Sinh viên

Phần 81

Công ty Xuyên Á các nàng đương nhiên biết, đó chính là công tỷ chủ quản của các nàng thì làm sao mà không biết được.

Các nàng cũng phong phanh biết được công ty Xuyên Á chuyên giao dịch đầu tư trong ngành chứng khoán. Còn biết nhiều hơn thì các nàng cũng lắc đầu chịu thua.

Bởi lẽ đến các những thành viên trong ban huấn luyện vẫn còn đang thắc mắc thì làm sao các nàng biết được cơ chứ.

Hơn nữa là công ty nọ còn bí ẩn hơn các nàng hiểu biết nhiều lần. Có người còn tìm hiểu về việc công ty thành lập vào ngày nào. Lần đó ai ai cũng nhao nhao lên vì theo như công bố thì công ty chỉ thành lập gần đây mà thôi, tuổi đời còn tính bằng tháng.

Vậy mà còn dám bỏ nhiều vốn liếng ra để mời ban huấn luyện về cho các nàng. Trong những ngày đầu ai cũng hoang mang một trận.

Cũng nhờ Kiều Thu và ông Khải đã đứng ra trấn an các nàng một phen để các nàng có thể yên tâm tập luyện.

Liên tục có những ánh mắt dò xét hướng về phía Kiều Thu, rõ ràng là cô nàng biết tường tận nhất thì lại giấu các nàng. Người kế bên nàng còn đang âu yếm kia lại chính là ông chủ của Xuyên Á.

Ngay lập tức tất cả liên tưởng lại một hồi, công ty Xuyên Á muốn đầu tư cho các nàng. Bây giờ lại xuất hiện ông chủ đang ngồi kế Kiều Thu. Rõ ràng mọi chuyện đã rành rành trước mặt rồi.

Nhiều suy nghĩ quái dị lại xuất hiện trong não các nàng, một số nàng tỏ ra vô cùng hâm mộ đối với Phương. Một người trẻ tuổi lại có tiền đồ như vậy không dễ mà xuất hiện trước mặt các nàng như bây giờ.

Hơn nữa khi nàng còn thoải mái chơi đùa với các nàng một phen, làm các nàng còn không tin rằng Phương hiện đang là ông chủ cơ đấy.

Chỉ có vài người đang suy nghĩ rằng không biết Phương ý đồ muốn cưa đổ Kiều Thu hay gì mà lại xuất ra vốn mạnh như thế.

Rõ ràng chỉ nơi tập luyện của các nàng thôi mà đã tốn một con số khá lớn, ban huấn luyện cũng không phải uống nước thay cơm và làm miễn phí. Tất cả những thứ này đều phải xuất ra bằng tiền.

Các nàng làm sao có thể không suy nghĩ được, chỉ cần động não một tí là biết Phương rõ ràng có ý đồ gì đó.

“Không giấu mọi người nữa. Mục tiêu của anh ta một phần đó là muốn công ty tạo ra tiếng vang. Bên cạnh đó còn muốn bọn mình thực hiện ước mơ mà thôi.” Kiều Thu không thể giấu được nữa, nàng lại nói.

“Ngoài chuyện đó ra thì không phải là vì Kiều Thu của chúng ta hay sao.” Một người che miệng khẽ cười nói.

“Tất cả chỉ là lý do mà thôi.”

“Xem nào… Ông chủ vì cô gái trẻ mà phải thuê hẳn một khu luyện tập để vì đam mê của cô gái trẻ… Thật…”

Các nàng đến bây giờ vẫn còn chưa chấp nhận được bí mật lớn này, lại nhìn về Kiều Thu và liên tục trêu chọc nàng.

Một hồi oanh oanh yến yến thì cũng tới giờ cho các nàng tiếp tục luyện tập. Nó không làm phiền các nàng nữa, sau khi chào tạm biệt các nàng thì Phương quay trở ra.

Thời gian từ đây tới cuộc thi kia cũng không phải là dài, các nàng phải gấp rút luyện tập thì mới có thể đạt yêu cầu.

Nó quay sang làm quen với ban huấn luyện một phen, ông Khải giới thiệu cho Phương biết từng người. Trong số mấy người trong đó thì có hai người đã từng công tác chung với ông Khải từ khi xưa.

Được tiếp tục thực hiện đam mê làm bọn họ vô cùng hứng khởi, thậm chí luôn miệng hứa hẹn sẽ mang lại thành tích cao với tâm thế tự tin vô cùng.

Một phần là do họ nhận thấy được những tố chất của các nàng có thể trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Lại còn được trang bị đồ dùng vật dụng đầy đủ như thế này thì không giật giải thật đúng là đáng tiếc.

Phương chào hỏi xong thì cũng đưa cho họ một số vật dụng mà nó đã chuẩn bị cho các cô gái ngoài kia. Sau khi giới thiệu xong thì lúc này nó mới quay trở ra xe.

Bên trong bệnh viện Hạnh Phúc.

Trong phòng họp với sự có mặt của đầy đủ những bác sĩ tiếng tăm nhất bệnh viện trong thời điểm này.

Giám đốc Lâm lúc này vẫn còn đang trầm tư, đôi mắt chăm chú nhìn vào máy tính riêng của ông. Từng dòng chữ trong file văn bản kia được ông đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

Tâm trạng của ông lúc này một mực căng thẳng, lẫn trong đó một sự xúc động mạnh. Bởi hiện tại ông đang nắm giữ một công thức, nói đúng hơn là một phác đồ điều trị một căn bệnh hiện tại chưa có cách chữa trị.

Ông lúc này đang không hiểu tại sao một thứ có giá trị liên thành như thế này được giao cho ông một cách dễ dàng như vậy. Chỉ qua một cuộc gọi ngắn gọn kèm theo đó một file văn bản.

Mà mỗi lần đọc xong văn bản kia thì ông lại suy nghĩ sâu xa một hồi. Lần này không phải một chuyện nhỏ, ông tự nhận định.

Nếu một công ty bệnh viện tự mình công bố một quy trình chữa bệnh đương nhiên phải có sự thông qua của những hiệp hội y tế bên trên.

Chỉ những hiệp hội y tế mang tầm cỡ quốc gia mới có thể kiểm định và chứng minh tính xác thực cũng như mức độ áp dụng trong thực tiễn.

Hơn nữa tuy ông đã tham khảo qua, tuy ông đã xác nhận rằng quy trình điều trị này có thể áp dụng được. Nhưng ông vẫn còn hoài nghi, bởi vì vị cổ đông kia không phải là người trong ngành, người kia chỉ là một nhà đầu tư mà thôi.

Quy trình này từ đâu mà ra đó là điều mà ông lo lắng nhất bây giờ.

Bởi lý do đó mà bây giờ ông phải triệu tập toàn bộ bác sĩ có trình độ cao nhất trong bệnh viện và ngồi trong phòng họp này.

Liên tục những âm thanh bàn tán xì xào về cuộc họp này, trong số chín vị bác sĩ có mặt tại nơi này thì có ba bác sĩ đầu ngành. Ba người họ chính là những bác sĩ tiếng tăm nhất trong bệnh viện, tiếng nói của bọn họ chỉ dưới người ngồi ở đầu bàn kia mà thôi.

Ba người bác sĩ nọ bây giờ vẫn đang hoang mang không biết giám đốc triệu tập bọn họ làm gì. Chỉ có những lần biến cố lớn trong bệnh viện thì mới có dịp gặp mặt một cách đông đủ như thế này.

“Hy vọng không phải biến cố đi.” Một vị trong ba vị bác sĩ lại nói ra, ông đã tham gia từ lúc bệnh viện thành lập cho tới bây giờ. Và cũng là một trong những bác sĩ người nước ngoài đang làm việc tại bệnh viện này. Chứng kiến bao nhiêu thăng trầm khiến cảm xúc của ông phẳng như một hồ nước mùa thu.

“Đã đông đủ rồi sao?” Giám đốc Lâm nhìn sơ ngang một vòng, sau đó quay sang hỏi thư ký của ông.

“Dạ vâng đã đủ thưa giám đốc.” Cô thư ký sau khi điểm danh thì gật nhẹ đầu đáp.

“Được… Lần này không biết bệnh viện sẽ đi về đâu. Mời các vị xem qua văn bản này một lần nhé.” Giám đốc Lâm mở lên màn hình chiếu, sau đó chia sẻ màn hình máy tính của ông lên.

… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net

“Thình thịch… Thình thịch…”

Ngay khi giám đốc Lâm tắt máy chiếu, căn phòng họp lặng yên như nước. Yên lặng đến mức một con ruồi bay ngang cũng có thể nghe được.

Ánh mắt của tất cả bác sĩ có mặt trong phòng lúc này vẫn còn đang mở to ra hướng về phía màn hình chiếu vừa tắt đi, trong đầu lưu chuyển không biết bao nhiêu câu hỏi.

“Hít…”

“Giám đốc Lâm… Ở đâu mà ông có được thứ này?”

Không đợi mọi người ý kiến, vị bác sĩ người nước ngoài kia là người đầu tiên phản ứng lại. Tâm trạng của ông bây giờ cũng không thể bình tĩnh được nữa, như một quả bom nổ trong não của ông vậy.

Một kiến thức mới, một vùng đất mới vừa được mở ra khiến ông như muốn phát điên lên.

“Thứ này do một người khác cung cấp, hiện tại chưa công bố lên tất cả các phương tiện khoa học. Hiện tại chúng ta là người đầu tiên nắm giữ được nó.” Giám đốc Lâm ánh mắt nghiêm nghị, ông bình tĩnh nói ra. Ánh mắt lưu chuyển một vòng đánh giá từng vị bác sĩ đang ngồi trong phòng họp, để ý từng biểu hiện trên gương mặt của từng người.

“Giám đốc có thể chia sẻ lại cho chúng tôi hay không?” Một vị bác sĩ trẻ, tuổi chưa tới bốn mươi, kèm đôi mắt kính tròn trên mặt lên tiếng.

“Không được. Thứ này hiện tại chưa thể công khai được.” Giám đốc Lâm lạnh lùng từ chối.

“Vâng thư giám đốc.” Vị bác sĩ trẻ kia gật nhẹ đầu, biểu lộ đồng tình. Nhưng thẳm sâu bên trong tâm lại dâng lên một khát vọng lớn.

Vội che giấu lại tâm trạng lúc này, vị bác sĩ trẻ kia lại chỉnh đốn vị trí rồi tiếp tục im lặng lắng nghe.

“Thế nào… Các vị mời cho ý kiến.” Giám đốc Lâm lại tiếp tục nói, ông thật sự chờ mong những ý kiến của các bác sĩ có mặt ngày hôm nay.

“Trước mắt chúng ta phải công bố lên hiệp hội y tế, thứ này theo tôi được biết chưa xuất hiện trên thế giới. Nếu chúng ta nắm được bản quyền thì nhất định sẽ nổi tiếng.”

“Nếu chúng ta công bố nghiên cứu thành công chắc chắn sẽ mang tới nhiều quyền lợi lớn.”

“Trước tiên vẫn phải thông qua hiệp hội ở trên. Chúng ta không thể đơn phương không khai được.”

Để cho các bác sĩ bàn luận một hồi lâu, giám đốc Lâm vẫn âm thầm lắng nghe từng ý kiến của từng vị bác sĩ.

Sau khi bàn luận một hồi lâu, giọng nói kia mới vang lên trong phòng họp…

“Việc này phải giữ bí mật tuyệt đối.” Vị bác sĩ nước ngoài kia lúc lên tiếng thì ngay lập tức phòng họp trở nên im lặng.

Oong là người có kiến thức lẫn kỹ năng, việc này không thể nào công khai như thế này được. Cho dù đó là bác sĩ của bệnh viện đi chăng nữa.

Trong thời gian chưa công bố bản quyền thì nhất định không thể nào để lọt ra ngoài được, ông đảo mắt một vòng quanh tất cả các vị bác sĩ. Trong lòng lúc này đang lo lắng vô cùng, bởi lẽ ra cuộc họp này không phải diễn ra như thế này.

Điều mà ông ta lo lắng bây giờ đó là phương thức kia bị rò rỉ ra bên ngoài, bởi lẽ không thể tin tưởng tất cả những người có mặt tại đây. Ông dễ dàng nhận ra trong số các bác sĩ tại đây có những người không thể tin tưởng được. Nhưng không thể công khai nói trong thời điểm này vì một số lý do khác.

“Ông John sẽ phụ trách thành lập tổ công tác lo cho việc này. Tôi tin tưởng ông. Sắp xếp gác lại các công việc hiện tại và tập trung thực hiện chuyện này.” Giám đốc Lâm ánh mắt lấp lóe, ông quyết định.

Bởi lẽ ông John là người mà ông Lâm tin tưởng nhất, từ khi thành lập bệnh viện cho tới bây giờ thì ông John là người công tác lâu nhất tại bệnh viện.

Đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, chịu trách nhiệm không biết bao nhiêu việc nặng nhẹ.

Hơn nữa ông John lại là người có chuyên môn cao nhất ở bệnh viện này, được đào tạo ở nước ngoài và còn là người từng thực hiện thành công những ca bệnh khó.

Điều đó làm giám đốc Lâm tin tưởng rằng bác sĩ John sẽ có thể làm tốt công việc này.

Nhận được trọng trách lớn như vậy làm bác sĩ John cảm động một phen, ông không ngờ rằng có một ngày ông lại có thể công bố một công trình nghiên cứu quá sức tưởng tượng như thế này.

“Tôi sẽ hoàn thành tốt công việc này.” Bác sĩ John khẳng định một câu, ánh mắt trong vắt của ông lưu chuyển không biết bao nhiêu mong đợi.

Lần này sẽ là lần huy hoàng nhất trong cuộc đời của ông, một vị bác sĩ điều thành công nhất đó chính là công bố một cái mới cho nền y tế thế giới. Hơn nữa đây lại rất có thể mở ra một kỷ nguyên mới cho việc chữa trị bệnh nhân ung thư.

Nghỉ tới đây thôi mà dòng máu trong cơ thể ông lại sục sôi như thể chỉ vừa bước qua tuổi ba mươi. Hận không thể ngồi dậy thực hiện ngay việc này.

“Được rồi. Kết thúc tại đây.” Giám đốc Lâm thở ra một hơi rồi nói. Nhưng sau tất cả thì đây chỉ mới là bắt đầu cho công cuộc vĩ đại kia.

“Nay có làm gì không mậy?”

“Không. Có việc gì không?”

“Dẫn mày đi khám phá tiếp. Hahaha…”

“Lại chuyện tốt gì nữa đây…”

Phương lắc đầu ngao ngán, mỗi lần thằng Đức gọi cho nó là ngay lập tức nó phải tiêu tốn một khoản tiền lớn.

“Rủ mà đi xả xì trét thôi mà.”

“Đi đâu?”

“Đi bắn súng. Gần đây mới mở một chỗ bắn đạn thật, qua bắn thử xem sao. Hahaha…”

“Ồ… Hay vậy?”

Nghe thằng Đức nói thì Phương cũng chợt cảm thấy hấp dẫn, nó từ trước tới giờ chưa bao giờ bắn đạn thật.

“Đi không?”

“Đi…”

Không nói nhiều lời, đã thích thì nhất định phải chơi. Đã có tiền thì chẳng có việc gì phải ngại cả. Nó nhanh chóng lái xe đi theo chỉ dẫn của thằng Đức.

Khu vực bắn súng thì không thể nào nằm trong trung tâm thành phố được. Nó phải chạy ra ngoại ô thành phố, sau đó lại chạy thêm một đoạn vào gần khu quân sự thành phố.

Nơi đây chính là nơi tập trung quân đội lớn nhất khu vực này, cũng chính là cơ quan trung ương của quân sự toàn vùng.

“Thì ra gần đây mới mở.” Phương âm thầm gật gù, chỗ này nó đương nhiên biết. Còn việc chỗ bắn đạn thật thì nó chắc chắn rằng mới mở, bởi nhiều lần nó đi ngang đây rồi.

Đảo thêm một con đường nữa, nó chạy vòng ra sau khu quân sự nọ thì thấy một con đường lớn dẫn vào bên trong.

Đây dường như là khu nghỉ ngơi của những binh sĩ quan, bên trong còn có cả những sân thể thao.

“Tới rồi.”

Thằng Đức đứng trước cửa đón nó, thấy xe thì ngay lập tức chạy lại chỉ nó lái xe vào bãi đậu.

“Sao mày khám phá được hay vậy?” Phương vừa bước xuống xe liền hỏi thằng Đức, quả thật việc khám phá nó không thể nào bằng được thằng Đức rồi.

“Nghề của tao mà. Đi vào bên trong này.” Thằng Đức nhếch miệng cười, sau đó lại khoác tay dẫn nó vào bên trong.

“Đoàng… Đoàng… Đoàng…”

Vừa bước vào cánh cửa, tiếng súng chát chúa vang lên mặt dù cách hẳn hai cánh cửa. Tuy vậy cũng được xem là cách âm rất tốt rồi, bởi bên ngoài nó chỉ nghe được âm thanh tiếng súng vô cùng nhỏ.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289
Thông tin truyện
Tên truyện Sinh viên
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên
Ngày cập nhật 30-03-2024 02:58:08
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Nước mắt mùa thu (Update phần 27) - Lan Anh
Dì Nguyệt (Update phần 12) - Đào Thị Búp
Bí mật của mẹ (Update phần 17)
Cháu Lão Hạc (Update phần 35)
Bú sữa mẹ (Update phần 20)
Phá trinh đêm NOEL (Update phần 15)