truyensexngan.net > Chưa phân loại > Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2

Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2

Phần 109
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Nghĩ đến ngày đó cảm thấy khó xử tình cảnh, từ trong cái bồn tắm gỗ, đối phương khống chế mình rồi còn vuốt ve trên cái âm hộ, lúc bàn tay của hắn vùi vào giữa háng mình khiêu khích trên cái đài hoa hạt âm hạch thì toàn thân nàng bị chấn động, mặc dù đang bị ép buộc nhưng khoái cảm lại theo từ âm hạch truyền hướng trung khu thần kinh, theo từ giữa háng nàng nhanh chóng tăng trưởng khiến nàng không nhịn được, nhận ra được cái âm hộ mình đang bị Tống Thanh Thư tùy ý thưởng thức mà mình lại không có cách nào không chế được dục tính của bản thân, Nhậm Doanh Doanh vừa tức giận vừa thẹn, từ khi nàng đảm nhiệm làm Thánh Cô Nhật Nguyệt Thần Giáo tới nay, chưa bao giờ có nam nhân dám liếc nhìn nàng một cái, đứng có nói đến chuyện bị khinh bạc trắng trợn hỗn đản như vậy, nỗi ô nhục bên dưới cái bồn tắm gỗ này, thì mình làm sao có khả năng nói ra trước mặt mọi người chứ, đang do dự ra lệnh cho thủ hạ phóng ra chất độc hay không, thì phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ.

– Đến tột cùng là nam nhân nào mà có thể làm cho tiểu muội tức giận đến như vậy, tỷ tỷ cũng muốn nhìn mặt hắn một chút.

Lại một nữ nhân dáng người cao cao xinh đẹp từ phía sau đám hắc y nhân bước ra, bất quá làm cho người ta ấn tượng sâu nhất lại không phải là dung mạo của nàng, mà là từ phía sau lưng nàng lộ ra cán dài của một cây hoa thương (vũ khí cổ, giống giáo nhưng ngắn hơn), toàn thân tản ra một làn khí khái hào hùng.

Nữ nhân này quan sát Tống Thanh Thư, ánh mắt sáng ngời, tốt… đúng là một nam tử khí vũ hiên ngang.

Rõ ràng dựa theo thân phận trong giang hồ của lục y nữ tử, những nam nhân đắc tội với nàng tuyệt đối sẽ không còn sống đến bây giờ, người nam nhân này tuấn tú như thế, vừa rồi lục y nữ tử trên mặt lại ửng đỏ, nàng nghĩ thầm nói không chừng đây là một đôi tình lữ đang náo mâu thuẫn, cho nên lục y nữ tử mới vẫn chần chừ chưa có ra lệnh cho thủ hạ xuống tay.

Thế nhưng lục y nữ tử là một nhân vật nổi danh, đã tuyên ra là muốn giết nam nhân này, há có thể thu hồi lại được? Nhưng nếu quả thật để cho thủ hạ của nàng phóng ra chất độc, nam nhân này nếu không chết cũng bị phế đi, chi bằng mình ra tay bắt sống nam tử này giao lục y nữ tử từ từ xử lý, xem như âm thầm tiễn đưa một cái nhân tình cho nàng ta.

Trong chớp mắt, nữ nhân cao cao xinh đẹp tựa như hiểu rõ ràng, liền mỉm cười, đối với lục y nữ tử nói ra:

– Đã là đắc tội với Nhậm đại tiểu thư, phóng độc chết hắn thì quá tiện nghi cho hắn rồi. Hãy để cho tỷ tỷ ra tay bắt hắn mang đến, muội muội từ từ tha hồ tra tấn hắn một phen cho hả dạ…

Nữ nhân cao cao xinh đẹp trên miệng nói ra, vừa để cho lục y nữ tử có mặt mũi, vừa để cho nàng ta có một bậc thang lối thoát, vừa hợp tình hợp lý để cho lục y nữ tử không có phản đối.

Nghe được nữ nhân cao cao xinh đẹp nói, Tống Thanh Thư cuối cùng đã hiểu ra chuyện, nhìn lục y nữ tử, ấp úng nói ra:

– Thì ra là… Nhâm cô nương…

Nghĩ đến ngày xưa lúc trên Hắc Mộc Nhai, cùng nàng cùng một chỗ trốn ở trong thùng tắm kiều diễm, lúc hắn kích phát chân khí Hoan Hỉ thiền pháp, khiêu khích trên đài hoa hạt âm hạch bắt nó lại sung huyết nhô đầu ra, lúc sau cái âm hộ bị hắn sờ mò ràn rụa tiết ra dịch nhờn, lúc một đầu ngón tay hơi chen vào cái cửa miệng âm đạo rất nhỏ của nàng, cảm thụ lỗ hang cùng nếp uốn bên trong hành lang mật huyệt niêm mạc của âm đạo Nhậm Doanh Doanh siết chặt bao quanh đầu ngón tay của hắn, cặp mông của nàng vặn vẹo đong đưa, tầm đó lại càng thêm vô tình khiến cho cái âm hộ của nàng càng thêm xông tới kề sát với bàn tay của hắn đang vuốt ve, nhớ đến đây trong lòng hắn lại rung động.

Chú ý tới ánh mắt Tống Thanh Thư lại cứ liếc nhìn về phía hạ thể của mình, Nhậm Doanh Doanh cảm thấy bị ánh mắt của hắn đảo qua cái âm hộ làm bay lên một cảm giác nóng rực, nghĩ đến lúc trước cái âm hộ bị hắn nắm trong tay tùy ý vuốt ve, đang bị ép buộc mà toàn thân khoái cảm vô lực, Nhậm Doanh Doanh lại ngượng ngùng phẫn nộ, vừa vặn nghe được nữ nhân cao cao xinh đẹp đề nghị, nghĩ thầm đúng là như vậy, phóng độc cho hắn chết liền, đích xác là quá tiện nghi cho hắn.

Bất quá nàng biết võ công của Tống Thanh Thư không phải chuyện đùa, nên lo lắng nói:

– Thế nhưng võ công của hắn rất cao…

Nễ lấy mặt mũi nữ nhân cao cao xinh đẹp, lời nói nàng cũng áy náy rõ ràng.

Nào ngờ nữ nhân cao cao xinh đẹp ngẩng mặt lên, trên mặt kiêu ngạo:

– Yên tâm đi, ngươi đã quên danh xưng của tỷ tỷ sao?

Trước đó không lâu Nhậm Doanh Doanh đã thấy nữ nhân cao cao xinh đẹp ra tay, thương pháp quỷ thần khó lường thậm chí không có dưới võ công Độc Cô Cửu Kiếm của Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh lập tức cười nói:

– Tỷ tỷ có cây hoa thương, đã biến thiên hạ vô địch thủ, tiểu muội chỉ là lo lắng quá thừa.

Nghe được Nhậm Doanh Doanh nói, tên câm đầu kỵ sĩ của Đường phu nhân cười ha ha:

– Nữ nhân yểu điệu này, dám tự xưng đả biến thiên hạ vô địch thủ, ta thì thấy mặc kệ cái gì hoa thương, khi lên giường cũng đều đánh không lại trường thương dưới háng của ta đây…

Vốn lấy thân phận của hắn, tuyệt không dám ở trước mặt Đường phu nhân nói lời thô tục như thế, nhưng gã nhìn xem chung quanh đám hắc y nhân đang bao vây, trong lòng của gã cũng hiểu, hôm nay sợ rằng khó thoát khỏi cái chết, đã là tuyệt vọng nên không có nhiều cố kỵ nữa.

Nữ nhân cao cao xinh đẹp sắc mặt phát lạnh, đưa tay cầm cây hoa thương, một chiêu xuất ra nhanh như chớp, từ khoảng cách cách mấy trượng đâm tới yết hầu của tên cầm đầu kỵ sĩ.

Tên cầm đầu kỵ sĩ đã là thủ lĩnh hộ vệ của Đường phu nhân, đương nhiên công phu không phải là tệ, thấy nàng từ xa xuất thương, trong nháy mắt hoa thương đã đâm tới, liền dùng đao hướng đầu thương bổ tới.

Cây đao của tên cầm đầu kỵ sĩ tuy không phải là tuyệt thế bảo đao, nhưng cực bén thổi sợi tóc qua lưỡi đao thì dư sức đứt đôi, cây hoa thương thì làm từ gỗ, một đao chém xuống, thì đầu thương đối phương nhất định bị đoạn, nguy cơ đương nhiên giải trừ.

Nữ nhân cao cao xinh đẹp nhếch khóe miệng, đầu thương đột nhiên trở nên dẻo dai tựa như một con linh xà, ngoặt một cái tránh, một đao bổ hụt vào không trung, tên cầm đầu kỵ sĩ còn chưa kịp biến chiêu, thì đã thấy cổ họng đau nhức kịch liệt, liền ném binh khí, hai tay bụm lấy cổ họng, hoảng sợ nhìn cây hoa thương đã nằm trở lại tại sau lưng nữ nhân cao cao xinh đẹp kia:

– Ngươi… ngươi…

Nữ nhân cao cao xinh đẹp tức giận vì tên cầm đầu kỵ sĩ mở miệng hạ lưu, bởi vậy dùng một chiêu vừa vặn đâm lủng khí quản của gã, lại tránh động mạch chủ, làm cho gã chậm rãi trong thống khổ rồi mới chết đi.

Tống Thanh Thư vừa rồi còn do dự có muốn xuất thủ cứu giúp tên tên cầm đầu kỵ sĩ, nào ngờ trong nháy mắt thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc, hắn ngơ ngác nhìn cây hoa thương đang yên ổn nằm tại vị phía sau lưng nữ nhân cao cao xinh đẹp, thốt ra:

– Có phải chính là Sơn Đông Tứ Nương Tử Dương Diệu Chân?

Đôi mắt xinh đẹp nữ nhân cao cao xinh đẹp hiện lên kinh ngạc, trong giang hồ thường thường xưng hô nàng là Sơn Đông Tứ Nương Tử, dần dà cái tên Dương Diệu Chân ngoại trừ vài người thân thì cũng không người nào biết được, nên ngạc nhiên nhìn Tống Thanh Thư:

– Công tử làm sao biết được tên của ta?

Thấy Dương Diệu Chân cũng không có phản bác, Triệu Mẫn cũng kỳ quái nhìn Tống Thanh Thư, dựa theo thông tin dò xét của quân Mông Cổ trước đây, thì cũng chỉ biết là nàng kêu là Tứ Nương Tử, lạ lùng nhìn hắn hỏi:

– Thiên hạ còn có khuê danh cô nương nào mà ngươi không biết tên?

Tống Thanh Thư cũng không thể giải thích được mình là người xuyên việt đã từng xem qua sách ghi chép nên biết, chần chừ một chút, vốn định nói cái tên giả, nhưng có Nhậm Doanh Doanh đang ở đây, đành phải nói:

– Tại hạ Tống Thanh Thư, xin ra mắt Tứ Nương Tử.

Nghĩ đến nàng được đồn đại lưu lại với câu “Nhất can lê hoa thương, thiên hạ vô địch thủ” Tống Thanh Thư nghĩ thầm nữ nhân này chỉ sợ so với võ lâm Ngũ Tuyệt không hề thua kém, hơn nữa vừa rồi nàng sử dụng một thương kinh hồn, chính hắn nếu chủ quan nói không chừng cũng sẽ gặp nạn, nên vội tập trung tinh thần chuẩn bị đối phó.

Nghe được Tống Thanh Thư tự xưng danh, Dương Diệu Chân càng ngạc nhiên:

– Vậy công tử chính là Thanh Thư đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, sau đến bỏ qua vinh hoa phú quý ám sát Khang Hy?

Lúc đầu mang thân Tống Thanh Thư, tiếp tục nhận lấy nhiều tiếng xấu, nhưng sau đó giang hồ đồn đãi việc hắn ám sát Khang Hy thất bại, thân thể bị nghiền xương thành tro, kết cục thê lương như vậy làm cho anh hùng hào kiệt thiên hạ thương tâm.

Với lại Tang Phi Hồng vì cảm kích ngày trước ân tình của Tống Thanh Thư, tuy rằng nàng không thể báo thù cho hắn, nhưng thừa đủ khả năng dùng lời ca tiếng đàn cùng với tỷ muội của mình đem chuyện trước của hắn biến thành hí khúc, đi khắp nơi truyền xướng, trong đó đương nhiên điểm tô thêm nhiều việc cho đẹp hình tượng Tống Thanh Thư, hắn được các nàng miêu tả thành hình tượng anh hùng người chịu nhục, không tiếc hy sinh bản thân mình, để lấy được tín nhiệm Khang Hy, cuối cùng một kích bị thất bại mà chết. Một truyền mười, mười truyền trăm, triệt để làm cho hình tượng Tống Thanh Thư quang dương đứng lên khắp nơi.

– Tứ Nương Tử cứ hỏi Nhâm đại tiểu thư, thì biết…

Tống Thanh Thư đương nhiên không biết là Dương Diệu Chân lúc này nhìn hắn rất là kỳ quái, trong đầu nàng đang thắc mắc vì sao hắn lại không chết.

Thấy Nhậm Doanh Doanh gật đầu, Dương Diệu Chân liền nhiệt tình nói:

– Thì ra là Tống anh hùng, thật sự thất kính, chẳng qua là trước kia Khang Hy đã chiêu cáo thiên hạ, nói công tử đã…

Triệu Mẫn lúc này không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư, sự kiện hắn hành thích Hoàng đế Khang Hy có nhiều điểm điểm đáng ngờ rất nhiều, chỉ là chưa kịp hỏi hắn.

Tống Thanh Thư cười khổ, nói quanh co:

– Việc này kể ra rất dài dòng.

– Chắc là Hoàng đế Mãn Thanh thẹn quá hóa giận, nguyền rủa công tử…

Dương Diệu Chân lý giải gật đầu, lại nhướng mày, chỉ vào Đường phu nhân.

– Đúng rồi, Tống công tử tại sao lại cùng đi với quan lại người Kim vậy?

Đường phu nhân bị nàng chỉ về hướng mình, trong lòng sợ hãi, khẩn trương giật tay áo Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư kéo Triệu Mẫn qua giải thích nói:

– Đây là huynh đệ của tại hạ, đang bị trọng thương, mang theo đến Khai Phong thành để tìm “Sát Nhân danh y” Bình Nhất Chỉ nhờ trị thương, nào ngờ đến trễ nên cửa thành Khai Phong đã đóng. Đường phu nhân vừa vặn đi ngang qua, nghe được việc huynh đệ tại hạ đang khó xử, liền nhận lời đưa tiễn huynh đệ tại hạ vào thành.

Rõ ràng phu nhân hồ ly tinh này muốn thông đồng giao hoan với nam nhân mới cho lên xe ngựa, Triệu Mẫn oán thầm, nghe được Tống Thanh Thư nói như vậy, tức giận hung hăng véo hắn một cái, bất quá lúc này tình thế khẩn trương, nàng cũng không dám làm quá.

Dương Diệu Chân nhãn lực sắc bén, động tác Triệu Mẫn tuy rằng cố che giấu, không có qua được ánh mắt nàng. Dương Diệu Chân thì kinh nghiệm giang hồ phong phú, nàng vừa liếc mắt thì liền nhìn ra Triệu Mẫn là nữ giả nam trang, mặc dù đang bị trọng thương sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi lông mày như vẽ, trên thân lại có một khí chất ung dung quý phái, luận về dung nhan mỹ mạo thật sự bình sinh hiếm thấy.

Bên người tình lang đi theo một đại mỹ nhân như vậy, Dương Diệu Chân thấy cũng khó trách Nhâm đại tiểu thư sẽ tức giận như thế.

– Thì ra là thế, như vậy mời Tống công tử cùng huynh đệ của công tử tránh qua một bên…

Dương Diệu Chân quay đầu hỏi đám hắc y nhân thủ hạ của bên mình.

– Chúng ta tuy rằng thân là giang hồ thảo mãng, nhưng nhận thức được một hảo hán anh hùng vì bất đắc dĩ mới đi cùng người Kim, mọi người nói chúng ta nên đối xử với Tống công tử ra sao?

Trong đám hắc y nhân rất nhanh truyền đến đáp lại:

– Không nên đụng đến Tống công tử…

– Không được đụng vào…

– Đó là một anh hùng đáng kính trọng…

Tống Thanh Thư bị sự nhiệt tình của bọn họ làm cho sợ hãi, nghĩ thầm không ngờ bản thân mình lại nổi danh đến mức như vậy.

Nghe được bọn thủ hạ của Dương Diệu Chân la lên, Nhậm Doanh Doanh trong lòng lo lắng, chần chừ chưa biết có nên dùng đám thủ hạ của mình phóng độc hay không, nhưng rõ ràng đám người bên Tứ Nương Tử đã trở mặt, nghĩ đến nghiệp lớn của phụ thân liên kết, Nhậm Doanh Doanh dậm chân, cuối cùng đành phải đứng im nhìn xem cục diện…

Thấy sắc mặt Nhậm Doanh Doanh thay đổi bất mãn, Dương Diệu Chân trông thấy kỳ quái: “Ta giải cứu tình lang của ngươi ra khỏi cục diện khó nói, ngươi vì sao một chút cao hứng cũng đều không có…”

Cũng không trách được Dương Diệu Chân kiến thức nông cạn, giang hồ thiên hạ rộng lớn như thế, ngoại trừ Nhật Nguyệt thần giáo cùng với Ngũ Nhạc kiếm phái thông hiểu nội tình, người bên ngoài thì sẽ không biết Nhậm Doanh Doanh cùng với Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung đã là quyến luyến như cá với nước lâu nay.

– Đa tạ Tứ Nương Tử chỉ là vị Đường phu nhân này vừa rồi trượng nghĩa tương trợ, tại hạ thật sự không thể trong thời khắc Đường phu nhân bị nguy cơ mà vứt bỏ, để chỉ lo bản thân mình.

Đường phu nhân nghe vậy thì cảm kích hắn vô cùng, Triệu Mẫn thần sắc biến đổi, đang muốn mở miệng, nhưng bị Tống Thanh Thư kéo lấy dây lưng của nàng, nhẹ nhàng hướng về phía Dương Diệu Chân bên kia đẩy tới:

– Nếu chẳng may tại hạ bất hạnh chết trong trận đấu này, mong rằng Tứ Nương Tử giúp đỡ đưa giùm vị huynh đệ này đến gặp “Sát Nhân danh y” Bình Nhất Chỉ nhờ chữa trị.

Tống Thanh cũng e ngại độc thủy của Nhật Nguyệt thần giáo, nên cũng không có nắm chắc bảo vệ được Triệu Mẫn chu toàn, liền dứt khoát đem nàng giao cho ng Diệu Chân.

Ngay lập tức Triệu Mẫn bị một cỗ nhu kình đẩy bay bổng rơi nghiêng vào người của Dương Diệu Chân, vừa mới đứng lại, nổi giận mắng:

– Tống Thanh Thư, có bao nữ nhân của ngươi đang đợi, có ai kém cạnh gì so với hồ ly tinh này? Vì một nữ nhân như vậy để đặt tính mạng mình vào vòng nguy hiểm, có đáng giá sao?

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Tác giả Dịch giả Meode
Phân loại Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 17-06-2024 14:42:15
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Trên gác mái (Update phần 40)
Cave trường học (Update phần 19)
Đừng làm đĩ nữa (Update phần 37) - La Duy
Bên bờ Hồ Tây (Update phần 13)