Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
– Phu nhân muốn làm gì?
Triệu Mẫn lúc này đã không kịp ngăn cản, vừa mới kích động thì đã bị tác động thương thế trên người, kêu lên một tiếng “A…” đau đớn.
Nhìn thấy Triệu Mẫn bị kích động, Đường phu nhân liền biết nàng hiểu lầm, khẽ mỉm cười giải thích:
– Muội muội hiểu lầm rồi, ta đâu có ý làm thương hại đến công tử của ngươi đâu.
Nói xong đem thanh chủy thủ trong tay giơ lên.
– Vậy nếu không có chuyện thì rút chủy thủ ra làm gì?
Triệu Mẫn bất mãn nói.
– Bởi vì ta muốn dùng nó để cắt lấy làm băng vải thôi…
Đường phu nhân vừa nói, vừa cẩn thận từng chút một đem cây chủy thủ đưa vào đến trong vạt áo, lanh lảnh tiếng xé vải truyền đến, rất nhanh Đường phu nhân đỏ mặt lấy ra một mảnh vải tơ.
– Tống công tử sẽ không ngại chứ?
Triệu Mẫn liền nhìn ra đây là phần vải bên trong cái yếm bị cắt đi, lại thầm mắng: “Được lắm hồ ly tinh!”
Tống Thanh Thư nhìn trước mắt miếng vải yếm, mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, tựa hồ còn có thể cảm nhận được bên trong còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của cơ thể Đường phu nhân, hắn phản ứng cực nhanh, vội cười nói:
– Tại hạ làm sao lại ngại với hương thơm của miếng vải trong thân thể phu nhân chứ, chỉ là phu nhân ưu ái như vậy, tại hạ thực sự là có chút nhận lấy thì ngại…
Thấy ánh mắt hắn sáng lên, Đường phu nhân vui vẻ, nhẹ cười nói:
– Công tử đối với ta có ân cứu mạng, dù ta có báo đáp với công tử như thế nào đi nữa thì cũng không quá đáng.
Triệu Mẫn nghe được nổi da gà, cả người lạnh run, vội vã nghiêng đầu sang chỗ khác…
Lúc Đường phu nhân khom người băng bó vết thương cho hắn, trước ngực hai bầu vú tròn trịa xuyên thấu qua cổ áo, hơn nữa ẩn hiện mơ hồ quầng vú đỏ hồng lóe trên da thịt trắng ngần, Tống Thanh Thư vì tránh cho dục hỏa công tâm, nên vội vã cầm lấy thanh chủy thủ mà Đường phu nhân để ở bên cạnh giả vờ thưởng thức.
Vỏ thanh chủy thủ nạm đầy bảo thạch quý báu, Tống Thanh Thư thấy cũng bình thường, nào ngờ vừa rút thanh chủy thủ ra nhìn, đã thấy thân chủy thủ hàn quang long lanh như nước, một luồng hàn khí áp sát, thở dài nói:
– Hảo bảo đao…
Đường phu nhân liếc mắt nhìn, cười nói:
– Tại vì công tử không phải là người thảo nguyên nên có chỗ không biết, chúng ta sống trên thảo nguyên nếu không phải ngươi giết ta, chính là ta giết ngươi, từng bộ tộc đều có cừu hận thâm sâu, vì lẽ đó thỉnh thoảng sẽ phát sinh nhưng lần tập kích đánh với nhau. Một khi bộ tộc nào chiến bại, toàn bộ nữ nhân bộ tộc đó sẽ là chiến lợi phẩm của địch nhân. Trên thảo nguyên phép tắc cùng với người Hán bất đồng, nữ nhân cũng không quá coi trọng trinh tiết. Rất nhiều nữ nhân vì mạng sống, thì sẽ ủy thân cùng với kẻ địch, tỷ như đại hãn Thiết Mộc Chân từ nhỏ thực lực yếu ớt, thê tử cũng bị bộ tộc đối địch bắt làm tù binh, một năm sau Thiết Mộc Chân tích lũy được thực lực, mới đem thê tử của mình đoạt trở về, kết quả nàng không chỉ đã ăn nằm cùng giường, mà còn mang thai cốt nhục kẻ địch.
Nghe Đường phu nhân nhắc tới đại hãn của mình, Triệu Mẫn lấy đó bất mãn, có điều biết đây là sự thật, nên cũng không tiện phát tác.
Đường phu nhân nhìn nàng một cái, tiếp tục nói:
– Thiết Mộc Chân đúng là rộng lượng, cũng không có trách cứ thê tử gì cả, đã vậy còn đối xử nghiệt chủng kia như là nhi tử của mình. Đáng tiếc trên đời cũng không phải tất cả nam nhân ai cũng giống như Thiết Mộc Chân vậy…
Nói tới chỗ này, Đường phu nhân nhất thời rơi vào trầm mặc.
Tống Thanh Thư cảm thấy lạ lùng, mình chỉ tán thưởng cây chủy thủ quý báu của Đường phu nhân, không hiểu vì sao nàng lại kể chuyện dông dài như vậy.
Đường phu nhân rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cười nhạt:
– Hơn nữa trên thảo nguyên không phải tất cả nữ nhân đều đồng ý ủy thân hầu hạ phu quân kẻ địch giống như thê tử của Thiết Mộc Chân vậy. Những nữ nhân này đối với trinh tiết thì vô cùng coi trọng, nếu bị kẻ địch bắt làm tù binh, ai cũng giấu ở bên trong bắp đùi một thanh chủy thủ lưỡi mỏng, đó chính là phòng tuyến cuối cùng, nếu chưa sẵn sàng giết chết kẻ địch vì phu quân báo thù, nếu sự việc không thể làm, như vậy thì sẽ tự sát, để tránh thân thể thuần khiết bị kẻ địch làm ô nhục, vì lẽ đó loại chủy thủ này cũng có một cái tên khác xưng hô, gọi là “Trinh Tiết Vệ”.
Triệu Mẫn cố nén cười, mà nhìn Đường phu nhân phong tao tận xương tủy này, nghĩ thầm trên người nàng mang cái ‘Trinh Tiết Vệ’ này cũng không cảm thấy quá trào phúng sao? Đương nhiên sợ nói thẳng ra thì Đường phu nhân thẹn quá thành giận, nên Triệu Mẫn chỉ nghĩ trong lòng.
Tống Thanh Thư về phương diện này thì quan niệm thoáng hơn nhiều lắm, nghe qua lai lịch ‘Trinh Tiết Vệ’, trên mặt lộ ra vẻ mặt phản đối:
– Bởi vì trượng phu vô năng để thê tử gặp phải ô nhục, lại để cho thê tử gánh chịu hậu quả đáng sợ như vậy, đối với nữ nhân mà nói đúng là không công bằng, cái ‘Trinh Tiết Vệ’ này không có cũng được.
Triệu Mẫn kinh ngạc, phảng phất một lần nữa nhận thức tốt thêm về Tống Thanh Thư…
Đường phu nhân sững sờ, đăm chiêu một lúc rồi mới nói:
– Vậy vạn nhất một đôi phu phụ không tranh với đời, đang ân ái sinh hoạt bình thường, đột nhiên sơn tặc xông đến, giết chết phu quân, luân phiên ô nhục thê tử của hắn, trong lúc thê tử vô lực phản kháng, lúc đó không có ‘Trinh Tiết Vệ’ để tự sát, chẳng phải là càng thêm bi thảm?
– Chuyện này…
Tống Thanh Thư nghẹn lời, đúng là không có nghĩ tới chuyện như thế này.
– Phu nhân nói rất có lý, có điều tại hạ cũng cảm thấy cái ‘Trinh Tiết Vệ’ thật sự là cái đồ vật không cần thiết.
Đường phu nhân cười cợt, ánh mắt nhìn kỹ thanh chủy thủ trong tay của hắn, rồi hỏi:
– Công tử thấy thanh chủy thủ này thế nào?
– Hàn khí bức người, xuy mao đoạn phát (thổi một sợi tóc vào lưỡi là đứt đoạn), thực sự là một thanh chủy thủ quý giá hiếm có.
Tống Thanh Thư đáp.
– Bảo đao tặng anh hùng, nếu công tử yêu thích, thì ta sẽ tặng thanh chủy thủ này cho công tử.
Đường phu nhân nói.
– Chuyện này làm sao được, thanh chủy thủ này là đồ vật… quan trọng của phu nhân… làm sao tại hạ dám nhận lấy được.
Tống Thanh Thư làm sao cũng không nghĩ tới Đường phu nhân lại đưa ra ‘Trinh Tiết Vệ’ cho mình, liền luống cuống tay chân.
– Công tử vừa nói đây là đồ vật cũng không cần thiết phải có sao?
Đường phu nhân nói.
– Ta phúc phần thì ít, e rằng không ngăn được thanh chủy thủ này mang đến vận rủi, đành mượn công tử là người phúc trạch thâm hậu, thay ta hóa giải, mong rằng công tử đừng có cự tuyệt.
– Chuyện này…
Tống Thanh Thư lại càng thêm lúng túng, nàng đã nói như vậy rồi, trong lúc này chối từ thì cũng không phải, mà nhận lấy thì cũng không phải…
– Lại nói.
Đường phu nhân lông mi buông xuống, đỏ mặt xấu hổ nói.
– Ở trước mặt công tử, ta cũng không cần đến ‘Trinh Tiết Vệ’.
Trong xe ngựa bầu không khí đột nhiên nhiễm phải một tầng khí tức ám muội, Đường phu nhân theo như lời nói của nàng thì có hai ý tứ, một là Tống Thanh Thư võ công cao cường, có hắn bảo vệ, đương nhiên không cần dùng tới ‘Trinh Tiết Vệ’, một ý tứ khác phảng phất đang là ám chỉ, nếu như Tống Thanh Thư đối với nàng muốn làm cái gì, thì nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện, do đó cũng sẽ không vận dụng đến ‘Trinh Tiết Vệ’ này.
Tống Thanh Thư trước còn tưởng rằng Đường phu nhân là một nữ nhân tao lãng phóng khoáng, nhưng thấy trên người nàng lại mang theo ‘Trinh Tiết Vệ’, chợt nổi lòng kính nể, ấn tượng đối với nàng cũng thay đổi rất nhiều.
Còn Triệu Mẫn lúc này cũng không bình thản được:
– Đường phu nhân đem vật trọng yếu như vậy giao cho Tống ca ca, chứng tỏ phu nhân tin tưởng, ca ca cần gì phải từ chối, mà làm đường đột giai nhân đây.
Tống Thanh Thư chần chờ, bất quá nghĩ đến tương lai có thể Kim xà doanh sẽ cùng Kim quốc liên minh, nếu giờ đây kết giao với một quý nhân Kim quốc cũng không có chỗ xấu, nên gật đầu nói:
– Đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Đường phu nhân hài lòng mỉm cười…
Lúc này xe ngựa đột nhiên ngừng lại, thì ra đã đến phủ đệ của Đường phu nhân.
– Giờ sắc trời đã tối, ta nghe tính tình “Sát Nhân danh y” Bình Nhất Chỉ rất cổ quái, nếu đã muộn như vậy đi quấy rối trêu đến, lão ta sẽ không cao hứng, có thể sẽ làm lỡ vết thương của muội muội. Hai người hãy ở trong phủ của ta tạm qua một đêm, sáng sớm ngày mai đi tìm Bình Nhất Chỉ được không?
Đường phu nhân ân cần mời.
Tống Thanh Thư nghĩ vào lúc này đi tìm tửu điếm ở qua đêm cũng không tiện, liền gật đầu nói:
– Vậy thì xin quấy rầy phu nhân.
Đi vào trong phủ, liền có một đám hạ nhân ra đón, Đường phu nhân phân phó bọn họ thu dọn gian phòng cho Tống Thanh Thư, chuẩn bị tất cả các thứ…
Triệu Mẫn nhìn quanh đánh giá, thấy lạ nên hỏi:
– Vì sao không có nhìn thấy Tiết Độ Sứ đại nhân vậy?
Nguyên lai là nàng nghe được Đường phu nhân là phu nhân của Sùng Nghĩa Quân Tiết Độ Sứ, nên có tâm muốn gặp gỡ vị Tiết Độ Sứ là nhân vật cỡ nào, mà có mặt mũi lớn như vậy, ngay cả quan binh giữ thành Khai Phong cũng phải tuân theo răm rắp.
– Muội muội có chỗ không biết.
Đường phu nhân mỉm cười nói.
– Phu quân của ta quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, cho nên rất ít khi ở nơi này.
– À… như vậy a.
Triệu Mẫn trong lòng bừng tỉnh, chẳng trách Đường phu nhân một bộ phong tao, đêm khuya dám để nam nhân xa lạ ngủ lại cũng không kiêng dè chút nào, ngay chính bản thân nàng từ lúc rời xa Trường Vô Kỵ, thỉnh thoảng trong thân thể bùng phát lửa dục, cũng đành phải dùng tay tự mình ve vuốt thân thể để an ủi, huống hồ như Đường phu nhân đang vào thời kỳ sung mãn cực độ của một nữ nhân.
– Đêm nay oan ức hai người nghỉ ngơi ở chỗ này, nếu có yêu cầu gì thì chỉ cần dặn dò hạ nhân chuẩn bị, ta sẽ không quấy rầy hai người nữa.
Đường phu nhân ngồi ở trong phòng một hồi, liền đứng dậy cáo từ nói.
Thấy Đường phu nhân đem mình sắp xếp ở sát vách với Tống Thanh Thư, Triệu Mẫn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nàng vốn đang lo lắng Đường phu nhân tự chủ trương để cho hai người cùng ở chung một gian phòng. Lại nhìn Đường phu nhân dáng vẻ xinh đẹp phong tao, thì không chướng mắt như trước…
Đưa tiễn Đường phu nhân, Triệu Mẫn dựa vào cạnh cửa, tựa như cười cợt nói với Tống Thanh Thư:
– Không biết ngươi làm cách như thế nào mà nữ nhân lại yêu thích như vậy a, vừa mới gặp mặt chẳng bao lâu, thì Đường phu nhân đã đưa ‘Trinh Tiết Vệ’ tối tư mật của mình cho ngươi, có phải là ám chỉ lát nữa ngươi đến khuê phòng tìm nàng, thì chắc chắn muốn làm gì nàng cũng sẽ không từ chối a.
– Chứ không phải tại quận chúa giật dây làm tại hạ phải nhận lấy.
Tống Thanh Thư tức giận nói.
– Hừ… ngươi nếu không có động lòng, dù ta giật dây như thế nào đi nữa cũng vô dụng thôi.
Triệu Mẫn khinh thường hừ một tiếng.
Tống Thanh Thư cũng biết nếu cùng nữ nhân giảng qua đạo lý là điều không sáng suốt, trong lòng hơi động, quyết định đem ngọn lửa chiến tranh dẫn tới trên người nàng, nên ánh mắt dời xuống, ám muội nhìn chằm chằm phần bắp đùi của nàng.
– Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Triệu Mẫn hoảng hốt.
– Theo Đường phu nhân nói, trên thảo nguyên các nữ nhân bên trong đùi đều có ‘Trinh Tiết Vệ’…
Tống Thanh Thư dừng một chút, lộ ra một nụ cười vô hại.
– Như vậy ‘Trinh Tiết Vệ’ của quận chúa có thể lấy ra để tại hạ mở mang kiến thức một chút được không vậy?
Hắn cũng không có ngu ngơ hỏi Triệu Mẫn có hay không, mà dùng cách nói này không cho nàng có cơ hội phủ nhận.
Triệu Mẫn quả nhiên trúng kế, đỏ mặt, cả giận nói:
– Đừng hòng mơ tới.
“Trinh Tiết Vệ”giấu ở nơi riêng tư tối mật của nàng, làm sao có khả năng lấy ra cho hắn thưởng thức, há không phải chẳng khác gì để hắn mò đến hạ thể của mình sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 17-06-2024 14:42:15 |