Dục Uyển
Ba mươi phút sau…
“Á… a…”
“Anh cũng biết đau sao? Lúc nãy không phải anh rất lợi hại.”
Dục Uyển tay cầm bông băng, tay cầm thuốc sát trùng. Còn Hoắc Phi đang ngồi trên giường, đưa lưng về phía cô, nhìn tấm lưng trần rần trụi nhẵn nhụi với những vết thương chi chít trên người hắn. Dục Uyển một lần nữa lại rơi nước mắt, cô không ngờ ba Nghị lại ra tay nặng đến như vậy, đây là da là thịt chứ có phải là bao cát đâu, mà nặng tay đến như vậy. Ông ấy thật là ác, Hoắc Phi dù sao cũng là con ruột của ông ấy.
“Anh đúng là ngốc nghếch… biết rõ cha đang tức giận, còn gây chuyện với ông ấy, anh muốn chết?” Lời nói thì nặng nề, nhưng trong lòng lại đang rất lo lắng cho hắn.
“Anh chết rồi thì em không phải trở thành quả phụ sao… hơn nữa, em đi đâu mà tìm được một chú rể đẹp trai như là anh.”
“Bên ngoài còn cả khối người, đâu phải chỉ có mình anh… anh yên tâm không phải lo về chuyện đó.” Sau khi sát trùng xong, Dục Uyển đã lấy băng lại vết thương trên người Hoắc Phi, lúc cô chuẩn bị trèo xuống giường thì có người kéo lại.
Chưa cưới nhau mà cô đã có ý định bỏ hắn. Cơn ghen tuông bộc phát, Hoắc Phi xoay người lại, kéo Dục Uyển nằm xuống. Dục Uyển muốn đẩy hắn ra nhưng rồi lại buông tay, cô ngoan ngoãn nằm trên đùi của Hoắc Phi.
“Em vừa nói gì… có cả khối người… là thằng nào dám động vào em, anh sẽ không tha cho nó, cả đời này em chỉ có thể là của riêng anh, không được phép nghĩ đến thằng khác, nếu không…”
Tại sao trước đây cô không hề nhận ra bộ dạng đáng yêu này của Hoắc Phi, và cô cũng chưa từng cảm thấy giọng nói của hắn lại ngọt ngào đến vậy.
“Chụt… t…”
Hoắc Phi đang nói giữa chừng, thì Dục Uyển lại vòng tay qua cổ Hoắc Phi kéo xuống, và hôn lên môi hắn. Dù chỉ nhẹ nhàng thoáng qua, nhưng cũng đủ làm cho Hoắc Phi tê dại khắp người, hắn lặng đơ nhìn cô.
Dục Uyển mỉm cười nhìn hắn.
“Anh nói nhiều quá… em mệt rồi, muốn ngủ.”
Dục Uyển nhắm mắt lại thì có người cô lay dậy, còn lãi nhãi bên tai.
“Sao em có thể vô trách nhiệm như vậy, hôn anh xong rồi… phải chịu trách nhiệm đi… không cho em ngủ, dậy mau… chúng ta tiếp tục.”
Hoắc Phi liên tục lắc lư người Dục Uyển, như cô vẫn cố trụ không chịu mở mắt ra. Còn vùi mặt vào trong người của Hoắc Phi cọ cọ vài cái. Khiến cho cả người hắn nổi lửa.
“Có phải em cố ý… đừng có giả bộ nữa, mở mắt ra mau.”
Họ mùi mẫn đáng yêu như vậy, thì không ai nở vào phá đám. Mặc dù đây là căn phòng chung của ba anh em. Hoắc Luật và Hoắc Khiêm đều đang đứng yên ở ngoài cửa.
“Anh nghĩ chúng ta cũng nên tách phòng ra, em thấy thế nào?” Hoắc Khiêm quay sang mỉm cười nhìn Hoắc Luật.
“Tùy anh.” Hoắc Luật xoay người đi xuống lầu.
Nụ cười hòa nhã của Hoắc Khiêm lại biến mất sau khi Hoắc Luật xuống lầu, hắn nâng gọng kính lên. Đôi mắt sắc bén hướng về phía căn phòng, nơi Hoắc Phi và Dục Uyển đang ngọt ngào.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net
“Nhanh lên… dọn cái này qua đó.”
“Dạ! Hoắc quản gia…”
Mới sáng ra mà Hoắc gia đã tất bật bận rộn, tất cả người làm trong nhà đều tập họp trong phòng của ba vị thiếu gia. Người thì khiêng bàn, khiêng ghế, kẻ thì lau chùi quét dọn. Nói chung là rất đông người, và người nào cũng bận cả. Chỉ có một mình Hoắc quản gia là theo sát họ.
“Cẩn thận!” Hoắc Quản gia giật mình hét lên, khi nhìn thấy cây đàn đang chênh chênh, sắp rơi xuống sàn.
“Cây đàn đó là báu vật của nhị thiếu gia, phải chú ý… nếu làm hư thì sao?”
“Dạ! Tôi biết rồi… tôi sẽ cẩn thận hơn”
Nguyên nhân của sự bộn rộn này là vì ba vị thiếu gia muốn tách riêng phòng. Chuyện này thì cũng bình thường, Hoắc gia rộng lớn như vậy, còn rất nhiều phòng trống. Ba vị thiếu gia ngày càng lớn, không thể cứ ở chung một phòng như hồi nhỏ mãi. Nhưng mọi người không hiểu, tại sao lại có sự thay đổi đột ngột như vậy.
Cách đây có mấy tháng, bà hai có đề cập đến vấn đề tách phòng một lần rồi, nhưng ba vị thiếu gia lại không đồng ý. Mặc dù mọi việc đã có người làm trong nhà lo hết, bọn họ không cần phải bưng bê hay khiêng vác bất cứ thứ gì, chỉ làm mỗi việc duy nhất, là di chuyển cái thân vàng ngọc của họ đến căn phòng mới. Nhưng họ lại nói làm vậy thì rắc rối, lại phiền phức, mất thời gian, thôi bỏ đi.
Vậy mà sáng nay đại thiếu gia, lại thông báo với mọi người, họ muốn tách phòng, bảo Hoắc quản gia sắp xếp, vậy mới lạ chứ.
“Bạch thiếu gia! Cậu mới đến…”
“Hoắc quản gia! Hoắc Luật ở phòng nào?” Bạch Ngạo Tổ lên tiếng, dù sao thì nhà là của người ta, muốn dọn phòng cũng là của người ta, nhưng hắn lại cảm thấy bất tiện vô cùng.
“Để tôi dẫn cậu đi.”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net
Từ xa đã nghe thấy tiếng đàn guitar vọng ra dọc hành lang lầu bốn, âm thanh du dương bay bổng…
Trong phòng Hoắc Luật đang lau chùi cây đàn, có chút nhớ về chuyện cũ. Lần cuối cùng hắn cầm cây đàn này lên là khi hắn hát cho bạn trẻ ở cô nhi viện nghe. Lúc đó, cũng là lần đầu tiên hắn hiểu thêm về một Dục Uyển khác, một Dục Uyển khiến hắn phải động tâm.
“Vèo…”
Hoắc Luật đang thẩn thờ trong phòng với cây đàn guitar thì Bạch Ngạn Tổ bước vào, ném ngay cái đĩa trên tay vào người hắn.
“Đây là phòng mới của mày sao?” Bạch Ngạn Tổ nhảy lên giường nằm, rồi nhìn ngó khắp phòng.
Hắn có chút không quen với sự thay đổi này. Mười mấy năm nay, mỗi lần hắn đến Hoắc gia, muốn gặp Hoắc Khiêm, Hoắc Luật hay Hoắc Phi, cứ nhắm thẳng lầu ba phòng đầu tiên mà đi tìm, còn bây giờ mỗi người một phòng, muốn tìm người nào phải lên xuống thêm một lầu, đó là điều bất tiện hắn đề cập trước.
“Cái mày nhờ tao tìm… tất cả đều nằm trong cái đĩa đó… mà mày tìm nó để làm gì”
Nó mà Bạch Ngạn Tổ đề cập đến, là cuộn băng ghi hình vào ngày đại thọ của Trịnh lão tướng quân. Hoắc Luật rất muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì và hắn muốn xác thực một chuyện.
Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Hoắc Luật, Bạch Ngạn Tổ cũng rất hiếu kỳ.
“Luật! Bên trong cái đĩa này có gì sao?”
Hắn đã xem qua cuộn phim, cũng chỉ mấy lão già nói chuyện huyên thuyên và mấy em chân dài lượn tới lui, thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nhìn ánh mắt chăm chú và bộ dạng nghiêm túc của Hoắc Luật đang xem cuộn băng chiếu chậm, bạch Ngạn Tổ cũng bị cuốn theo. Mặc dù trên màn hình, giống như những gì hắn đã kể trước đó, mấy lão già nói chuyện dài dòng lôi thôi, mấy em chân dài đang cố mồi chài làm dáng.
Nhưng biết đâu sẽ có gì đó đặc biệt xảy ra. Bạch Ngạn Tổ cũng cố căng mắt lên xem.
Ba mươi phút…
Năm mươi lăm phút…
Một tiếng hai mươi phút…
Cũng chỉ có vậy, mấy lão già và mấy em chân dài. Dù hắn rất cố gắng để thẩm thấu cái hay trong đó, nhưng có lẽ thể loại này không hợp với hắn. Tự nhận bản thân mình không đủ kiên nhẫn như Hoắc Luật. Hắn đầu hàng.
“Mày cứ từ từ xem, tao về trước.”
Nhưng Hoắc Luật lại không hề đếm xỉa gì đến hắn, một cái liếc mắt cũng không có. Bạch Ngạn Tổ bắt đầu phát cáu. Cái gì mà xem đến xuất thần như vậy, cái thằng này…
Bạn đây rất vất vả mới tìm được cuộn băng ghi hình cho mày, một tiếng dễ nghe cũng không có. Bây giờ bạn về cũng không nói tiếng nào. Bạch Ngạn Tổ lầm bầm chửi tục trong miệng, rồi đóng cửa cái rầm.
“Ầm… m… m!!!”
Nhưng âm thanh này vẫn không ảnh hưởng gì đến Hoắc Luật. Vì lúc này đây, hắn đã tìm ra được thứ mình cần tìm. Trên màn hình là hình ảnh Mạn Ni dìu hắn ra khỏi Trịnh gia vào ngày hôm đó. Mười phút sau cô ta đã vội vã quay vào trong.
Hoắc Luật đã hỏi Mạn Ni tại sao cô lại tìm được hắn, Mạn Ni nói lúc cô nhìn thấy hắn thì hắn đã nằm ngất xỉu trên sàn, sau đó cô dìu hắn ra xe. Nhưng Mạn Ni chưa từng nói đã quay vào trong một lần nữa. Trong thời gian mười lăm phút đó, chị ta đã làm gì…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 23-06-2024 07:19:51 |