Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Tống Thanh Thư rất nhanh phản ứng lại, thuận miệng nói.
– Đã từng nhìn thấy hết rồi mà…
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, Tống Thanh Thư vẫn xoay người, nơi này tuy hoang vắng, nhưng cũng không chắc là không có người đi ngang qua, nên hắn cũng không muốn lãi nhãi cùng Lạc Băng dẫn đến thêm rắc rối.
Thấy hắn xoay chuyển, Lạc Băng vội vàng núp ở góc tường, vội vàng đổi y phục thị vệ.
– Xong rồi.
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn, lúc này là một thị vệ mi thanh mục tú đang đứng trước mặt hắn.
– Khuôn mặt trắng trẻo quá.
Tống Thanh Thư nhíu nhíu mày.
– Lát nữa đi theo tại hạ ở phía sau, nhớ cúi đầu.
Lạc Băng thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, Tống Thanh Thư mang theo nàng nghênh ngang tiến vào bên trong Dịch Phương quán.
Đi tới trong gian phòng của mình.
– Phu nhân giả nam trang, không thể để phu nhân ngủ cùng với các thị vệ, vậy hãy ở trong phòng của tại hạ.
– Cái gì?
Lạc Băng lập tức đang ngồi trên ghế đứng lên, dứt khoát nói.
– Tuyệt đối không được!
Tống Thanh Thư cũng không quan tâm tới nàng:
– Tùy ý phu nhân thôi… nếu như không muốn ở đây, thì có thể từ cái cửa này đi ra ngoài, xem ai có thể giúp phu nhân cứu trượng phu mình cùng với người Hồng Hoa Hội. Nói thật chính phu nhân có thể yên ổn đi ra khỏi Thịnh kinh thành hay không thì cũng còn chưa biết…
Lạc Băng sắc mặt biến ảo không ngừng, mấy lần giơ bước chân, nhưng cuối cùng vẫn đành ngồi xuống:
– Được, có điều không cho phép ngươi đối với ta phi lễ.
Tống Thanh Thư kỳ quái nhìn Lạc Băng, hắn nghĩ thầm chẳng trách Hồng Hoa Hội khó có thành tựu làm được việc gì, chỉ nhìn vào Lạc Băng thì cũng có thể thấy được. Nàng đã là một phu nhân thành thục, mà cư xử nói chuyện như là một tiểu cô nương ngây thơ không biết gì vậy.
Nhưng hắn cũng không tranh cãi với nàng, nên chỉ nói qua loa vài tiếng rồi thôi.
– Bẩm báo đại nhân, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền đã quay trở về.
Ngoài phòng truyền tới tiếng nói của một tên thị vệ.
– Cho bọn họ đi vào.
Tống Thanh Thư vẫn ung dung bưng một chén nước chè xanh uống, Lạc Băng nhưng ở bên cạnh đứng ngồi không yên.
– Đứng lên đi.
Tống Thanh Thư liếc nàng, một thân thị vệ hoá trang, làm gì có đạo lý cùng quan lớn ngồi chung một bàn, Lạc Băng mặt trắng nhợt, liền đứng lên ở một góc, cúi đầu lặng lẽ không nói.
– Đây chính là…
Trương, Triệu hai người vừa vào phòng đang định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Lạc Băng đứng bên trong góc, lập tức ngừng lại không nói.
– Không có chuyện gì, người của mình.
Tống Thanh Thư cũng không muốn giải thích, chuyện bí mật của đại quan đó là bình thường, nếu mỗi chuyện đều phải giải thích với thuộc hạ, thì càng bị hoài nghi.
– Như thế nào, có tra được tin tức gì không?
Trương, Triệu hai người lập tức vẻ mặt khó khăn:
– Điền Quy Nông gần đây đúng là biến mất không thấy tăm hơi, còn hắn bị giam giữ ở nơi nào, không tra ra được.
Tống Thanh Thư không nói gì.
– Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.
Trương, Triệu hai người liền vội vàng nói.
– Không cần, ta đã tra được.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói.
– Chúng ta nhiều người như vậy điều tra, cũng không nắm được tin tức gì hữu dụng, đại nhân đi ra ngoài dự tiệc một chút thì tra được, quả nhiên cao minh!
Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau, giơ ngón tay cái lên.
– Một lũ buồn nôn.
Lạc Băng thấy hai người dáng vẻ nịnh nọt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trương Triệu hai người công lực không đủ, nên nghe không rõ nàng, Tống Thanh Thư thì khác, hắn quay đầu lại trừng mắt với nàng, ra hiệu đừng có lắm lời.
– Đúng rồi, Tống đại nhân… vấn đề danh sách quan binh ở Thịnh Kinh thành mà triều đình ban thưởng cùng với mức bao nhiêu, các quan chức đang chờ đợi đại nhân cho biết chủ ý.
Triệu Tề Hiền cẩn thận nói.
– Nói bọn họ tạm thời chờ, lúc nào Sứ tiết mang người đến sẽ thương lượng với bọn họ.
Tống Thanh Thư phất tay một cái, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: “Phải tìm cách có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong Thịnh Kinh thành, để có thời gian đem những chuyện cần làm cho xong xuôi…”
Triệu Tề Hiền không biết Tống Thanh Thư cố ý kéo dài thời gian công vụ là vì có vấn đề gì? Nhưng dĩ nhiên Triệu Tề Hiền cũng đồng ý ở lại Thịnh kinh thành càng lâu càng tốt.
– Hiếm khi thấy thanh tĩnh một lúc.
Tống Thanh Thư chậm rãi xoay người, thở dài.
Hôm qua Hoằng Lịch ở Vương phủ thiết yến qua đi, ngày hôm nay văn võ bá quan Thịnh kinh thành cũng dồn dập đưa tới thiếp mời xin hắn quá phủ dự tiệc, hắn kêu thủ hạ sắp xếp nhật trình, đa số đều từ chối hoặc là phái thủ hạ đến để biểu thị tâm ý, thế nhưng có mấy người thì hắn phải cần tự mình đi đến, như là Tổng đốc, Tuần Phủ, Đề Đốc ba người này nhất định phải đi, bọn họ là những quan lại thân cận bên cạnh Bảo thân vương, trước khi đi Khang Hy có dặn phải viếng thăm mấy người này.
Lúc này cách dạ yến còn có một quãng thời gian, Tống Thanh Thư ngồi ở trên giường ngồi xếp bằng bắt đầu luyện khí, Lạc Băng nhìn thấy thì tâm ý ám sinh khâm phục:
“Nam nhân này tuy rằng đáng ghét, thế nhưng tại mọi thời khắc đều cố gắng luyện công, chẳng trách võ công hắn lại cao như vậy…”
Tống Thanh Thư đột nhiên mở mắt ra, Lạc Băng lập tức dời đi ánh mắt, bất giác hắn ngoắc tay nói:
– Phu nhân tới đây.
– Làm gì?
Lạc Băng cảnh giác liếc mắt nhìn hắn.
– Giúp tại hạ luyện công.
Tống Thanh Thư nghiêm nghị nói, hắn biết rõ ràng thời gian của chính mình tại nơi đây không có nhiều, phải nắm chặt tìm cách tăng lên công lực, không chỉ vì Thịnh kinh lần này, mà còn vì những ngày sắp tới nhỡ chẳng may lại xảy ra chuyện gì.
– Ta làm sao giúp người?
Lạc Băng ngạc nhiên nhìn hắn.
– Phu nhân cứ tới đây thì liền biết.
Tống Thanh Thư khóe môi lộ ra một nụ cười.
– Ta không!
Cảm giác được trong nụ cười quái lạ của hắn, Lạc Băng liền từ chối.
– Nếu như phu nhân muốn thuận lợi cứu ra được trượng phu của mình, thì phải mong cho tại hạ võ công được luyện cao hơn cho thỏa đáng, chứ đến thời điểm cần có gì sơ xuất, phu nhân có khóc thì cũng hối hận không kịp.
Tống Thanh Thư cũng không vội vã, nhàn nhạt nhìn nàng.
– Thời gian ngắn như vậy, công lực của ngươi có thể tăng cao lên được bao nhiêu?
Lạc Băng nghi ngờ nhìn hắn.
– Tại hạ tu luyện công pháp có chút khác với tất cả mọi người, công lực cao thấp không phải dựa vào thời gian để tích lũy.
Tống Thanh Thư đáp.
Thấy Lạc Băng cũng không tin, Tống Thanh Thư cười nói:
– Phu nhân thấy võ công của tại hạ như thế nào?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng Lạc Băng vẫn phải gật đầu:
– Rất cao…
– Người của Hồng Hoa Hội luyện công có chăm chỉ không?
Tống Thanh Thư tiếp tục hỏi.
– Vì đại nghiệp phản Thanh, các huynh đệ đương nhiên liều mạng luyện công từ năm này qua năm khác không ngừng nghỉ.
Lạc Băng cắn răng đáp.
– Phu nhân xem niên kỷ tại hạ so với các đương gia của Hồng Hoa Hội thì thấp hơn, nhưng võ công tại hạ thì cao hơn nhiều, vậy thì phu nhân có thấy tại hạ dựa vào thời gian để tăng trưởng công lực sao?
Tống Thanh Thư hai tay mở ra.
Lạc Băng thấy hắn nói cũng có mấy phần đạo lý, do dự một lát, vẫn là từng bước từng bước đến gần bên giường, nhỏ giọng hỏi:
– Vậy ngươi muốn ta phối hợp làm sao để giúp ngươi luyện công?
– Trước tiên đem y phụt thoát ra.
Tống Thanh Thư vẻ mặt bình thản nói.
– Cái gì! Ngươi đùa bỡn với ta?
Lạc Băng giận tím mặt, liền xoay người rời đi, nào ngờ bàn tay Tống Thanh Thư lập tức duỗi tới, nắm lấy nàng hướng về trên giường kéo một cái, Lạc Băng mất đi cân bằng, ngã ngay vào trong lòng hắn.
– Tại hạ chính là muốn đùa bỡn với phu nhân, bây giờ mới biết sao?
Tống Thanh Thư nhìn nữ nhân nằm trong lòng, đắc ý nói.
– Thả ra ta!
Lạc Băng dùng sức giãy giụa, nhưng toàn bộ thân thể vẫn cứ bị Tống Thanh Thư vững vàng nắm giữ.
– Chớ cùng với tại hạ làm cái gì trinh tiết liệt nữ, chúng ta cũng đã từng làm qua việc phu thê chi thực.
Tống Thanh Thư trong mắt lóe ra tàn nhẫn.
– Lần trước phu nhân giật dây Viên phu nhân, giờ thì tại hạ sẽ tính sổ với phu nhân đây…
Nói xong hắn liền thành thạo đem bộ quần áo đại nội thị vệ trên người Lạc Băng lột ra.
Tống Thanh Thư hứng thú ôm trong lòng mỹ nhân đường cong lồi lõm, hắn rất nhanh liền có cảm giác.
– Chúng ta luyện công đi…
– Nào có ai luyện công như vậy…
Cảm nhận được cự long bên dưới hạ thể Tống Thanh Thư biến hóa, Lạc Băng vừa thẹn vừa giận, đáng tiếc hai người công lực cách biệt quá xa, trước sau gì nàng vẫn bị đối phương nắm trong tay.
– Tại hạ biết hiện giờ ở trong lòng phu nhân rất hận tại hạ.
Tống Thanh Thư ở bên tai nàng khẽ nói.
– Nhưng phu nhân hoàn toàn có thể nghĩ đến trong đầu là vì giúp tại hạ tăng lên công lực, thuận tiện sau đó cứu trượng phu của mình, như vậy tâm ý có thể dễ chịu hơn chút…
– Ta không tin đây là ngươi đang luyện công.
Đã từng vô số đêm khuya Lạc Băng mơ tới cảnh tượng như thế này, tuy rằng lý trí Lạc Băng vẫn còn tồn tại, thế nhưng thân thể nàng đã bắt đầu mềm nhũn ra.
Tống Thanh Thư lúc này toàn thân tràn đầy một loại mị lực kinh người, nhất là đôi mắt kia thâm thúy, càng làm cho Lạc Băng cũng không dám nhìn thẳng!
– Đợi đợi lát nữa phu nhân sẽ cảm thụ được…
Tống Thanh Thư không nói nữa, đôi môi cực nóng dán lên da thịt trắng ngần của Lạc Băng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 17-06-2024 14:42:15 |