Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
– Phương phu nhân cũng không cần tự trách, tại hạ trước đây đã từng đáp ứng muốn thay phu nhân tìm cách giải độc, kết quả cuối cùng vẫn chưa có làm được, làm hại phu nhân bị gian nhân áp chế, đúng là tại hạ có tội thì phải chịu.
Tống Thanh Thư ngoài miệng tuy nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn giờ đã chán ghét hành động Phương Di, chứ lúc này có oán trách nàng cũng là chuyện vô bổ, chi bằng bán một cái nhân tình cho nàng, để Phương Di trong lòng lưu lại hối hận, nói không chắc đến lúc thời cơ, còn có thể trở thành là một luồng trợ lực.
Phương Di thần sắc phức tạp, vừa rồi nàng giải thích, chỉ là trốn tránh trách nhiệm mà thôi, chứ nếu lại cho nàng một lần lựa chọn, thì nàng vẫn như cũ sẽ hành động hạ độc giống như vừa rồi.
Từ trước tới nay, trong lòng Phương Di cất giấu một luồng oán khí, cùng là bị người Thần Long Đảo áp chế, ngày đó Vi Tiểu Bảo vì cứu Song Nhi lập tức liền đưa ra bản kinh thư của Tứ Thập Nhị Chương Kinh cứu giúp, nhưng khi mình cùng Tiểu quận chúa bị áp chế, thì Vi Tiểu Bảo lại rất nhiều từ chối, nói mình không có kinh thư Tứ Thập Nhị Chương Kinh để trao đổi dù nàng và Tiểu quận chúa cùng đã thất thân thành người của Vi Tiểu Bảo, sau chuyện này, Phương Di liền có mối hận với Vi Tiểu Bảo, Song Nhi liên đới cũng bị vạ lây.
Vốn là Phương Di đối với Tống Thanh Thư cũng có hảo cảm, chỉ tiếc lần trước Đông Ngạc Luân Đại đến ép, rõ ràng là nàng cùng Song Nhi cùng nhau đều bị uy hiếp, nhưng cuối cùng người bị bắt mang đi chỉ là một mình nàng, lúc ở trong đại lao Phương Di vẫn còn ôm ảo tưởng, chờ đợi Tống Thanh Thư tới cứu nàng, kết quả là Tống Thanh Thư quá bận rộn với việc Song Nhi bị biếm tới Giáo Phường Ty, cho rằng nàng ở bên trong đại lao tạm thời không nguy hiểm gì, nên đã bất kể đến nàng, đến khi Tống Thanh Thư đã viên mãn giải quyết xong chuyện của Song Nhi, hắn chuẩn bị đi cứu nàng, thì mới biết là nàng đã sớm được cứu đi.
Phương Di ở lại Tử tước phủ không phải vì Tống Thanh Thư, mà là do phải làm theo lời của Tô Thuyên, hơn nữa Tô Thuyên thỉnh thoảng còn châm lửa thêm vài câu, khiến cho trong lòng Phương Di tất nhiên là hận cực: Tại sao hết thảy nam nhân, dựa vào cái gì mà ai cũng đều thích nhất Song Nhi…
Lúc Tô Thuyên bảo nàng hạ độc bên trong rượu và thức ăn, Phương Di cũng không có biểu hiện ra bề ngoài chống cự, thậm chí còn khoái ý, có thể để cho hai người kia nếm trải khổ sở đồng dạng giống như mình, hà cớ sao mà không làm, chỉ có điều tâm tư nàng luôn luôn trầm ổn, cho nên mới biểu hiện ra một dáng dấp bất đắc dĩ bị bức áp.
– Gian nhân sao?
Nghe được Tống Thanh Thư nói, Tô Thuyên cười lạnh.
– Làm sao so với được với Tống đại nhân a, lần trước tại Thịnh Kinh thành, ta cũng là bởi vì tin Tống đại nhân là kẻ quân tử, kết quả làm hại toàn quân Thần Long Giáo chúng ta bị diệt.
Tống Thanh Thư lập tức hô to oan uổng:
– Hồng phu nhân, phu nhân nói thế là không đúng, Thịnh Kinh thành chi biến, triều đình đã phái người điều tra, rõ ràng là thủ hạ của phu nhân là Sấu Đầu Đà bán đứng các ngươi, làm sao lại đổ trên đầu tại hạ?
Nghe nhắc tới chuyện này Tô Thuyên liền phiền muộn, tuy rằng nàng vẫn muốn diệt trừ những cao thủ lão nhân bất trị của Thần Long Giáo, nhưng nàng không nghĩ tới kết quả như thế này, Sấu Đầu Đà lâu nay vẫn có bộ dáng đần độn chân chất, nào ngờ nàng bị Sấu Đầu Đàn xếp đặt kế hoạch như vậy, sau đó Tô Thuyên đã cố ý thăm dò nữ nhi của Sấu Đầu Đà là ai, kết quả cũng không có chút đầu mối chút nào.
– Hừ… Sấu Đầu Đà thiên tính chân chất, làm sao có thể bày ra được kế hoạch cục diện xảo đoạt thiên công như vậy được, phía sau lưng hắn nhất định là có cao nhân chỉ điểm.
Tô Thuyên từ thần thái cho đến ngữ khí, rõ ràng là nhận định cao nhân này chính là Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cười cợt:
– Chuyện lớn như vậy tại hạ cũng không đảm đương nổi đâu. Hồng phu nhân… cho dù chúng ta là bằng hữu, nhưng nếu nói lung tung thì tại hạ sẽ cáo phu nhân về tội phỉ báng a.
Tô Thuyên thật ra cũng không xác định được, chỉ hoài nghi sau lưng Sấu Đầu Đà có một người tồn tại như thế mà thôi, nghĩ tới nghĩ lui thì khả nghi nhất chính là Tống Thanh Thư, chỉ là nàng không có chứng cứ:
– Này… ai cùng ngươi là bằng hữu a?
– Nếu như không phải bằng hữu thì tại sao bây giờ vừa thấy mặt thì phu nhân cùng tại hạ lại thân mật như thế này vậy?
Tống Thanh Thư liền cầm lên chén rượu, đưa tới bên môi nàng.
– Hồng phu nhân ở xa tới là khách, tại hạ xin mời phu nhân một ly.
Trong ánh mắt Tô Thuyên lóe lên tức giận, bất đắc dĩ cả người bị chế ngự, không thể làm gì khác đành là khôi phục dáng dấp yêu mị thường ngày, cười khanh khách nói:
– Nếu là Tống đại nhân ban tặng, bản phu nhân cũng không chối từ, chỉ là trong rượu này có Báo Thai Dịch Cân Hoàn, Tống đại nhân thật sự cam lòng ép buộc nhân gia uống sao?
Nói xong nàng ngậm chặt môi lại, chỉ lo hắn đem rượu ép đổ vào trong miệng mình.
– Đôi môi nhỏ nhắn của phu nhân có khép lại cũng vô dụng, chỉ cần tại hạ điểm huyệt cười, đợi lúc nhánh hoa run rẩy, thì sẽ có biện pháp để cho phu nhân uống vào rượu này.
Tống Thanh Thư ngón tay chuyển qua nàng bên hông, ra vẻ muốn điểm.
– Tống đại nhân muốn ta uống chén rượu này cũng vô dụng, Báo Thai Dịch Cân Hoàn từ trước đến giờ chỉ có Giáo chủ mới có thể giải dược, nếu như Tống đại nhân muốn buộc ta lấy ra giải dược, đó là đã tính lầm, không tin thì Tống đại nhân cứ hỏi Phương phu nhân thử xem…
Tô Thuyên mỉm cười nói.
Thấy Tống Thanh Thư quay đầu nhìn, Phương Di sắc mặt tái nhợt gật đầu, hiển nhiên là xác nhận lời giải thích vừa rồi của Tô Thuyên.
– Đừng trách bản phu nhân không có nhắc nhở Tống đại nhân, Báo Thai Dịch Cân Hoàn Giải Dược từ trước đến giờ là do Giáo chủ hàng năm luyện chế một lần, nhưng lâu nay Giáo chủ vẫn bế quan, bây giờ đại quân của Hoằng Lịch lại đang áp sát, năm nay Giáo chủ vẫn chưa kịp luyện chế giải dược, trên đảo chỉ còn sót lại mấy hoàn, nếu như ta trúng độc, Giáo chủ nhất định sẽ cho ta một viên, phần còn lại có đủ chia cho các người hay không, thì ta không có thể xác định được đâu.
Tô Thuyên tuy rằng yết hầu bị kiềm chế, nhưng trên mặt nhưng không bối rối, nói câu này, không nhanh không chậm, âm thanh vẫn nhu mị êm tai, Tống Thanh Thư nhìn vào mắt, trong lòng âm thầm khâm phục nàng.
Thấy Tống Thanh Thư trầm ngâm không nói, Tô Thuyên tiếp tục.
– Dựa vào võ công của Tống đại nhân, muốn bắt ta thì dễ như trở bàn tay, cần gì cứ phải khống chế trên ta đây? Lại nói…
Tô Thuyên dừng một chút, đem miệng đưa qua bên tai Tống Thanh Thư, chỉ có hai người mới nghe được thấp giọng nói rằng.
– Này… bản phu nhân có thể cảm giác được thân thể Tống đại nhân dựa sát vào bản phu nhân đã xảy ra biến hóa, cũng biết được Tống đại nhân cũng đang khó chịu a…
Vừa rồi Tô Thuyên cảm thấy đột nhiên có một vật gì cứng rắn đỉnh tại bên mông thịt của mình, thỉnh thoảng lại cạ qua cạ lại, nàng đã là phụ nhân nên tự nhiên hiểu rõ cái kia là vật gì.
Tống Thanh Thư mặt thoáng hơi đỏ, vì lúc đem Tô Thuyên ôm vào trong ngực, cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng linh lung, nàng lại nhẹ nhàng giãy giụa, cái mông nảy nở của nàng ma sát vào hạ thể của hắn, nên bên dưới hăng hái nổi lên phản ứng.
“Thật đúng là một nữ yêu tinh.”
Tống Thanh Thư thầm mắng, nhưng không muốn bị nàng nắm giữ chủ động, nên không có lập tức thả nàng, trái lại nhẹ nhàng nói:
– Hồng phu nhân chỉ nói mò, nếu phu nhân có thể cảm giác được, như vậy phu nhân nói một chút cái đồ vật của tại hạ là đại hay tiểu? Hồng giáo chủ bây giờ tuổi cao thể yếu, đã vậy cái đồ kia chắc còn kém rất xa tại hạ chứ?
Tống Thanh Thư không khỏi ảo tưởng lấy cây thịt to kiên quyết của mình đắm chìm tại chính giữa cặp đùi nàng, thừa hưởng của sự sủng ái của mình.
Lúc này dưới háng dương vật đã ngạo nhiên cương cứng, chống đỡ lấy cái mông tròn lớn hơi vểnh lên của nàng.
– Um…
Cái mông kia mềm mại co giãn làm hắn sảng khoái đến cực điểm, khiến cho Tống Thanh Thư phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
– Hạ lưu!
Tô Thuyên mặt đang chi bình thoáng cái ửng hồng, gắt hắn.
Tô Thuyên tuy rằng thích lợi dụng sắc đẹp của mình, làm cho các nam nhân mê muội điên đảo tâm thần, nhưng cùng lắm nàng chỉ cho vừa chạm đến thân thể là thôi, dù sao nàng cũng không phải là kỹ nữ ai cũng có thể làm trượng phu, cho nên rõ ràng ngôn từ, đương nhiên không phải là đối thủ của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cười ha ha, từ bỏ dự định buộc nàng uống rượu, bàn tay nhẹ nhàng đẩy một cái, một luồng nhu kình liền đưa đẩy nàng nhích ra ngoài, đương nhiên trước khi buông tay, hắn cũng không quên thu chút lợi tức, tay phải lặng lẽ để trên cái mông lớn đầy đặn rất tròn của nàng, cách một tầng lụa mỏng vuốt dọc theo khe đít của nàng một cái…
– Giáo chủ phu nhân…
Phương Di thấy Tô Thuyên thân hình lảo đảo, vội vàng bước tới đỡ lấy.
Tô Thuyên dựa trên người của Phương Di, trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư nhưng cũng không có ý lộ ra.
– Giáo Chủ phu nhân làm sao bây giờ lại thảm như vậy, một thân một mình đến đây, ngay cả một tùy tùng cũng không có.
Tống Thanh Thư dù đang lo lắng tính toán vẫn ung dung ngồi xuống, cầm bầu rượu lên rót ra một chén rượu rồi ngửa cổ muốn uống, Song Nhi kinh hô:
– Có độc a, Tống đại ca!
Tống Thanh Thư nhoẻn miệng cười:
– Dù sao cũng đã trúng độc rồi, có uống thêm cũng không sợ nữa, Báo Thai Dịch Cân Hoàn của Thần Long, chỉ cần có giải dược, còn có thể chuyển hóa thành đại bổ dược đấy.
Trong phòng ba nữ nhân nhìn xem Tống Thanh Thư tự rót rượu uống một mình như mây trôi nước chảy, từng người một đều mang tâm tư phức tạp, Song Nhi thì lo lắng hắn trúng độc càng nặng, Phương Di thì bản thân trúng độc nên biểu hiện không làm chủ được tiến thối, Tô Thuyên thì quá bất ngờ với Tống Thanh Thư, đối với giáo đồ Thần Long giáo, bất cứ kẻ nào uống Báo Thai Dịch Cân Hoàn thì đều sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ, còn dáng vẻ của tiểu từ này thì bình thường ung dung như là thưởng thức thần dược vậy.
– Tống đại ca, muội cùng đại ca uống.
Song Nhi do dự một chút, vốn từ đầu còn có chút lo sợ nhưng giờ đã hết, Phương Di nhìn ra hai người có quan hệ dị thường, nhưng nghĩ lại có lẽ hai người bọn họ đằng nào cũng chết, nên đâu còn để ý đến chuyện rượu có độc để làm gì…
Nhìn thấy Song Nhi đi tới, Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Thiếu phu nhân… rượu này đối với nam nhân là đại bổ dược, nếu là uống hơi nhiều, thì cùng lắm thì đi đến thanh lâu tìm nữ nhân để giải thuốc, còn thiếu phu nhân nếu lại bổ sung thêm rượu này, Vi huynh đệ thì đã chết, sẽ không có nam nhân giải quyết giải hết lửa nóng trong thân thể a.
Song Nhi trong lòng tức giận đau khổ, nghĩ thầm đã đến nước non như thế này, mà hắn còn nói năng loạn lời bậy bạ.
Phương Di nghe được hắn nói thì trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm trước giờ hắn ngôn hành cử chỉ luôn luôn là người khiêm tốn, làm sao bây giờ lại nói không cố kỵ như thế?
– Đoạn thời gian trước trong kinh thành đều truyền khắp, Tống đại nhân lưu luyến thiếu phu nhân Song Nhi, luôn ở tại khuê phòng chưa từng rời đi, vậy nếu thiếu phu nhân Song Nhi trong thân thể có lửa, thì Tống đại nhân thay nàng giúp đỡ chứ đầu có việc gì khó?
Tô Thuyên nhãn châu xoay động, cười duyên nói.
– Tại hạ cùng thiếu phu nhân thanh bạch, sáng như nhật nguyệt, đương nhiên không sợ lời đồn của đám tiểu nhân.
Tống Thanh Thư thấy được sắc mặt Song Nhi ửng đỏ, liền che giấu mà nói.
– Nhưng với Hồng phu nhân thì…
Tống Thanh Thư ngừng lại không nói tiếp, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ.
– Ta thì sao?
Tô Thuyên ngạc nhiên.
– Lần trước tại hạ cùng Hồng giáo chủ đã giao thủ, đối với võ công của Hồng giáo chủ cũng là rõ ràng. Nếu là tại hạ không có đoán sai, nội công mà Hồng giáo chủ sau này luyện tập chỉ sợ rằng không thể gần gũi được nữ sắc, nghe nói Hồng giáo chủ luyện công phu này đã hơn mười năm, thân thể phu nhân chắc hẳn là mười năm qua đã mênh mông đầy lửa, nếu như phu nhân không ngại, tại hạ có thể thay cố mà làm thay phu nhân trừ hoả.
Lời hắn vừa nói ra, ba nữ nhân sắc mặt liền trở nên cực kỳ cổ quái, nhất là Phương Di.
Tô Thuyên trong lòng kinh hoàng, chuyện này Hồng An Thông giữ kín như bưng, toàn bộ Thần Long giáo, ngoại trừ mình nàng ra, không ai biết rõ bí mật này, hắn lại làm sao biết được?
Bất quá nàng rất nhanh khôi phục lại tâm tình, thần thái tự nhiên mà cười nhạo nói:
– Quả thực chỉ là lời nói bậy nói bạ của Tống đại nhân, lời nói này nếu Hồng giáo chủ nghe được, chỉ sợ đừng nghĩ đến chuyện giải dược.
Tống Thanh Thư không để ý đến, cười cười:
– Xét thấy hôm nay trong đây có nhiều nữ nhân, tại hạ cũng không muốn tiếp tục thảo luận đến sự tình này nữa, chỉ là nói đến Hồng phu nhân, vì sao lẻ loi đến đây một mình vậy?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 17-06-2024 14:42:15 |