Sinh viên
“Phương ơi… Phụ anh một tay với…”
Nó đang nằm ngủ ở bên trong phòng, liền nghe tiếng gọi. Bây giờ đã là hơn mười giờ đêm, bên ngoài hiện đang mưa vô cùng to. Thấy vậy nó ngay lập tức chạy ra ngoài.
Bên ngoài thì anh Vũ đang bê một thùng mì trên tay, vẻ mặt vô cùng hớn hở.
“Mau… Ra lấy một thùng mì vào đi. Hahaha…” Vũ cười lớn, mấy ngày nay trực đêm không có gì bỏ vào bụng làm cả đám vô cùng buồn ngủ.
“Có mì rồi sao… Mừng quá…” Phương hiểu rõ sự quan trọng của mấy thùng mì, nó ngay lập tức chạy ra bưng một thùng vào.
Hai anh em hớn hở nhìn hai thùng mì nằm gọn trong góc phòng, mấy ngày nay chỉ có cơm của ban hậu cần, những lúc đói cả mấy anh em không có gì bỏ vào bụng cả.
“Làm một gói mì nào… Anh mày thèm lắm rồi…” Vũ ngay lập tức xé thùng mì, đêm nay cũng như vậy, chỉ ăn một bữa chiều không đủ sức cho mấy anh em canh vào ca đêm.
“Được… Em đi hái ít rau đây.” Phương vội cười lớn, sau đó nó chạy ra phía trước hái vài cây rau vào ăn mì.
Ở trong đây được cái mấy loại rau được trồng khá nhiều, bởi vì dịch bệnh tới không thể hái mang ra ngoài bán được nên một số đã già cỗi. Những lúc rảnh rỗi Phương chăm bón cho bọn nó, bây giờ đã có dịp dùng tới.
“Được… Cuối cùng cũng được ăn bọn nó.” Vũ nhìn Phương cầm mấy cây rau trong tay, trong số rau được trồng ngoài kia cũng có vài cây do Vũ trồng.
Hai anh em mỗi người một ly mì, đêm tối ăn cho no một chút cũng bớt làm bọn họ buồn ngủ hơn.
Đêm nay chỉ có hai anh em trực ca đêm mà thôi, anh Đồng được điều đi chỗ khác do chỗ khác thiếu người.
“Với tình hình này không mấy khả quan rồi Phương ơi. Bên kia bắt đầu có ổ dịch lớn rồi.” Vũ đang ăn cũng không khỏi bi quan.
Thấm thoát đã hơn một tuần kể từ ngày Phương gia nhập hội. Những ngày đầu thì không có gì phát sinh nhiều, nhưng dần mấy ngày gần đây tình hình không mấy khả quan.
Mấy hôm trước chỗ anh Chiến cho hay rằng các vùng lân cận đã xuất hiện các ca nhiễm đầu tiên, đó cũng chính là thứ làm anh Chiến vô cùng lo lắng.
“Chắc không sao đâu anh. Bên kia họ cũng đã cách ly vùng dịch rồi mà.” Phương húp một đũa mì, sau đó khả quan nói.
Những ngày này phải để tâm trạng thật tốt, không được quá bi quan, bởi vì tâm trạng tiêu cực sẽ ảnh hưởng rất nhiều.
Phương biết điều đó trước sau gì cũng sẽ tới, với mức độ lây lan hiện tại thì việc kiểm soát còn rất khó khăn. Các bên cũng đã làm hết sức của mình, việc còn lại chính là do trời định mà thôi.
Ở đây nó và các anh cũng cố gắng kiểm soát thật tốt người ra vào xã, hạn chế thấp nhất những người lạ mặt đi vào.
“Mày biết tao sợ cái gì không?” Chợt anh Vũ trầm ngâm.
“Sao anh…” Phương thắc mắc.
“Tao sợ ngày nào đó tao bỏ lại vợ con tao…” Vũ khẽ nói, giọng nói một chút nghẹn ngào.
Hơn ai hết, những người đang có mặt ở tiền tuyến là những người có mức độ nguy hiểm cao nhất. Cho dù đã sử dụng các biện pháp phòng chống nhưng việc lây nhiễm là quá dễ dàng.
“Anh nói tào lao… Không biết ngày mai ăn món gì kìa… Lo xa quá…” Phương cười lớn, nó cười để làm vơi bớt áp lực chỗ anh Vũ.
“Hahaha… Nói cho vui vậy thôi. Mà mày chưa có gia đình, chưa biết áp lực khi đó nhiều cỡ nào. Nhưng mà thôi… Không nên nói nhiều mấy chuyện đó… Ăn đi…” Anh Vũ cũng gượng cười, bi quan quá cũng không tốt.
Sau một đêm trực như thế, thì hai anh em được nghỉ ngơi một ngày. Phương sau một đêm dài thì vô cùng mệt mỏi, nó ngủ thẳng một giấc cho tới giữa trưa, tới khi bên hậu cần mang cơm tới thì nó mới thức dậy ăn cơm.
Nó mở điện thoại lên, mấy tin nhắn chờ đang đợi nó trả lời.
“Em sợ quá… Mấy ngày nay xe cấp cứu cứ chạy liên tục.”
“Bên chỗ anh như thế nào rồi. Nhớ giữ sức khỏe nhé.”
Minh Nguyệt những ngày này cũng vô cùng lo lắng, bởi vì nơi nàng ở chính là thành phố. Mà thành phố lại chính là nơi dễ bùng phát dịch nhất.
Ngày nào nó với Minh Nguyệt cũng tâm sự không ít thì nhiều, dần lại trở thành một thói quen, bên cạnh đó Quyên cùng với Ngọc Như nó cũng liên tục hỏi thăm tình hình.
“Tình hình bên đó sao rồi?”
“Chỗ em đang ở vẫn ổn… Nhưng mà em sợ quá.”
“Không cần phải sợ… Cứ ở nhà hạn chế ra ngoài.”
“Nhưng ở nhà chán lắm.”
“Rảnh thì đọc sách hay làm bếp đi. Không phải em thích nấu ăn lắm hay sao?”
“Ừ đúng rồi… Để em học nấu ăn. Mấy ngày nay rảnh phải học thêm mấy món mới được.”
“Có dịp anh sẽ thử tài nghệ nấu ăn của em. Hahaha…”
“Nhớ đó…”
“Nhớ chứ… Có chết anh nhất định phải ăn những món ăn của em nấu một lần.”
“Anh này nói kỳ ghê…”
Nó với Minh Nguyệt trò chuyện thêm một lúc thì đã tới đầu giờ chiều, nó không nói với nàng nó đã xông ra tiền tuyến chống dịch, nó sợ nàng lo lắng cho nó. Cô gái này có trái tim vô cùng lương thiện, lúc nào cũng quan tâm tới nó. Nó thì lại không biết phải đối xử sao với nàng.
“Ngủ đã chưa… Ra làm vài ván cầu lông nào Phương.” Anh Đồng đêm qua cũng trực đêm, sau khi quay về cũng lăn ra ngủ y chang nó. Sau khi ăn cơm thì lại rủ nó chơi cầu lông.
Trong đây cũng có một sân trong nhà, việc rèn luyện thể thao cũng giúp giảm bớt những căng thẳng và lo lắng. Nó với anh Đồng và hai người khác thỉnh thoảng vẫn rủ nhau vào sân làm vài ván cầu.
“Đợi em tí…” Phương nói vọng ra, nó thay bộ đồ khác rồi nhanh chóng chạy ra ngoài sân.
Hai anh em chơi một lát, cũng đã đầu giờ chiều. Sau khi thấm mệt thì cả hai ra ngoài ngồi nghỉ ngơi.
“Còn có thú chơi cầu lông à.” Anh Vũ bước vào, nãy giờ nằm trong phòng không thấy hai anh em nó đâu liền biết là Phương với Đồng sang đây chơi thể thao.
“Haha… Không có chuyện gì làm… Rèn luyện một chút.” Anh Đồng khẽ lau mồ hôi trên người, sau đó cười nói.
“Đúng vậy… Anh rảnh cũng ra chơi với bọn em đi.” Phương nhiệt tình nói.
“Haha… Xem anh mày có chơi nổi không?” Anh Vũ nhìn lại thân hình sau đó cười lớn.
“Đúng là chơi không nổi thật.” Đồng cười cười, lại nói.
Cả ba đang nói chuyện vui vẻ, chợt bên ngoài có người hớt hải chạy vào hét lớn.
“Khẩn cấp… Trong xã xuất hiện ổ dịch… Mọi người nhanh chóng hỗ trợ.”
Ba anh em nhìn nhau một hồi, tim đập mạnh lên một nhịp. Trong đầu bọn họ chung một suy nghĩ.
“Tới rồi”
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net
Không ngoài nó, kể cả anh Vũ và anh Đồng trên gương mặt đều hiện lên nét lo lắng. Ai trong số ba người đều biết sự đáng sợ của thứ bệnh dịch này.
Cả ba nhìn nhau với ánh mắt hoảng hốt, riêng Phương trong đầu nó đã từ lúc nào hiện ra không biết bao nhiêu viễn cảnh tàn khốc đáng sợ.
Nhưng không thể nào né tránh mãi được, cả ba không đợi bất cứ điều gì ngay lập tức lao vào phòng chuẩn bị đồ đạc.
Ngay lúc này không phải lúc mà bọn họ nghỉ ngơi, bởi vì số lượng người hỗ trợ rất thấp, bình thường đã không đủ để hoạt động.
Phương lúc này chỉ biết lao ngay vào phòng theo anh Vũ mà mặc vào bộ đồ bảo hộ. Bộ quần áo làm bằng vải trông rất mỏng manh, nhưng có thể giúp đỡ mọi người ngăn chặn nguy cơ lây nhiễm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Đến cả cái khẩu trang bây giờ cũng rất quan trọng, mỗi đơn vị chỉ được một hộp bốn mươi cái tương đương bốn mươi ngày hoạt động. Thậm chí trong vùng dịch số lượng sử dụng còn lớn hơn như thế.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, ba người nhìn nhau thêm một cái nữa và sẵn sàng lao vào vùng dịch để chiến đấu, trong ánh mắt kia vừa chứa một nỗi lo sợ vừa chất chứa vô vàng quyết tâm bảo hộ mọi người an toàn.
“Mau lên xe…”
Bên ngoài đã có xe đợi sẵn, đến thời điểm này thứ quan trọng nhất đó chính là ngăn chặn dịch lây lan. Bên ngoài kia đều là gia đình và hàng xóm của họ.
Phương cùng năm người khác nhanh chóng leo lên một chiếc xe tải, bên trên đã chứa đầy những vật dụng bao gồm máy xịt khử khuẩn, đồ bảo hộ chất đầy cả một xe.
Ngay phía sau họ thì còi xe cấp cứu cũng đã vang lên từ lúc nào, tiếng hú của xe cấp cứu xé toạc không gian yên tĩnh. Những hộ dân xung quanh đó không khỏi bất an bởi vì đây chính là lần đầu tiên trong địa bàn xã xuất động xe cấp cứu, điều đó chứng tỏ bên trong xã họ đã bắt đầu xuất hiện những ổ dịch đầu tiên.
Phương hít thở mạnh để cố giữ bình tĩnh trong khi bên trong lồng ngực thì nhịp tim nó đang đập vô cùng nhanh.
Kế bên đó không khỏi những tiếng hô bình tĩnh để trấn an mọi người, kèm theo đó chính là phân công công việc cho từng người sẽ làm gì khi tiếp cận.
“Ông à… Tiếng còi hú từ bên ngoài ủy ban.” Ở trong nhà, mẹ Phương bỗng dưng cảm thấy lồng ngực bắt đầu đập mạnh.
“Bên ngoài xuất hiện ổ dịch rồi…” Ba Phương nhìn vào điện thoại, dòng thông báo xuất hiện trong điện thoại làm ông cảm thấy lo lắng.
“Thằng Phương…” Chợt mẹ Phương cảm thấy điều gì đó bất an.
“Nó không có chuyện gì đâu.” Ba Phương thốt ra một câu để trấn an vợ mình, nhưng hơn ai hết trong đầu ông đang lo lắng vô số chuyện. Cái viễn cảnh kia không thể nào làm ông bình tĩnh được.
“Gọi nó về nhanh…” Mẹ Phương gấp gáp lay cánh tay của chồng mình, hơn ai hết bà lo lắng cho Phương vô cùng mặc dù ngày nào nó cũng gọi về nhà báo bình an.
“Được… Bây giờ nó chưa rảnh, để tối nay sẽ gọi cho nó, giờ gọi thử bên quản lý xem.” Ba Phương bình tĩnh nói, ông biết rõ tình hình bên ngoài. Ban ngày Phương ít sử dụng điện thoại, chỉ khi ban đêm rảnh rỗi nó mới gọi về nhà.
“Được… gọi hỏi thăm ngay đi…” Mẹ Phương vô cùng lo lắng, việc gì cũng thúc giục chồng mình phải làm thật nhanh.
Ba Phương biết vợ mình đang vô cùng nóng vội, ông cũng vậy nhưng phải bình tĩnh xử lý. Đó cũng chính là bản lĩnh của một người lãnh đạo công ty.
“Em hỗ trợ chuyển những người nhiễm bệnh lên xe nhé.” Một người vỗ vai Phương, khi khoác lên mình bộ quần áo y tế thì không thể phân biệt được ai là ai, kể cả anh Vũ và anh Đồng khi nãy cũng không ở trên xe này.
Đó chính là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nếu những người khác biết đó chính là Phương thì chắc chắn sẽ không giao cho nó nhiệm vụ này.
“Được…” Phương hít một hơi dài sau đó gật đầu nhận nhiệm vụ.
Tiếng xe cấp cứu ở ngoài sau lưng làm không khí vô cùng nóng nảy, bất kỳ ai đang ngồi trên xe đều cảm thấy như ngồi trên lò lửa.
Khi chiếc xe tải dần chậm lại, mọi người hướng ánh mắt về phía trước. Nơi đó đã xuất hiện vài người đang đứng chờ sẵn.
Bên ngoài cũng đã căng một băng ngăn cách dài đến tận mười căn nhà.
Khi xe vừa dừng lại, những người đã được phân công thì nhận lấy vật dụng cho chính mình. Hai chiếc máy xịt khuẩn công suất cao được đeo lên vai, sẵn sàng lao vào bên trong, hai người khác cầm lên những bộ quần áo y tế trên tay.
Nhiệm vụ của nó cũng dễ nhưng không phải dễ, kiểm tra từng người đã nhiệm hoặc F1, F2 mang lên xe.
Những kiến thức đó nó đã được mọi người nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần trong mấy ngày nay.
Vừa xuống xe thì bên ngoài đã có bốn người đứng xếp hàng đợi sẵn, họ chính là những người đã nhiễm bệnh.
Sau khi đã xác nhận thông tin xong thì bốn người kia nhanh chóng mặc vào bộ đồ bảo hộ rồi leo lên xe cấp cứu chuyển đi cách ly trong sự xa lánh của mọi người xung quanh.
Ở bên trong cũng có vài người đợi test xem có bị nhiễm hay không, họ chính là những người tiếp xúc trực tiếp với mầm bệnh, khả năng lây nhiễm vô cùng cao và được xét vào diện theo dõi nghiêm ngặt.
Bên trong những căn nhà đã phát ra âm thanh của máy khử khuẩn, mọi ngóc ngách trong nhà đều được xới tung lên để xịt nhằm tiêu diệt mầm bệnh ngay lập tức.
Sau khi cả bốn người nhiễm bệnh leo lên xe, nó bước lại gần bàn test mẫu để hỗ trợ. Trên đó là hơn hai mươi bộ test đang đợi kết quả, còn bên trong hơn ba mươi người cần test nữa, số lượng khá đông nên nó xắn tay vào hỗ trợ.
Sau khi hai mươi bộ đầu có kết quả khả quan, không có ai nhiễm bệnh thì tiếp tục đến hai mươi người tiếp theo.
Nó nhìn thoáng qua hai mươi người này, lớn có nhỏ có và một vài đứa trẻ cũng có. Chợt một ánh mắt quen thuộc đập vào mắt nó làm nó giật bắn mình.
“Ngọc Như… Em sao lại…” Nó không kiềm được miệng, buộc nói.
“Anh… Phương…” Ngọc Như vô cùng hốt hoảng, nàng cũng không ngờ rằng cả hai gặp nhau trong tình huống này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sinh viên |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên |
Ngày cập nhật | 30-03-2024 02:58:08 |