Đời là câu chuyện buồn
3 đứa bạn đi trước, mặt đứa nào cũng hớn hở và tôi luôn là thằng đi cuối, bước vào quán thì thấy ngay cái cảnh nhỏ và thằng chở nhỏ đi hôm trước ở Tràng Tiền đang ôm ấp hôn hít nhau ở khoảng cách khá xa tôi nhưng đủ để nhận ra dáng vẻ kia là của nhỏ. Đứng nhìn rất lầu để khẳng định đấy là nhỏ thì 2 đứa nó rời nhau ra, nhỏ lau môi rồi ngại đỏ cả mặt rồi quay mặt ra nhìn tôi trong ngỡ ngàng, thật sự thì cũng không quan tâm cho lắm vì tôi cũng chẳng là gì của nhỏ cả. Làm cái mặt lạnh tanh tìm 3 đứa bạn thì nó chọn ngay cái bàn gần nhỏ nữa chứ, lại phải tiến lại ngồi ở cái vị trí đối diện với bàn nhỏ và lại tiếp tục cái màn thằng kia ôm ấp nhỏ rất tình tứ nhưng đều bị nhỏ gỡ ra vì sự có mặt của tôi. Nhìn ngứa mắt mà không làm gì được nên tôi bảo thằng Lâm:
– Đổi chỗ cho tao.
Nó không bảo gì rồi vui vẻ đổi chỗ, nó ngồi quay lưng lại với nhỏ nên tôi đổi chỗ cho nhỏ bớt ngại. Gọi đồ uống thì bọn nó gọi hộ cho tôi luôn vì có biết gì đâu mà gọi, nó gọi cho tôi một cốc sữa chua đánh đá, cố gắng nói thật nhiều và to để nhỏ biết tôi không hề quan tâm đến nhỏ, để cho nhỏ biết không cần giải thích gì hết mà cứ tỏ ra bình thường là được. Rồi bỗng tôi cảm thấy một luồng sát khi ở đằng sau, cảm nhận được sự to tiếng và 3 cặp mặt của đám bạn tôi nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi quay lại rồi thấy thằng kia đứng lên chỉ tay vào nhỏ quát.
– Nãy thì còn tự ôm giờ nắm tay cũng gạt ra là thế đéo nào, thôi chia tay đi. Đm tao chán rồi.
-…. – nhỏ vẫn cắm mặt xuống tay đan xen vào nhau.
– Không còn gì để nói à? – Thằng kia vẫn hét với nhỏ
– Em xin lỗi… – Nhỏ nói
Tôi vẫn quan sát nhỏ và thằng kia chửi nhau, khá gay cấn nhưng có thể sự to tiếng này bắt nguồn từ tôi.
– Xin lỗi… nghe nhầm không? Thôi thôi chia tay nhá, tôi kiếm con khác biết chiều mình hơn cô. – Nó nói xong, khẳng định luôn là thằng chăn rau
Vừa đi vài bước thì nhỏ chạy lại kéo tay nó nói:
– Em xin lỗi mà. – Khóc luôn rồi
– Bỏ tay ra – Nó lại đi tiếp.
Nhỏ lại chạy theo kéo tay nó chưa kịp nói hết ”Em xin…l…” Thì ăn ngay phát tát vào mặt, đã chăn rau còn vũ phu làm tôi càng khinh những thằng con trai như thế này. Lừa con gái người ta xong thì bỏ mặc kệ người con gái kia đau khổ, 3 thằng kia vẫn ngồi cười nói còn tôi đi ra đỡ em dậy, em vẫn quỳ gục xuống ôm mặt khóc. Thỉnh thoảng nấc lên một tiếng khiên tôi cũng đau nhói.
Đỡ nhỏ dậy ngồi lên ghế mặc cho 3 thằng kia há hốc mồm mắt thì trố lên ngỡ ngàng. Đỡ nhỏ ngồi lên cái ghế, còn tôi quỳ xuống một tay cầm tay nhỏ một tay xoa xoa mặt an ủi.
– Có đau không?
Nhỏ vẫn im lặng, nhưng tay thì nắm chặt em hơn và khóc như trẻ con. Tự nhiên thấy mình khốn nạn, sự có mặt của tôi khiến nhỏ khó xử và rồi dẫn đến mất đi tình yêu của mình. Nhưng… Liệu rằng nhỏ yêu nó có được hạnh phúc không? Nó có đem lại cho em niềm vui khi ở bên nó không hay nó chỉ lợi dụng em như một con bài chơi chán thì bỏ?
– Nín đi, anh đưa em về. – Tôi kéo tay nhỏ đi ra ngoài
Nhỏ cũng bước đi theo sau tôi, đến cửa thì mới nhớ, tôi không đi xe nên quay lại đám bạn thì thằng Lâm hỏi ”Mẹ thằng chó, mày quen em nó từ bao giờ thế?” tôi đáp luôn ”Con của bạn mẹ mày, giờ tao làm gia sư đấy, ném tao mượn cái chìa khóa đưa em nó về rồi tao ra”.
Cầm chìa khóa thằng Lâm đưa rồi tôi chạy một mạch ra nhấc xe rồi đưa nhỏ về, mắt nhỏ vẫn đỏ hoe mặc cho tôi có dỗ thế nào nhưng nhỏ vẫn khóc. Rồi tôi im lặng, nhỏ cứ thủ thỉ gì sau lưng tôi mà nói rất bé, chẳng nghe ra cái gì nên tôi coi như gió bay và rồi nhỏ luồn tay lên ôm ngang eo tôi lúc nào không hay… Cảm giác mà được gái ôm sung sướng lắm, mà lại lần đầu của tôi nữa nên hơi bỡ ngỡ và rụt rè, ngại đỏ cả mặt lúc này nhỏ nhìn thấy tôi đang cười mừng thầm thì chắc không biết chuyện gì sẽ sảy ra.
Mặc cho nhỏ ôm tôi rồi cũng về đến nhà nhỏ, nhỏ đưa mũ bảo hiểm cho tôi rồi ”Cảm ơn” một câu ngọt sớt. Tôi nhìn từng bước chân nặng trĩu của nhỏ đi vào nhà, nhẹ nhàng đóng cổng rồi vẫn cái câu ”Cảm ơn” đấy một lần nữa. Tôi biết là giờ này nhỏ đang rất buồn, và tôi cũng là người phá hoại tình yêu của em…
Tối về nhà, tôi cầm ngay điện thoại lên gọi cho em, chưa chắc là em đã hết buồn nhưng giờ em cần người nào đó để chia sẻ, để tâm sự.
– Đang làm gì đấy?
– Em vừa ăn xong, anh ăn chưa.
– Cũng vừa ăn xong luôn.
– Mà lạ, tự nhiên nay gọi em làm gì vậy?
– Rủ em đi chơi không được à?
– Nếu anh rủ em đi chơi vì thương hại em thì em không cần đâu… – giọng nhỏ lại buồn
– Không đi thì thôi. – Tính tôi nó phũ thế đấy
– Hứ, đến đón em đi, cho anh 5 phút.
Rồi nhỏ tắt máy, 5 phút là 5 phút thế quái nào, có phải đi xe máy đâu mà 5 phút ngọt thế. Thường đạp xe đến nhà nhỏ cũng 15 phút rồi, giờ lại còn chưa thay quần áo nữa chứ. Thôi cũng cố chuẩn bị và phóng hết tốc lực bạt mạng rồi cũng đến nhà nhỏ và tất nhiên là trễ hơn 10 phút. Nhỏ đứng đợi trước cổng rồi, chắc đợi khá lâu nên mặt làm vẻ giận dỗi với tôi, chứ giận thì cho giận tôi cũng không thừa lời mà dỗ. Nay nhỏ mặc quần đùi ngắn nên lộ cái đùi trắng phau, nhìn sướng mắt, cái áo tay ngắn in hình con bướm.
– Anh đến trễ 10 phút.
– Ừ thì tại đi xe đạp mà.
– Năm 2 rồi mà sao không xin mẹ anh mua xe máy?
Lại về gia đình, tôi ghét những câu hỏi liên quan đến gia đình tôi.
– À..thì…à…ừm… tại… tại bố mẹ anh đợi anh đến năm cuối thì mua luôn ý mà (bịa đại ra cái lí do nào đấy)
– Bắt đền anh, bắt người đẹp đợi ngoài đường này gần 10′. Hứ
– Ờ thế đền cái gì?
– Đưa em đi uống trà sữa.
– Ờ.
Rồi nhỏ lên xe, tôi cũng có biết quán trà sữa nó như thế nào và ở đâu đâu, nên nhỏ cứ đằng sau kéo áo chỉ đường. Hình như nhỏ đang đeo chiếc ”mặt nạ” để quên đi chuyện lúc chiều, chẳng thấy nhỏ buồn gì cả, nhỏ hớn hở vui vẻ chỉ đường cho tôi, có lúc cả 2 đều trêu chọc nhau trên đường cười phá lên rõ to làm người đi đường nhìn chúng tôi như người ngoài hành tinh. Dừng chân ở quán trà sữa nơi em chỉ, bước vào quán đã thấy mát run người vì điều hòa, ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ và nhỏ ngồi đối diện với tôi. Nhân viên phục vụ cũng chạy lại order.
– Anh chị dùng gì ạ?
– Cho mình trà sữa caramen nhé? Anh dùng gì – Nhỏ quay sang em hỏi
– À… có trà đá không?
Con nhỏ phục vụ thì cười tít mắt và cả nhỏ cũng vậy, nhỏ tưởng tôi đùa nhưng thực sự có biết gì ngoài trà đá với nhân trần đâu. Tưởng trà đá với trà sữa nó giống nhau chứ. Cười xong rồi giờ nhỏ nói.
– Anh… haha… anh vui tính thật… anh chưa uống trà sữa bao giờ à…
– Chưa – Tôi thản nhiên trả lời
– Cho mình 2 trà sữa caramen nhé – Nhỏ quay sang nói với con nhỏ phục vụ.
Giờ thì chẳng biết bao nhiêu ánh mắt của lũ con trai hướng về nhỏ, tại nhỏ xinh và nhỏ mặc cái quần ngắn nữa sexy quá. Đến lũ có gấu nhìn nhỏ vẫn phải chảy nước miếng và thấy vài thằng nhìn tôi như kiểu ”Thằng này nhìn nhà quê mà có con gấu xinh thế”… Cơ mà tôi ăn mặc thì nhà quê thật, nhưng về tướng tá thì chẳng thua bố con thằng nào, tại bươn trải vài việc nặng nhọc nên body cũng thuộc dạng chuẩn mặc dù chẳng đi tập gym thể hình gì cả. Mặt mũi thì cũng được, ưa nhìn, và đẹp trai nữa (nhỏ nói). Rồi con nhỏ phục vụ mang trà sữa ra, nhỏ hút sồn sột như sợ ai uống mất.
– Làm gì mà hút ghê thế, ai thèm lấy mất đâu mà lo
– Anh chứ ai
– Ờ thế đưa đây – Tôi đưa tay ra cướp cho có theo lời tôi nói thôi
Cứ thế uống và ăn thêm vài thứ nữa, em xoa bụng rồi phán.
– No quá anh ạ
– Thế về nhé
– Vâng
Rồi tôi gọi đứa phục vụ ra, hết gần 100k, cái khoảnh khắc nhục nhất đời tôi cũng đến. Tôi không quen để tiền ở ví vì cũng có ví đâu, tiền tôi đút ở túi nói chung 4 túi quần túi nào tôi cũng để một ít tiền. Loay hoay mãi rút hết cả bốn túi ra thì toàn tiền 1k, 2k, 5k, 10k, 20k… nhỏ có vẻ nhụt chí và con nhỏ phục vụ cũng tỏ cái thái độ không bằng lòng. Kệ, cuối cùng cũng trả đủ cho nó rồi tôi dắt em ra xe rồi phóng đi.
– Em còn muốn ăn gì không?
– Anh hết tiền rồi mà ăn gì nữa.
Nhỏ nói câu rất phũ, đúng, tôi đâu có tiền như thằng kia, trong túi đúng lúc đấy còn vài chục nghìn tiền lẻ là cùng. Cũng hơi tự ti và mặc cảm bởi câu nói của nhỏ nhưng tôi cũng chẳng để bụng, sự thật nó phũ phàng đến bàng hoàng mà…
– Thế đi về nhé?
– Không, em muốn đi lượn.
– Về nhà mà lượn, không rảnh.
Rồi phóng một mạch về trước cửa nhà nhỏ, nhỏ xuống xe.
– Anh về nhé, về đến nhà nhắn tin cho em.
Chẳng nói gì lẳng lẳng đi luôn, cũng khá ức nhưng càng làm thế thì nhỏ càng hiểu ra tôi đang nghĩ gì thì phải. Tối đấy tôi không nhắn tin cho nhỏ, mặc kệ bật nhạc lên ngủ cho khỏe.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 03-07-2024 18:43:57 |