truyensexngan.net > Chưa phân loại > Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Phần 137
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Nhìn đám người Hồng Hoa hội bị chế phục, Khang Hi sắc mặt biến ảo không ngừng, không biết suy nghĩ đến điều gì, do dự một hồi thì hạ lệnh:

– Tạm thời nhốt vào Thiên Lao, ngày mai khảo tra. Đa Long ngươi thân là tổng quản ngự tiền thị vệ, lại để một đám phản tặc trộn lẫn vào trong cung, vốn là tội lớn, có điều trẫm niệm tình ngươi cứu giá cũng may là còn đúng lúc, nên chỉ phạt ngươi nửa năm bổng lộc bị miễn.

– Tạ ơn hoàng thượng long ân!

Đa Long quỳ trên mặt đất, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng, nghĩ thầm nếu thật sự là có chuyện gì xảy ra, chính mình mười cái đầu cũng không đủ chém.

Nhìn khắp nơi thi thể thị vệ, Khang Hi mặt lộ vẻ bi thống nói:

– Những thị vệ này là trung thành tuyệt đối, sinh mệnh cho đến thời khắc cuối cùng vẫn nỗ lực ngăn cản phản tặc… Đa Long, ngươi điều tra xem tình huống người nhà bọn họ, định ra một kế hoạch giúp đỡ, rồi giao cho trẫm xem qua.

– Bẩm vâng.

Đa Long thầm nghĩ, theo ý của hoàng thượng, lần này sẽ trọng thưởng những tên thị vệ bị chết trận này.

– Tống Thanh Thư nghe chỉ!

Khang Hi quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư.

– Bẩm có thần…

– Vừa rồi nếu không có người đúng lúc chạy tới, trẫm e rằng đã mất mạng vào tay quân phản tặc, Tống Thanh Thư trung quân thể quốc, võ công cao cường, một người một chiêu đánh bại các cao thủ của Hồng Hoa hội, trẫm đặc phong ngươi là Kỳ Duệ Dũng Ba Đồ Lỗ, đảm nhiệm chức Phó tổng quản ngự tiền thị vệ…

– Tạ ơn hoàng thượng ân điển!

Tống Thanh Thư sắc mặt rất bình thản đón nhận, Khang Hi trong lòng âm thầm gật đầu vừa ý.

– À… còn tình hình trận chiến của Đông Phương giáo chủ ra sao rồi?

Nhìn đám thị vệ đang dọn dẹp thanh lý hiện trường, Khang Hi mở miệng hỏi.

Tống Thanh Thư cùng Đa Long liếc mắt nhìn nhau, đáp:

– Chúng thần vừa rồi vội vã đến đây cứu giá, cũng không biết hai người tình hình trận chiến ra làm sao.

Trầm tư chốc lát, Khang Hi nói:

– Đa Long, ngươi dẫn người đi tra rõ, xem có còn con cá nào lọt lưới, Thanh Thư, ngươi đến trên điện nhìn qua tình hình trận chiến như thế nào rồi, nếu cần thì trong bóng tối trợ giúp cho Đông Phương giáo chủ một chút sức lực.

– Không cần đâu!

Một giọng nói lành lạnh vang lên, Tống Thanh Thư kinh ngạc quay đầu lại, thấy Đông Phương Bất Bại đang đứng cách xa mấy trượng ở ngoài, sắc mặt so với thường ngày thì bị trắng bệch.

Khang Hi kinh hỉ hỏi:

– Đông Phương giáo chủ thắng rồi phải không? Phong Thanh Dương đâu rồi?

– Phong Thanh Dương đã rời khỏi Tử Cấm thành, có điều sinh cơ đã tuyệt, không sống hơn ba ngày nữa, hoàng thượng không cần lo lắng.

Đông Phương Bất Bại nói làm cho Tống Thanh Thư trong lòng kinh hãi, chỉ thấy y tiếp tục nói:

– Qua lần này bản tọa muốn về Hắc Mộc nhai một chuyến, nên tới đây để hướng về Hoàng thượng xin tạm vắng mặt một thời gian.

Nghe y lúc nói chuyện tuy cố ý khắc chế, nhưng Tống Thanh Thư vẫn nhận ra được nội tức hỗn loạn, trung khí không đủ, nếu quả là như thế thì đang bị nội thương rất nặng, lại nhìn thấy Khang Hi tỏ vẻ không muốn để Đông Phương Bất Bại quay về Hắc Mộc Nhai, Tống Thanh Thư liền thấp giọng nói:

– Hoàng thượng, Đông Phương giáo chủ bị thương không phải là nhẹ, nên cần phải về Hắc Mộc nhai tịnh dưỡng một thời gian.

Khang Hi hiểu ra, liền nói:

– Trẫm lập tức phái người hộ tống ngươi về Hắc Mộc nhai, Đông Phương giáo chủ cứ yên tâm tĩnh dưỡng.

– Đa tạ ý tốt của hoàng thượng.

– Hoàng thượng, bây giờ kinh thành đang tụ tập các cao thủ của võ lâm, để phòng ngừa vạn nhất, thần xin hộ tống Đông Phương giáo chủ rời khỏi kinh thành…

Tống Thanh Thư liền vội vàng nói.

– Cũng được!

Khang Hi vui vẻ nói:

– Đông Phương giáo chủ cũng rõ ràng võ công của Thanh Thư, cứ để hắn tiễn ngươi một đoạn đường.

Đông Phương Bất Bại quan sát Tống Thanh Thư một phen, do dự rồi gật đầu, sau đó thân hình lóe lên, đã biến mất dạng.

– Hoàng thượng, thần xin cáo từ.

Tống Thanh Thư liền vận lên khinh công đuổi theo.

Nhận ra được Tống Thanh Thư đến gần phía sau, Đông Phương Bất Bại đứng lại, xoay người nhìn Tống Thanh Thư, chú ý đề phòng.

– Tại hạ cố ý đến đây là hộ tống giáo chủ ra khỏi kinh thành, Đông Phương giáo chủ cần gì phải ngờ vực tại hạ như vậy?

Tống Thanh Thư xòe hai tay ra, rất là ung dung.

– Ngươi là loại người bằng hữu hay là kẻ địch khó phân biệt, bản tọa há có thể không đề phòng?

Đông Phương Bất Bại mới vừa nói xong thì ho khan lên.

– Xem ra giáo chủ bị thương không nhẹ, nếu không phải vậy thì với võ công thường ngày, đối mặt với tại hạ thì cần gì phải cẩn thận đến như vậy.

Tống Thanh Thư sâu sắc nhìn Đông Phương Bất Bại nói.

– Ngươi muốn nhân cơ hội động thủ với ta?

Đông Phương Bất Bại vẻ mặt không buồn không vui, một cây kim châm đã nhẹ nhàng từ trong ống tay áo lướt xuống trong lòng bàn tay của y.

– Nói thật, cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, tại hạ khó tránh khỏi không động lòng a.

Nhìn thấy ống tay áo Đông Phương Bất Bại khẽ nhúc nhích, Tống Thanh Thư lui về sau một bước, đánh trống lãng nói:

– Nếu là cách đây mười ngày trước, một khi tại hạ thấy cơ hội tốt như thế này, thì sẽ ra tay với giáo chủ rồi.

Cảm nhận được trên người Tống Thanh Thư chân khí lưu động, biết hắn vẫn chưa có dấu hiệu ra tay, Đông Phương Bất Bại liền thanh tĩnh lại, hỏi:

– Còn bây giờ đây?

– Đương nhiên sẽ không ra tay rồi.

Tống Thanh Thư cười nói.

– Tại sao?

Đông Phương Bất Bại trầm giọng hỏi.

– Bởi vì Đông Phương giáo chủ đã biến thành Đông Phương cô nương, tại hạ thì không nhẫn tâm vì rất thương hương tiếc ngọc.

Tống Thanh Thư nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói.

Đông Phương Bất Bại trên mặt lúc thì xanh, lúc thì đỏ, gằn giọng:

– Nếu như bản tọa không bị thương, ngay ở trước mặt bản tọa mà nói như thế này, thì ngươi hiện tại xem như là đã chết rồi.

– Nhưng rất đáng tiếc, Đông Phương cô nương bây giờ đang bị thương không phải là nhẹ.

Tống Thanh Thư ra vẻ tiếc nuối nói.

Nhìn dáng dấp đắc ý đối phương, Đông Phương Bất Bại suýt chút nữa không nhịn được chẳng cần quan tâm đến thương thế của mình mà ra tay rồi, có điều y dù sao cũng là một đời kiêu hùng, rất nhanh đè nén xuống ý định kích động này:

– Tống đại nhân ngay cả sủng phi của hoàng đế cũng dám chạm vào, bản tọa biết ngươi mưu đồ rất lớn, tại sao không nhân dịp hoang đường này mà ra tay?

– Ai da… bị giáo chủ nhìn thấu tâm tư.

Tống Thanh Thư càng nói càng hưng phấn:

– Có điều Đông Phương cô nương thì thuộc loại nữ vương cực phẩm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, loại cấp bậc chinh phục độ khó như địa ngục, bản thân của tại hạ vô cùng hứng thú ngóng trông…

Đông Phương Bất Bại cũng có thể suy đoán ra ý tứ của hắn, liền cười lớn, một hồi cười dài xong, khinh bỉ nhìn Tống Thanh Thư:

– Muốn cho bản tọa làm nữ nhân của ngươi? Chỉ dựa vào bằng vào sức lực như thế này?

– Tại sao lại không được?

Tống Thanh Thư tự tin cười nói tiếp:

– Dù cho Đông Phương cô nương võ công có cao đến đâu, cũng có điều chỉ là một nữ nhân, mặc kệ là nữ nhân mạnh mẽ đến bao nhiêu, chung quy cuối cùng thì cũng là bị nam nhân nằm cưỡi lên trên, tại hạ là nam nhân, thì tại sao lại không được chứ?

Đông Phương Bất Bại giận dữ hét lên:

– Ngươi đây là tự tìm đường chết!

Tống Thanh Thư lùi lại vài bước, đột nhiên chớt nhớ ra nói rằng:

– Có câu nói “ Nam nữ thụ thụ bất thân “ nếu nữ nhân bị nam nhân đụng chạm vào thân thể, thì chỉ có gả cho người nam nhân đó mới không coi là thất tiết, trong khi bộ ngực mềm mại của Đông Phương cô nương đã bị một người nam nhân khác sờ soạng, vậy thì nên phải tính sao bây giờ?

– Đêm đó thích khách quả nhiên là ngươi!

Đông Phương Bất Bại nghiến răng nói tiếp:

– Ngươi không sợ bản tọa sau khi trị lành nội thương, này sau trở về lấy cái mạng cho của ngươi sao?

Tống Thanh Thư cười lắc đầu:

– Đông Phương cô nương đã bị Tiên Thiên kiếm khí của Phong Thanh Dương gây nên thương tích, trong vòng ba năm, cũng chưa chắc gì khôi phục lại được nguyên khí, trong vòng ba năm này, tại hạ đương nhiên là không sợ. Quá ba năm sau, taị hạ tin tưởng võ công của mình lúc đó cũng không kém gì Đông Phương cô nương, cho nên đương nhiên là tại hạ lại càng không cần phải sợ.

Đông Phương Bất Bại cười nhạo nói:

– Ngươi nghĩ quá đơn giản, cảnh giới càng cao, thêm được nửa bước cũng đều rất khó khăn… Ba năm sau, mơ tưởng có thể đạt đến cảnh giới của bản tọa, quả thực là vọng tưởng.

– Nếu chút lòng tin này cũng đều không có, như thế thì làm sao tại hạ lại có lòng tin Đông Phương cô nương là nam nhân lại là hóa thành nữ nhân đây.

Tống Thanh Thư nhún nhún vai.

– Hay… nói rất hay…

Đông Phương Bất Bại tức giận cả người run lên.

– Nếu thế thì tạm biệt ba năm sau gặp lại…

Nói xong Đông Phương Bất Bại liền xoay người rời đi.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Phân loại Chưa phân loại, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 22-06-2024 00:33:14
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Móc lồn chị gái (Update phần 57)
Dì tôi (Update phần 18)
Ba năm tình cũ (Update phần 12) - Nhà quê
Viên thuốc kích dục (Update phần 18)