Đời là câu chuyện buồn
Sáng dậy, thằng Kiên dậy nấu cơm và 2 thằng em nó cũng biến đi đâu rồi không biết. Đánh răng rửa mặt cho sạch sẽ rồi ra ăn sáng với cả nhà nó. Bố mẹ nó cũng quý tôi vì giúp thằng Kiên học tập và giúp đỡ lúc nhà nó khó khăn (không phải giúp về tiền bạc mà là giúp về mặt tình cảm). Vừa chào bố mẹ nó thì bố mẹ nó thấy em người bầm tím, rồi bố nó hỏi.
– Mạnh, bị sao thế này, người bầm tím cả rồi này, mẹ nó vào lấy dầu xoa cho Mạnh đi – Nói với tôi rồi quay sang mẹ thằng Kiên.
Mẹ nó vào lấy dầu xoa xoa mà cũng chẳng thấy khá hơn là mấy, rồi bữa sáng đạm bạc cũng diễn ra kèm theo lời hỏi thăm và bảo em ăn cho nhiều. Ăn xong, thường thì lần nào em cũng tranh phần rửa bát mà lần này mẹ Kiên cứ bắt em lên nhà, không cho động gì cả. Thằng Kiên kéo em qua chỗ bãi cát gần sông, rồi gọi thêm thằng Đạt và con Uyên luôn. Tụ tập đủ 4 đứa, thấy em thương tích đứa nào cũng hỏi và lo lắng, em kể hết cho 4 đứa nó rồi an ủi em.
– Chiều tao lên thành phố, chúng mày ở lại vui nhé. Tí tao gọi mẹ tao ra rút học bạ.
Đứa nào cũng há hốc mồm ra ngạc nhiên, thằng Đạt chen nói.
– ĐM mày đi rồi bọn tao chơi với ai, bố đéo cho đi đâu
– Hì, thì tao có nói đi luôn đâu, dịp nghỉ gì tao lại về mà.
– Mà mày lên đấy ở với ai – Uyên nói
– Tao ở với dì, tí về nhà gọi luôn cho dì tao biết rồi thu xếp đồ đạc luôn.
Cuộc nói chuyện với nhau cứ thế mà diễn ra tốt đẹp, cả buổi sáng chúng tôi chơi ngoài bãi cát, rồi xuống sông ném đá rồi té nước nhau cho hết buổi. Trưa tôi ăn ở nhà thằng Kiên luôn, ngủ một giấc đến 2h, canh lúc bố tôi đi ra ruộng mới dám mò về. 2 đứa em cùng mẹ, tôi lại nói chuyện với mẹ rồi nói là xác định xuống HN học, mẹ cũng đồng ý rồi gọi cho dì, dì chắc cũng đồng ý rồi nói ”trăm sự nhờ dì” là tôi hiểu.
Chiều đi rút học bạ, mẹ và 2 đứa em đưa tôi ra đường lớn đợi xe đi HN, mẹ có đưa tiền nhưng tôi không cầm, tôi có tiền dự phòng rồi ”Mẹ cứ cầm lấy không phải lo cho con, lo cho 2 đứa em con đi”.
Rồi em lên xe, xe đi thẳng đến HN, xe bon bon trên đường làng phủ toàn lúa vàng vì sắp đến mùa gặt rồi. Ngoái nhìn lại hình bóng của mẹ và 2 đứa em xa dần, xa dần, xa dần…
… Bạn đang đọc truyện Đời là câu chuyện buồn tại nguồn: https://truyensexngan.net
Đến tối tôi mới đặt chân lên đất thủ đô, không khí ồn ào tấp nập bụi mù hỗn tạp nhau tạo nên cái riêng của Hà Nội. Tiếng còi tiếng người rao tiếng du khách mà chẳng bao giờ quê tôi có được cả, nó có một cái rất riêng mà mỗi lần tôi lên cái mảnh đất này chỉ muộn đứng im mà nhìn, mà thưởng thức cái ”hương vị” của Hà Nội.
Đến nhà dì, nhà dì không giàu lắm, chỉ gọi là khá giàu thôi. Nhà to như cái biệt thự, sân vườn cây cảnh ao cá đủ các loại, xây nhà theo thiết kế của châu Âu nên rất đẹp. Còn nếu ai hỏi vì sao mà nhà dì mình giàu mà nhà tôi vẫn nghèo như thế thì tôi nói luôn, mẹ mình không muốn mang nợ ai cả, cả tôi cũng nghĩ như thế, nên nhiều lần dì muốn giúp đỡ nhà tôi nhưng mẹ đều từ chối. Đến nơi, bấm chuông gọi dì thì thằng con trai dì kém tôi 1 tuổi ra mở cổng, nó mặt lạnh tanh như kiểu không quan tâm tôi là ai, mà cũng đúng, tôi đến nhà nó vài lần nhưng cả chị và em đều coi như tôi chưa hề xuất hiện trong căn nhà này. Nhà dì có 2 đứa, 1 trai 1 gái.
Vào nhà, dì thấy nên lấy nước cho tôi uống, hỏi han ”đi xe có mệt không?”, ”sao lại xuống đây học làm gì?”… xung quanh những câu hỏi đấy tôi đều khó mà trả lời, không muốn biết chuyện gia đình tôi và cả chuyện mẹ tôi bị chịu khổ nữa. Thế rồi tôi lên phòng mà dì chỉ, phòng này đầy đủ tiện nghi, riêng cái phòng này đã gần bằng cả cái nhà tôi rồi. Bàn ghế, giường nằm, tivi, quạt đủ cả, chẳng thiếu cái gì. Dì quý tôi vì tôi lễ phép, lại học giỏi, ngoan ngoãn và giúp đỡ dì nữa nên dì rất quý tôi, năm nào hè đến cũng bắt tôi xuống kèm cho thằng Minh (con dì) cho bằng được, nhưng dạy thì có được đâu, thằng quỷ này nó nghịch kinh khủng, bảo thế nào nó cũng bay lên giường nhảy nhảy làm đủ trò xong nó tót ra ngoài chơi, và cả chị nó cũng thế, xinh thì xinh thật mà đỏng đảnh chành chọe lắm, cứ thấy em làm sai gì là nói xoáy bắt lỗi cho bằng được. Nghĩ lại thấy phản cảm với người thành phố, họ có tiền là họ lên mặt, họ có tiền là họ có thể nói này nói nọ, có thể hò hét chửi bới những người bậc dưới như tôi.
Một ngày mệt mỏi với đầy suy tư, tôi vừa lo vừa e thẹn, dì xin cho tôi vào một trường cũng khá tốt ở Hà Nội, dì chọn cho tôi những bộ quần áo để bớt mặc cảm với dân thành phố vì họ sạch sẽ, họ ăn mặc khác xa với những người ở quê lên tỉnh như tôi. Và rồi tôi bắt đầu ”tự kỉ” dần và đều. Dì đưa tôi đến phòng giáo viên, gặp chủ nhiệm rồi dì chào cô giáo rồi đi về, xoa đầu tôi bảo ”cố mà học nhé” rồi dì cũng đi mất. Tôi đứng như trời trồng đợi cô giáo gần 15 phút để làm thủ tục nhập học với hiệu trưởng, công nhận là lằng nhằng thật. Cô đưa tôi lên lớp với bao ánh mắt của học sinh trường, có người nhìn tôi như người ngoài hành tinh, có người thì nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ vì tôi chỉ cần đeo cái kính 0 độ là chẳng khác gì ”giáo sư”.
… Bạn đang đọc truyện Đời là câu chuyện buồn tại nguồn: https://truyensexngan.net
2 tháng ròng rã học ở môi trường mới trôi qua, tôi chẳng quen được ai vì tôi sống khép kín so với cái bạn khác, tội học giỏi nên lũ con trai ganh ghét rồi đến lúc thi kiểm tra thì lao vào xem bài của tôi. Rồi bắt đầu quen 3 thằng bạn ở lớp, chúng nó khá hiểu cảm giác của tôi và tôi sẵn sàng chia sẻ chuyện của tôi cho chúng nó nghe và chúng nó cũng hiểu cảm giác xa nhà không ai quan tâm chăm sóc là như thế nào. Nhiều đứa khác thì sẽ vì chuyện này mà tụt dốc không phanh, rồi bê tha vào tệ nạn xã hội nhưng tôi thì khác, tôi có lí tưởng riêng của mình, tôi muốn thoát khỏi cái đời là sống chui sống lủi mãi ở cái mảnh đất cọc cằn ấy và bước đi xa hơn, bước tới thành công và sự nghiệp còn dài đằng đẵng…
Giới thiệu về 3 thằng bạn, thằng Lâm là thằng đưa tôi đến với 2 thằng Nam và Quang. Cả 3 đứa nhà đều giàu có nên lúc đầu tôi rụt rè, cái mặc cảm về 2 chữ ”giàu – nghèo” lại hiền lên đầu tôi, tưởng người giàu sẽ chỉ biết bới móc chuyện của người nghèo như tôi lên, nhưng trong số đó lại có những con người rất đa cảm, họ hiểu và an ủi cho tôi khi tôi cần sự chia sẻ nhất.
Gia đình 3 đứa nó vẫn ấm êm, hạnh phúc, bố mẹ làm quan chức nhà nước hoặc chủ công ty nên tiền chả bao giờ thiếu cả, tôi đi với chúng nó chẳng bao giờ phải trả tiền mà có cố trả nó cũng đẩy tôi ra hoặc 1 thằng giữ một thằng trả tiền một thằng xách đồ. Tưởng nhà giàu sẽ rất tiết kiệm nếu không muốn nói là ”KIỆT”, nhưng 3 đứa nó thì rất sông sênh chuyện tiền bạc, đi ăn đi chơi đều chúng nó bao hết, nhiều lần chửi rồi nói chúng nó mà chúng nó cứ cười cười rồi đâu lại hoàn đó…
Thỉnh thoảng tôi và mẹ có nói chuyện với nhau, nhưng rồi chẳng hiểu sao tôi gọi mẹ toàn nói trống không như kiểu không muốn nói chuyện, và rồi tôi cũng chẳng gọi về nhà luôn từ đó…
Tôi thi đỗ cấp 3 vào một trường chuyên ở Hà Nội, dì vẫn quan tâm tôi mặc dù 2 đứa con của dì đang trợn mắt hăm dọa tôi, chả hiểu sao nhưng tôi vẫn cố mà sống cho qua ngày, thi học kì II lớp 10 xong, kết quả là tôi được học sinh giỏi 10 năm liền, hạnh phúc rồi cả nhà dì đi ăn nhà hàng mừng tôi thi đỗ cấp 3, năm trước Như (con gái dì) cũng thi cấp 3 và ăn nhà hàng nhưng sang trọng hơn thế này nhiều, nhưng với tôi nó quá tuyệt rồi. Dần dần thời gian qua đi, tôi chịu rất nhiều áp lực từ gia đình dì và rồi tôi quyết định ra ở riêng, ra khỏi cái căn nhà đầy ắp thủ đoạn âm mưu của Yến và Minh.
Lúc ở riêng, tôi gọi cho 3 đứa kia muốn ở riêng và chuyển nhà, thằng nào cũng hóa hức rồi dắt con cà tàng đi lượn lờ phố phường kiếm cái nhà trọ. Tìm cả buổi chiều rồi ưng ý, căn phòng cũng 25 mét vuông, cũng rộng rãi đầy đủ tiện nghi, giá khá mềm nên 3 thằng kia tranh nhau trả tiền, khó hiểu mặc dù em là người ở có phải bọn nó đâu, giờ lại khiến mình mắc nợ với chúng nó. Và khi biết rằng ở 1 mình thì chẳng ai lo cho nên tôi đã phải tự kiếm tiền, làm những nghề nhẹ mà lương cũng tàm tạm, tôi đi rửa bát cho nhà hàng, rồi làm các việc dọn dẹp khác…
Lúc ra ở riêng, dì có nói ”Sao phải ra, nhà cô đối xử với cháu không tốt à, thế này thì biết ăn nói thế nào với mẹ”. Nghĩ lại, mẹ tôi có còn quan tâm cho tôi nữa đâu, có biết thì cũng chỉ hỏi vài câu tại sao tại sao rồi thôi, và cũng từ năm lớp 8 đến giờ tôi chưa về nhà một lần nào, có về quê nhưng cũng ở nhà thằng Kiên, thằng Đạt là cùng, cũng gọi là về quê ăn tết đấy.
Nghe dì nói rồi tôi đáp: – Dạ tại cháu muốn tự lập với không muốn phiền hà tới dì và chú nữa. – Tôi bịa ra cái cớ để đi, chứ không muốn lôi 2 đứa con của dì ra rồi lại thành cãi nhau, mất thiện cảm anh em (mà cũng có thiện cảm quái đâu).
– Ừ thế để dì đưa đi tìm nhà trọ – Giọng dì buồn hẳn.
– Thôi dì, cháu với bạn cháu tìm được rồi, cháu cũng dọn đồ rồi ạ, lát cháu đi sang nhà luôn ạ. Dì chuyển lời giúp cháu tới chú và 2 em.
– Đợi dì tí.
Dì đi vào phòng, tôi vẫn ngồi ở bàn nhấm nháp cốc nước lọc cho đỡ khát rồi dì ra ngồi cạnh tôi.
– Này cầm lấy, dì chẳng có gì đâu nên cầm tạm mà tiêu. – Dì đưa cho tôi xấp tiền, chẳng biết bao nhiêu nhưng là rất nhiều đối với tôi.
– Thôi dì, dì cầm lấy đi cháu có tiền dự phòng rồi mà dì – Tôi dí sấp tiền vào tay dì
– Cầm, không nói nhiều – Dì trợn trừng mắt lên làm tôi sợ, đành phải cầm
– Dạ, sau kiếm được tiền cháu gửi lại dì.
– Ừ.
Rồi tôi lên lấy đồ, cũng chẳng có nhiều nên chỉ 2 cái túi nilon với balo của tôi là đủ. Chào dì lần nữa rồi đi, đi bằng con cào cào của thằng con dì để lại, cũng cũ nhưng đi thì vẫn được. Đến phòng, tôi dọn dẹp lại mọi thứ bụi bặm, lau nhà các kiểu cho sáng sủa rồi cũng xong, 3 thằng kia cũng đến giúp tôi dọn dẹp với xếp sách vở quần áo rồi cả 4 thằng đi ăn hàng, lần này là tôi trả tiền, nếu không dùng mánh khóe thì chắc chắn bọn này lại trả tiếp. Cũng chuẩn bị về, tôi nói ra vệ sinh rồi đến quầy thanh toán luôn, cũng chẳng mất nhiều vì cái tuổi này nhậu nhẹt gì, tôi cũng không ham mấy cái chất gây nghiện đấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 03-07-2024 18:43:57 |