Dục Uyển

Phần 144
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phòng của Tô Lâm – mười lăm phút sau…

“Em lại phẫu thuật nữa sao?”

Tô Lân đang đi dạo khắp phòng, hắn đặt biệt hứng thú với những bức hình đặt trong phòng hơn. Thật ra căn phòng này là của Bạch Ngạn Tổ. Nhưng từ lúc Tô Lâm dọn đến Bạch gia thì viện đủ mọi lý do để được ở gần Bạch Ngạn Tổ, mỗi ngày một gần, cuối cùng là dọn luôn cả đồ đạc qua phòng của hắn. Cho nên Bạch Ngạn Tổ đã nhường lại phòng của hắn cho Tô Lâm.

Quay lại những bức hình mà Tô Lân đang xem, hình của Bạch Ngạn Tổ cùng với ba anh em họ Hoắc, ghi lại tất cả kỉ niệm của bọn họ từ lúc nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Hắn rất ngưỡng mộ Bạch Ngạn Tổ, vì họ trưởng thành trong môi trường giống nhau, nhưng hắn lại không có được nhiều bạn như Bạch Ngạn Tổ. Về điều đó thì tên nhóc này tốt phước hơn hắn.

“Đúng vậy! Em vừa mới nâng mũi… thế nào, anh thấy có đẹp không?” Tô Lâm đang trang điểm trước gương, rất hào hứng nhìn anh trai mình, thật ra không cần hỏi, cô cũng biết bản thân mình rất đẹp.

“Đẹp… thì có đẹp, nhưng mà…” Tô Lâm đắn đo nhìn từ trên xuống dưới rồi thở dài.

“Anh vẫn thích cái mũi tẹt trước kia của em hơn… rất hợp với mặt em”

“Anh… em đang vui đừng làm em mất hứng… lần này em đã xinh đẹp hơn, anh họ nhất định sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của em.”

Trước nhiệt huyết đang dâng trào của Tô Lâm, hắn cũng không muốn hạ nhuệ khí của em gái mình xuống. Nhưng người trong cuộc lẫn ngoài cuộc đều nhìn thấy rất rõ, mặt dù tên nhóc Ngạn Tổ đó không chịu thừa nhận với mọi người, nhưng hắn thật lòng yêu Lý Nhã.

Chuyện của bọn nhóc đó thì liên can gì hắn chứ, còn chuyện của hắn đang phải đối mặt đây. Hắn sắp rời khỏi đây, nhưng ngay cả cái tên của người con gái đó cũng không biết…

Tô Lân đặt tấm hình xuống bàn, nhưng vừa xoay lưng thì lướt thấy có một bức hình nằm trên kệ, khuôn mặt của người con gái đó như thoáng qua, là hắn đang ảo giác chăng…

“Tiểu Lâm! Em có biết cô ta không?” Hắn không hề ảo giác, người trong hình chính là người phụ nữ thần bí đó.

“Chị ta rất nổi tiếng… anh không biết sao? Chị ta là Hoắc Mạn Ni.”

Tô Lân nhếch miệng cười. Mạn Ni, cuối cùng tôi cũng tìm được em…

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: https://truyensexngan.net

“Cho tam giác ABC biết A(4, 4), B(0, 2), C(8, – 4). Diện tích tam giác ABC là?”

“20…”

“Từ 6 chữ số 1, 2, 3, 4, 5, 6 lập được bao nhiêu chữ số có 4 chữ số khác nhau và chia hết cho 5?”

“60…”

“Tam giác ABC có(4, 0, 0), (0, 3, 1), (2, 4, −1) là tam giác gì?”

“Tam giác thường…”

“Có tất cả bao nhiêu số chẵn có 4 chữ số đôi một khác nhau và nhỏ hơn 3045 từ tập hợp sau: {0, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7}”

“216…”

“Ầm… ầm… ầm…”

Những tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Dục Uyển như tiếng sấm. Cô bàng hoàng, ngã phịch xuống giường. Sau bảy trăm năm mươi câu hỏi trắc nghiệm liên tiếp đưa ra, Hoắc Phi không chậm một giây, không bỏ lỡ một nhịp, rõ ràng rành mạch đưa ra từng đáp án chính xác nhất.

Dù rất miễn cưỡng, nhưng Dục Uyển phải thừa nhận một điều…

“Hoắc Phi! Anh không phải người thường”

Có người đang ở trong nhà tắm nghe được câu nói đó của Dục Uyển nên rất đắc ý, miệng cứ cười mãi. Hắn có nên hiểu là đang được Dục Uyển khen không.

Nhưng Phi ca à, còn vế sau nữa, Uyển tỉ chưa nói xong, anh khoan hãy mừng vội.

“Hoắc Phi! Trí nhớ anh tốt như vậy, tại sao thành tích học của anh luôn đứng cuối trường?”

Đó là điều Dục Uyển đang thắc mắc. Sau một tuần ngồi chung bàn, đọc cùng quyển sách trắc nghiệm với Hoắc Phi, cô phát hiện ra hắn sở hữu bộ não vô cùng khủng khiếp, mà không phải người thường nào cũng có được, lợi hại đến mức có thể nhớ hết tất cả câu hỏi cô đưa ra.

Cô xin nhấn mạnh lại từ “nhớ” chứ không phải là “biết”. Vì nếu bây giờ cho Hoắc Phi một bài toán bắt hắn giải trong vòng mười lăm hai mươi phút, hắn nhất định sẽ vẫy tay chào thua, cả ngày vẫn chưa giải xong, cũng như giải thích tại sao lại biết được đáp án đó, hắn cũng không thể nói ra.

Nhưng…

Với những gì đã đọc qua thì Hoắc Phi lại nhớ rất tốt, giống như máy tính copy nguyên trạng không bỏ sót chữ nào, tùy thời có thể phát ra bất cứ lúc nào. Như cách hắn đã trả lời bảy trăm năm mươi câu hỏi trắc nghiệm vừa rồi.

“Em có thể không nói đến hai chữ”cuối trường”nữa được không?”

Chạm đến sự tự tôn đàn ông, Hoắc Phi khó chịu bước ra từ phòng tắm. Trên người hắn chỉ quấn mỗi chiếc khăn duy nhất, Hoắc Phi đi lướt qua chỗ Dục Uyển và đi thẳng đến tủ quần áo.

Cùng phân tích câu nói vừa rồi của Dục Uyển tại sao Hoắc Phi lại khó chịu như vậy, chúng ta chỉ cần tập trung vào hai từ “cuối trường”, đã không còn ở phạm vi trong lớp mà lan rộng ra toàn trường, nếu cứ liên tục nhắc đến “cuối trường”, điều đó đồng nghĩa với việc nói hắn là người dốt nhất trường, chúng ta đã hiểu tại sao hắn lại xù lông.

“Vèo…”

Hoắc Phi kéo chiếc khăn tắm xuống và thải lên giường. Không rõ vô tình hay cố ý, chiếc khăn đó lại bao trùm lên đầu của Dục Uyển, nhưng cô lại không muốn lấy xuống. Vì Dục Uyển biết, Hoắc Phi đang trần như nhộng đứng trước mặt mình.

Dù hắn không sở hữu thân hình cao lớn như Hoắc Khiêm, rắn rõi như Hoắc Luật. Nhưng hắn có khuôn mặt long lanh, da trắng môi hồng vô khuyết, đặc biệt hắn vừa mới tắm xong, khắp người đều lóng lánh nước, dưới ánh đèn thì vẻ đẹp lung linh đó càng có sức lôi cuốn chết người. Cô chỉ sợ mình kìm lòng không được mà phạm tội thì phá vỡ kế hoạch.

Sau khi nghe được những âm thanh “xoạt… xoạt.” Dục Uyển có thể đoán được Hoắc Phi đã mặc quần áo xong, lúc này cô mới kéo chiếc khăn tắm xuống, và nhìn thẳng.

Qủa nhiên…

Giống hệt những lần trước, hắn không mặc áo. Cô biết thừa ý đồ của Hoắc Phi chính là muốn câu dẫn cô, và hắn đã đạt được mục đích của mình vì cô đang bị hắn thu hút.

Cô phải thừa nhận bộ dạng của Hoắc Phi lúc này rất đẹp trai, cuốn hút từ tư thế đứng lau tóc, đến động tác hất tóc ra phía sau cũng làm cho người ta điên đảo. Sao hắn có thể đẹp lung linh đến như vậy, không đơn giản chỉ không thể rời mắt, mà còn làm cho người ta muốn được sờ, muốn được chạm vào làn da trơn tru mịn màn của hắn.

Giống như những giọt nước đang lăn tăn trên người Hoắc Phi, di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng rơi từ tóc xuống gò má, chảy đến cổ và trước ngực, sau đó là đến bụng dưới và tiếp theo nữa là xuống tới…

Không được rồi, khăn giấy, máu mũi của cô sắp chảy.

Dạo gần đây Dục Uyển phát hiện ra, bản thân hay có những suy nghĩ tiến xa hơn với Hoắc Phi, không rõ lỗi do ai nhưng chắc chắn không phải tại cô, mà do hắn, là hắn tạo điều kiện, cố ý gieo mầm những tư tưởng phạm tội đó vào đầu cô.

“Có phải anh nhìn rất đẹp mắt?” Hoắc Phi quay sang, nở nụ cười thân thiện với Dục Uyển.

“Anh mơ đi… anh mà đẹp sao… ha… a… Buồn cười…”

Hắn đẹp là điều cả thế giới đã công nhận nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận trước mặt hắn. Người như Hoắc Phi nếu nuông chiều quá, nhất định sẽ bay lên chín tầng mây. Di dời ánh mắt háo sắc của mình sang chỗ khác, nhưng càng giấu càng lộ. Vẻ mặt ngượng ngùng của Dục Uyển làm cho Hoắc Phi thêm đắc ý.

“Anh khiến em buồn cười đến vậy sao?”

“Phải đó.” Vẫn có người giương cao mắt, và to tiếng thách thức Hoắc Phi.

“Không dạy cho em một bài học, em sẽ không biết chồng của em lợi hại thế nào.”

Hắn từng bước ép sát mục tiêu, đi đến bên giường và từ từ cúi thấp xuống, Dục Uyển bị vây hãm trong người Hoắc Phi.

Hai tay hắn chống xuống giường, khoảng cách gần đến mức chóp mũi của cả hai đang chạm vào nhau, khuôn mặt của Dục Uyển bắt đầu nóng dần lên, theo nhiệt độ đang gia tăng giữa hai người họ. Giống như lúc này, Hoắc Phi càng cúi người thấp xuống, nhịp thở và hương thơm trên người hắn xen lẫn với mùi hương sửa tắm, tất cả làm đầu óc của cô trở nên mụ mẫm, không còn đủ sáng suốt, theo bản năng đáp trả lại hắn, đôi môi muốn chạm vào môi hắn.

“Hoắc Phi! Anh… muốn làm gì hả?” Ba phần tỉnh táo, bảy phần điêu đứng, Dục Uyển cố tỏ ra bình tĩnh để hỏi Hoắc Phi muốn gì.

Hắn lại mỉm cười nhìn cô.

“Làm điều mà em đang nghĩ trong đầu, em có hứng thú không?”

“Sao anh biết em đang nghĩ gì.”

Hỏi thì hỏi cho có lệ thôi, chứ hành động của Dục Uyển đã đi ngược lại, cả người chủ động tiến lên trước, hai mắt cũng từ từ khép hờ, và bờ môi căng mọng đang có xu hướng nhích lại gần môi của Hoắc Phi hơn.

Có người đang đắc ý và phấn khích tột độ trong bụng. Hoắc Phi đã chờ đợi giây phút này rất lâu, không uổng phí cả tuần nay hắn sử dụng mĩ nam kế và khoe thịt trước mặt Dục Uyển, cuối cùng đã có kết quả. Bảo hắn đợi đến khi có kết quả bảng điểm của học kì này, mới chạm vào cô thì quá lâu. Mất hơn ba tháng nữa, hắn không đợi được.

“Bốp… p…”

Vẫn là hắn đã vui mừng quá sớm… bởi vì có một sức mạnh còn ghê gớm hơn đã cản trở hắn. Dục Uyển bất ngờ đẩy Hoắc Phi ra, hắn té xuống giường.

“Uyển! Lại chuyện gì nữa” Hắn lần mò bò dậy.

“Không được! Chúng ta không nên nôn nóng, hãy đợi hết học kì này…” Cô thì bật người dậy.

“Uyển! Học kì này còn tới ba tháng… rất lâu… không phải vừa rồi em cũng…” Hoắc Phi sáp tới gần thì Dục Uyển lại đẩy hắn ra.

“Ngưng!”

Có người xấu hổ quá nên thẹn, khi Hoắc Phi nhắc lại chuyện vừa rồi. Dục Uyển lập tức tỏ ra cứng rắn, cố che đậy sự xấu hổ.

“Lâu cũng phải chờ… chúng ta đã giao ước trước, muốn làm gì cũng phải đợi sau khi anh lọt vào top năm của trường… không được phá vỡ giao ước.”

Vì mười lăm phần trăm cổ phần của Hoắc thị, nửa cuộc đời sau của cô, cơm ăn cơm ăn cháo cũng nhờ vào nó. Nên cô không thể để mình bị mê hoặc trước Hoắc Phi, mặc dù cô cũng rất muốn ăn hắn, nhưng cũng phải đợi sau khi hắn lọt vào top năm của trường đã. Giao ước đó là vũ khí duy nhất để cô mặc cả, ra giá với Hoắc Phi, cô phải tận dụng triệt để cơ hội lần này.

“Vậy nếu cả đời này anh không lọt vào được top năm của trường, thì không thể chạm vào em sao?”

“Phải! Cho nên anh phải học cho tử tế vào.”

Dục Uyển gom hết tất cả sách trên giường, đặt vào tay của Hoắc Phi, rồi rời khỏi phòng.

Cả một núi sách đè lên người Hoắc Phi, con đường trước mặt thật gian nan, hắn phải vượt qua trướng ngại của bốn trăm chín mươi lăm người, để lọt vào được top 5.

Hoắc Phi thở dài rồi ngã phịch xuống giường.

“Rầm… m…”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập, Truyện tiên hiệp
Ngày cập nhật 23-06-2024 07:19:51
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Chuyện về người mẹ (Update phần 12)
Vợ tôi và anh thợ hồ (Update phần 19)
Chơi gái say (Update phần 47)