… Ông xem… bọn trẻ bây giờ, biết đùa vui thật… ha… ha… a…”

“Đúng vậy… ha… a…”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật 23-06-2024 07:19:51
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Nỗi niềm oan của em (Update phần 21)
Bàn tay thôi miên (Update phần 14)
Liên minh nữ thần (Update phần 33)
Gái dâm thèm đụ (Update phần 21)
Phá trinh con em họ (Update phần 14)
Lớp học 12A7 (Update phần 55) - 69deluxe