Thời học sinh oanh liệt
Tua nhanh đến chiều. Ẩn dật một thời gian, tôi mới bắt đầu quay trở lại lớp judo…
Bước vào thì đã thấy con bé Hồng Nhi. Đúng là “xinh thì phải công nhận là xinh thật”, nhìn thấy tôi…
– Oa! Mấy ngày không gặp. Sao trông anh gầy thế hử? – Nhỏ đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn tôi… – Ngon nhể! Tới là có người hỏi thăm liền! – Thằng Vương bĩu môi bơm đểu… – Thì sao nào! Anh ghen à? – Nhỏ trừng mắt… – Nè! Sao bùn vậy chàng! Choi oi! Ai làm anh bùn thế? – Cô nàng dùng nữa ngôn từ tuổi teen ra mà trêu tôi… – Không sao! Tôi hơi mệt ấy mà! – Tôi đáp cho qua chuyện… – Mà khỏi bệnh chưa? – Quan tâm không đúng lúc… – Khỏi lâu rồi! Mà hâm hả, sao giờ mới hỏi thăm – nhỏ nguýt dài… – Ừ tôi… tôi – lại ấp úng… – Thôi… thôi… tôi hiểu, tôi hiểu hihihi – nhỏ cắt ngang… – Mà nè hì! – Nhỏ khoác tay tôi… – Sao thế! – Tôi hơi ngại vì giữa chốn đông người mà lại còn tình tứ thế này… – Hì tôi đang luyện thi đó, tôi sẽ vào đại học cho anh xem – nhỏ khoe… – Ờ! Ghê vậy cơ à! – Tôi khen như chê…
Buổi học hôm đó, là đánh đối kháng. Tôi lúc này bắt cặp với thằng Vương…
Mang cái tâm trạng thù lù buồn rười rượi vào khu vực thi đấu mà tôi vẫn chưa tỉnh táo…
– Bắt đầu! – Người trọng tài hô…
Vì không biết nay tôi không có tâm trạng đánh đấm kèm theo tôi cũng là một đối thủ đã từng đánh thắng nó nên… BỐP… – tôi chới với ăn một cước của nó vào người…
Thấy lạ nên thằng Vương chạy tới đỡ tôi dậy…
– Trời đất! Mày có sao không Thành…
Vất vả đứng dậy tôi đau đớn thở không ra hơi…
– Không… không sao hết… tao mất tập trung ấy mà “nói rồi tôi cũng bỏ về vị trí mà dưỡng thương” – Đứng đó tên kia! – Là tiếng con bé Nhi…
Nhỏ hùng hổ tiến tới gần tôi…
– Sao lúc nãy không đỡ? Anh bị sao thế! Sao lại không đỡ? – Sao không nói gì? Anh giỡn mặt với tôi hả? Tôi hỏi mà sao anh cứ làm thinh quay đi là thế nào? – Nhỏ vẫn bám theo tôi tới khi tìm được chỗ ngồi… – Xin lỗi… mà! – Tôi khổ sở đáp lại… – Chỉ biết nói thế thôi sao, cái đồ! – Nhỏ táng một cái rõ đau vào vai… – Ừ! Biết rồi khổ lắm nói mãi cơ. Thế tôi phải xin lỗi bao nhiêu lần nữa đây? – Tôi thấy hơi bực mình với nhỏ… – Đứng lại…
Vừa đau vừa mệt đâm ra tôi buồn không trả lời – thế là bỏ về dãy cuối ngồi, hai tay chống cằm nhìn những lượt thi đấu khác…
Đặt cái mông xuống thì con bé Nhi cũng ngồi cạnh rồi “nhỏ vẫn giận giữ chờ câu trả lời của tôi”
– Nay sao mà thảm vậy mày? Hên là nãy thằng Vương nó còn nhẹ tay đó! – Thành Toác bắt chuyện…
Tôi lặng thinh không nói gì cúi gằm xuống khẽ thở dài…
Chậc! Sắp về rồi là lòng mình cứ nôn nao thế này, nhưng biết làm sao đây, tuần sau mới kiểm tra. Về sớm thì coi như học kỳ này đi tong hết…
– Xích qua tao ngồi với Thành! – Là tiếng thằng D…
Giờ mới để ý sang nhỏ Nhi – con bé hừ một cái rồi làm mặt giận không thèm nhìn tôi…
– Chuyện gì nữa thế? Mày lại gây ra chuyện gì à? – Nó hỏi nhỏ tôi… – Ờ… làm gì có – tôi đáp… – Thế sao nay làm gì mất tập trung vậy… – Ờ thì… – tôi im lặng lên tiếng thay cho câu trả lời… – Lại là chuyện nhỏ Dương phải không? Chắc mày lại giận cá chém thớt chứ gì? – Quái! Sao nó đoán đúng vậy nè… – … – tôi khổ sở không đáp lại… – Thôi! Lát nói mày sau! Tới lượt tao vào sân rồi… – … trời ơi! Mình vừa gây ra chuyện gì thế này! – Lại thở dài…
Quay sang thì con bé Nhi đã bỏ đi khi nào rồi, chắc giận lắm…
Tưởng nhỏ hờn mình rồi, ai ngờ khi đến lượn nhỏ vào sân – thầy ơi! Em muốn đấu với bạn kia – nhỏ chỉ về phía tôi, nhưng lúc đó tôi lại không biết vì mặt đang cúi gằm xuống…
– Sao thế? Sao em lại không đấu với trung? – Thấy hỏi… – Ừm… đi mà thầy! – Nhỏ làm giọng năn nỉ. Hiz! Chắc ổng cũng cưng con bé lắm… – Ừ! Vậy để hỏi ý bạn đó xem sao? – Thầy đồng ý…
Một lúc sau thì có tiếng thằng Vương gọi…
– Dậy! Dậy! Mày ngủ rồi à thằng kia? – Ơ hở! Sao thế? – Tôi ngẩng mặt lên ngạc nhiên… – Hì hì hì! – Cả lớp nhìn tôi cười… – Cái thằng! Nãy giờ mày không nghe gì à? Thầy gọi mày vào sân kìa! – Nó liếc mắt ra hiệu cho tôi… – Ơ! Sao lại vào sân? Nãy tao đấu với mày rồi còn gì! – Tôi tròn mắt không hiểu… – Thì… con bé Nhi nhỏ muốn đấu với mày… thôi lằng nhằng vào nhanh đi! – Nó hối tôi… – Quác! Đấu với Nhi sao! Tao có nghe lầm không vậy? – Thôi! Mày vào đi giùm tao cái – nó kéo tôi dậy… – Nhớ nhẹ tay nhe mày! – Thằng Vương dặn dò… – Ờ! Biết rồi!
Tôi bước chậm chạp vào vòng thi đấu – nhìn cái dáng chậm chậm rùa bò như ông già của mình lúc này làm cho cả lớp cười “trừ nhỏ”…
Cúi đầu chào đối thủ xong, nhỏ mặt lạnh nhìn tôi, trông cứ như tôi là kẻ xấu vậy…
Quái! Trước giờ học võ, tôi chưa bao giờ giao đấu thử với con gái dù là ngoài đường hay ngay lúc này. Vì tôi sợ cứ ngại khi mạnh tay thì lỡ sẽ chạm vào chỗ ấy, điển hình như, má, mặt, hay “ngực”, toàn là chỗ nhạy cảm. Ơ thế vậy mình đánh kiểu gì chứ…
Suy nghĩ một hồi, rồi quyết định chỉ thủ vì cứ nghĩ đánh mệt rồi nhỏ cũng thôi…
Nhưng đó chỉ là cách nghĩ của tôi…
“BỐP… BỐP… BINH…”
Tôi liên tục nhận đòn từ Nhi…
– Trận đấu nay kéo dài quá! Sao anh ta toàn thủ không thế! Hay là sợ rồi! – Tiếng người xung quanh phê phán tôi… – Hừ! Cái đứa nào vừa phát ngôn bừa bãi thế không biết? Có biết là người ta đang nhường không hả? – Tôi thấy bực trong lòng…
Kéo dài dai dẳng mãi thế này ” phòng thủ cũng không xung sướng gì “, tôi đâm thấy nản, ai ngờ Nhi lại tiến bộ nhanh như thế! ” Hết cách rồi, tôi không nhường nữa mà sẽ kết thúc thật nhanh”
Hây! Tôi cố gắng áp sát “niêm thủ” tìm cách khóa tay Nhi lại rồi tới khi đó tính gì thì tính… một hồi sau cũng thành công vì nhỏ cũng không phải tay vừa…
– Hu ra thành công rồi! – Tôi hơi mừng trong đầu… – Nhưng mà ai lại ngờ… AAAAA… – nhỏ cắn vào tay tôi…
Mải lo cái tay đau mà…
“BINH…”
Nhỏ gạt chân làm tôi té xuống cái rầm… xong luôn! Thua thảm hại…
Cứ tưởng kết thúc rồi, nhưng giờ thì tôi mới biết mục đích nhỏ muốn đấu với tôi là gì…
– Tóm được rồi nhé! Anh chết với tôi… – ẶC… ẶC… AI… CỨU VỚI – nhỏ bóp cổ làm tôi thở không nổi… – Ặc… – Đáng đời! Cho ngươi chết! Đồ đáng ghét! – DỪNG LẠI NHI ƠI! KHÔNG NÓ CHẾT NGẠT MẤT! – Tiếng thằng Vương… – Thầy ơi lại giúp cậu ấy đi kìa! Bảo Nhi dừng tay lại…
Cả cái lớp giờ đã nhao nhao lên vì chuyện này…
Mãi một lúc sau thì mọi người mới gỡ được tay Nhi ra khỏi cổ tôi…
– Bình tĩnh Nhi ơi! Sao lại đánh người ta vậy?
Ôi lạy chúa! Suýt nữa thì đi chầu diêm vương rồi “ai ngờ nhỏ giận mình đến nỗi muốn bóp cổ”
Chật vật đứng dậy mà vẫn chưa hoàn hồn về cái chuyện vừa rồi!
Nhìn về phía nhỏ “mắt hơi hoe hoe”, không thèm quan tâm thầy mắng thế nào, nhỏ dửng dừng làm mặt giận không thèm nghe mà tự ý bỏ đi…
– Sao không mày? – Thằng Quang hỏi… – Đau… khục khục… chết mồ! – Tôi thều thào… – Chắc nãy làm gì đắc tội với người ta chứ gì kkkk – thằng Hoàng bơm đểu… – Dẹp đi! – Tôi xua tay bỏ vào wc…
Phù! Chuyện gì thế này! Phải lúc nãy mà dân giang hồ thì mình cũng đã nhảy vào kiếm thẹo rồi…
Ra về! Thằng Vương gọi bọn tôi lại…
– Ê BAY! NHẬU ĐI! NHƯ HAI HÔM NỮA TRUNG THU RỒI… – Cái thằng! Nhậu thì nói là nhậu, sao lại lôi trung thu vào đây là gì? Chả liên quan gì hết – thằng Lộc phán… – Thế bay đi không! Tao mời! Coi như xin lỗi vụ thằng Thành lúc nãy… – Ầy! Mày mời. À ngon thế cơ à, tao đồng ý hahha – thằng Phương khoái chí… – Cái này được à nha, Thành em! Thi thoảng chú đắc tội với thằng Vương với Nhi dài dài đi nha, cho bọn tao được nhờ hố hố – Thành Toác vỗ vai tôi cười…
Lúc này thì mới để ý con bé Nhi đang núp sau lưng thằng Vương vẻ mặt như biết lỗi…
– Thế còn chần chừ gì nữa! Đi bay! – Nay tao gọi 3 két đấy nhé! Bay cứ uống từ từ hahah… – Úi trời 3 thùng thì có là gì nà! – Thành Toác xua tay chê ít… – Ăn gì đây! Cho 4 dĩa cánh gà chị ơi! Thêm lẩu cá luôn đi… và cho em hai lon pepsi nhé chị “chắc là cho Nhi” – Gọi thế thôi! Lát có thiếu thì tao gọi tiếp nhé…
Tôi ngồi đối diện Nhi “nhỏ không nhìn mình lấy một cái”. Bên cạnh là thằng Lộc và D.
Chúng bạn thì nói cười rôm rả, từ chuyện quá khứ cho tới hiện tại, thậm chí còn lôi cả phim kiếm hiệp vào nữa chứ…
Vào cuộc chưa được 30p thì. Bạn thằng Vương bỏ vào wc mãi chưa ra, thằng Long thì tàn phá mồi. Thằng Nam mặt đó như gấc. Riêng thằng D, Thành Toác vẫn giữ phong độ “ông bia như uống trà đá”
– Thằng Hoàng kia! Mày lên bia chưa vậy? Mới tí đã say rồi sao? – Tiêng thằng Lộc dò sét nó như thanh tra vậy… – Mơ đi em! Anh còn lâu mới say nhé! – Thằng Hoàng đáp trả… – Ây ây! Hoàng, bỏ đá ra nhé! Màu bia ly mày sao nhạt thế? – Thằng Hưng đổ thêm bia vào ly nó…
Chỉ riêng tôi là nãy giờ im hơi, cứ hết thì lại lên chai mới – uống tới khi nào say thì thôi…
Bận mải nói chuyện với đám bạn thằng Vương mà giờ nó mới quay sang để ý tới tôi…
– Sao thế! Một người uống bia buồn, không ăn thức ăn, cũng không thèm nói chuyện, mày bị tự kỷ à? – Thằng D lên bia cho tôi… – Mày vẫn buồn chuyện lúc nãy à? Đừng buồn thế chứ! Như Nhi nó biết lỗi rồi kìa – nó nói nhỏ vào tai tôi… – Không phải chuyện đó mày ơi! – Tôi bác bỏ… – Thế là chuyện gì? – Nó vẫn hỏi…
Nốc đến cạn ly, thở phà một cái, tôi quệt môi bắt đầu kể chuyện “buồn về chuyện dưới quê mà đâm ra giận Nụ vô cớ cho nó nghe”
Nghe xong thì nó lắc đầu khui thêm chai nữa đổ đầy cho tôi…
– Tao cũng hết lời với mày rồi Thành à! Hay phải để tao tẩn cho mày một trận nữa thì mày mới tỉnh ra! – Nó cười nói với tôi như nửa đùa nửa dọa… – Nhưng thôi! Giờ thì mày tự xử đi nhé! Tao kệ mày, nay là niềm vui của cả bọn, mày cũng mở miệng nói mấy câu đi chứ…
Nói xong thì nó cũng không quan tâm nữa mà bỏ sang nói chuyện với lũ bạn! “Giờ mới để ý thì Nhi nó đang nhìn lén mình”, bị tôi phát hiện được, nhỏ ngại ngùng giả vờ gọi phục vụ thêm nước uống…
– Chậc! Mày học công nghệ thông tin hả Thành? – Thằng Vương hỏi tôi bằng giọng say mèm… – Ờ! – Tôi đáp… – Haha… vậy ra trường về coi tiệm nét rồi – nó cười đểu tôi… – Đâu có! Coi nét là ngon đó ba! Nó ra trường chắc về sửa được cái word chứ mấy khửa khửa! – Thêm thằng Long… – Còn nhỏ Dương thì sao hề hề! Đúng rồi! Nhỏ học kế toán sau này về kiểm soát kinh tế của nó haha…
Bây giờ tôi cũng thấy hơi sĩ diện…
– Thế mày thì sao hả long? Học công nghệ ôtô về sửa xe đạp vá lốp à? – Tôi cười khẩy… – Ề! Nói cho cẩn thận nha em! Ra trường anh mở gara cho chú xem khà khà! – Thành Toác nhảy vào… – Ờ mày là ngon rồi Thành nhỉ – tôi bĩu môi… – Chứ sao haha! Ngày xưa tao là ngôi sao của trường đó, làm gì cũng xuất sắc, boxing, ăn nhậu anh cũng không ngán ai hết – nó đứng dậy hai tay chống eo đắc chí… – Ừ giỏi được cái đó, còn học thì trùng bình kém “xem cái bảng điểm mà thấy gớm” – thằng Nam chê tơi bời…
Bị thằng bạn đâm chọt sau lưng, Thành Toác đổ quạu – cái thằng kia! Học lực thì liên quan gì đến vấn đề này chứ?
– Bộ mày không biết là học là chìa khóa của thành công à! – Thằng Nam triết lý cùn… – Ây bỏ đi bỏ đi! Ăn cái đã có thực mới vực được đạo, xóa mù mịt gì chứ haha… xóa đói trước cái đã! – Thành Toác gõ đũa… – Thôi đi Nam ơi! Mày học chế tạo máy làm cái gì! Về gia lai hái cà đi – thằng Vương bơm đểu… – Đủ! Mày thì sao hả cái thằng vượn kia? Mày học tài nguyên môi trường thì chỉ có đi làm lao công chứ hơn kém gì – thằng Nam đáp trả… – Cái gì! Mày nói ai làm lao công hả thằng kia? – Thằng Vương hơi nhầy, chắc bia cũng thấm mấy phần rồi… – Thế mày vừa nói ai về hái cà hả? – Thằng Nam cũng chẳng có vừa gì…
Thế đấy! Cứ nhậu nhẹt là bao nhiêu cái tính xấu của tụi bạn mình nó lộ ra…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 21-07-2024 08:14:19 |