Dục Uyển
6h chiều.
Qúa sớm để Đế Vương mở cửa hoạt động vào giờ này. Nhưng vì sự xuất hiện hi hữu của một người, và cũng như sự quan tâm đặc biệt của một người giành cho một người. Nên phá lệ mở cửa.
Phòng Vip.
“Sau khi nghe anh ấy nói… từ lâu tôi đã muốn đến cảm ơn, nhưng nhiều lần đều không gặp được cô… nếu không có cô, tôi và Mã thiếu cũng không hạnh phúc như lúc này.”
Sở hữu giọng nói trong trẻo ngọt ngào, phát âm tròn vành rõ chữ này là người đã thống trị màn ảnh rộng trong năm vừa qua, còn liên tiếp giành danh hiệu nữ chính xuất sắc nhất củaliên hoan phim quốc tế hai năm liền, mặc dù tuổi đời và tuổi nghề đều rất trẻ. Đại minh tinh Từ Lộ.
“Bỏ đi vẽ ngoài đại thiếu gia của anh ấy… thật ra tôi và Mã Thiếu có rất nhiều điểm chung… nếu anh ấy không nghe theo những lời khuyên của cô, có lẽ tôi đã đánh mất người đàn ông giành cho đời mình”
Không gì hạnh phục hơn khi may mắn có được một tình yêu đẹp, cũng không gì đẹp bằng một người phụ nữ khi yêu. Nhìn ánh mắt ngọt ngào mà Từ Lộ giành cho Mã Thiếu lúc này, có thể đoán họ đang trong giai đoạn mặn nồng nhất của tình yêu. Không phải chỉ riêng Từ Lộ, mà ngay cả Mã Thiếu cũng có chung vẽ mặt.
“Tất cả nhờ vào cô, tôi mới hiểu ra… Từ Lộ thật sự chính là người phụ nữ giành cho mình, tôi yêu cô ấy… yêu cả con người và những sở thích của cô ấy.”
“Em cũng vậy… em yêu chính con người anh, không vì anh là con trai của thị trưởng, chúng ta như sinh ra giành cho nhau… Mã thiếu…”
“Từ Lộ…”
Càng nghe càng ớn lạnh, có ai giúp cô ngăn chàng Romeo và nàng Juliet này lại không. Hoặc nói cho cặp đôi tình cảm này biết, trong phòng vẫn còn sự tồn tại của cô.
Mặc dù câu nào họ đề cập đến cô, nhưng cả Mã Thiếu và Từ Lộ lại cư xử như cô là người vô hình, chưa từng nhìn vào cô khi nói chuyện. Họ chỉ tha tha thiết thiết nhìn đối phương, anh nhìn em, em nhìn anh. Chúng ta không cần nhìn đến ai khác.
“Thật ra, hai người đừng quá tâng bốc… làm tôi rất là ngượng…”
Một lần nữa Dục Uyển lại xuất hiện với danh nghĩa cô tiếp viên “đệ nhất” của Đế vương, người có sở thích dùng khăn che mặt. Đó bởi vì sức hút của đại minh tinh Từ Lộ quá lớn. Cũng rất xấu hổ, khi phải thừa nhận lúc đó cô đã đưa ra lời khuyên gì với Mã thiếu, bản thân cũng không nhớ rõ.
Dục Uyển trước giờ rất ít xem phim, nhưng số lần cô đến rạp đều là xem phim của Từ Lộ. Không chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ vẽ đẹp thanh tao thoát tục, cả tài năng diễn xuất mà những việc từ thiện nữ minh tinh này giành cho các bạn nhỏ, xuất phát từ sự lương thiện bên trong, không giống như các đại minh tinh khác mượn danh làm từ thiện để mưu cầu danh tiếng. Nên Dục Uyển đã rất thích Từ Lộ.
“Tháng sau… tôi và Từ Lộ sẽ tổ chức đính hôn, nếu cô có thể đến tham dự… thật quá tốt.” Mã Thiếu dù nói chuyện với Dục Uyển, nhưng ánh mắt và nụ cười đều giành hết cho Từ Lộ.
Sau khi nghe theo lời khuyên nguy hiểm có phần dại dột của Dục Uyển. Chuyện tình giữa Mã thiếu và người tình trong mộng của hắn, đại minh tinh Từ Lộ đã đơm hoa kết trái, bằng một lể đính hôn.
Không đeo bám như đĩa, không làm vật chướng mắt, không tặng quà, chỉ ngoan ngoãn ở yên trong nhà và nghiên cứu quyển tự truyện Từ Lộ đã viết. Mã Thiếu đã nhận ra giữa họ có rất nhiều điểm tương đồng và sở thích giống nhau mà trước giờ hắn chưa bao giờ tìm hiểu.
“Rất tiếc lể đính hôn của hai người tôi không thể tham dự…” Cô đến đó với cái thân phận gì đây, cô tiếp viên của Đế vương, hay Hoắc Dục Uyển.
“Nhưng tôi có một chuyện nhờ vả… Từ Lộ tiểu thư, những người bạn của tôi rất mến mộ cô, có thể cho tôi xin chữ kí được không?”
Những người bạn mà Dục Uyển nói, kể đến đầu tiên là Bo, con bé rất sùng bái Từ Lộ, ước mơ của nó là trở thành một đại minh tinh tài năng và giàu có như cô ta. Nghĩ thật buồn cười, khi nghe được lời nói này của em gái, Bin đã cho một lời khuyên rất chân thành, là Bo phải giảm cân trước khi muốn trở thành một Từ Lộ thứ hai.
Kết thúc cuộc trò chuyện giữa họ là Dục Uyển trong bộ dạng hơi say. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Phi, bộ dạng biếng nhác nằm dài trên ghế. Tất cả là lỗi của Hoắc Phi, gần đây quá nuông chiều cô, làm cô luôn muốn dựa dẫm vào hắn…
Bên kia đầu dây…
“Zá… a…”
“Bốp…
Hoắc Phi khắp người nhễ nhãi mồ hôi, đang cùng những vị sư phụ ngoại quốc của hắn tỉ thí tay đôi trên sàn đấu võ. Trình độ càng được lên cấp, không còn tập với bao cát hay thực hành trên người những vệ sĩ như mới ngày đầu tiên, mà bây giờ phải đích thân các vị sư phụ phải sàn giao đấu.
Lúc đầu đơn giản chỉ muốn thượng được Dục Uyển, Hoắc Phi mới dốc toàn sức lực luyện ngày luyện đêm. Nhưng càng theo đuổi, tập trung quá nhiều vào một việc, hắn phát hiện ra mình yêu thích nó từ khi nào không biết, giống như tình cảm hắn đặt trên người Dục Uyển.
“Thiếu gia! Cậu có điện thoại…”
Không hẳn hạ được cùng lúc mười mấy người họ, nhưng hơn phân nữa đã lảo đảo ngã xuống sàn. Hoắc Phi nhảy xuống sàn đấu khi có người đưa điện thoại cho hắn.
“Phi! Anh đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng điệu lười nhác và chút men say của Dục Uyển. Hắn có thể đoán ra…
“Em uống rượu sao?” Một tay nghe điện thoại, một tay cầm khăn lau đi mồ hôi trên tóc.
“Một chút xíu xìu xiu… không nhiều” Dục Uyển phì cười qua điện thoại, hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng cô đang say khướt của cô.
“Em đang ở đâu? Anh đến rước em…” Ném mạnh chiếc khăn cho đám vệ sĩ phía sau, hắn đi thẳng ra cửa.
“Đế vương.”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net
Cùng lúc đó – cũng tại Đế vương.
Phi Yến đang tiếp một người khách rất quan trọng. Những ngày gần đây người này thường xuyên lui tới, còn gọi đích thân bà chủ đến phục vụ. Trước giờ ngoại trừ Hoắc Phi ra, rất ít khi Phi Yến phải ra hầu khách, nhưng vì thân phận của người này nên ngoại lệ.
“Bà chủ Dương! Trên tóc cô hình như dính thứ gì…”
“Vậy sao?”
Phi Yến vừa đưa tay lên thì Trình Tổng lập tức ngăn lại, thay cô làm việc đó.
“Không phải chỗ đó… để tôi giúp tôi.”
Trình tổng không giống những gã đàn ông khác đến Đế vương tìm vui, cảm giác ông ta cho cô rất thân thuộc, ông lịch sự từ tốn, cư xử đúng mực không có những hành động khiếm nhã, như một bậc trưởng bối đáng kính. Nên tạo nơi Phi Yến cảm giác an toàn và tin tưởng tuyệt đối.
“Sao lại không nhìn thấy…” Khi Phi Yến cúi người xuống, thì Trình Tổng lại “lục tung” đầu của Phi Yến, nhưng mục đích thực sự của ông ta là…
“Á…”
Chỉ là cảm giác chút đau thoát qua, nhưng vẫn là đau. Phi Yến nheo mắt lại, khi Trình tổng cố tình bứt đi vài sợi tóc trên đầu cô, đương nhiên việc này Trình tổng chưa hề xin phép trước, và cũng không để cho Phi Yến phát hiện ra.
“Xin lỗi! Tôi già rồi… chắc là đã hoa mắt.” Cẩn thận, cất giữ những sợi tóc của Phi Yến vào túi áo, Trình Tổng mỉm cười giả hồ đồ nhìn cô.
“Không sao… để tôi tiễn Trình tổng ra ngoài.”
“Cám ơn.”
Mãi nhìn theo chiếc xe rời đi, Phi Yến có hơi mong chờ sự trở lại của Trình Tổng lần nữa, rất muốn trò chuyện cùng ôn ta. Nhưng đó không phải là cảm tình giữa nam và nữ, khi ở gần ông cho cô một cảm giác rất ấm áp, như được trò chuyện với cha của mình, mặc dù cô không biết cảm giác có cha là hạnh phúc thế nào.
“Nhanh như vậy mà em đã tìm được kim chủ mới… Phi Yến, em giỏi hơn tôi nghĩ.”
Lúc Phi Yến xoay người, đi vào trong Đế Vương, thì sau lưng có kẻ nắm chặt cánh tay cô. Nhìn hình ảnh phản chiếu của “ác ma” đang in lên cửa kính. Đôi vai của Phi Yến hơi run rẫy, nổi sợ quen thuộc lại đang bao trùm lấy cô, tay vấu chặt vào váy, hai chân dịch chuyển muốn bỏ chạy.
Đó không chỉ là phản ứng tâm lý tự nhiên của Phi Yến, mỗi khi nhìn thấy Tề Hạo, mà cơ thể cô cũng dần phát sinh loại phản ứng này với hắn.
“Đi theo tôi, trước khi tôi khiến em phải khó xử.”
Hơi thở lạnh lẽ và lời đe dọa của Tề Hạo thầm thì bên tai, khi hắn cúi sát vào người cô. Phi Yến không chút phản kháng nào, mặc tình hắn lối đi. Phải, cô sợ hắn, rất sợ hắn.
“Họ vào trong rồi… mau bám theo.”
“Nhưng mà… thôi bỏ đi, Tề gia không phải là thứ có thể vây vào.”
Tề Hạo và Phi Yến vừa vào trong thì hai phóng viên đang lấp ló bên ngoài, cũng chui đầu ra, họ là theo Trình Tổng mà đến đây.
Trình Tổng nổi tiếng là người đàn ông mẫu mực, suốt gần hai mươi năm thời gian biểu gần như hoàn hảo của mẫu đàn ông giành cho gia đình. Tan tầm là về nhà ăn cơm với vợ, cũng không đi đêm, càng không có bất cứ scandal ngoại tình nào được thấy trên báo.
Nhưng những ngày gần đầy, sau khi tan sở là ông ta thường đến Đế vương, và chỉ gặp một người. Cho nên đã khơi dậy sự tò mò của đám phóng viên. Bọn họ đã theo sát ông ta và Phi Yến nhiều ngày, cũng làm một cuộc điều tra nhỏ về các mối quan hệ xung quanh liên quan đến cô.
“Chúng ta đã chụp được tấm hình thân mật giữa Trình Tổng và cô tiếp viên đó, thôi đủ rồi… quay về tòa soạn viết bài.” Lo sợ trước thế lực của Tề gia, người phóng viên này không dám theo đuôi Tề Hạo, nhưng không phải ai cũng dể dàng thỏa mãn như hắn.
“Cái đó mà gọi là thân mật? Cái này mới là gây cấn… cha vợ và con rể cùng tranh giành một cô tiếp viên quán bar, cậu thấy tiêu đề này ngày mai có giựt tít hay không?”
Thấy đồng nghiệp do dự, gã còn lại lập tức giựt lấy máy ảnh.
“Nếu cậu không vào, thì mình vào… đưa máy ảnh đây!”
Do dự không lâu, người phóng viên còn lại cũng chạy vào theo.
“Chờ mình với.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 23-06-2024 07:19:51 |