Dục Uyển
Cách đó hàng ngàn cây số, trên đại dương xa xôi. Một con tàu đang lênh đênh trên biển, mưa to, gió lớn, không thể nào ngăn cản được ý định đi tìm người của những kẻ ở trên tàu.
Họ là những ai…
Một bà mẹ luôn mong ngóng tìm được đứa con gái thất lạc suốt nhiều năm, vừa đoàn tụ thì con gái lại bỏ đi không lời từ biệt, chỉ để lại một lá thư trên bàn. Nhưng không ngờ đó chỉ là một âm mưu, Phi Yến là bị Trình Mỹ cho người bắt đi, bà đau lòng và căm ghét đứa con gái riêng của chồng. Sau khi tìm được tung tích của Phi Yến, Trình phu nhân đã nôn nóng đến mức không chờ được tới sáng, lập tức lên đường trong đêm để đón con gái trở về.
Một Tề nhị thiếu, luôn dối người dối mình. Dù yêu đến điên cuồng nhưng không bao giờ chịu đối mặt với tình cảm của mình, lời nói và hành động luôn làm tổn thương người khác. Mặc dù biết chắc sẽ bị chửi bị mắng, nhưng hắn bỏ ngoài tai lời của người anh trai yêu thương, cả người ông nội nghiêm khắc để gia nhập đội tìm người.
Một Hoắc tam thiếu như xác vô hồn, mọi thứ cứ trôi qua theo từng ngày, sống một cách vô vị không chủ đích.
“Hoắc Phi! Nếu Phi Yến xảy ra chuyện… tao sẽ không tha cho mày.” Tề Hạo siết chặt lấy cổ áo của Hoắc Phi, bởi vì không biết lý do tại sao Phi Yến lại bỏ đi, rồi để cho bản thân mình bị bắt, cho nên hắn quy hết tội này lên người Hoắc Phi.
“Muốn làm gì tao thì làm đi.” Hoắc Phi nhếch miệng cười nhưng không phải đang thách thức Tề Hạo, thật sự hắn đang cảm thấy cuộc sống này thật vô vị. Như đã nói, Hoắc Phi bây giờ là một người sống như chết.
“Mày…”
Tề Hạo hắn không có điểm gì là thua kém Hoắc Phi, cho nên không cần phải đố kỵ, nhưng chỉ có một thứ duy nhất cho hắn cảm giác thua thiệt, là Phi Yến. Tình cảm cô ấy giành cho thằng khốn này quá sâu đậm, dù hắn có làm gì cũng không thay thế được nó.
“Tới rồi… tới rồi…”
Tàu chưa kịp cập bến nhưng từ xa đã nhìn thấy hàng cây xanh mướt và bãi cát trắng, Trình phu nhân đã hớn hở hét lên.
Tề Hạo lập tức đẩy Hoắc Phi ra, nhảy vội lên bờ.
“Phi Yến hiện giờ đang ở đâu? Cô ấy có làm sao không?”
Bồ gia từ tối qua đã nghe báo là sáng nay đám người của Tề Hạo và Hoắc Phi sẽ lên Đảo Chết, mặc dù ông đã báo với họ sẽ mang Phi Yến bình an trở về trong vài ngày tới.
“Tề thiếu gia! Trình nhị tiểu thư không sao, nhưng vẫn phải cần tịnh dưỡng”
Người nghe sức khỏe của Phi Yến không tốt cần tịnh dưỡng, Trình Phu nhân còn đang tụt lại phía sau, vội vã chạy lên trước.
“Bồ gia! Phi Yến thế nào rồi? Tại sao phải cần tịnh dưỡng… bọn người bắt con bé đi, có phải đã làm gì nó.” Trình Phu nhân vừa lo lắng lại khẩn trương, nước mắt cũng tràn cả mi.
“Trình phu nhân! Lúc nhị tiểu thư bị bọn buôn người bắt đi… vì cô ấy có chống cự nên xảy ra xô xát, nhưng giờ đã không sao… tôi sẽ dẫn mọi đi gặp Trình tiểu thư.”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net
Mười lăm trăng rằm thời khắc huy hoàng nhất của ánh trăng, nhưng thật tiếc đêm nay không người chiêm ngưỡng. Bão lớn mưa to liên tục hai ngày liền, nước tuôn như thác, sấm đánh giật mình là nguyên nhân khiến mọi người tự giam mình trong nhà, không muốn bước chân ra ngoài. Vậy họ sẽ làm gì để cùng nhau vượt qua thời khắc buồn chán này…
Đó chính là tụ họp lại và…
“Rầm… m…”
Sức lực toàn cơ thể và bao nhiêu kì vọng đều dồn hết vào cánh tay lực lưỡng, gã đập mạnh xuống bàn. Năm mươi hai lá bài Tây xòe đều thành một vòng tròn hoành tráng, nhìn rất phô trương. Đàn em của anh Hợi đều lóe mắt trước kỹ thuật xào bài của gã.
“Đầm cơ.”
Gã không tin lần này nó có thể đoán trúng, ba lần bốn lượt giết không chết, bây giờ nó đã trở thành thằng khùng mà không thể thắng được, thì còn cái nhục nào trên đời bự hơn cái nhục này.
“Có phải lá bên phải?”
“Không thể nào, tao nghĩ là lá bên trái.”
Ca này có vẻ khó rồi đây, mọi người xung quanh đều đứng ngồi không yên. Nhìn năm mươi hai lá bài nằm sấp trên bàn, con nào mới là đầm cơ đây. Từ Tam xào bài quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy thì nó đã yên vị trên bàn, thì làm sao nhớ được vị trí của đầm cơ ban đầu ở đâu mà tìm.
“Không đúng! Tao nghĩ là lá ở giữa.”
“Sai bét hết! Theo tao không có lá nào là đầm cơ.”
“Đồ thần kinh.”
Bọn họ xầm xì trong miệng nhưng lại thích để lọt âm thanh ra ngoài. Mặc dù đã nhận được lệnh cấm từ đại ca Hợi.
“Bọn mày im lặng hết cho tao.”
Một tiếng thét bắn ra, thì ruồi muỗi lăng quăng đều im hế. Lúc này, người căng thẳng nhất có lẽ là gã, hai tai siết chặt. Tất cả tài sản ít ỏi còn sót lại của gã, lẫn số tiền thắng cược trong hai ngày nay đều đặt hết vào canh bạc này.
Thằng ngốc, lần này chú phải thắng cho anh.
“Là lá này.”
Bình tĩnh như mọi ngày, vẫn nụ cười nhếch nửa môi thương hiệu trứ danh của Khiêm ca, nhưng gương mặt đó không còn vẽ âm tà khó đoán, một nụ cười ngây ngô, một đôi mắt trong veo không mưu tính, hắn đặt tay lên lá bài.
“Nhanh lên! Mau mở ra.”
“Có phải lá đó không?”
Một lực hút mạnh mẽ đã kéo hết tất cả mọi người xung quanh, họ nhào đến bu lấy bàn tròn. Vẽ mặt nôn nóng không che giấu được, muốn tận tận mắt nhìn thấy lá bài Hoắc Khiêm lật lên, có phải là con đầm cơ hay không.
“Là đầm cơ… đầm cơ thật đó…”
“Đại ca… anh lại thắng rồi.”
Đám đàn em của Hợi miệng rộng phấn khích lét toán lên, vì mặc dù người chơi là Hoắc Khiêm nhưng người đặt cược và nhận tiền cược lại là anh Hợi của họ.
“Rầm… m…”
Nhưng lại có người không được vui.
“Lần này không tính, nhất định là bọn mày gian lận… không có lý nào ván nào thằng khùng này cũng thắng.”
Có người thua tiền nóng tính, gã lật bàn đạp ghế trước mặt rất nhiều người, không xé được Hoắc Khiêm ra thì gã quay lại trút giận lên mấy lá bài trên bàn, đó chính là em út đáng sợ của bộ ba họ Từ, kẻ tự nhận mình là tay xào bài số một của đảo.
“Thằng khùng! Mày gian lận đúng không?”
Khiêm ngốc giật mình bởi thái độ đáng sợ của Từ Tam, chạy ra sau lưng của Hợi miệng rộng mà núp. Hắn đã làm gì sai, bạn tốt không phải nói hắn rất giỏi sao, tại sao gã hung dữ này lại giận dữ như vậy.
Hợi miệng rộng vui không khép được miệng vì hắn đã thắng cược mà, đặc biệt là tiền của ba anh em họ Từ nên càng vui.
“Bạn tốt! Anh đây sẽ bảo vệ chú em… đừng sợ.”
Anh Hợi sau khi vỗ vai trấn an tin thần Hoắc Khiêm, đã hiên ngang ưỡn bụng đi đến trước mặt tên của kẻ thua người, mất nết trước mặt.
“Từ Tam! Mấy chục con mắt ở đây… đều nhìn thấy bọn tao quan minh chính đại thắng mày… thua rồi, không phục” Hợi miệng rộng vuốt mũi trêu tức Từ Tam.
“Đúng đó! Ông đây là không phục… chơi lại.”
“Bàn là do mày đập gãy, bài cũng do mày xé nát… lấy cái gì chơi… mà mày nói chơi là chơi sao? Vậy có phải là tao quá dễ dãi.”
“Không phải chỗ mày lên tiếng… người tao muốn đấu với thằng khùng đó, không phải mày… tránh ra.” Từ Tam bước đến đẩy Hợi miệng rộng, cố tình lôi Hoắc Khiêm ra nhưng Hợi miệng rộng lại cản lấy.
“Tao không thích tránh ra, bọn tao bây giờ tuy hai mà một… có giỏi mày xông lên giành người.”
“Mày đang thách ai? Con heo mập.”
“Tao đang thách mày, thằng yếu sinh lý.”
“M* mày! Ai nói mày tao yếu sinh lý.”
“Cần gì ai nói… cả cái đảo này không ai mà không biết Từ Tam mày yếu sinh lý từ lúc dậy thì.”
“Thằng chết tiệt…”
“Rầm… m…”
“Choang… ng”
Màn khẩu chiến kết hợp với đấu võ tay chân và ném đồ tùm lum lại bắt đầu.
Ngồi cạnh cửa sổ, hai anh đại của Từ Tam đang hút thuốc và âm thầm lên kế hoạch sẽ xử lý Hoắc Khiêm thế nào, nhưng muốn làm gì cũng phải đợi đám người của Bồ gia và Hoắc gia rời khỏi, đám người đó vẫn còn đang có mặt trên đảo. Hiện tại Hoắc Khiêm đang trong vòng bảo vệ của Hợi miệng rộng, để tránh làm lớn chuyện kinh động mọi người, nên việc họ có thể làm lúc này là không để ai phát hiện ra tung tích của Hoắc Khiêm.
Trước cửa, mưa rơi phảng phất. Có người lại ngồi lẩm bẩm, ngắt bông, thả trôi theo dòng nước.
“Hoắc Phi?”
“Hay Hoắc Khiêm?”
“Hoắc Phi…”
“Hoắc Khiêm…”
Thật tội cho chậu hoa đáng thương trước cửa nhà của Hợi đại ca, dù đã hy sinh đến cái nụ hoa cuối cùng vẫn không được yên thân. Vì người ta đang có khuynh hướng chuyển từ ngắt hoa sang ngắt lá.
Nhưng vẫn không có gì tiến triển, tâm trạng vẫn rối bời nhưng đáp án vẫn chưa nghĩ ra, ngoại trừ cái chậu hoa gần như trụi lủi. Với tư cách một người mẹ, cô cảm thấy ngại với đứa trẻ trong bụng của mình, vì cha của nó là ai, cô cũng không biết.
Kẻ vô lại với nụ cười thiên sứ, người sẽ đính hôn với phụ nữ khác, Hoắc Phi.
Hay là kẻ kiêu căng ngạo mạn xem cô như rác, giờ trở thành kẻ ngốc với trí óc của đứa trẻ lên ba, Hoắc Khiêm.
Ai trong số hai anh em họ mới thật sự là cha của đứa trẻ trong bụng cô, chắc chỉ có thể đợi sau khi nó ra đời, cô mới có lời giải đáp. Nhưng chắc chắn một điều, nó là của cô. Là điều may mắn nhất trên đời, là món quà vô giá mà ông trời giành tặng.
“Con à! Con là trai hay là gái vậy?” Dục Uyển hạnh phúc vuốt ve cái bụng phẳng của mình, hạnh phúc đang dâng tràn lên trên mặt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp |
Ngày cập nhật | 23-06-2024 07:19:51 |