Đời là câu chuyện buồn
Cuối tuần, con em tôi thì về quê nội nó chơi từ thứ 7, ở một mình tự nhiên thấy thoải mái hẳn… Em nói đi từ 9h, cũng biết 9h đi thôi, đến đón em mặc đồ đúng là ngất ngây, mặc chiếc áo len ở ngoài, đội chiếc mũ len, đi giày cao cổ và đeo túi xách. Nhìn đúng như mấy đứa cấp 3 mặc vậy…
– Đi luôn à?
– Vâng.
Tôi đi theo đường em chỉ, chắc đến một lần rồi nên biết, đến cái ngõ thì tôi bắt đầu ngờ ngờ rội, vào sâu thì gặp ngay 3 thằng quỷ kia thì tôi dám chắc là một sự trùng hợp ngẫu nhiên rồi. 3 thằng đang mải tiếp khách thì thấy tôi quay sang trố mắt lao đến mặc kệ mấy người kia.
– Tao tưởng mày không đến? Ơ Mai… Em cũng đi cùng à.
– Dạ em được mời. – Mai nói
– Ừ ừ rồi để xe sang bên kia.
Từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ, chỉ có họp lớp là gặp lại thằng Cường còn đâu cũng không gặp nó nhiều, Mai nhiều lần nói về người yêu cũ nhưng cũng khong nói tên mà có nói tôi không nghĩ là thằng Cường Ngu này. Thêm nữa vì là bạn bè, nó lại đối xử với Mai như vậy, không biết phải nói sao nữa đây. Cất xe rồi vào gặp thằng Lâm dí tai nói:
– Phong bì đâu.
– Đây, may nhé tao chưa đưa cho nó.
– Ok thế gộp lại làm một đi, tao vào gặp thằng Cường chút, Mai em đợi anh ngoài này nhé.
Chưa kịp đi em đã kéo tay tôi lại:
– Đừng làm gì cả?
– Anh biết mà.
Tôi đi thẳng vào trong thì thấy nó đang thay quần áo, nó thấy tôi thì tay bắt mặt mừng như gặp chúa giáng thế, cũng nhẹ nhàng cười lại rồi đợi nó thay đồ xong, kéo nó ra lên trên tầng thượng nói chuyện (Tầng thượng nhà nó toàn là hoa lan).
– Vợ mày tên gì vậy? Sao cưới sớm thế. – Tôi chưa vội đề cập đến vấn đề Mai.
– Tên Phương, thì có bầu không dấu được nên cưới thôi. Tao cũng hối lắm mày ơi. – Nó nói giọng buồn thiu rồi mở ví có cái ảnh vợ nó để ở trong, cũng xinh lung linh mà.
– Vẫn ngu như ngày nào, còn chuyện của Mai mày tính sao?
Nó ngơ ngơ:
– Mai…. sao mày biết…
– Mày chỉ cần trả lời.
– Tao với Mai chấm dứt lâu rồi, tại không hợp.
– Chứ nếu hợp là về làm vợ mày rồi đúng không?
– Tao….
Nó vừa mở miệng được một từ thì ăn chọn cả củ đấm của tôi, hồi cấp 3 cũng vậy, đứa nào sai, đứa nào cãi lý cứ thẳng tay không nể anh em gì hết. Nó là người biết rõ hơn ai hết nên không phản ứng lại, nó ôm mặt rồi lại nói tiếp:
– Tao… thực sự là tao với Mai không hợp.
– Mày biết Mai nó đau khổ vì mày như thế nào không? Nó nghĩ mày chỉ lợi dụng nó thôi, nó nghĩ mày coi nó chỉ là qua đường thôi. Hôm nay mời ăn cưới nó mày biết nó khóc như thế nào trong quán cafe không, lúc đó tao mà biết là mày thì không biết thế nào đâu. Đừng để tao không còn coi mày là anh em. – Tôi như xả hết tức giận.
– Tao biết tao có lỗi với Mai, tao cũng đâu ngờ Mai yêu tao như vậy đâu.
– Thôi không cần giải thích, coi như chưa có gì và tao chỉ nói vậy cho mày hiểu thôi. Tao không có ý bảo mày bỏ vợ mày rồi quay lại với Mai, bởi vì mày đéo đáng, sống tốt và lo cho vợ mày là được.
Nói xong tôi đi xuống dưới, mắt vẫn trừng trừng như Trương Phi vậy. Tôi cố để không cho em biết tôi tức giận vào lúc này, thấy thằng Cường ở phía xa chẳng còn vui vẻ như lúc đầu tôi thấy nữa…
Cả lớp thì mất 3 mâm thẳng hàng, có vài đứa không đến được do bận. Mai ngồi cạnh tôi và cũng uống rượu cùng mặc dù nhiều lần tôi phải uống hộ.
– Không cần phải thế đâu, em muốn uống mà.
– Lúc về anh với em đi, không uống bây giờ là được.
Nói rồi uống tiếp, em cũng chẳng đả động đến chén rượu trên bàn, thằng Cường đi qua cũng vào uống, gặp Mai thì cười nói như chưa có gì sảy ra và hơi e dè khi tôi liên tục nhiên nó. Nó đi sang bàn khác uống như chạy show. Vì là bạn bè anh em từ cấp 3, nên cũng giúp nó vài mâm cho có lệ, cưới sớm nên không đông lắm, chủ yếu là bạn bè, người nhà cũng tương đối còn hàng xóm mời chắc vài nhà. Nó chạy show mọi người về hết nó mới ngồi vào mâm, bát đũa nó cũng cầm trên tay rồi ăn lia lịa, chắc uống lắm mà không được hãm…
– Từ từ thôi – Tôi nói.
Nó cứ ăn và ăn thôi, mấy đứa cùng lớp đến ăn xong cũng xin phép về trước là có việc này việc kia, mẹ gọi đi ỉa bố gọi đi đái….
– Không có gì nói với Mai à? – Tôi nói với nó.
Nó ngẩn tò te, buông đũa cầm chén rượu lên nói:
– Trước tiên, anh muốn mời riêng em một ly – Móa anh hùng vãi
Lần này tôi là người chắt rượu cho nhỏ
– Rồi, đầu tiên anh xin lỗi vì đã không hiểu tình cảm em dành cho anh, thứ 2 anh cũng xin lỗi vì để em phải suy nghĩ, để em phải khóc vì một thằng không ra gì như anh, thứ 3 là tao cũng xin lỗi mày luôn…
– Ngày vui xin lỗi cái đéo gì lắm thế, mỗi cái xin lỗi là một chén. – Tôi nói
– Rồi mỗi lỗi một chai cũng được. – Nó cười, 1 chai thì tối bố thách mày động phòng được con ạ.
Nhỏ và nó chạm ly rồi uống, tôi biết em muốn khóc lắm, nhưng giờ là nước mắt chảy ngược, chảy ngược cùng theo chén rượu rồi…
Tôi đưa em về, là về nhà tôi chứ không phải về phòng em, em cũng tà tà say rồi chỉ gục mặt vào lưng tôi và ngủ đến hết đường đi. Tôi đưa em vào phòng rồi đặt lên giường, nhìn bé bé mà nặng thế không biết, con em thì tối mới lên nên khỏi lo. Pha cốc chanh muối cho em giải rượu, hơi khó uống nhưng tốt, hi vọng em đừng có Huệ ơi ra nhà anh…
Tôi đi ra ngoài để lại em một mình, toàn uống chứ có ăn gì đâu, ra làm tạm bát phở chiều đầu ngõ, thấy khỏe lạ thường rồi lại nghĩ đến em, em cũng có ăn gì đâu, uống được chén nào hay chén đấy còn đâu ngồi im thin thít chẳng nói được câu nào. Tôi trở lại phòng thì thấy cửa mở, quái lạ đã khóa rồi mà… Mà ngoài đằng ấy thì làm gì có ai có chìa sơ cua đâu….
Tôi dừng lại đứng trước cửa hồi lâu, nghĩ về một thứ tồi tệ nhất và đúng là như vậy, tôi bước vào và đập vào mắt là Quỳnh, nhỏ đứng sững vô hồn bên cạnh chiếc giường nhìn Mai. Thấy tiếng kêu két ở cửa làm nhỏ quay lại và 4 mắt nhìn nhau, giờ chắc là nhỏ thất vọng về tôi lắm nên bộ mặt cũng biến sắc theo hoàn cảnh. Không nói gì, lẳng lặng đi ra mà vai còn va chạm vào nhau một cái rất mạnh, như thể khiêu khích đánh nhau vậy. Tôi thấy không ổn đành liều đuổi theo kéo tay nhỏ lại.
– Thái độ gì vậy? – Tôi vẫn to giọng
Vẫn không nói gì hất tay tôi ra đi tiếp.
– Em thử đi một bước nữa xem. – Tôi hét
Nhỏ dừng lại, cười… rồi tháo vòng tay mà tôi tặng vào hôm sinh nhật ném thẳng về phía tôi. Giờ thì nói gì cũng chỉ là lời nói gió bay thôi, tôi có nói gì thì nhỏ cũng chỉ xem đấy như là lời biện hộ, lời nói dối không hơn không kém. Thà im lặng như vậy lại hay, tôi cũng làm theo đúng kịch bản mà tôi sắp đặt ra, đấy là để em rời khỏi tôi, mà không phải chịu thêm một chút cay đắng nào hết. Nhưng như thế này… thì hơi quá.
Tôi trở lại phòng, Mai vẫn say và ngủ như chết chẳng biết vừa sảy ra chuyện gì cả, lại ngồi chơi game vài tiếng thì Mai tỉnh hẳn, tôi đưa nhỏ về.. và từ đấy… Tôi chẳng còn liên lạc gì với Quỳnh nữa… Tính tôi là vậy, qua rồi thì không hối tiếc, coi như là rủi ro và cũng là cái cớ quá hoàn hảo. Không giải thích, không trình bày, hiểu sao thì hiểu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 03-07-2024 18:43:57 |