Dục Uyển
Trước rạp chiếu phim.
“Tiểu Nhã! Cậu đứng đây đợi mình… nhớ là không được đi đâu, mình mua đậu phộng sẽ quay lại ngay, nhớ chờ mình… không được đi đâu” Dục Uyển vừa đặt hai chai nước vào tay của Lý Nhã, vừa căn dặn như mẹ dặn con.
“Ừ! Không đi đâu hết, sẽ đứng đây chờ cậu… mình đâu phải là con nít, cậu mau đi đi” Lý Nhã không muốn trễ mất buổi chiếu phim nên vừa hối vừa đẩy Dục Uyển đi.
Đúng vậy, cậu không phải là con nít, mà là báu vật trên tay của Bạch Ngạn Tổ. Cậu mà sứt mẻ chút nào, mình sẽ sống không yên với hắn. Nhớ đến thái độ và ánh mặt của Bạch thiếu, lúc cô đến xin phép hắn dẫn Lý Nhã đi ra ngoài xem phim. Tới giờ cô vẫn còn bị ám ảnh. Trước mặt Lý Nhã thì hắn không nói gì nhiều, chỉ có mấy chữ “Được! Em có thể đi”.
Nhưng sau khi Lý Nhã mừng rỡ chạy lên lầu thay quần áo. Thì ở dưới này, hắn hiện nguyên hình.
“Cô đưa Lý Nhã đi thì phải đưa cô ấy bình an trở về, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra trên người cô ấy… thì tất cả anh em trên dưới Bạch Bang chỉ mỗi người một đao, cũng đủ biến cô thành thịt tương”
Thật là đáng sợ, cô không dám nghĩ đến nữa…
Dục Uyển sau khi mua đậu phộng xong, lại bị mùi hương của hạt dẻ nướng quyến rũ, nên chạy qua đó mua thêm một bao hạt dẻ nướng nữa. Lúc này có một thằng bé từ đâu lao vào người cô. Khiến cho tất cả đậu phộng và hạt dẻ đều rơi hết xuống đất.
Thằng nhóc sợ hãi, cuống cuồng xin lỗi cô.
“Em xin lỗi… em xin lỗi…”
Nhóc con này chắc cũng chỉ lớn hơn Bin của cô vài tuổi, nhìn khuôn mặt tèm lem và quần áo rách rưới trên người nó. Trong lòng cô cảm thấy có chút đau xót. Không biết giờ này Bin và Bo của cô thế nào…
Trong lúc Dục Uyển đang còn sống trong hồi tưởng thì thằng nhóc bắt đầu dịch chuyển đôi chân từ từ, sau đó là chạy thục mạng. Không biết là ai đang đuổi bắt mà nó chạy như bị ma dí.
Dục Uyển khum lưng xuống nhặt hạt dẻ và đậu phộng, xem có vớt vát được chút nào không. Nhưng ngay khi cô cúi người xuống, đã cảm nhận được một sự trống vắng, không vật cản trở ở bên hông. Trên người cô đã mất đi một thứ rất quan trọng…
“Thằng nhóc! Đứng lại mau, trả ví tiền lại đây…” Dục Uyển hét lên.
Đúng vậy, đó là ví tiền của cô đã bị thằng nhóc đó lấy trộm. Nó cố sức chạy, cô ra sức đuổi theo. Nhưng đây có lẽ là địa bàn của nó nên rất thông thạo đường, rượt đuổi qua mấy con phố, cô vẫn không bắt được nó.
Mặc dù bị cô đuổi đến ngõ cụt nhưng thằng nhóc vẫn có đường thoát thân. Nó trèo lên mấy bao cát, định nhảy qua tường thì Dục Uyển cầm lấy thùng giấy các tông cạnh thùng rác, ném vào lưng nó.
“Bốp!”
Dục Uyển cảm thấy không uổng phí suốt hai năm, làm công tác vệ sinh ở câu lạc bộ bắn súng, cô học được cũng không ít. Một phát trúng tâm, thằng nhóc lăn từ trên bao cát xuống đất.
“Nhóc con! Ngay cả tiền sinh mạng của chị mà cưng cũng muốn trộm… muốn chết hả…”
“Bốp…” Dục Uyển lôi cổ thằng nhóc dậy và gõ vào đầu nó.
“Bà cô xấu xí! Ai cho bà gõ vào đầu tôi, bà là thầy hay là ai của tôi hả…” Thằng nhóc này lại rất sĩ diện, bị Dục Uyển nắm cổ còn gõ vào đầu, nó tức giận giãy nảy lên.
Cái này dân gian gọi là “vừa ăn cướp vừa vừa la làng”, không biết là phụ huynh mặt mũi ra sao, có thể sinh ra một tên nhóc ngang tàng không biết lý lẽ. Nhóc con vùng vẫy đánh đấm loạn xạ, làm Dục Uyển hoa cả mắt. Cô quyết định giữ lấy hai “càng cua” của nó vặn ngược về sau.
“Á… a…”
“Bà cô xấu xí! Bà ỷ lớn hiếp nhỏ còn gì là anh hùng hảo hán… có giỏi thì bà thả tôi ra, chúng ta hẹn lại một ngày rồi ra quyết đấu sinh tử” Hai tay bị bẻ ngược về sau, thằng nhóc còn bị Dục Uyển đẩy vào tường.
“Cưng tưởng chị ngốc sao, quyết đấu sinh tử gì đó… chị đây không cần, dẫn chị đi gặp cha mẹ của nhóc”
“Bà cô xấu xí! Nói cho bà biết… cha mẹ tôi rất lợi hại, tôi mà dẫn bà đi gặp họ… là bà sẽ hối hận đó, tôi sẽ nói cho họ biết là bà đánh tôi thế nào… lúc đó người cầu cứu sẽ là bà”
“Bốp…” Dục Uyển lại đập vào đầu nói, “bà cô xấu xí” dám chửi thẳng vào mặt cô, đúng là muốn ăn đòn.
“Bà cô xấu xí… em mà dám gọi chị như vậy… một lần nữa, chị đây đập chết em… tên chị là Hoắc Dục Uyển” Dục Uyển nói, nhưng nó lại không muốn nghe.
“Ai thèm muốn biết tên bà… buông tôi ra… buông tôi ra mau…”
Thằng nhóc kháng cự, cố gắng đẩy Dục Uyển ra, đúng là một đứa trẻ ương bướng cứng đầu. Một đứa trẻ ương bướng cứng đầu hơn cưng, gấp mười lần chị còn trị được, huống chi là nhóc con như cưng.
“Chị không buông nhóc ra thì sao, chừng nào nhóc dẫn chị đi gặp cha mẹ của nhóc… chị sẽ thả nhóc ra”
“Được! Tôi dẫn chị đi”
Sau khi đã nhận được sự thỏa hiệp, Dục Uyển mỉm cười nới lõng tay ra. Nhưng nhóc con vừa được thư thả tay chân thì…
“Cứu mạng đi! Có người đang hiếp dâm trẻ nhi đồng… người đâu cứu… Ưm… ưm”
Vừa nghe được năm từ “hiếp dâm trẻ nhi đồng”. Dục Uyển lập tức bịt miệng nó lại. Hôm nay cô đã gặp được cao thủ, tên tiểu quỷ này không phải dạng vừa. Cô đang nghi ngờ liệu nó có phải là em trai thất lạc nhiều năm của Hoắc Phi, rất biết cách làm cho cô mất bình tĩnh và muốn động tay chân trên người nó.
Nhưng nó không phải là Hoắc Phi, nó chỉ là một đứa trẻ…
“Được! Nhóc không dẫn chị đi gặp cha mẹ nhóc cũng được, chị sẽ dẫn nhóc đến sở cảnh sát, các chú cảnh sát ở đó rất dữ dằn… họ sẽ bắt nhốt nhóc, nhóc sẽ không được về nhà”
Nghe Dục Uyển dọa, thằng nhóc hình như đã bắt đầu sợ hãi. Bởi vì có người đang ở nhà chờ nó.
“Được! Tôi sẽ đẫn chị đi gặp cha mẹ tôi”
Dục Uyển mỉm cười nhìn nó.
“Vậy nhóc có hét lên giống khi nãy không”
“Không hét nữa” Nó cương quyết lắc đầu.
Nếu nó dám hét lên “hiếp dâm nhi đồng” một lần nữa, không biết cô có đủ bình tĩnh kiểm soát mình, để không bóp chết nó không.
“Vậy thì đưa chị đi gặp cha mẹ của nhóc”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net
Dục Uyển không ngờ, thằng nhóc dẫn cô đến một khu dân cư ở xóm nghèo. Tồi tàn, cũ nát như một cái ổ chuột, xung quanh tràn ngập những tệ nạn. Những cô gái làn chơi trong bộ váy ngủ xuyên thấu đang õng ẹo lôi kéo khách, những kẻ nghiện nhập lại đang nhả khói thuốc trắng phì phèo.
Đây là môi trường sống của những đứa trẻ nên có sao…
“Két…”
Thằng nhóc đẩy cánh cửa xập xệ ra, rồi bước vào trong nhà.
“Cha mẹ của tôi đó, chị muốn nói gì với họ thì nói đi”
Thằng nhóc vừa đẩy cửa ra đã nói ngay với cô. Nhưng căn nhà rất tối Dục Uyển không thể nhìn thấy gì hết, chỉ khi nó bật đèn lên cô mới biết được sự thật.
Thì ra “cha mẹ của tôi rất là lợi hại” là đây.
Cánh tay gầy yếu của thằng nhóc còn đang chỉ về hướng tủ thờ linh vị. Khung hình còn rất mới, bàn thờ cũng không bám chút bụi bặm nào, ngoại trừ một số bụi của tàn nhang. Có lẽ cha mẹ của thằng nhóc vừa mới qua đời.
“Anh hai! Anh về rồi sao…”
Giọng nói trong trẻo ngây ngô của một bé gái ở cửa vọng vào. Dục Uyển xoay người lại. Cô nhóc này rất là dễ thương, có đôi mắt to tròn, hai má bầu bỉnh và cái miệng nhỏ chúm chím đỏ xinh. Rất giống với em Bo của cô trước đây.
Bé con bước vào, hai tay bưng lấy cái dĩa gà ráng đứng trước mặt thằng nhóc. Cái dĩa thì to nhưng chỉ có hai miếng đùi gà. Bé con đặt lên dĩa to vì sợ nó sẽ rớt ra ngoài, không dám ăn vì muốn đợi thằng nhóc về ăn chung, còn giành cái đùi gà to nhất cho “anh hai”.
“Cho anh hai đùi gà nè… anh hai ăn đi” Bé con hồn nhiên cầm cái đùi gà còn to hơn cả cái bàn tay mình đưa cho thằng nhóc.
“Vèo… o…” Thằng nhóc không hề nhìn đến, còn tức giận ném cái đùi gà xuống đất.
“Hu… u… Cái này là em chừa cho anh hai ăn mà, sao anh hại lại ném đi… hu… u…” Bé con khóc thét lên, rồi lon lon chạy đi nhặt cái đùi gà. Vừa khóc vừa lấy tay phủi đi lớp cát dính lên miếng đùi gà.
Dục Uyển nhìn bé gái khóc mà nhớ đến Bo của cô trước đây…
“Hu… u… Bo muốn sống với chị hai… Bo không muốn ở cô nhi viện đâu… khi nào chị hai mới dẫn Bo và anh Bin đi…”
Hình ảnh của Bo và em gái trước mắt, nước mắt của chúng, tiếng khóc của chúng, như lồng vào nhau. Dục Uyển không kìm được xúc động mà chạy đến dỗ lấy bé con.
“Em đừng khóc… đừng khóc, chị giúp em làm sạch vẫn còn ăn được, không sao… đừng khóc” Sau khi dỗ nín được bé gái. Dục Uyển quay sang quát tháo thằng nhóc.
“Nhóc con! Em làm sao vậy… nếu không thích ăn, em cũng không nên ném đi”
“Chị im đi! Chị biết gì mà xen vào” Thằng bé hét thẳng vào mặt của Dục Uyển, rồi bước đến kéo em gái nó ra.
Nhưng khi nhìn thấy cái đùi gà vừa được làm sạch đang cầm trên tay em gái, nó lại giận dữ mà ném đi một lần nữa. Bé con lại khóc bù lu bù loa.
“Hu… u… u… anh hai xấu, anh hai xấu… hu… hu… hu…”
“Nín…”
Thằng bé rất là có uy, Dục Uyển tưởng con bé sẽ khó mà nín nhưng khi thằng nhóc vừa hét lên thì nó đã im re, không thúc thích tiếng nào.
“Là ai cho em đùi gà” Nó hỏi.
“Là anh Xỉn…” Cô bé dụi dụi hai mắt nhìn nó.
“Tại sao nó cho em đùi gà, nó đã bắt em làm gì hả” Nhóc con tức giận, giật mạnh hai cánh tay nhỏ nhắn đang dụi dụi của bé con, đẩy ra.
“Anh Xỉn không làm gì em hết, chỉ bảo em cởi áo ra, rồi kéo quần xuống… cho anh Xỉn sờ một tí, rồi anh Xỉn cho em đùi gà…”
Lời nói ngây thơ vô tư của bé con làm cho Dục Uyển kinh hãi, còn thằng nhóc thì nổi khùng lên. Nó vác theo cái cây gỗ to dùng để chốt cửa mỗi tối, chạy sang nhà đối diện.
Nhìn cây gậy còn to hơn cả nhóc con, xách không nổi, phải kéo lê xuống đất. Dục Uyển thấy lo lắng nên cũng chạy theo nó.
“Rầm… m… rầm…”
“Thằng Xỉn! Mày ra đây cho tao… mày ra đây mau”
Nhóc con đập cửa đến đỏ cả tay, thì người trong nhà mới ra mở cửa.
“Két. T…”
Cũng chỉ là thằng nhóc, chắc chỉ nhỏ hơn cô một hai tuổi. Tóc nhuộm vàng, trên người còn xăm rồng hổ, vẽ mặt cợt nhã không nghiêm chỉnh, bước ra ngoài còn chưa kéo khóa quần, có lẽ nó vừa vận động trên giường với đứa nào xong, cả người nó còn đổ mồ hôi.
Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường này, cô cũng không nghĩ, mình sẽ nhìn thấy được những thứ tốt đẹp hơn.
“Là mày sao… tìm tao có chuyện gì…” Bộ dạng lười biếng ngáp dài của hắn làm cho người ta phát ghét, sau đó lại phì cười vào mặt nhóc con.
“A… tao biết rồi, có phải cái đùi gà tao cho anh em mày ăn quá ngon, nên muốn qua đây cảm ơn tao, nếu vậy thì không cần… vì em gái mày rất là ngoan nên tao thưởng cho nó”
“Thằng chó! Tao đã nói mày đừng đụng vào em tao… mày đã làm gì với nó hả”
“Mày muốn biết sao… để tao cho mày xem, tao có quay phim lại… rất hay”
Hắn hào hứng lấy cái điện thoại trong túi ra, mở lại đoạn video cho nhóc con và Dục Uyển xem. Cô lại thêm một lần kinh hãi.
Toàn bộ quá trình bé con cởi áo, kéo quần cho đến khi trần truồng đứng trước mặt hắn, tay hắn bóp vào hai vú chưa phát dục của bé con nhào nặn, rồi rút tay về, đặt xuống nơi nữ tính giữa hai chân xoa xoa khìu khìu. Cô nhóc không biết gì ngoại trừ cảm giác nhột nhạt và cười khúc khích.
Những lời nói thô tục của hắn trong đoạn video rất rõ ràng, “thật là mịm màng còn thơm nữa, không giống với mấy đứa con gái trưởng thành” hoặc là “sướng lắm phải không… vài năm nữa anh sẽ làm mày sướng hơn” còn nhiều cái thứ tệ hại hơn nữa, nhưng may mắn nhất vẫn là nó chưa làm gì với bé con.
“Thằng chó! Tao đánh chết mày”
Nhóc con gầm lên rồi cầm cây gỗ đánh loạn xạ vào người gã. Nhưng sức lực còn không đủ để nâng cây lên thì làm sao mà đánh người, nên bị gã đẩy ngã xuống đất. Gã túm cổ áo kéo nó dậy, rồi giơ nắm đấm ra.
“Bỏ thằng nhóc ra”
Hắn quay sang nhìn người đang lớn tiếng ra lệnh cho mình, gã nhìn Dục Uyển từ trên xuống dưới với ánh mắt giễu cợt và nụ cười dè bỉu.
“Mày kiếm đâu ra một bà cô xấu xí này vậy… có phải bà ta có rất nhiều tiền, cũng bảo mày cởi đồ ra giống như em mày cho bà ta sờ sờ, đúng không… ha… a…”
“Bốp…” Nụ cười chưa được thỏa sức đã bị ăn đấm vì tội phát ngôn bừa bãi.
Dục Uyển tức giận đánh đấm liên tục vào bộ mặt đang cười cợt của gã, còn ném lên, ném xuống, bình bịch trên đất, đến khi mặt mũi nó máu me và không thể ngồi dậy nổi thì Dục Uyển mới chịu ngừng tay.
“Rầm…” Cô cầm cái điện thoại quăng mạnh vào cánh cửa, tất cả đều bể nát. Rồi lôi nhóc con về nhà.
Trong ánh mắt của nhóc con lúc này, hình ảnh vĩ đại của Dục Uyển đã được cường hóa lên rất nhiều, cô giống như một nữ anh hùng, một bậc cứu thế với anh em nó.
Nửa tiếng sau…
Dục Uyển đã quay lại với rất nhiều thức ăn. Nhóc con thì sĩ diện hảo nên không thèm đếm xỉa đến thức ăn trên bàn, mặc dù bụng lại đói cồn cào vẫn ra vẻ ta đây cốc cần. Còn bé con thì không biết khách sáo là gì, dĩa nào dọn ra là ăn hết dĩa đó.
“Em tên gì…” Dục Uyển lấy khăn giấy chùi đi dầu mở dính lên miệng bé con.
“Em là Bo, còn anh hai em là Bin”
Cái này là duyên phận, hay chỉ đơn thuần là sự trùng hợp. Dục Uyển mỉm cười, cảm giác như gặp lại được những người thân yêu của mình.
“Bo! Em là con gái không thể tùy tiện cởi đồ trước mặt của con trai và cho họ chạm vào người em, như vậy là không tốt… sau này không được như vậy nữa, biết không” Dục Uyển nói.
“Dạ! Em biết rồi…” Bo mỉm cười với Dục Uyển, rồi cắn tiếp miếng đùi gà. Phải sau khi bụng nó no căng ra thì mới nhớ người anh trai đang mặt lạnh của mình.
“Anh hai! Thức ăn rất là ngon… còn rất là thơm, để Bo đút anh ăn nha…”
“Không cần” Bin đưa tay đẩy thức ăn ra.
“Ăn đi mà anh hai…” Thì Bo lại đem thức ăn dâng tận miệng.
Nhưng bụng đói nên sức lực kháng cự cũng kém, sau vài lần đẩy đưa qua lại. Bin đã bỏ thức ăn vào mồm. Nhưng nếu ngồi ăn trước mặt Dục Uyển thì mất hết phong độ, nên nó cầm hộp cơm gà chạy ra ngoài cửa ngồi ăn.
“Cộp… cộp…”
Lúc nó đang ngồi ăn ngấu nghiến thì có một đám người kéo đến, Bin vội vã chạy vào trong nhà đóng cửa lại, còn kéo bàn ra chắn cửa.
“Rầm… m…”
Bo nhìn thấy cũng đặt thức ăn xuống, chạy khắp nhà kiếm thứ gì đó nặng nặng là đem đặt hết lên bàn. Phản ứng và hành động rất là thuần thục, giống như việc này nó vẫn làm thường xuyên.
Có lẽ nào là chủ nợ, hay là đồng bọn của tên nhóc khi nãy bị cô đánh đem người đến trả thù. Dục Uyển quay sang nhìn Bo.
“Bo! Người bên ngoài là ai vậy”
“Là người của sở phúc lợi… họ đến bắt em và anh hai đưa vào cô nhi viện”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 23-06-2024 07:19:51 |