Thời học sinh oanh liệt
Ngày hôm nay cũng đã tháng nghỉ hè cuối cùng, gần một tuần nữa tôi sẽ vào nam nhập học – mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó – từ của sổ nhìn ra bầu trời giờ này, vậy là sắp tạm biệt Hà Nội ta vào nam, sẽ nhớ nơi này lắm đây – và nhớ cả nó nữa…
– Cạch – là tiếng mở cửa…
Tôi không quay lại vì nghĩ đó là chị hai…
– Chị vân đó hả? Sao không gõ cửa? – Trả lời tôi là tiếng gió từ bên ngoài thổi vào làm hất tung chiếc rèm cửa… – Cạch! – Âm thanh thứ hai tôi nhận ra cánh cửa đã đóng lại…
Không kịp quay lại, tôi nhận ra điều không đúng vì người đang đi vào không phải là chị mình – tôi rùng mình khi phát giác ra có hai cách tay trắng hồng đang luồn qua khủy tay tôi từ phía sau mình, hai bàn tay đó ôm lấy tôi thật chặt, tôi nhận ra em, hơi thở của con bé thật nồng nàn, em tựa cằm vào vai tôi rồi cắn nhẹ…
– Em xin lỗi!
Tôi trầm ngâm bất lực cho việc tiếp lời con bé.
– Em hiểu cho anh, em sẽ không yêu anh nữa, em sẽ cố gắng làm được điều đó nhưng… anh giúp em một chuyện anh nhé?
Tôi thở nhẹ, lắng nghe nhịp thở bé nhỏ của em đang phả nhẹ vào tai mình.
– Em nói đi!
Tiếng sụt sịt của nó lại càng làm cho tôi thêm chạnh lòng, tim tôi mỗi lúc quặn thắt sau mỗi cái siết chặt của em…
– Chúng mình… chúng mình kết hôn đi anh?
Tôi giật mình vì lời em vừa thốt ra, tính quay lại nhìn khuôn mặt em thì bị con bé ôm chặt hơn, nó lắc đầu dụi nhẹ sau lưng tôi…
– Em chưa nói hết mà, 3 ngày thôi anh! 3 ngày! Em muốn chúng mình thật sự là một đôi anh nhé, anh làm điều đó cho em được không… – Tim tôi đập như muốn loạn nhịp cả lên… – Anh không hiểu? – Anh chưa nói yêu em bao giờ hết, coi như em xin anh đó, ba ngày thôi, rồi sau đó em sẽ quên anh, em hứa đó!
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh né tránh những vòng xoáy yêu thương đầy ma mị…
– Ba ngày? – Ừ! – Vậy trong ba ngày đó, anh phải làm gì? – Chúng mình hẹn hò, rồi… anh ngốc lắm, anh tự nghĩ đi…
Nó bỏ lửng câu cuối, ngay sau đó, cái vòng tay đang siết chặt kia tự dưng buông lơi, con bé không để tôi nói gì nữa, nó bỏ ra khỏi phòng rồi nói một câu trước khi đi…
– Chúng mình bắt đầu từ ngày mai nhé anh…
Bỏ lại tôi giờ này đang phải đứng chôn chân vì đầu óc mình vẫn còn mông lùng chẳng hiểu gì sất, 3 ngày sao? – Tối đó tôi nằm với những suy nghĩ, ngày mai sao? Vậy là ngày mai tôi sẽ tới đón con bé đi chơi sao? Trời ơi! Kết hôn! Tôi và em vẫn còn quá trẻ để kết hôn mặc dù tôi vẫn biết là tất cả chỉ vẻn vẹn trong ba ngày rồi thôi…
Ngày thứ nhất…
Sáng hôm đó, tôi tỉnh dậy vào thẳng nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi mặc vội đồ sau đó dắt xe đến nhà em – câu đầu tiên mà em nói với tôi trang ngày đầu tiên…
– Mình đi ăn sáng nhé anh yêu!
Không đợi tôi đáp, nó vội nhảy lên xe rồi ôm lấy tôi, hơi hồi hộp, có lẽ là tôi chưa quen với cảm giác này – nhìn thấy vẻ tự nhiên và yêu kiều của em, nhỏ mặc váy hồng ôm lấy tôi, cảm giác đã mất từ lâu, cái cảm giác mà hai chất hóa học trong cơ thể con người bắt đầu hoạt động vào đúng thời điểm thích hợp “yêu thương và nhung nhớ” – thấy em như thế tôi cũng cười mà nắm lấy tay nó.
Ngày của đầu tiên là hẹn hò, tôi chở em đi hết nơi này đến nơi khác, ăn phở bò tái, đi chơi đủ thứ nơi, người bên ngoài nhìn vào hẳn họ cũng lầm tưởng hai chúng tôi đang rất hạnh phúc.
Ban ngày là đi chơi phố, buổi tối là đi xem phim – mất gần nửa tiếng để xếp hàng mua vé, tôi vừa nhìn vào hàng chờ rồi lại nhìn sang em thấy nó cứ ngó nghiêng, được một lúc con bé kéo áo tôi.
– Hả? Gì vậy? – Nó thì thầm bé xíu… – Nói to lên, anh chẳng nghe thấy gì hết… – Em… muốn nắm tay…
Tôi tròn mắt, đúng thôi! Có lẽ là tôi chưa hẹn hò và rủ ai đó đi chơi bao giờ nên chưa quen, “ừ thì nắm tay” – tôi vừa đan tay vào tay em thì con bé lại níu áo tôi…
– Gì nữa? – Em muốn ăn bỏng ngô, uống coca… – Ừ! Để lát mua…
Rồi sau đó chúng tôi vào rạp, một bộ phim hành động, nhưng chỉ xem được gần một nửa thì tôi lại nhận ra cái níu áo quen thuộc, giọng em cứ thủ thỉ bé xíu…
– Nói lớn lên, ồn quá anh không nghe thấy em nói gì hết… – Không xem phim nữa. – Hở… sao bảo… mà giờ…[tôi đần mặt ra mà thắc mắc] – Lúc đó khác giờ khác mà… – Ờ thì không xem phim nữa…
Tôi miễn cưỡng dắt con bé ra khỏi rạp…
– Giờ đi đâu nữa hả em…
Đi chơi cả ngày, tôi phát hiện thấy con bé như thừ người ra vẻ mệt mỏi…
– Giờ về nhé? – Không? Đi ăn kem đi anh… – Ừ thì ăn kem!
Vậy đó, ngày đầu tiên kết thúc như vậy đó, tôi đưa nó về nhà trước sự ngạc nhiên của bác nam…
Trước ngày thứ hai – cầu hôn – cuộc tình này nhanh thật, mới ngày hôm qua chúng tôi chỉ mới hẹn hò, nói đủ thứ trên trời và dưới đất, ấy vậy mà ngày mai tôi sẽ cầu hôn em sao? Tối đó tôi không về nhà chị hẳn mà đến cửa hàng nữ trang, nhìn đi nhìn lại, tôi chẳng biết chọn gì hết – cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại tôi chọn đại một chiếc nhẫn tính tiền rồi về – tối đó tôi vừa đặt lưng xuống giường là đã có tin nhắn của con bé ” anh đã về chưa? ” ” Anh đang làm gì đó ” – cả hàng tá tin nhắn cứ thi nhau gửi rồi lại nhận luân hồi, cái điện thoại hoạt động dường như hết công xuất, hết pin tôi lại phải vừa cắm sạc vừa nhắn, tiếng nút cứ kêu lên tách tách trong bóng tối yên tĩnh, lúc cười vì em lúc lại thiểu năng vì không thể hiểu em đang nhắn gì nữa – thua cả teen code, chỉ mãi cho đến khi tôi nhận ra tin nhắn lỗi – chà! Hết cả tiền nhắn tin, tôi lại phải lật đật thay áo mà chạy thật nhanh ra ngoài mua thẻ dt, 12h đêm, trời ơi! Không thể tin là tôi phải chạy gần cả cây số với cái quần đùi áo thun đi dép lào ngoài đường vắng hoe chỉ vì mua một cái thẻ cốt để không muốn con nhỏ phải chờ đợi lâu – tối đó phải đến tận 3h sáng thì tôi mới chợp mắt, – sáng mai thôi, mình sẽ cầu hôn…
Ngày thứ hai theo yêu cầu.
Có lẽ là ngày hôm đó thật là xui xẻo, trời mưa to và thật to từ 7h sáng, tôi cũng đã chuẩn bị hết, túi quần có thứ dày cộm hình lập phương – ngẩng mặt lên nhìn trời mà ngán ngẩm, chần trừ một hồi tôi mới dắt xe ra khỏi nhà mặc áo mưa đến nhà con bé, thôi thì đã làm thì làm cho trót, không thể để nó đợi tôi được.
Mặc áo mưa nhưng đầu tôi ướt mềm, cơn mưa hè dữ dội như xối xả sau những ngày nắng chói cháy lửa, đến nhà em thì tay tôi cũng đã trắng bạch ra vì mưa – vội cởi chiếc áo mưa vuốt lại tóc, tính xuống xe vào nhà em thì nhận ra con bé đang ngồi trước cửa gục mặt xuống đầu gối mà khóc, tự dưng nhìn thấy mà thương gì đâu, tôi lặng lẽ tiến sát rồi ngồi cạnh nó – tiếng khóc của thút thít của em lẫn trong tiếng mưa, tôi trầm ngâm đặt tay lên vai em khẽ nói…
– Em ngồi ở đây lâu chưa?
Tôi dán mắt vào con người đó đang dần ngẩng mặt lên nhìn sang tôi…
– Anh! – Nó choàng lấy cổ tôi giống y như hồi bác nam phải nhập viện vậy… – Ừ! Anh đây – tôi cũng theo vòng tay đó mà ôm lấy trọn con người mảnh mai kia… – Huhuhuhuh… – Sao lại khóc? – Có gì mà phải khóc chứ? – Hức… em tưởng anh sẽ không đến…
Tôi cười rồi lại ôm lấy nó chặt hơn một chút…
– Sao anh lại không đến chứ? – Nhớ em muốn chết…
Nếu hôm nay trời không cho chúng tôi ra ngoài thì đi chơi trong nhà vậy – cái phòng trọ cũ của tôi giờ này vẫn chưa có ai thuê cả – dàn hoa lan cây cảnh mà tôi trồng ở đó giờ vẫn tươi tốt, tôi nhìn chúng rồi lại nhìn sang em. – Chắc chắn là con bé đã chăm sóc chúng thay cho tôi, – nhỏ mở cửa rồi hai đứa lại ngồi trước phòng ngắm mưa, – hai đứa ngồi thẫn thờ hôm qua nói nhiều bao nhiêu thì bữa nay chẳng ai nói được câu nào. Vài phút sau tôi lên tiếng…
– Ướt hết rồi này! Vào trong thôi…
Tôi vừa nói rồi lau những hạt mưa đang dính bết lên khuôn mặt kiều diễm của em – tôi chợt lúng túng khi phát hiện ra em đang nhìn tôi chằm chằm mà chẳng nói chữ nào lại càng tôi thêm rối – sau đó…
– À ừ! Anh sợ em bị cảm…
Chợt khuôn mặt con bé ửng đỏ, nó cắn môi khẽ mấp máy những lời bé xíu gì đó – ngày đó tôi không biết và cũng không nhận ra, con gái vào trường hợp đó là người ta đang ngượng ngùng, họ đang bối rối, có lẽ sau này nếu còn sống thì tôi cũng sẽ phải làm nguyên cả một quyển sổ tay về thái độ của phái nữ quá. – Và nếu tiện hơn tôi sẽ truyền lại cho một người bạn tri kỷ nào đó…
– Em sao vậy? Em cảm hả? Sao mặt ửng đỏ rồi này…
Tôi tính đặt tay lên trán em thì con bé quay ngoắt đi chỗ khác giận hờn…
– Người ta có cảm đâu mà! – Ừ – vậy thì tốt…
Tôi không phải là mẫu người lãng mạn, – đáng lẽ không phải là lúc này, không phải là nơi này, chẳng lẽ lại cầu hôn ở cái căn phòng mà tôi từng gây ra tội lỗi sao?
Gần 10h sáng, bác nam đi đâu thì tôi cũng không dám hỏi – bỏ xuống nhà dưới hai đứa cứ đi luẩn quẩn qua lại, – nó thì làm cơm ở sau bếp, tôi thì ngồi thừ ngoài phòng khách, vẻ mặt của cả hai đứa nào cũng không một chút tự nhiên, đúng rồi! Là chuyện hệ trọng của cả đời người thì làm sao có thể hấp tấp được. – Tình thế cấp bách tôi không nghĩ là ngày hôm nay trời lại mưa lớn như vậy, tôi lại lo hơn nếu bác nam về vào giờ này, tôi cũng nản khi phải gặp bác giờ này, vậy nên trong giây phút đó tôi quyết định – lấy hết dũng cảm tôi mạnh dạn bước vào bếp…
– HỒNG! – Nó quay lại nhìn thấy tôi đang tiến gần…
Tôi tắt bếp, tôi khom người một chút tìm kiếm cánh tay của em, tay còn lại tôi lấy chiếc nhẫn đang ngủ yên trong túi quần – nhìn lấy chiếc nhẫn rồi tôi nhìn em…
– Em… lấy anh chứ?
Đúng là không hợp thời nhưng tôi cũng hết cách rồi, trời cứ mưa như thế này thì đến tối chắc cũng không tạnh đâu…
– Hở…
Khoảnh khắc đó – Tay em run khẽ trên những ngón tay tôi, – có vẻ nó cũng không ngờ là tôi lại vội vàng đến như thế – em run mà tôi cũng run, một cảm giác mới mà từ trước đến giờ tôi mới cảm nhận được, vừa lo lắng và hưng phấn – nhưng có vẻ là nỗi lo là nhiều, nó mang theo nỗi thấp thỏm khó chịu rồi hòa tan vào từng mạch máu khiến đầu tôi nóng bừng cả lên – đầu óc tôi choáng váng như người say vậy – bên ngoài là tiếng mưa rơi, tí tách tí tách giống như một bản tình ca bất tận, tôi cảm thấy cả hai như đã hiểu được ý của nhau – ký ức ngày đó giờ chẳng còn lại gì, vỡ tan như mảnh thủy tinh, tôi như chết lặng hẳn đi, muốn nói câu “anh yêu em sao khó quá” – tất cả chỉ là giả hết, nhưng ngày đó anh nói yêu em là thật lòng đó em hiểu không – hẳn là tình yêu của em dành cho anh lớn hơn vì như thế em mới đủ vị tha mà không hờ hững ruồng bỏ anh.
Quay trở lại với thực tại, em dường như đã khóc rất nhiều, tôi lại đau nhói khi nhìn thấy đôi mắt đẹp đó lại khẽ rưng rưng chỉ chờ trực trào lệ…
– Ừ! Anh chưa cầu hôn, à không! Em là người là đầu tiên anh làm chuyện này đó, anh xin lỗi vì không thể làm sao cho mọi chuyện thêm đẹp và màu hồng như trong phim được hồng à. Anh xin lỗi…
Nước mắt em rơi nhiều trên bàn tay tôi, là xúc động quá đi chăng – không phải suy nghĩ tôi mạnh bạo lấy chiếc nhẫn đeo vào cho người chủ của nó – chợt giọng em gắt lên với tôi theo nước mắt…
– Ngốc! – Hả…[tôi dừng mạch cảm xúc] – Anh đeo nhầm ngón tay rồi đồ ngốc…
Em khẽ cười chỉ lại cho tôi cái ngón mà người chồng sau này phải đeo cho cô dâu, ngón tay mà sau này khi mở lại từ điển vạn năng tôi mới biết được đó là ngón vô danh, ngón đeo nhẫn – nước mắt em vẫn cứ rơi hoài giống như cơn mưa rào của buổi chiều oi bức – hai chúng tôi như tan vào nhau – câu nói “em đồng ý” của nàng khiến tôi của quá khứ như muốn vỡ òa trong niềm vui sướng bất tận. – Em nắm tay anh thật chặt, không còn e thẹn như ngày xưa bởi hôm nay em biết, em là vợ của anh…
– Xong rồi đó, tháo ra trả lại cho anh! [Tôi Bông đùa một câu rõ dại] – Hả? Sao lại trả? [Nàng thắc mắc] – Ừ trả lại cho anh chứ, không ngày mai lấy gì anh đeo cho em?
Nói tới đây thì nàng phì cười, khuôn mặt kiều diễm ấy rạng rỡ hẳn lên…
– Kệ anh! Em không quan tâm…
Tôi chưa kịp nói thêm câu nào thì hồng đã buông tay tôi, nó đi lại phía sau lưng tôi rồi đẩy tôi ra ngoài phòng khách, giọng em như vội vàng…
– Anh đi về đi, nhanh lên! – Hở! Còn sớm mà… – Không, anh phải về để chuẩn bị cho ngày mai… – Ngày mai?
Tôi gãi đầu ngu ngơ nhận ra ba ngày thì ngày mai là ngày quan trọng nhất, – tôi về, tôi lại ngồi thừ ra ghế nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đang nằm bất động trên bàn – ngay mai nữa thôi, ngày mai là hết rồi sao? – Tôi gật gù vì ý tưởng ba ngày của em thật buồn cười và đau xót, tại sao cứ phải nhất thiết như vậy chứ hả em?
10h tối, tôi nhận được tin nhắn của em, nàng nói rằng ngày mai tôi không cần phải đến đón em, mà muốn tôi đến nhà thờ mà em đã nói thông tin…
– Anh có theo đạo đâu! Vậy cũng không sao hả em?
Nàng không trả lời câu hỏi đó của tôi mà nói thêm…
– Anh nhớ đến sớm đó biết không.
Thật lạ! Ngày mai tôi sẽ lấy vợ sao? – Hahaha! Đôi khi tôi cứ nghĩ cái cảnh ngày mai hai đứa là vợ chồng nó chẳng khác gì cái khung cảnh mà ngày xưa những đứa con nít vẫn hay chơi với nhau, giả làm chồng giả làm vợ, nấu cơm bằng đất, nấu canh bằng cỏ xanh, xưng hô với nhau chồng chồng vợ vợ, tất cả chỉ là giả hết, chúng tôi là những đứa con nít sống lâu năm, ổn thôi! Trò chơi nào rồi cũng kết thúc, đứa con nít đó sẽ khóc bù lu bù loa chỉ vì trò chơi kết thúc, nó phải trở về với thực tại, sống tiếp diễn với những ngày tháng trẻ thơ – ngày mai!
Sáng hôm đó, tôi bận áo sơ mi, vì tôi cũng chẳng có thời gian mà đặt áo vest, tôi kể hết mọi chuyện cho chị vân biết về hai ngày qua, – chị không nói gì mà chỉ nghẹn ngào ôm lấy tôi.
Hôm nay trời trong xanh, hôm qua hẳn là trời cũng đã vắt sạch hạt mưa cuối cùng – tôi nhìn mình trong gương hồi tưởng lại câu nói mà mẹ nói với tôi trước khi lâm trung, bà ấy cũng muốn nhìn thấy con dâu tương lai của mình, chỉ tiếc là cũng không kịp nữa rồi, – có những khi tôi còn nằm mơ nhìn thấy bà hiện về thăm tôi và… và cả con tre nữa, nó đến cạnh tôi vẫn mang dáng vẻ của đứa con nít đáng yêu – họ nhìn tôi không nói gì hết, hoặc cũng có thể là sau khi tỉnh dậy tôi không thể nhớ được lời thoại của hai người ấy – ánh sáng vụt tắt, họ biến mất tôi lại trở về với thực tế.
Tôi vội vàng bước vào trong cái mà người ta vẫn thấy trong phim mỹ, hai con người đứng đối diện nhau chờ người mục sư đọc kinh thánh – nhưng ở đây thì lại khác, cô gái kia hẳn là bạn rất thân với em, cô ấy hẳn là một sơ, hay gì gì đó mà tôi không biết, mọi thứ như đã sắp đặt từ trước – tôi bước vào đứng bên cô gái đó, người đó nhìn tôi với nét mặt khó hiểu – hẳn là chị ta ghét tôi lắm…
Khoảnh khắc đó, khi tôi nhìn về phía cánh cửa, có một cô gái trong một bộ váy trắng tinh khôi, và đó cũng không phải là váy cưới, nhưng bao nhiêu đó là đủ rồi, em chưa bao giờ đẹp hơn thế, – khuôn mặt thanh tú được make up nhẹ, đi sau em là thêm một cô gái khác.
Tôi không thể tả một cách tỉ mỉ được, chỉ biết em, chỉ biết em đang đứng đối diện với tôi giờ này, không nhạc, người đến dự là chị hai tôi và những người bạn của em…
“Chúng ta đang đứng trước mặt người… xin người chúc phúc cho cặp đôi này”
Và cuối cùng là phân đoạn trao nhẫn – tôi biết mọi thứ rồi cũng sẽ dập tắt, nhưng không hiểu tại sao vẫn muốn đắm chìm trong cơn mộng mị này, cảm giác như lời thề này đã có một vị thánh nào đó ghé thăm và nghe thấy – cả hai vẫn chỉ là trẻ con thôi mà – tai tôi chẳng thể nghe thấy gì nữa, nó cứ ong ong như có ruồi bay quanh vậy – cảm nhận sắp phải xa nó, xa con bé suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo theo tôi vì muốn chọc phá, lẽo đẽo theo tôi, bên cạnh tôi vì nó đã biết yêu thương, cữ mỗi lần nghĩ đến là tim tôi lại không khỏi đau đớn – nó sẽ vẫn phải tiếp tục sống với những ngày mà không có tôi, tin một điều rằng hẳn là vết thương này sẽ không bao giờ lành lặn trong trái tim nó…
Trở về với thực tại, khi tôi nhận ra, ngón tay vô danh của em, tôi vẫn chưa đeo chiếc nhẫn đó vào tay em, người bạn của em nhìn tôi tròn mắt ngạc nhiên, – thì cô gái đối diện tôi lúc này cũng đã lên tiếng giọng lại bắt đầu xúc động xao xuyến, môi em như có ai kéo xệch đi vì sắp khóc.
– Tại sao hở anh? – Tại sao anh không đeo nhẫn cho em? Hay là… anh không thích em?
Tôi giật mình đeo vội chiếc nhẫn vào tay nó…
– Không có? Anh thích em lắm, anh vẫn luôn thích em mà…
Tôi hấp tấp nhìn chiếc nhẫn giờ này cũng đã nằm gọn trên ngón tay của em, con bé ngốc ấy nắm chặt bàn tay của mình lại như sợ chiếc nhẫn sẽ tuột rớt ra ngoài…
– Anh biết gì không? – Hả… – Em hạnh phúc lắm đó hì…
Mắt em lại đỏ hoe, giọng của người bạn của em…
– Bây giờ thì con có thể hôn cô dâu.
“Hứa với em anh phải sống nhé! Nếu anh còn yêu em thì khi nào anh về nhớ trở lại bên em nhé, nơi này vẫn có em chờ anh về đó”
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: https://truyensexngan.net
Nói dối du học giờ hóa ra là thật, cũng may nhờ có họ hàng ở đó bảo lãnh và tốt bụng, kiều bào ở canada cũng nhiều thật, họ động viên những người việt lần đầu tiên xa nhà, sống ở đây yên tĩnh không ồn ào và đông đúc như ở Sài Gòn, cả con người ở đây cũng tốt bụng và quá đỗi thân thiện – 2 năm trôi qua trong nháy mắt, tôi vừa học tập và đi làm thêm, mức sống ở đây thật cao, từ việc tôi phải chật vật học hai loại ngôn ngữ là tiếng anh và tiếng pháp vì đây là ngôn ngữ chính của đất nước lớn nhưng ít dân này – tôi đã có rất nhiều người bạn mới, người nhật có, hàn có, thậm chí tôi còn có một anh sinh viên khóa cuối đến từ nam phi, họ cũng là sinh viên như tôi, đi làm trang trải cuộc sống hàng ngày, ngày nào cũng thế! Tôi gặp họ còn nhiều hơn cả người thân mình, trao đổi và học tập, hiểu biết văn hóa nước bạn, và hơn nữa chính là tập tiếp xúc với người ngoài giúp tôi thôi khỏi buồn tủi nỗi nhớ nhà. Hai năm rồi, hai năm biệt tăm mất xác khỏi mảnh đất chữ S đó, tôi đã bỏ lại tất cả, không mang theo bất cứ thứ gì hết, chỉ có hình ảnh về em là tôi không thể quên, có khi nào giờ này con bé cũng đã có… thôi bỏ đi… năm nay tôi đã 24 tuổi, nếu đem đi so sánh với một người dân bản địa thì tôi chỉ nhỏ bằng một học sinh lớp 11, đúng là nước ngoài mà, bọn trẻ ở đây ăn uống đủ chất bảo sao không to xác. Bác nói tôi dại vì bỏ phí hai năm ở Sài Gòn rồi mới nghĩ kỹ sang đây, ừ thì dại thật, đã trễ cả tuổi nay còn để người khác đi trước mình, thiệt thòi đủ chuyện, thôi thì cứ để bác giáo huấn, nhưng thú thật là hai năm ở cái đất đó, mình sống đâu có vô nghĩa chứ, hai năm của quá khứ đó tôi như hồi sinh thành con người mới, mà thôi! Tất cả tôi cũng đã chuẩn bị hết, hộ chiếu, quần áo, vân vân và vân vân… coi như đủ hết rồi, lên kế hoạch từ nửa tháng trước, vậy là tôi lại sắp trở về, vui quá, cả đêm qua tôi cứ háo hức, trái tim đập binh binh như một bản nhạc, cười một mình, cảm xúc cứ lâng lâng khó tả, tôi không thể nào thôi nghĩ đến cái khoảnh khắc được trở về, vậy là phải tạm xa bầu trời đêm nay vài tháng, chỉ khi giấc ngủ kéo tôi vào chiêm bao thì khi đó tôi mới có thể thôi suy nghĩ, – Việt Nam, I am coming. Nhớ quá thôi…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: https://truyensexngan.net
20 tuổi, ngày mai sẽ là ngày buổi học đầu tiên. Nắng hôm nay có vẻ gắt, nhưng tôi vẫn thích khí hậu trong nam hơn, hiện giờ tôi đang đứng ở sân bay tân sơn nhất. Hôm nay có vẻ đông, có lẽ thế vì tôi cũng không đi máy bay nhiều – điều tôi nghĩ đầu tiên là mình sẽ ở đâu, có vẻ khó, lên nhập học muộn thì hẳn giờ những căn phòng trọ gần trường giờ này cũng đã kín mít, thôi thì đến đó rồi tính…
Vừa mới được truyền máu, đúng như người vẫn nói, bệnh càng nặng thì lại càng tiêu tốn chi phí, trước khi từ chị hai, tôi phải ráng giữ cho khuôn mặt mình thật tươi tỉnh để chị không phải xúc động thêm giây phút nào nữa…
– Rầm – một vụ va chạm…
Mải nghĩ mà tôi quên không chịu nhìn đường để rồi va chạm vào một cô gái – hai người đi khá nhanh, kết quả cô gái bị ngã ra nền…
– Xin lỗi – xin lỗi.
Cả hai ngẩn người ra nhìn nhau bởi không ai biết lỗi là do ai, tin rằng là người con gái kia cũng đang nghĩ linh tinh mà không để ý mà tránh tôi. – Tôi vội vàng đỡ những va li hành lý của cô gái đó ổn định lại một chỗ rồi tiếp tục xin lỗi lần hai…
– Chị có sao không?
Người con gái đó vén lại mái tóc rồi nở một Nụ cười thân thiện, cô ấy xua tay rồi nói.
– Ờ tôi không sao, xin lỗi anh, tôi sơ ý quá! – Cô ấy nói rồi chỉnh sửa lại quần áo của mình.
Hẳn là một việt kiều, và cũng có thể là cô ta đang đi du lịch, nhưng tôi vẫn thiên về việt kiều thì hơn, giọng của cô gái đó vẻ như nơ nớ, phát âm tiếng mẹ đẻ không mấy là chuẩn – người con gái mặc áo thun, quần jean, đi đôi giày thương hiệu gì gì đó mà tôi không nhớ rõ, nói chung là giản dị, không mấy hoa mỹ và điệu đà lòe loẹt son phấn, một nét đẹp giản đơn, hẳn là cô gái này cũng đã qua cái tuổi trẻ yêu đương nhăng nhít, nửa ngoại nửa việt, – biết nói gì đây? Cô ta hẳn trạc tuổi tôi hoặc cũng có thể là hơn, chị ta cười, để lộ hàm răng nhỏ nhưng hạt bắp, đôi mắt nâu long lanh, khóe mắt là một nốt ruồi nhỏ. Một khuôn mặt xinh đẹp có chút gì đó kiêu kỳ. – Mất hơn 2 giây, hình như là mình gặp cô ta ở đâu rồi thì phải.
– Nè! Làm gì mà nhìn tôi sững vậy? – Ơ! – Bộ tôi giống người quen của anh lắm hả?
Tôi cù lần cười chữa thẹn gãi đầu…
– À đâu có! – Mà chị…
Tính hỏi câu gì mà tôi phát ngượng khi cô gái đó bất chợt nhìn tôi chằm chằm, một Nụ cười mỉm.
– Mà làm sao… – có phải anh thấy tôi nói tiếng việt không chuẩn có đúng không hì? – À ừ… hơi hơi… – Uhm… tính ra tôi đã không ở Việt Nam cũng gần 20 cái xuân rồi, anh nghi là đúng đó. – Vậy chị… – Hiện tôi ở nhật bản, có phải anh muốn hỏi câu đó đúng không? – Hì tôi về đây vì tôi có một đứa em gái, nó mới về Việt Nam nhập học, à không, nó cũng sắp về đây rồi đó.
Cách xử lý của cô gái này thật sự rất tinh ý, cô ta biết vẽ ra chuyện để cho người đối thoại không phải đi vào ngõ cụt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 21-07-2024 08:14:19 |