Sinh viên
Một tia sáng lóe lên trong tâm thức làm nó như bừng tỉnh, một tia ánh sáng trong một màn đêm vô cùng u tối.
Trong khoảng hư không vô cùng vô tận, tia sáng kia giống như dẫn đường để nó có thể thoát ra khỏi màn đêm mù mịt này.
Phương lúc này giống như trôi vô định trong không gian, vùng không gian kia đã giam giữ nó không biết là bao nhiêu lâu.
Ký ức của nó lúc này vô cùng rõ ràng, kể từ khi nó ngã xuống cho tới bây giờ. Nói đúng hơn là cho tới khi nó nhận thức được nó đã lạc vào khoảng không gian vô định này.
Cảm giác giống như một linh hồn đang trôi dạt đến nơi nào đó.
“Phải chăng mình đã chết rồi…” nó lại thầm nghĩ.
Bởi vì lúc này nó không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì cả, tất cả giác quan nó lúc này đã bị cắt đứt hoàn toàn.
“Tại sao mình lại như thế này?” Nó lại nghĩ tiếp, không thể cảm nhận được cơ thể, không thể cảm nhận được các giác quan. Nhưng tại sao nó lại có trí nhớ, lại cảm nhận được vùng không gian này.
Cho đến một ngày nó phát hiện ra giữa màn đêm kia có một ngôi sao nhỏ, rất nhỏ. Như một đầu kín lóe lên giữa không gian này.
Dần dần ngôi sao kia to dần và to dần và cho đến bây giờ nó mới nhận thức được đó giống như là một tia sáng.
Màn đêm này giống như một cái chậu úp nhốt nó tại, tia sáng kia giống như một cái lỗ để ánh sáng lọt vào.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net
Chợt tia sáng kia lao đi với vận tốc cực kỳ nhanh, nó cảm nhận như tia sáng kia ngày một gần, gần hơn.
Từ một tia sáng nằm ở rất rất xa, bây giờ đã đến gần trước mắt nó. Nhưng gần vẫn là chưa chạm tới, chỉ còn một chút nữa thôi là đã có thể chạm tới được nhưng chỉ cách một chút, một chút thôi.
Nhưng trong vùng hư không này, một chút không thể đo lường được. Có thể là vài mét, có thể vài km, cũng có thể tính bằng năm ánh sáng và cũng có thể là vô tận.
“Chói quá…”
Vùng ánh sáng kia lóe lên vô cùng rực rỡ.
Cho đến khi ánh sáng rực rỡ kia dần tan biến, trên đó là vô số điểm sáng. Nó không biết những điểm sáng đó là thứ gì, nó vô cùng tò mò muốn tiến đến gần để xem.
Tuy nhiên không để nó phải tiến lại gần, một quả cầu vô cùng sặc sỡ lao tới rồi như hòa nhập vào tâm thức của nó.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net
“Đau đầu quá…”
Tới lúc này nó mới có thể cảm nhận được sự liên kết đối với cơ thể nó, cảm giác vô cùng đau đớn truyền từ bộ não làm nó phải thốt lên. Nhưng thà như vậy còn đỡ hơn là lúc nó đi lạc vào không gian tăm tối nọ.
Đã có thể nhận thức được cơ thể, nhưng lúc này mắt nó nặng như ngàn cân, nó muốn mở mắt để nhìn thấy ánh sáng mặt trời nhưng mà không thể làm được.
Nhưng không phải chỉ có như thế mới làm nó bỏ cuộc. Đã có thể nhận thức được cơn đau chứng tỏ nó đã có thể liên kết với cơ thể.
Cơn đau lúc này vẫn đang còn hoành hành bên trong não bộ nó, cảm giác giống như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm từng mảng não trong đầu.
“Đau… Đau… Đau quá…”
Cơn đau kia không thể nào diễn tả được, cơn đau đó làm nó muốn chết đi. Nhưng lý trí vẫn bảo nó phải cố gắng chịu đựng, khi cơn đau kia qua đi đó chính là lúc nó khởi tử hoàn sinh.
Bằng một nghị lực kiên cường nó vẫn chịu đựng, nó quyết tâm phải chờ cho đến khi cơn đau kia hết đi.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net
Bên trong một căn phòng tại bệnh viện, nơi đó có một chiếc giường. Trên chiếc giường là một bệnh nhân tuổi đời còn rất trẻ.
Trên người bệnh nhân là vô số dây nhợ được gắn vào người, từng sợi dây được kết nối vào chiếc máy điện tử ở bên cạnh.
Ở gần bệnh nhân có hai người một nam một nữ, trên mái tóc của họ đã lất phất những sợi tóc bạc. Những nếp nhăn trên gương mặt họ đã bắt đầu xuất hiện nhiều hơn…
Hai tháng.
Hai tháng kể từ khi hai ông bà nhận được tin rằng nó đang thập tử nhất sinh. Ngày hôm đó hai ông bà tưởng chừng như tuyệt vọng.
Vừa nhận được tin tức giống như quả bom nổ trong lòng của hai ông bà, nhưng thứ mà hai ông bà phải bất lực hơn đó chính là hai người không thể nào đến thăm con mình trong giai đoạn đó.
Tận cho đến một tháng sau đó kể từ ngày hay tin thì ông bà mới có thể vào thăm đứa con bé bỏng của ông bà. Và cho tới bây giờ, hai người vẫn túc trực bên nó.
Hơn ba mươi ngày, trong đó đỉnh điểm là mười ngày đầu thì mẹ nó như tuyệt vọng, ba nó không biết phải làm gì cũng im lặng ở một bên tự trách bản thân mình tại sao không ích kỷ một chút.
Ngày đó ông chỉ cần ích kỷ một chút thôi thì ông đã không đẩy con trai mình vào cửa tử như bây giờ.
Chỉ cần ông ích kỷ một chút thôi thì vợ mình đã không phải như điên lên như bây giờ. Chứng kiến hai người mà ông yêu thương nhất một người già đi hơn chục tuổi, một người nằm trên giường bệnh không rõ sống chết.
Cảm giác đó làm ông vô cùng dằn vặt bản thân mình.
Lúc này ông đang ngồi trên bàn, nhìn bàn tay gân guốc và làn da nhăn nheo của mình, ông tự trách bản thân tại sao chính tay mình lại đẩy con mình vào con đường như thế này.
Hai tháng nay ông vẫn còn tự trách bản thân mình, mái tóc muối tiêu của ông bây giờ đã trở nên bạc trắng. Vợ ông thì đã xuất hiện từng dòng tóc bạc trên mái tóc đen tuyền khi xưa.
Chợt một âm thanh làm ông muốn đứng tim, vợ ông nhận ra gì đó chợt hét lớn lên.
“Bác sĩ ơi… Chồng ơi… Nó có dấu hiệu… tay nó cử động…”
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net
Một ngày…
Hai ngày…
Ba ngày…
Cơn đau ở não lúc này mới dần dần tan bớt, khi cơn đau tan bớt thì não bắt đầu hoạt động, từng tia ý thức từ các nơi lúc này mới truyền được vào bên trong não.
Trên và bên trong cơ thể lúc này ra sao, não mới bắt đầu phân tích.
“Vẫn còn thở… không khí này thật thoải mái…” Nó âm thầm sung sướng như muốn hét lên.
Mũi nó vẫn còn thở, hơn nữa dòng oxy tinh khiết kia làm nó như lâng lâng.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net
“Tỉnh… thật sự tỉnh rồi… đúng là kỳ tích mà…”
Vị bác sĩ sau khi thăm khám kèm những chỉ số bên trên màn hình thì vô cùng xúc động. Chính bản thân ông là người theo dõi bệnh nhân này vô số ngày nay, chỉ số điện tim xuống vô cùng thấp, sóng não với biên độ thấp cục bộ.
Những chỉ số này thể hiện vô cùng rõ ràng đó chính là bệnh nhân này có cơ may tỉnh lại thấp hơn con số không phần trăm.
Nhưng bây giờ là như thế nào, chỉ số điện tim như một người khỏe mạnh, so với người khỏe mạnh còn có thể khỏe hơn. Biểu đồ điện não không thể nào tốt hơn được nữa. Mọi quá trình sinh trao đổi chất bên trong cơ thể đã hoạt động trở lại bình thường.
Tuy không thể nói đây là trường hợp phản khoa học, nhưng đối với bác sĩ như ông thì đây chính là trường hợp may mắn một phần triệu, có khi trăm triệu.
Không chỉ riêng bác sĩ, ba mẹ Phương lúc này cũng vô cùng mừng rỡ. Sự tuyệt vọng của bà lúc này đã chuyển sang một niềm hy vọng vô cùng lớn.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensexngan.net
“Phương… Phương… nghe mẹ nói không con?”
Mấy ngày sau đó thì nó cũng dần tỉnh lại, chỉ là lúc này vẫn chưa thể đứng lên đi tới lui như một người bình thường.
Hơn hai tháng nằm trên giường bệnh nên các khớp cử động của nó đã cứng. Phải tập đi lại một cách từ từ chậm rãi.
“Nào… Ăn một chút cháo đi…”
Mẹ nó ngồi khẽ bên cạnh nó, tay cầm chén cháo đút từng muỗng cho nó ăn.
Phương đã tỉnh lại sau hai tháng nằm viện, nó cũng không ngờ rằng chỉ chớp mắt mới đây thôi mà đã trải qua tới tận hai tháng.
Không được vệ sinh như người bình thường nên cơ thể nó có chút khó chịu làm nó ngứa ngáy vô cùng. Bên cạnh đó mùi thuốc tẩy trong bệnh viện cũng làm nó không nhịn được.
“Sao lúc trước mình đâu có mấy cảm nhận này đâu ra?” Nó thầm nghĩ, cũng chẳng phải nó đi bệnh viện lần đầu.
Lần trước chẳng phải nó cũng nằm trong bệnh viện này mấy tuần hay sao, cái mùi này đáng lẽ nó phải quen rồi cơ chứ.
Hơn nữa mỗi muỗng cháo của mẹ nó dường như nếm được từng mùi loại gia vị bên trong đó. Vị giác của nó lúc này cũng đã được tăng cường hơn đôi chút, không chỉ nếm được các vị, nó còn có thể thẩm đoán được có những nguyên liệu gì trong món ăn chỉ qua một muỗng cháo.
“Không lẽ ra viện làm đầu bếp… Cơ thể mình sao những ngày này lạ vậy ta?”
Nó còn tự đặt ra câu hỏi cho chính mình, từ sau khi nó tỉnh dậy thì các giác quan nó trở nên nhạy bén hơn so với người bình thường.
“Điện thoại con đâu rồi mẹ?” Nó lúc này mới chợt nhớ ra, hai tháng rồi nó muốn gặp lại các cô nàng.
Không liên lạc quá lâu nó sợ các nàng lo lắng cho nó. Ngọc Như, Minh Nguyệt và Quyên là các cô gái thường xuyên hỏi thăm nó vào lúc trước, bẵng qua một thời gian này không biết các nàng ra sao.
“Hy vọng không có chuyện gì xảy ra.” Nó thầm nghĩ, ba nó kể bây giờ mọi chuyện đã êm xuôi. Bên ngoài bắt đầu thiết lập trật tự mới, các hoạt động buôn bán đang được khuyến khích hoạt động trở lại.
Công ty của ba cũng đã hoạt động lại từ hai tuần trước, những lô gạo đầu tiên kể từ sau dịch được phân phát tới mọi người. Và ba nó cũng không quên trích một phần ra tiếp tục làm từ thiện.
“Điện thoại của con… Hình như bị mất rồi…” Mẹ nhìn sang ba nó, sau đó lại nói.
Từ khi ông bà vào bệnh viện chăm sóc nó cũng không thấy bất kỳ ai nói về những vật dụng cá nhân của nó cả.
Với lại trong lúc đó ông bà cũng không chú ý đến mấy việc đó, nội việc Phương đang nằm thoi thóp đủ cho ông bà rối tung cả lên rồi.
“Mất rồi sao… Vậy thôi…” Phương chợt buồn một chút, chắc do lúc đó khá rối rắm nên các vật dụng cá nhân bị lưu lạc đến nơi khác.
Chỉ là một cái điện thoại cũng không quá quan trọng đối với nó, lúc này chỉ có ba mẹ còn bình yên là không sao rồi.
“Anh hai sao rồi mẹ.”
“Anh hai con trên đường về. Nó hay tin con tỉnh lại nó xách đồ về thăm con rồi.”
“Vậy sao… Haha…”
Phương cười lớn, anh hai vẫn an toàn, ngày này nó thật vui. Qua một cơn đại dịch khiến bao gia đình mất đi người thân. Nhìn lại gia đình nó còn đông đủ đó chính là một niềm vui lớn.
“Ba xin lỗi… tất cả là do ba…”
Người đàn ông kia lúc này bỗng dưng xúc động, ông lúc này không còn ra dáng một người đàn ông cứng rắn nữa.
Mọi chuyện đã qua khiến ông lại nhận ra thêm nhiều thứ, đối với tất cả mọi người sống trên đời này. Nếu cho phép ích kỷ để bảo vệ gia đình thì ông nhận mình là người ích kỷ nhất thế gian.
“Không phải con vẫn còn sống sao? Không phải mọi người vẫn còn khỏe đó sao?” Nó chợt mỉm cười, ba nó là người như vậy, bên ngoài lạnh lùng nhưng vô cùng tình cảm.
Đối với ông gia đình chính là tất cả, sự nghiệp lẫn danh vọng chẳng là gì cả nếu so sánh với một gia đình.
“Đúng vậy… Vẫn còn khỏe… Haha…”
Ông thấy Phương cười thì trong lòng vô cùng vui mừng. Đúng vậy, Phương nói đúng. Tất cả vẫn còn khỏe, vẫn còn gia đình.
Hay tin Phương đã khỏe mạnh, từng người từng người liên tục tới thăm nó. Nhóm anh Chiến rồi sau đó tất cả mọi người đã chung tay cùng với nó trong thời gian trước.
Vô cùng may mắn đó chính là tất cả mọi người đã khỏe mạnh, anh Vũ đã quay trở về với gia đình.
Bởi Phương không có điện thoại, nên để thông báo tin cho Vũ hay thì anh Chiến đã gọi điện thoại nói chuyện trực tiếp với Vũ và Phương. Một ngày này căn phòng vô cùng rôm rả, người ra người vào liên tục.
Ba nó kể lại sự tình cho Phương nghe một vòng, trong họ hàng cũng có người xui xẻo qua đời. Cũng có người may mắn giống như nó đã nhiễm bệnh nhưng đã khỏi bệnh.
Lúc này bên cơ quan đã phổ rộng tiêm vaccine cho toàn dân, ba mẹ Phương cũng đã tham gia hoàn thành việc tiêm phòng.
Bên ngoài giống như một thời đại mới, lúc này khó khăn cũng có nhưng bên cạnh đó cơ hội cũng mở ra cho tất cả mọi người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sinh viên |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên |
Ngày cập nhật | 30-03-2024 02:58:08 |