truyensexngan.net > Chưa phân loại > Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Phần 149
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Vừa rồi Lạc Băng rên rỉ náo động, cũng không có làm cho trong lòng Tống Thanh Thư gợn sóng, nhưng vừa nghe nhẹ nhàng một tiếng hừ nhẹ, hắn lại phảng phất như bị ma chú vậy, Tống Thanh Thư cả người lập tức trở nên như tê dại, vội vàng rút dương vật từ trong âm đạo Lạc Băng ra, đứng ngay dậy quan sát bên ngoài cửa sổ.

Lạc Băng âm tinh vừa mới phun trào, nàng vội vã cắn chặt môi đỏ, thân thể của nàng vẫn đang run rẩy, vội khép chặt chặt lại hai chân, cái âm hộ bị dương vật của Tống Thanh Thư đút vào vùi dập còn sưng đỏ hồng bên trong, âm tinh đang từ từ chảy ra bên ngoài thưa thớt không có pha lẫn một giọt dương tinh nào cả.

– Không nghĩ tới chúng ta lại gặp gỡ trong hoàn cảnh như thế này.

Tống Thanh Thư cười khổ nói, hắn nghĩ thầm chắc phải đến Thiên Kiều tìm một lão thầy tướng số cúng sao giải hạn vận xui, vận may chưa đến trọn vẹn thì khắc tinh lại đến.

– Hừ… đã qua lâu như vậy, ngươi vẫn bỉ ổi như vậy, chỉ luôn dựa vào loại thủ đoạn hèn hạ để cướp đoạt thân thể nữ nhân.

Rầm một tiếng, cửa phòng bị một luồng kình khí vô hình đẩy bung ra, một vầng màu xanh váy áo thanh lệ tuyệt tục đi vào, sóng mắt óng ánh trong suốt giận dữ, qua ánh nguyệt quang lúc ẩn lúc hiện phủ lên toàn thân, tựa như là tiên tử cung Quảng hạ phàm.

Dáng vóc kia hấp dẫn say đắm long người thấm từ trong xương cốt, Tống Thanh Thư vừa yêu vừa hận, hắn vội kéo tấm chăn quấn lên trên người, nhìn trước mắt người nữ nhân này, cười khổ nói:

– Vốn nghĩ rằng muội phải đã sớm biết ta đang ở nơi đây chứ…

Nghĩ đến lúc bị hai tên tiểu yêu nói hươu nói vượn làm mình tìm đến tận Trường Bạch Sơn, ở nơi trời đất ngập tràn băng tuyết tìm kiếm Tống Thanh Thư gần cả năm, hai gò má của nàng nóng bừng vì tức:

– Hiện tại bây giờ tới lấy mạng chó của ngươi cũng không có muộn.

– Tốt xấu gì chúng ta cũng đã là phu thê, đừng mở miệng là mắng ta, nếu ta là chó thì muội tính là thứ gì?

Tống Thanh Thư bực bội nhìn nàng nói.

Trước mắt nữ nhân như thần tiên này đương nhiên là Chu Chỉ Nhược, lúc trước nàng bị Tống Thanh Thư một đêm phong lưu qua đi, nàng thề phải đem hắn chém ra thành muôn mảnh, nên liền đi tìm khắp thiên hạ để truy sát hắn.

Lúc trước ở Dược Vương trang, nàng bị Hồ Phỉ cùng Linh Tố chỉ đường bậy bạ nên đến tận Liêu Đông lạnh lẽo, thì Tống Thanh Thư lại đang ở tại Mãn Thanh ăn sung mặc sướng, vừa rồi Chu Chỉ Nhược tình cờ ở một khách điếm nghe được tửu khách bàn tán, mới biết Tống Thanh Thư đang ở ngay trong hoàng cung của Mãn Thanh.

– Ta chính là mắt bị mù, mới chọn gả cho ngươi…

Chu Chỉ Nhược cười lạnh nói tiếp:

– Đáng xấu hổ là lúc trước ta còn nói qua trước mặt quần hùng “Dù cho người trong cả thiên hạ đều phản bội ta, nhưng chỉ có Tống Thanh Thư là sẽ không bao giờ phản bội ta…” bây giờ nhìn lại, thật đúng là mỉa mai.

– Muội còn dám nói là đã gả cho chính ta…

Tống Thanh Thư cảm thấy tâm tình mình khó chịu:

– Trên núi Thiếu Thất chuyện của muội cùng Trương Vô Kỵ làm gì, đừng tưởng rằng ta không biết.

– Ngươi biết rõ ràng là ta cùng Trương Vô Kỵ cũng không có vượt qua lễ nghĩa cuối cùng mà…

Đôi lông mi Chu Chỉ Nhược run rẩy, nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc lâu rồi nói.

– Khi ấy ta cũng không biết, sau đêm thân cận cùng với muội ta mới biết!

Tống Thanh Thư sắc mặt nổi lên một thoáng sự thỏa mãn:

– Hơn nữa nếu như ta biết trước rõ ràng, ta cũng không hối hận hành động của mình đối với muội, lấy được giọt máu trong trắng đầu tiên của muội, ta nghĩ sau này mặc kệ muội cùng Trương Vô Kỵ giở trò như thế nào, ở trong mắt ta thì hắn cũng là một kẻ thất bại đến sau.

Vẫn lạnh lùng nhìn Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược mở miệng nói:

– Ngươi đắc ý lắm phải không? Một đời hạnh phúc của ta đều bị hủy ở trong tay ngươi… Buổi tối ngày hôm ấy ta đã nói rồi, còn sống một ngày nào, ta cũng sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, chỉ là không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy…

– Hạnh phúc của muội bị hủy…

Tống Thanh Thư kích động tức giận nói:

– Hạnh phúc của một nữ nhân là do trượng phu mang đến, còn muội thì lúc sinh mệnh trượng phu hấp hối, lại cõng lấy một nam tử khác…

– Ngươi nói xong chưa?

Không biết có phải là do ở vùng băng tuyết Trường Bạch Sơn quá lâu, hiện tại ngữ khí Chu Chỉ Nhược so với trước chỉ còn lạnh có ba phần, lại không mang theo một chút tức giận nào:

– Ngươi cảm thấy bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa sao?

Tống Thanh Thư sững sờ:

– Không sai, không ngờ muội lại thấu triệt, làm cho ta ngược lại trở thành kẻ tầm thường khi nói ra như vậy…

Quan hệ của hai người đúng ra thì hết sức phức tạp, đó là từ tự thân xuất phát, hành vi của bọn họ kỳ thực cũng không có lỗi gì, thế nhưng đó là do hai người bọn họ vô tình hay cố ý sâu sắc làm thương tổn lẫn nhau.

Thế gian có rất nhiều chuyện khó mà phân biệt ai đúng ai sai, chỉ có tư tưởng lập trường là không giống mà thôi.

– Đã như vậy thì ngươi hãy đi chết đi.

Chu Chỉ Nhược khóe môi giương lên sẵng giọng nói.

Vừa dứt lời, Chu Chỉ Nhược thân hình mềm mại uyển chuyển cực kỳ, đôi tay dài từ trong ống tà áo xanh duỗi ra, năm ngón tay phải nhắm ngay đỉnh đầu Tống Thanh Thư chụp tới, tốc độ khinh công rất nhanh…

Tống Thanh Thư mặt biến sắc, nhưng võ công của hắn bây giờ đã vượt xa ngày trước, liền vung tay chụp lấy mạch môn tay Chu Chỉ Nhược.

Chu Chỉ Nhược không có chút rung động, tựa như sớm đoán được chiêu thức của hắn, bàn tay trái liền đánh tới.

Tống Thanh Thư vội vã vươn tay nghênh tiếp, một tiếng “bụp” vang lên trầm thấp, Chu Chỉ Nhược uốn xong than mình, thân thể mềm mại bay lượn trở về chỗ cũ.

Nhưng Tống Thanh Thư thì phun ra một ngụm máu tươi, hôm qua bị trúng một chưởng của Văn Thái Lai gây thương tích, trải qua một đêm dưỡng thương, đối phó với võ công của Lạc Băng thì dễ dàng, còn võ công của Chu Chỉ Nhược đã thuộc hàng “Đệ nhất thiên hạ”, tuy rằng là do có Trương Vô Kỵ âm thầm ở phía sau giúp đỡ, nhưng cũng đủ thấy nàng cùng Lạc Băng so ra, quả thực là võ công khác nhau một trời một vực.

– Cửu Âm Chân Kinh của ngươi đã luyện đến hỏa hầu như vậy sao?

Chu Chỉ Nhược kinh ngạc hỏi.

– Biết rõ là thê tử của mình lúc nào cũng đang truy sát, làm sao ta lại không liều mạng luyện võ công để đối phó?

Tống Thanh Thư lau lau khoé miệng máu tươi, trong lòng thì đang tự giễu, gần đây mình giống như là đang trong thời kỳ kinh nguyệt, mỗi ngày đều phải thổ huyết ra thì mới được.

Vừa rồi lúc giao thủ, hai tay Tống Thanh Thư lo chống đỡ Chu Chỉ Nhược công kích, cái chăn ở trên bị trễ xuống đến bên hông, nhìn thấy vết chưởng ấn còn in trên người hắn, Chu Chỉ Nhược cau mày nói:

– Ngươi đang bị thương?

Tống Thanh Thư cay đắng gật đầu:

– Cho nên nói vận may của muội rất tốt, vừa tới đúng lúc.

– Nói cho ta biết danh xưng của hắn…

Chu Chỉ Nhược từ tốn nói:

– Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng là phu quân của ta, sau khi ta giết ngươi, thì sẽ đi giết hắn trả thù cho ngươi, để cho ngươi chết cũng nhắm mắt an lòng.

– Bị thê tử của mình giết, ta nhất định sẽ chết không nhắm mắt dù làm cách nào…

Tống Thanh Thư vừa nói, thì tay phải vận nội công hút thanh kiếm gỗ tới trong lòng bàn tay, cười nhạt.

– Hay là chúng ta đồng quy vu tận, như vậy ở dưới Hoàng Tuyền ta cũng không có cô quạnh.

– Hừ… tất cả võ công của ngươi đều là do ta dạy, để xem thử trong khoảng thời gian này, đến tột cùng ngươi học thêm được cái gì, mà ngươi lại tự tin như vậy.

Chu Chỉ Nhược tập trung lại tinh thần, không lưu tay nữa, nàng sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo toàn lực tấn công tới.

Tống Thanh Thư tuy rằng cũng có luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, nhưng hắn không ngốc đến nỗi lấy ra đối địch, khi hắn tung chiêu thì ảnh trảo đầy trời, chiêu thức của Chu Chỉ Nhược thì không giống với hắn, nàng như quỷ mị, chỉ một ảnh trảo bay đến chưa xong, thì một tay khác đã từ một góc độ khó mà tin nổi đã tiếp nối theo công kích…

Tống Thanh Thư căng thẳng giơ lên kiếm gỗ, mũi kiếm không ngừng xuyên thủng hóa giải kình lực trảo ảnh đối phương.

– Ồ…

Nhìn thấy chiêu thức của chính mình bị đối phương biến hóa thành vô hình, Chu Chỉ Nhược cả kinh trừng mắt nhìn hắn, có điều nàng cảm giác được chiêu thức của Tống Thanh Thư đã dần dần yếu kém, biết được nội thương của hắn làm ảnh hưởng, nên nàng liền cố ý hướng về vết thương có dấu chưởng ấn đánh tới, không cho hắn có chút nào cơ hội lấy hơi.

– Hừ… tốt xấu gì thì muội cũng là đường đường chưởng môn một phái, lại lợi dụng lúc người ta đang yếu thế công kích thì thôi cũng không nói, nhưng lại nhắm đến nơi ta đang bị trúng chưởng trước đó mà tấn công thì còn ra thể thống gì chứ?

Tống Thanh Thư vừa chống đỡ, vừa tức giận nói.

– Đối phó với người vô liêm sỉ như ngươi, thì tất nhiên ta cũng phải dùng biện pháp vô liêm sỉ thì thế mới cân bằng.

Chu Chỉ Nhược chẳng những không giảm sức tấn công mà lại vận thêm kình lực lao tới…

Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy vô cùng ngao ngán khi nghe nàng nói thế, rốt cục hơi thất thần mất tập trung, cây kiếm gỗ bị đẩy lệch ra, ngay lập tức cổ họng đã bị Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Chu Chỉ Nhược kiềm chế.

– Thôi đã xong, xem như hôm nay nhục nhã chết trần truồng, mười tám năm sau thì ta lại làm một hảo hán.

Tống Thanh Thư tay phải nhẹ buông ra, làm thanh kiếm gỗ rơi xuống trên đất, Chu Chỉ Nhược thấy đối phương bị chế ngự đã có vẻ từ bỏ chống cự, trong lòng Chu Chỉ Nhược thở phào nhẹ nhõm, nàng đang muốn mở miệng nói thêm vài câu, nào ngờ tay trái của hắn lại đem cái chăn xốc lên vứt qua một bên.

Chu Chỉ Nhược vô thức thoáng nhìn, Tống Thanh Thư vừa rồi vẫn chưa kịp mặc lại quần áo, bây giờ phía bên dưới trần truồng, cây dương vật to lớn hình dạng dữ tợn buồn nôn của hắn như đang căm tức nhìn nàng.

Nàng tuy rằng lúc trước đã thất thân cho Tống Thanh Thư, nhưng lúc ấy chỉ có cảm giác khuất nhục phẫn nộ, nên không có chú ý tới những thứ vật khác, do vậy bây giờ nàng vẫn còn duy trì tâm trạng của một cô nương, vừa nhìn thấy hắn trần truồng như vậy, thì trong lòng nổi giận liền quay đầu đi.

Tống Thanh Thư đang chờ chính là cơ hội như thế này, hắn chỉ cần thời khắc nàng phương tâm đại loạn, liền phóng chỉ tay chọc vào huyệt đạo dưới nách của đối phương.

Chu Chỉ Nhược ngay lập tức thân thể mềm nhũn như không xương, chẳng cam lòng chậm rãi ngã vào trong lòng hắn.

Tống Thanh Thư mới rồi mới liều mạng trong thế nguy hiểm đến ngàn cân treo sợi tóc, Chu Chỉ Nhược đột nhiên xuất hiện, tinh lực hắn đang tập trung bốc lên không ngừng khi giao cấu với Lạc Băng, thì đành dở nửa chừng để đối phó với Chu Chỉ Nhược một trận gấp công gấp tới, do đó thương thế Tống Thanh Thư rốt cục lại lần thứ hai bị chấn động tái phát.

Tống Thanh Thư dùng hết kình lực, toàn thân ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trong lòng âm thầm vui mừng thầm nghĩ: “Võ công dù cao đến đâu, cũng phải sợ kẻ liều mạng, chiêu thức càng là hèn mọn buồn cười, thủ đoạn càng tồi tệ, lợi dụng bên người tất cả đồ vật làm vũ khí đối phó, mới là cảnh giới tối cao của sự sinh tử sống còn…”

Thấy trong đôi mắt xinh đẹp Chu Chỉ Nhược ngập tràn lửa giận, Tống Thanh Thư tiện tay lại điểm thêm mấy đạo đại huyệt trên người của nàng rồi khẽ mỉm cười:

– Cửu Âm Chân Kinh ta cũng đã từng học qua, muội đừng có vọng tưởng mà muốn tự giải huyệt.

Thấy nàng đã hoàn toàn bị khống chế, Tống Thanh Thư vội vã ngồi xuống xếp bằng vận công chữa thương, hắn hiện tại chân khí hoàn toàn tiêu hao hết, nếu như không nhanh chóng khôi phục, vạn nhất Lạc Băng quay lại gây chuyện, thì chính mình chỉ đành há hốc mồm chịu chết.

Chu Chỉ Nhược lúc này trong lòng sửng sốt vô cùng hối hận, nàng hận chính mình tại sao không lập tức đoạn gãy cổ của hắn khi có thời cơ…

Lòng người chính là như vậy, nàng tìm đến hắn là vì báo thù, đến khi có cơ hội báo rồi lại không muốn đối phương bị chết một cách dễ dàng như vậy, Chu Chỉ Nhược chính là vì loại tâm thái mâu thuẫn như thế nên mới bị Tống Thanh Thư lật ngược thế cờ.

Thấy hắn bắt đầu nhắm mắt tự chữa thương, Chu Chỉ Nhược cũng liền liên tục vận công xung kích đã thông huyệt đạo. Nàng biết rõ, Tống Thanh Thư bây giờ như là cây cung đã giương hết đà, chỉ cần mình có giải được huyệt đạo, thì hắn không còn có một chút sức lực nào còn chống đỡ lại.

Có điều làm cho nàng lúng túng chính là vừa rồi ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư, bây giờ hắn lại đang ngồi xếp bằng chữa thương, đầu của nàng bị hắn để ngay trên giữa hang của hắn, mà làm cho nàng nổi giận không ngớt chính là cây dương vật khốn nạn kia khi từ trong âm đạo của Lạc Băng rút ra còn dính đầy dịch nhờn, giờ đã khô lại bốc lên cái mùi tanh tưởi đang cứ run run cà cạ vào gần bên hai bên má của nàng…

Trên đôi má lại truyền tới từng tia từng tia nhiệt khí nóng bỏng làm cho nàng thật sự không có cách nào toàn tâm toàn ý vận công trùng kích huyệt đạo, nàng căm hận nói g:

– Đem cái đồ vật buồn nôn của ngươi lấy ra đi…

– Hì… vừa nãy nhờ có nó mà ta mới thoát nạn, ân cứu mạng lớn tựa bằng non, ta làm sao lại có khả năng qua cầu rút ván chứ?

Tống Thanh Thư vẫn nhắm nghiền đôi mắt mà trả lời, không quan tâm đến nàng…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Phân loại Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 22-06-2024 00:33:14
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Trại cai nghiện (Update phần 48) - FrogMan
Loạn dâm (Update phần 18) - Cô Kim
Kỷ niệm hồi lớp 8 (Update phần 20)
Bí mật của vợ tôi (Update phần 51) - Leysek
Phá trinh con em họ (Update phần 14)
Cô con dâu xinh đẹp (Update phần 39)