Thời học sinh oanh liệt
Chị vân ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi bế nhỏ hồng trước mắt chị, đôi mắt chị tràn đầy câu hỏi, tôi hiểu được điều đó…
– Chuyện có gì ngày mai em giải thích được không chị, muộn lắm rồi chị ạ, chị cho bé hồng ngủ tạm ở đây nhé! – Ừ! Em đưa con bé vào trong đi, có gì mai chị đưa nó về trường… – Phiền chị quá… – Mày lại còn khách sáo? – Ừ! Cảm ơn chị, em về nhé…
Một đêm mệt mỏi, tôi về phòng không kịp thay đồ rồi ngủ gục xuống giường, oải quá!
Tôi không hiểu là sau hôm đó nhỏ hồng nghĩ gì, mỗi người theo đuổi một luồng suy nghĩ riêng, tôi nhận ra một điều rằng, vào một chiều đẹp trời khi mệt mỏi trở về, bước tới hành lang nhìn thấy con bé ấy đang chăm sóc cho những chậu hoa lan của tôi, nó ngồi đó thơ thẩn rồi suy tư cho đến khi nhìn thấy tôi.
– Em về nữa hả? Bác nam có biết không đó? – Ghét! Anh hết câu để hỏi rồi hả?
Tôi lại đùa…
– Có tính trốn tiết bỏ về đây không đó? – Anh chọc em hoài!
Nó nổi giận…
Nhìn thấy vẻ xụ xị của nó làm tôi bật cười, tôi lại nhận ra một chuyện nữa, có lẽ là hơi muộn đấy. Con trai nặng tình hơn con gái, yêu mà không dám nói, còn con gái sao? Ông trời ban cho họ bản tính là yếu đuối sinh ra là để yêu thương, nhưng họ mạnh bạo hơn con trai ở một khía cạnh khác, họ dám công khai thổ lộ tình cảm với người họ thích, còn tôi sao? Nếu xét về một bộ phim Hàn Quốc sướt mướt mà người ta thích coi, bối cảnh thường là một con phố đông người, người ta sẽ không cần ai lay động mà thốt lên với người ấy rằng “anh yêu em”, nhưng còn tôi thì dù có dồn ép tôi vào góc đường cùng thì đừng mơ tôi nói ra câu đó. Khổ tâm ở chỗ đó!
– Ừ về rồi khi nào lại đi. – Ngày mốt em đi…
Nhỏ vừa nói vừa sửa soạn lại phòng cho tôi…
– Lát anh xuống ăn cơm đó nghe chưa đồ đáng ghét! – Nấu cơm dở là anh không ăn đâu đấy nghe chưa… – Anh dám [nhỏ quát lên] – Sao anh lại không dám hả? [Tôi hùa theo]
Em thật lạ! Anh nằm viện cũng ngồi cạnh anh lo cho anh, mà không chờ cho đến khi anh tỉnh dậy, trốn tránh anh làm gì? – Hôm nay cũng thế! Anh nằm viện, làm sao em biết được anh ở đó thế, ai nói cho em vậy? Em theo dõi anh à? Hơn một năm không gặp em vẫn không quên được anh à? – Hôm nay anh sắp đi mà chỉ chờ em có ở đó không, anh lên máy bay rồi! Rời xa mảnh đất hình chữ “S”, anh không biết khi nào sẽ trở về, nhưng anh mong em đừng chờ anh nữa! Quên anh đi…
Không biết là nhỏ nói dối hay thật, sau một tháng nhỏ mang hành lý về nhà, nhỏ nói trường tổ chức đi cắm trại, nó nói là phòng học cần sửa lại nên sẽ được nghỉ một tuần, bảng điểm khá cao nhỏ nói sau này sẽ ra trường thật sớm lấy nhiều học bổng, mơ mộng nói gì đó rằng tôi là người nó thích nhất.
– Con lớn rồi! Bố đừng ngày nào cũng nói con như thế, con có dại đến nỗi để người ta lừa như thế đâu chứ… – Bố sợ con bị người ta lừa thôi con à! – Khi nào con chững chạc được như thằng Dương thì bố mới yên tâm được. – Bố này! Tại bố nghĩ vậy thôi mà! Chứ lên đó học con biết hết rồi…
Vẫn là câu nói đó. Từ ngày mà nhỏ vào đại học, bác nam chỉ có mỗi cô con gái, ngày nào cũng lo lắng khuyên này dặn dò nhiều thứ, cũng phải thôi! Chỉ có một đứa con thì người ta chả thương.
– Sắp thi đại học rồi á! Anh thi tốt nha, em sẽ về thường xuyên thăm anh đó hì hì… – Em lo học hành trên đó cho ổn đi! Con bé này… – Chiều anh nhớ về kịp cơm tối nha.
Tôi gật đầu rồi bỏ ra ngoài sau bữa sáng mà nhỏ làm. – Lạ nhỉ? Đống thư mình để ở bàn giờ bay đi đâu hết rồi. Chậc! Nó có cánh à…
Phim người lớn! Tôi biết nó từ năm lớp 8, thấy con gái trần truồng làm điều đó với người đàn ông. Không phải là tôi tò mò mà là biết được ba chữ phim người lời từ những trò đùa của đám bạn, tôi biết và đã từng xem! Biết không chứ nhờ điều đó mà giờ thì tôi mới nhận ra con gái thật khác. Ngày đó thì tôi cũng không thèm đếm xỉa đến những bộ phim đó mặc dù có lần tôi cũng bị ám ảnh bởi những thước phim ấy, nói thật là con trai ở tuổi bây giờ cần hiểu biết nhiều hơn, tôi biết mình là ai, không được nghĩ bậy đó là điều tôi tự răn đe bản thân, ấy vậy mà hôm nay, tôi làm điều có lỗi với nó…
Bữa đó, tôi đi học, giải những bài hình không gian cho nhỏ mai trong giờ tin học, ngồi phòng máy tôi chăm chú nói và ghi chép cho nhỏ mai hiểu.
Hôm đó, phòng máy học sinh được phép ngồi chơi và cho phép lên mạng, giáo viên bỏ ra ngoài, một đứa bỏ lên bàn giáo viên, nó ngồi vào máy chủ và điều đó xảy ra…
Thật sự là điều đó quá bình thường đối với tôi, hẳn là các bạn cũng vậy, nhưng đối với con gái điển hình như nhỏ mai thì lại khác…
Mọi máy tính con lập tức ngay sau đó bị làm chủ và mất kiểm soát bởi máy chủ. Ngay sau đó những thước phim người lớn được mở ra ở toàn các máy, đám con gái thì la lên nhắm tịt mắt lại, duy chỉ có con trai thì tôi không cần kể thì các bạn cũng thừa biết.
– Đồ vô duyên! Tắt nhanh đi vũ! Không tôi nói thầy đó.
Đám con trai hùa theo mà cười trêu chọc mấy đứa con gái, đoạn phim biến mất trên máy tính con cũng đã hết, thằng vũ tắt máy rời bàn giáo viên bước xuống, tôi nghĩ là nó hẳn cũng đã để ý nhỏ mai từ lâu nên mới hành động ngay sau đó.
– Sao vậy mai? Khoái lắm chứ gì hahaha…
Nó cười nhìn nhỏ đê tiện…
– Điên hả?
Nhỏ mai đỏ mặt, rồi mấy thằng con trai bên hàng máy kia hùa theo…
– Ui nhỏ làm bộ đó mày ơi, thích lắm mà còn… – Im hết đi!
Thằng vũ lại gần tính ôm eo nhỏ thì bị tôi gạt ra, thấy vậy nó trừng mắt nhìn tôi như muốn đánh nhau…
– Mày có thích con mai đâu mà gạt tay tao ra làm gì? Thằng đàn bà – đừng nói với tao là mày cũng như đám con gái này nhé? – Im đi! Lần sau tao cấm mày mở những thước phim đó…
Tôi trừng mắt…
– Ôi lại còn nói thế nữa, thằng này nó nghĩ nó còn trinh đó bay hahaha…
Đám con trai hàng máy phía sau lại hùa theo.
– Tôi không nói gì.
Nó lại kích tướng…
– Mày hẳn là chơi con gái nhà lành nhiều lắm chứ gì, cái mặt mày tao biết thừa? Đừng tin nó mai ơi không sau này nó gạ tình rồi hối hận đó…
Nhỏ mai có lẽ vì do ban nãy nên cũng im lặng không nói gì hết, nhỏ bỏ ra ngoài…
– Nhìn tướng thì giống thư sinh nhưng chắc lại là lưu manh giả danh tri thức.
Tôi nghe như bị ai đó đánh mạnh vào tai, cảm thấy nộ khí xung thiên, cố gắng giữ lại bình tĩnh…
– Mày muốn gì?
Có lẽ là tôi đã gãi trúng chỗ ngứa của nó, cười đê tiện nó nói luôn…
– Tao thích mai lâu rồi, thấy nó cứ đi kè kè cạnh mày, nhường tao đi… – Nếu mày đủ bản lĩnh thì cứ tiến đến tao không cấm, nhưng tao cấm mày làm bậy… – Sao mà tao tán được khi thấy ở lớp nó cứ tò tò đi cạnh mày chứ… – Thế mày muốn thế nào?
Nó cười rồi ra ý nói tôi đi uống bia, nó ra yêu cầu, nếu đứa nào gục trước thì thằng thua sẽ làm theo ý của thằng chiến thắng, tôi biết nó muốn tôi làm gì nếu tôi thua…
Nhưng mày chọn nhầm đối thủ rồi ranh con, để xem trình của mày đến đâu.
Tối đó, tôi quên rằng mình phải về trước bữa cơm nhà, tôi và nó rủ ra quán nhậu, gọi hơn một thùng bia không gọi mồi, tôi và nói đứng đối diện nhau, xung quanh sẽ là đám bạn của nó hô hò cổ vũ…
Bia rượu chẳng bổ béo gì, nói thành tích uống bia ra cho người khác nghe cũng chẳng khác gì tự nói xấu mình, nhưng không sao, tôi cũng đang có hứng và cũng muốn dạy cho thằng này một bài học, mày sẽ nhục gấp trăm lần…
Lên bịa! Đầy đến nỗi bia tràn ra khỏi cốc, cả hai uống cạn…
Tôi nhìn nó thở nhẹ không nói gì, thằng vũ cười khinh khỉnh ra vẻ ta đây, ly thứ hai! Cả hai đối thủ vẫn khỏe tốt, ly thứ ba tôi cởi cúc áo và nối lỏng cúc quần cho bụng dễ thở.
Ly thứ 4, ly thứ 4, thứ 6… ly thứ 10, tôi bắt đầu hơi choáng nhưng vẫn ổn, sau khi uống cạn ly thứ 11 thì tôi phồng má nuốt ngụm bia cuối trên ly rồi lắc chiếc ly, âm thanh cốc cốc của đá lạnh va chạm vào ly làm cho nó vang lên vẻ như tôi đang trêu ngươi nó, thằng vũ lúc này khuôn mặt đỏ hển, hẳn là mặt tôi chắc cũng không kém, nó lảo đảo suýt ngã cũng may là có đứa bạn ở sau đỡ lại, cuộc so tài vẫn tiếp tục.
– Còn tiếp tục được không? Mày không phải đối thủ của tao đâu…
Tôi nói nửa lo nhưng đa phần là kích tướng, thấy thế nó hăng máu trở lại, lên bia lần tiếp theo…
– Tiếp thằng đàn bà! Cái thứ mày chắc cũng chẳng dám lột đồ con gái…
Nó chửi làm tôi càng nóng càng hăng…
Ừ! Gần hết một thùng, mắt rôi hoa hẳn lên, những con người ngay trước mắt mình giờ này cũng đã nhân đôi thành hai người, lảo đảo và tức bụng, những người lạ xung quanh giờ này cũng xen vào nhìn hai đứa tôi đang tự sát lẫn nhau…
Cho đến khi còn lon bia cuối cùng của két đầu, thì cũng là lúc cuộc đấu kết thúc, tay tôi tựa mạnh vào bàn để giữ lấy thăng bằng, uống cạn ly cuối vì nhận ra đối thủ của mình cũng khá đấy, thằng vũ loạng choạng uống được nửa ly rồi ngã lăn về phía sau, được đám bạn nó đỡ lại…
– Vũ… vũ… mày có sao không vậy?
Thằng đỡ nó hốt hoảng…
– Uống nữa! Uống nữa! Mai ơi anh yêu em!!! Hahahahha…
Tiếng thằng vũ kêu theo tiếng nấc, rồi nó ngủ luôn…
10 giờ tôi cứ đi được 4 phút là dừng xe ói mửa ra đầy đường, khổ sở móc họng cố ói ra được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ho sặc sụa vì mùi tanh của thứ mà mình đã nuốt vào từ ở còn quán nhậu, mệt thật! Tôi thà đánh nhau với từng thằng chúng nó còn hơn là như thế này…
10h hơn tôi về tới nhà, tránh né bác nam, tôi vội bước lên phòng, cố gắng lê lết chút sức lực cuối cùng. Và trong khi tôi mải kiếm chìa khóa thì nhận ra cửa phòng đã mở, có ai trong đó đang chờ…
– Pụp…
Đèn bật lên người mở không phải là tôi, nhỏ hồng!
– Em làm gì ở đây? Về đi chứ, để anh còn ngủ…
Nhỏ giận…
– Anh đi nhậu! Anh nói hôm nay về sớm mà? – Nhưng anh có chuyện gấp… – Gấp gì mà gấp, đi uống bia mà nói là chuyện quan trọng hả? – Kệ anh, ra ngoài nhanh.
Nhỏ không chịu nghe rồi đỡ lấy tôi rồi nói ra câu đó…
– Đàn bà quá!
Tôi nghe như muốn nổi điên thêm một lần nữa, ngoài mẹ tôi nói tôi yếu đuối ra thì không ai được phép nói tôi như thế, thằng vũ là kẻ phải bị trừng phạt…
– Em vừa nói gì hả? – Anh say rồi!
Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến lại có men trong người giờ này, những câu nói mất dạy từ hồi sáng bắt đầu bay lơ lửng trong tâm trí tôi, và nhỏ bỗng chốc trở lên xinh đẹp lạ thường, nó mải dìu tôi mà không nhận ra tôi đang ngắm từ kẽ hở của chiếc áo sơ mi cho đến chiếc váy ngắn dài ngang gối đó, người của nhỏ tỏa ra mùi hương của con gái hấp dẫn và thôi thúc vô cùng, da em trắng hồng, tay em mềm mại, môi em nhỏ xinh nồng nàn như trái chín, dục vọng đấy! Nó bắt đầu thôi thúc tất cả những gì đen tối trong tôi, đúng là bản năng đã đánh mất đi lý trí…
Mất tự chủ, tôi đứng thẳng rồi bất ngờ ôm lấy nhỏ làm nó bất ngờ.
– Anh Dương… anh định…
Nó không nói hết câu thì đã bị tôi hôn vào viền môi đỏ ấy. Nhỏ đẩy tôi ra nói như sắp mếu…
– Đừng ma anh… hức… anh say rồi đó…
Mùi hương của cơ thể em như cuốn chặt lấy tôi, mất tự chủ tôi bế con bé lên rồi đặt lên giường. Nhỏ khóc.
– Em xin anh huhuhuh!!! Anh đừng như thế mà…
Để ngăn không cho tiếng nấc đó chợt lớn hơn, tôi hôn lên môi nhỏ, nghe vị mặn của nước mắt nhỏ đang vương vấn trên môi tôi, người tôi nóng lên, đôi tay bắt đầu hư hỏng, tay tôi gỡ từng cúc áo của em cho đến khi chiếc cúc cuối cùng, tôi rời môi nhỏ, đôi mắt lòng sọc mất lý trí dơ bẩn nhìn xuống chiếc váy của em, hai tay em thật nhỏ bé che đi phần mà tôi đã cởi, “em tuyệt lắm” tôi thì thầm…
Em khóc nhiều quá! Tiếng nấc của em, nước mắt của em lăn dài trên má, đáng thương vô cùng. Bây giờ thì tôi cũng đê tiện chẳng khác gì thằng vũ đó.
Có lẽ là do nước mắt của em rơi quá nhiều, tôi chợt giật mình thoát ra khỏi cơn dục vọng đầy cám dỗ và ma mị.
– Hồng? [Tôi nói] – Huhuhuhuhu! Tôi ghét anh – tại sao anh có thể làm như thế với tôi hả?
Vội vàng tôi lấy chăn che cho em, hối hận và nguyền rủa bản thân vì điều mình vừa làm, ngàn vạn lần không dám nhìn em, mày đang làm cái gì thế này hả Dương?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 21-07-2024 08:14:19 |