Sinh viên

Phần 212

Hôm nay là một ngày đẹp trời, đã vào thu nên những cơn mưa bất chợt trở nên thường xuyên hơn.

Thỉnh thoảng lại ngắm nhìn các tác phẩm bằng ngọc phỉ thúy nằm trang nhã trong tủ kính làm nó cảm thấy thoải mái đi đôi chút.

Bên ngoài đang mưa nhẹ, vừa ngồi ngắm mưa vừa uống một ly trà nóng. Lâu lắm rồi nó mới rảnh rỗi tới như vậy.

Nói rảnh rỗi thì cũng không phải, các công ty của nó vẫn đang tích cực làm việc ngày đêm. Chỉ có người làm ông chủ như nó mới có cảm giác rảnh rỗi mà thôi.

Xuyên Á trong mấy tuần nay đã tích lũy thêm được không ít tiền vốn, từ con số hai tỷ rưỡi đã phóng lên tới bốn tỷ rưỡi chỉ trong vài tuần lễ.

Đơn giản cũng bởi vì lần này nhóm đầu tư của công ty Xuyên Á nắm được vài dự án bất động sản, bên cạnh đó việc đầu tư chứng khoán cũng được lợi không ít.

Nhìn vậy chứ không phải là nhiều, so với các ông cốm kẹ ở phía trên thì đây lại giống như những hạt cát nhỏ trong sa mạc mà thôi.

Có khi chỉ bằng tổng số tiền mà người ta trả lương cho nhân viên trong một tháng cũng không chừng.

Phương tầm nhìn ngày càng xa, biết được rằng nó nhất định phải thăng tiến càng nhanh càng tốt.

Ngồi làm vài hớp nước trà, vị chát nhẹ chảy vào cuống họng rồi sau đó vị ngọt thanh đọng trên đầu lưỡi làm nó trở nên thanh tỉnh không ít.

Xử lý xong mấy công việc kia cũng khiến nó nhẹ nhõm đi đôi chút, nếu không tính những cổ phần trong công ty thì số tiền mà nó đang nắm giữ cũng không ít, đến hơn mười tỷ tiền mặt.

Mấy ngày nay tiêu xài khá nhiều nhưng không vơi bớt bao nhiêu.

“Xem ra phải ra ngoài kia một chuyến rồi.” Phương thầm nghĩ.

Resort Suối Tiên trong thời gian qua quả thật quá vắng khách, có khi cả tháng chẳng có ma nào tới.

Nó nhất định phải ra đó để chấn chỉnh lại khu nghỉ dưỡng kia mới được, nhìn một khu nghỉ dưỡng tiềm năng như thế mà lại không phát sinh lợi nhuận khiến nó khó mà chấp nhận được.

Suy tính một lát, ngày hôm sau đó là cuộc hội nghị lớn được tổ chức ở Hàng Châu, nó không thể không tham gia. Một phần vì lần trước anh Long có nhã hứng mời nó đi, bên cạnh đó nó cũng là chủ của nhà hàng, chỗ quản lý Hiếu cũng báo tin cho nó tham dự nếu có thời gian rảnh rỗi.

Sau buổi hội nghị đó sẽ có tiệc giao lưu nhẹ, đây cũng là lúc để nó có cơ hội tìm hiểu thêm về giới nhà giàu để tìm thêm cơ hội làm ăn.

Hôm nay chỗ Minh Nguyệt cũng vừa về tới nhà, vì mấy ngày đi công tác cùng với Diệu Hiền nên nàng cảm thấy khá mệt mỏi, vừa về đã lao vào giường nghỉ ngơi.

Nó sau khi liên hệ chỗ ông Khải thì bên đó cũng liên lạc với Diệu Hiền bàn bạc về việc làm ăn. Nhanh chóng giải quyết được vấn đề thầu xây dựng một cách gọn gàng với giá cả phù hợp.

Thấy bên công ty Khải Huyền của ông Khải bắt được mối làm ăn sau bao ngày khô hạn liền như cơn mưa rào, nhanh chóng mà bắt lấy không để vụt mất. Hơn nữa công trình này không phải là quá lớn, việc xây dựng tuy có phần tốn kém nhưng có thể chỉ hai đến ba tháng là xong.

Do ông Khải đích thân liên lạc với Diệu Hiền nên chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, mọi việc đã trở nên suôn sẻ.

Lúc này trời vẫn còn đang mưa, Phương nhẹ bước ra cửa sổ ngắm nhìn vườn hoa dưới mưa. Bởi vì mùa thu nên hoa cỏ không được đẹp cho lắm, mặc dù nó dành khá nhiều thời gian để chăm sóc.

Tuy nhiên nhìn cũng không gọi là không bắt mắt, bên cạnh việc nó chăm sóc cũng có nhân viên của khu đô thị tới để dọn dẹp chỉnh sửa thay cho nó.

“Ting Ting Ting…”

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, một cuộc gọi đang gọi vào số máy của nó.

“Nghe nè…”

“Mày có bận việc gì không?”

“Làm gì?”

“Qua chở tao đi mua đồ đi… Trời mưa không ai chịu đón tao hết.”

“Vậy tính tiền xe ôm nhé.”

“Lẹ đi…”

“Oke bé…”

Phương tắt điện thoại, người gọi cho nó không ai khác lại là cô nàng bạn thân thời cấp ba của nó, Trà My. Nhớ lại dư vị đêm đó, không biết cô nàng còn có sở thích kia hay không nữa.

Thời gian cũng khá lâu nàng mới gọi lại cho nó, qua cái thời kỳ kia thì nàng đã không còn ở ký túc xá nữa mà đã chuyển ra ngoài ở trọ.

Hơn nữa cô nàng đã tốt nghiệp rồi, hẳn là trước lúc dịch. Đã lâu không liên lạc nên Phương cũng không biết nàng đã có công việc ổn định chưa.

Nói đi thì phải nói lại, nàng cũng là con gái có tí nhan sắc, dáng người thì chỗ có chỗ không. Nhưng chung quy lại vẫn có thể đánh giá 7. 5/10.

Trước giờ chưa thấy Trà My chưng diện, đa số những lần gặp nàng toàn ăn mặc khá kín đáo.

Thời gian trước nàng còn quen cả con gái nữa, không biết bây giờ ra sao.

Phương hồi tưởng lại đêm đó, quả thật có chống cự nhưng không đáng kể. Cơ thể cũng phải nói là rất tốt, chỉ là hơi không quen thuộc mà thôi.

Đảo mắt một vòng, biết khá rõ tính cách của Trà My nên nó biết mình phải làm gì. Phương sửa soạn đồ rồi lái xe sang chỗ điểm để đón nàng.

Nó còn không biết được cô nàng sẽ đi đâu, khoảng thời gian trước còn không biết nàng đang làm gì.

Xác nhận địa chỉ, nó lái xe sang bên chỗ trọ của nàng. Bên ngoài mưa khá to, bởi vì điều đó nên không ai nhận cuốc xe của nàng.

Phương lái xe tới cửa trọ, một căn trọ nhỏ nằm trong hẻm cặp bên đường lớn. Xem ra cũng biết lựa trọ, vừa nằm trên đường lớn, nhưng có thể trọ này không quá đắt tiền.

“Đến rồi… Ra đi…”

Phương mở điện thoại lên nhắn cho cô nàng, trời mưa nên Trà My không thể ra ngoài đợi nó được.

“Oke… Đợi tui tí…”

Nhận được tin nhắn của Phương, cô nàng nhanh chóng trả lời. Vội bước nhanh ra cổng với chiếc áo khoác đội trên đầu.

Trà My ngó nghiêng nhưng chẳng thấy Phương đâu, rõ ràng chỉ có một con xe bốn chỗ đậu ở ngay cổng thôi mà.

Định bực bội mở điện thoại lên gọi cho Phương thì chợt chiếc kính xe hạ xuống, giọng nói quen thuộc vang lên.

“Còn không mau lên xe. Thích tắm mưa lắm à?”

… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net

Trà My leo lên xe ngồi, cô biết gia đình Phương có điều kiện, nhưng mà mua chiếc xe này đối với nàng vẫn rất xa xỉ.

Cô nàng trong thời gian dài không liên lạc với Phương nên không biết nó đã thay đổi như thế nào.

Cho nên khá ngạc nhiên khi biết Phương đã có xe riêng xịn sò như thế này.

“Mày mua xe từ lúc nào?” Trà My ánh mắt rõ to, nhìn Phương hỏi.

“Mua lâu rồi.” Phương lười biếng trả lời, sau đó lại hỏi: “Mày định đi đâu?”

“Đi mua ít đồ đi. Vô trung tâm thương mại.” Trà My lại nói, trong lúc đó nàng đang thăm thú chiếc xe của Phương và âm thầm đánh giá một vòng. Ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng hơn bởi vì nàng biết chiếc xe này giá không hề rẻ chút nào.

“Oke.” Phương gật nhẹ đầu, phóng tới trung tâm thương mại một cách nhanh chóng. Bởi vì trời đang mưa to nên bên ngoài khá ít xe cộ, Phương một đường thẳng tới mà chẳng gặp chút trở ngại nào.

Đạp xe vào bãi đỗ xe, Trà My bước xuống xe, sau đó nàng một mạch tiến thẳng lên tầng trên. Mục đích của nàng tới đây chỉ có vậy mà thôi.

“Hửm… Đồ công sở?” Phương rảo bước theo cô nàng, thấy Trà My bước chân vào shop đồ kia thì nó lại thầm nghĩ.

Chắc cô nàng gần đây tìm được việc làm nên mua sắm cho bản thân mấy bộ đồ đây mà.

Rảnh rỗi Phương cũng đảo một vòng, mấy bộ vest ở đây tuy giá cao nhưng rõ ràng chất lượng không bằng mấy bộ mà Mỹ Hoa đã lựa chọn cho nó.

Đảo một vòng nhưng vẫn không có bộ nào vừa mắt, nó cũng không tìm nữa. Trà My lúc này đang lựa chọn đồ cho nàng.

Đồ công sở đối với nữ thì có nhiều lựa chọn hơn so với nam, ngoài những bộ áo vest ra thì có thể lựa chọn các kiểu váy khác nhau, hoặc áo sơ mi phối với các chân váy.

Trà My lựa cho mình một vài chiếc sơ mi nữ, kèm theo đó là chân váy hoặc quần. Bên cạnh đó nhân viên cũng đã hỗ trợ nàng lựa chọn thêm vài loại cho phù hợp với vóc dáng của nàng.

Cũng có chiều cao, dáng người cũng có này có kia. Nhưng vì nàng ăn mặc kín đáo nên ít lộ ra những điểm quyến rũ của nàng.

“Được không?”

Trà My bước vào phòng thử đồ, sau khi bước ra nàng giống như một người khác vậy.

Chiếc áo sơ mi trắng kèm chân váy ngang đầu gối, vừa tinh tế lại vừa đơn giản. Nhưng không kém phần bắt mắt.

Đôi chân gọn gàng không chút dư thừa nào, thon dài một cách tự nhiên thoắt ẩn thoắt hiện dưới chân váy lỡ.

“Đẹp…” Phương khẽ nháy mắt, thầm giơ ngón cái lên trước mặt nàng. Sau khi thay đổi một chút về cách ăn mặc thì cô nàng trở nên cá tính và quyến rũ hơn.

Gương mặt hơi bẽn lẽn, bởi nàng chưa bao giờ ăn mặc kiểu này cả. Cảm giác có gì đó hơi khác thường khiến nàng không được tự nhiên. Trà My khẽ mỉm cười sau đó quay lại phòng thử đồ thay một bộ khác.

Qua bảy bộ đồ thì sau khi lựa chọn lại còn năm bộ phù hợp với nàng. Không quá bất ngờ khi Trà My có thể phù hợp với đa số quần áo công sở.

Bởi dáng người cao ráo thanh lịch của nàng lại chính là dáng người đại diện cho quần áo công sở mà.

Tuy nhiên sau khi lựa chọn xong, Trà My lại đứng nhìn một cách đắn đo. Bởi nằm bộ quần áo kia làm nàng không đủ để chi trả.

Vừa mới có việc làm cách đây không lâu nên nàng không dự trù đủ chi phí. Có chút không nỡ nhìn năm bộ quần áo đang xếp gọn gàng trên bàn. Nhìn vào giá tiền thì Trà My dự đoán số tiền đang có chỉ mua tối đa được hai bộ đồ.

Biểu cảm trên gương mặt của cô nàng thì Phương có thể đoán ra được chuyện gì, nó khẽ bước lại gần:

“Định mua mấy bộ?”

“Chưa biết nữa.” Trà My đắn đo một hồi, sau đó quay sang hỏi Phương một lần nữa: “Mày thấy bộ nào phù hợp nhất với tao?”

“Tao thấy bộ nào cũng được hết.” Phương thở ra một câu, sau đó lại bước nhanh đi ra ngoài, để lại một câu nói: “Tao có chuyện, mày thanh toán xong gọi tao, nay tao đãi một bữa.”

Phương bước ra ngoài, khẽ kéo nhân viên lại nói mấy câu rồi đi thẳng xuống hầm gửi xe. Ngồi vào xe bấm điện thoại một lát thì Trà My cũng bước xuống phía sau, gương mặt lúc này vui vẻ hơn bao giờ hết.

“Này… Để đồ ở đâu đây?” Mở cửa xe ra, cô nàng vui vẻ hỏi.

“Cứ để ghế sau đi.” Phương mỉm cười, ra dấu nàng mở cửa sau để đồ.

Trà My khóe miệng cong lên, kể cho Phương nghe về sự may mắn ngày hôm nay.

“Khi nãy định chỉ mua một bộ, ai ngờ nhân viên bảo hôm nay cho chương trình khuyến mãi. Họ kêu tao chơi, lại may mắn được giảm giá tận 80%. Tưởng chừng chỉ mua được một bộ, ai ngờ có thể mua được hết. Lại còn được tặng thêm quà nữa kìa.”

Cô nàng như đứa trẻ, khóe miệng nhịn không được cong lên tươi cười như được mùa.

“Mày may mắn quá đấy. Vậy xem ra hôm nay mày phải đãi tao một bữa rồi. Xe như tiền xe ôm.” Phương khẽ xoa mũi, lại nói ra.

“Mời thì được. Nhưng tiền xe ôm đâu có tính được.” Trà My chu môi, quay sang cãi lại.

“Làm sao không tính?” Phương quay đầu lại hỏi.

“Thì có ôm đâu mà tính. Hahaha…” Trà My cười lớn, nàng đáp lại.

“Mày hay lắm…” Phương lại cười nói, rồi nó lái xe tìm quán cơm để ăn.

Sau khi ăn xong thì trời cũng hết mưa, chở cô nàng quay trở về phòng trọ xong thì nó cũng quay về nhà.

Khi nãy giám đốc Lâm Nhật Duy có việc liên lạc với nó, nhưng đang bận ăn cơm với Trà My nên nó không nghe máy. Bởi vì không gấp nên nó mới quay trở về nhà rồi lại liên lạc với giám đốc Lâm Nhật Duy.

“Có chuyện gì?”

“Báo cho cậu một tin tức. Vừa là tin vui lại là tin không tốt cho chúng ta.”

“Sau khi chủ tịch bị công an dẫn đi thì như một người khác. Vô cùng phối hợp với công an trình báo tin tức. Ngoài việc âm thầm sắp xếp người để chiếm dụng vốn bệnh viện thì ông ta cũng đã khai báo nhiều việc khác có liên quan.”

“Trong bệnh viện có rất nhiều người liên quan tới sự kiện này… Đó cũng là tin không tốt.”

“Thiếu nhân lực?”

“Đúng vậy. Hiện tại chúng ta mất quá nhiều người. Phải bổ sung gấp.” Giám đốc Duy khẽ gật đầu.

Sự kiện này đã không khiến bệnh viện tạm thời đóng cửa đã là may mắn lắm rồi. Bây giờ lại xuất hiện vấn đề này, không biết phải giải quyết như thế nào.

“Mà sao lại hỏi tôi vấn đề này?” Phương lại cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi lại.

“Quên nói với cậu. Chủ tịch đã ký giấy chia toàn bộ tài sản cho tất cả cổ đông… ông ta không có đủ đạo đức để tiếp tục làm việc này nữa… Cho nên hiện tại cậu đang giữ cổ phần cao nhất… cũng là chủ tịch của bệnh viện…”

Nghe giám đốc Duy trình bày xong, nó không ngờ lại có chuyện tốt như vậy. Tiếp nhận thông tin chấn động này, nó làm sao có thể không quan tâm được.

“Chuyện này tôi sẽ tìm cách giải quyết. Việc thủ tục giấy tờ có liên quan cứ việc liên lạc với ông Định nhé.”

“Được thưa… Chủ tịch…” Giám đốc Duy ngập ngừng một câu, sau đó cúp máy.

Việc này quá bất ngờ, chắc hẳn giám đốc Duy cũng giống như nó chưa kịp tiếp nhận. Một người mới nắm giữ cổ phần lại có thể phơi bày chủ tịch cũ và lên nắm quyền kiểm soát trong thời gian ngắn, nếu việc này đồn ra ngoài sẽ khó có ai mà tin tưởng nổi.

Phương khẽ giãn đôi lông mày ra, việc tìm thêm nhân sự cho bệnh viện không quá khó, nó tin tưởng có thể giải quyết được. Chỉ là có hơi bất ngờ vì tự dưng được lên chức chủ tịch mà thôi, kích động một chút nhưng rồi cũng nhanh chóng ổn định tinh thần.

Nhắn một tin cho công ty Tiên Hoa, sau đó lại bước vào phòng và ra lệnh cho Javis tập hợp thông tin.

Xong hết mọi chuyện, nó mới ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi.

… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net

Sáng hôm sau.

Qua một ngày mưa nên thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, nắng sáng ấm áp xuyên qua khe cửa chiếu thẳng vào căn biệt thự của nó.

Phương nhẹ bước xuống nhà, mấy ngày nay siêng năng tập thể dục làm nó trở nên tươi khỏe hơn nhiều.

Từng khối cơ bắp trở nên rõ rệt hơn so với lúc trước, qua một thời gian luyện tập nó mới thấy được tầm quan trọng của việc rèn luyện thể thao thường xuyên. Bây giờ nếu có được thử thách của mấy cô nàng kia nó chắc chắn không khổ sở như vậy nữa.

Nó cũng cảm thấy nó cao hơn một phần, có lẽ đã vượt qua một mét tám từ bao giờ. Thể trạng nó ngày càng được cải thiện, da cũng trở nên trắng hơn, gương mặt từng đường nét điển trai hiện rõ lên trên đó.

Lắc người qua lại vài vòng, việc làm quen thuộc mỗi ngày đó chính là thay một vài mảnh ngọc mới lên tủ trưng bày. Nó trong thời gian qua đã khắc lên rất nhiều mảnh ngọc khác nhau, tổng giá trị của chiếc tủ này không dưới hai ba tỷ đồng.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, nó lại chui vào phòng điêu khắc làm thêm vài tác phẩm. Sau hơn hai giờ nó cầm lên mảnh ngọc ngắm nghía một hồi, cảm thấy đã ưng ý nên nó mở một chiếc hộp mới rồi bỏ vào.

Đến đầu giờ trưa thì quản lý Hiếu mới báo tin cho nó hay, cuộc sự kiện kia đang diễn ra, thời gian đến buổi tiệc còn khoảng hai giờ nữa.

Từ giờ tới đó cũng không quá lâu, nó thay đồ rồi sau đó lái con xe sang nhà hàng Hàng Châu. Cũng muốn xem sự kiện này có gì thú vị hay không.

Mở máy lên liên lạc với anh Long, sau đó đóng giả là khách mời bước vào phòng hội nghị.

Tưởng chừng căn hội trường này sẽ bỏ trống nhưng trong thời gian gần đây liên tiếp được sử dụng.

Một căn hội trường rộng đến 600 mét vuông, có thể chứ đến năm trăm người. Không gian vô cùng rộng rãi đủ để tổ chức những sự kiện lớn.

Qua đó cũng thấy được Hàng Châu được ông chủ cũ đầu tư đến mức nào, mà đợi đến khi vào tay Phương thì nó mới phát huy được hết công hiệu.

Bước vào hội trường, anh Long đã đứng đợi nó từ ban nãy. Bước theo anh Long vào bên trong, các nhân viên đều nhận ra ông chủ mình được một người khác chào đón trong chính nhà hàng thì chợt che miệng khẽ cười.

Bởi vì quản lý Hiếu đã dặn dò trước nên không một ai dám lên tiếng cả, tùy cho Phương muốn làm gì thì làm.

Vừa bước vào Phương đã nhận ra một bóng dáng quen thuộc ngồi ở phía xa bên ngoài. Nó khẽ giơ tay chào cô nàng một cái rồi lại nhắn tin hỏi thăm.

Thì ra hôm qua nàng đi mua đồ là vì buổi sự kiện ngày hôm nay, bắt buộc phải tìm một bộ quần áo phù hợp nên nhất định phải đi mua.

Ngồi vào ghế của khách mời, Phương được anh Long giới thiệu sơ qua về mấy người bạn ngồi xung quanh. Trong bàn tròn này chỉ có sáu người, ngoài Phương và anh Long thì còn hai người bạn của Long.

Một người là điều hành của trung tâm xe ô tô, cũng là công ty phân phối chính hãng của hãng xe nổi tiếng trên thế giới, tên là Võ Hoàng Trung. Chỗ anh Trung đi cùng với vợ của mình.

Một người bạn khác của Long cũng đi cùng với bà xã, một người cũng có tuổi ngang ngửa với anh Long. Hiện đang là phó giám đốc của công ty bảo hiểm tên là Trần Đại Nghĩa.

Sau khi chào hỏi một vòng thì mọi người nhận thức lẫn nhau, cũng âm thầm đánh giá Phương.

Một chàng trai khá trẻ tuổi, lại có can đảm nằm trong lĩnh vực kinh doanh may rủi nhất. Hơn nữa lại có được thành công tới mức độ này làm hai người họ cảm thán một phen.

Phương khiêm tốn chào hỏi hai người bạn của Long, cũng hỏi thăm một vòng về việc làm ăn của hai người họ. Đúng là bạn của anh Long thì tính cách cũng khá giống anh, thoải mái chia sẻ với Phương về các khía cạnh trong việc làm ăn.

Ngồi nói chuyện thêm một lúc thì cuộc sự kiện cũng đã kết thúc, sau khi bên tổ chức giới thiệu về xe mới thì thêm vài tiết mục nhỏ.

Bởi vì đây là lễ giới thiệu của một công ty đại diện ở thành phố này nên không tổ chức theo quy mô lớn. Nếu thật sự một cuộc lễ ra mắt xe mới thì mức độ hoành tráng phải hơn nhiều lần so với như thế này.

Sau đó là lễ ký kết một số hợp đồng, có mục đặt hàng xe mới của một vài đại gia ở đây. Trong đó có công ty của anh Nghĩa là đặt hai chiếc để dùng trong công việc.

Dòng xe này có giá cũng không rẻ, giá trị có thể tương đương với con xe mà Phương đang sử dụng. Còn so về hiệu năng có lẽ con xe của Phương đang sử dụng có thể nhỉnh hơn một chút.

Sự kiện kết thúc, mọi người được mời đi vào bàn tiệc. Có vài nhóm người được đưa vào phòng vip.

Đối với phòng vip thì đa số là những khách hàng lớn hoặc đối tác của bên ban tổ chức. Còn một số quan khách thì được đãi ở sảnh nhà hàng.

“Đi… Chúng ta cũng ra bàn thôi… Còn hai người nữa đang đợi…” Anh Long đứng dậy rồi nói.

“Được… Đi thôi…” Hai người bạn cũng đứng dậy, định đi theo hướng của anh Long thì chợt bị Phương gọi lại.

“Anh định ra sảnh à anh Long?”

Nghe Phương hỏi vậy, anh Long khẽ cười rồi lại nói: “Cũng không phải đối tác làm ăn gì. Hôm nay nhân dịp tụ hội lại nói chuyện vui vẻ với nhau thôi.”

“Vậy thì càng phải vào trong. Đi theo em…” Phương nhất định là vậy, ở đây nó là chủ thì làm sao có thể không đối đãi chu đáo được cơ chứ.

Anh Long cũng không biết Phương làm gì, định ngăn cản nhưng thấy Phương đi thẳng vào lối khu vực phòng VIP.

Định bước theo ngăn cản Phương, nhưng thấy hai vị tiếp tân ở lối vào phòng VIP niềm nở hướng Phương vào bên trong làm anh phải chậm bước lại.

Trong đầu chợt suy nghĩ chắc do Phương tới đây thường xuyên, phòng VIP có thể đặt trước được nên ra hiệu cho hai người bạn đi cùng anh vào bên trong theo Phương.

Chỗ anh Nghĩa với anh Trung cũng là nhân vật đại diện cho công ty, cũng từng qua lại khá nhiều nên làm sao không biết được nguyên tắc. Thấy Long bước sau Phương thì hai người họ cũng vui vẻ dẫn vợ đi vào.

Thấy hai người nhân viên không ngăn cản, lại còn vui vẻ chào hỏi thì cũng mạnh dạng bước vào như Long.

Đi thẳng tới phòng cuối cùng thì có nhân viên đứng đợi họ sẵn, Phương đẩy cửa bước vào, theo đó là anh Long và hai người bạn cùng vợ của họ cũng vào trong.

Một căn phòng Vip đúng nghĩa, rộng đến gấp đôi so với các căn phòng còn lại. Hơn nữa một mặt lại hướng ra ngoài sông, ngăn cách bởi một tấm rèm, nếu thích ngắm cảnh có thể mở ra để ngắm dòng sông uốn lượn theo bên nhà hàng.

Bên trong cũng có sẵn hai cô nhân viên sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.

Đây cũng là lần đầu tiên năm người kia tới chỗ này, cũng kiến thức được Hàng Châu là một nhà hàng lớn tới như vậy. Có thể chứa một khu phòng Vip tiếp đãi sang trọng như thế này.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289
Thông tin truyện
Tên truyện Sinh viên
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên
Ngày cập nhật 30-03-2024 02:58:08
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Một lần đụ mẹ vợ (Update phần 16)
Sờ lồn trên máy bay (Update phần 13)
Dì và chú (Update phần 40)
Xoạc em đồng nghiệp (Update phần 14)
Chuyến xe bus số 13 (Update phần 278)
Cô con gái dâm dãng (Update phần 16)
Sai lầm (Update phần 23)