Đời là câu chuyện buồn
Định mặc cái bộ đồ nào giản dị mà nhớ lại cái lúc bị chê ở phòng em làm tôi lại ức chế, tôi chọn một bộ mà thật hợp và đẹp, sành điệu để cho bọn nó lác mắt. Để xem chúng nó có còn dám chê tôi nữa không…
Hớt hải chạy thật nhanh lên tầng 4 để bắt thang máy mà cũng lại phải đợi, rõ bực mình, em thì vẫn gọi với nhắn tin mà tôi nói đang đi nên nhỏ cũng tha rồi nói ở ngoài cửa phòng đợi. Đến cái lúc đi trên thang máy mà cũng sốt ruột, đến tầng phòng em thì thấy em đang đừng ở lan can hướng mặt ra ngoài, em mặc váy tóc xõa hất về một bên, áo phông màu trắng với chiếc giày búp bê đáng yêu lắm. Tôi tiến lại gần em hơn, em đang đeo tai nghe nên chẳng biết tôi đang đứng gần, tiện trêu luôn và tôi bịt mắt nhỏ. Em không nói gì mà chỉ lấy tay gạt ra, tưởng em sẽ bị hút vào trò chơi của tôi mà ai ngờ bị phũ…
– Ơ sao vậy…? – Tôi hỏi
– …
Em im lặng, đi thẳng vào phòng, tôi thì ngu ngơ… Chắc em giận tôi vì đến muộn, lần đầu tiên tôi bị em giận, mà nhìn lúc em giận đáng yêu lắm, cái mắt sắc lạnh tanh lại thêm phần quyến rũ. Bước vào phòng chào hỏi, ai cũng có đôi có cặp, mấy đứa bạn cùng phòng em thì khoác tay mấy thằng con trai kia, chắc em không có người yêu nên coi tôi như người thay thế… Ngại với đám cùng phòng nên…
– Chào mọi người – Tôi chào hỏi.
Bắt tay từng người một(con trai thôi) để tỏ sự lễ phép chững chạc của mình. Ăn mặc khác và đi kèm theo đó là những ánh mắt nhìn tôi hoàn toàn khác, lại được đà tôi bật chế độ ”lạnh lùng” để mấy đứa nó hối hận vì đã dám xúc phạm tôi.
Tiến lại ngồi cạnh nhỏ, chẳng thèm nói gì mặt vẫn đăm chiêu, tay cầm điện thoại online facebook, giờ mới biết facebook của em, lại có người thứ 2 để tôi quan tâm tò mò về ”cuộc sống” trên facebook rồi…
Mọi người nói chuyện rôm rả, thỉnh thoảng có những câu khích tôi còn em cười khẩy cho qua mà chẳng thèm đếm xỉa hay coi tôi ra gì cả, được mời đến mà tự nhiên thành thằng ngoài cuộc. Vừa bực vừa tức, tay chân thì ngồi im chẳng cựa quạy được, mắt nhìn em với cái điện thoại đang onl fb mà tôi lại rạo rực. Rút con điện thoại thần thánh ra nhắn tin cho em.
– Giờ sao? – Cộc lốc trống không.
Tiếng kêu từ phía em, tôi liếc sang thì thấy em đang đọc tin nhắn của tôi vừa gửi, rồi tắt bỏ lại sang facebook tiếp mà chẳng thèm nhắn lại cũng chẳng thèm quay sang nhìn tôi đến một chút. Giờ tôi là người dưng? Tôi bị lợi dủng chỉ đến để em đỡ cảm thấy ngại? Tôi chẳng là gì của em hết…! Những câu hỏi lại đan xen nhau lấn áp ý trí của tôi, nếu tôi bỏ về lúc này, tôi sẽ làm em mất mặt, nhưng nó là sự giải thoát cho tôi… Và tôi đã làm như thế…
Tôi bỏ về giữa chừng… Mọi người thấy tôi đứng lên thì thay phiên nhau hỏi dồn:
– Anh đi đâu thế đang vui mà?
– Ơ sao ông anh lại về, ngồi xuống uống với thằng em chén đã
– Lại dỗi nhau gì à? Có gì vợ chồng đóng cửa bảo nhau
Tôi cười trừ, ngoảnh sang nói lạnh tanh…
– À mình có việc đột xuất phải về, có dịp gặp lại nhé – Rồi vỗ vai thanh niên vừa hỏi – Về nhé có gì bữa nào nhậu.
Tôi đi nhưng cũng nhìn lại đằng sau, em vẫn ngồi dán mắt vào cái điện thoại, tôi không nghĩ em lại giận dai đến vậy, không phải không có ý xin lỗi nhưng thực sự là lúc đấy quá vội và gấp nên mới đến trễ, chứ có ai muốn vậy đâu… Tôi vừa bước một chân vào thang máy, tiếng em đã vọng lại ở phía bên phải.
– Anh đứng lại đó!!!
Nghe thấy liền rụt ngay chân lại như có người điều khiển tôi vậy. Dừng lại, đứng trước cửa thang máy đang từ từ đóng sập lại, chỉ con lại…tôi…và…em… và ánh đèn vàng mờ ảo…
– Anh đi đâu? – Em quát
– Đi về – Tôi lạnh lùng trả lời như chưa có gì sảy ra
– Sao phải về?
– Thích về, có sao không?
– Vậy anh về luôn đi cho em xem.
Em nói như một lời thách thức, tôi bấm cả 2 cái thang máy đều tít ở tầng dưới, bực mình tôi đạp 1 cái thật mạnh vào cửa rồi chạy theo đường cầu thang trước ánh mắt đầy khiêu khích của em. Tôi đi rất chậm, từ từ chứ không vội vàng, đi hơn 10 tầng cầu thang thì đủ biết nó đau và nhức chân đến mức nào. Lại đi ra nhà xe rồi phóng về phòng trọ, nghĩ sao tự nhiên tôi lại lâm vào cái cảnh nhục nhã thế không biết…
Thay đồ nằm vật ra giường lại tiếp tục tự kỉ với những bản nhạc không lời rồi đắm chìm vào trong những suy nghĩ… Rồi xong… Từ giờ chắc tôi từ bỏ em rồi, cũng tốt, lỡ yêu em rồi tôi lại khó dứt, lại để em phải đau khỏ…
*Uỳnh uỳnh uỳnh*
Tiếng đạp cửa ở ngoài, tôi đang không hiểu ai đang kiếm tôi vào cái lúc đang tương tư thế này, ai mà vô duyên thế… Lại nhớ lần Quỳnh đến tìm tôi, tôi cũng tránh mặt rồi để nhỏ đợi qua đêm và khóc… Hình ảnh đó ám ảnh tôi đến tận bây giờ… Liền chạy ra mở cửa, tôi ngỡ ngàng vì Mai trước mắt, giọt mồ hồi thấm trên tóc làm má em đỏ hồng lên. Thở hồng hộc rồi nói:
– Tìm được anh rồi… phù!
Em đi theo tôi hay sao mà biết tôi ở đây, nếu em đi theo tôi thì phải biết ngay từ lúc ở cầu thang rồi chứ…
– Em đến đây làm gì?
Vừa cất lời xong thì 2 con chị lại hiện ra ngay phía sau em với cái điệu cười khẩy và lại quay ngoắt đi, bà Hương thì cười lắc đầu ngao ngáo…
– Bảo thế ai ngờ anh làm thật. Đồ Hâm!
Nhìn em hớt hải đi theo tôi từ phòng về tận đây, tự nhiên phải làm khổ mình thế chi… Mà nếu em không đi theo tôi, cả 2 đều không chủ động làm hòa hay xin lỗi, chắc lại như bao người khác, sẽ lại tự rời xa nhau. Cũng mừng vì em không như thế, và hơn nữa là em vẫn còn quan tâm tôi.
– Vào đi định đấy đứng đến mai à? – Tôi chỉ vào trong phòng
Em cởi giày rồi từ từ bước vào, phòng tôi bừa bộn quần áo đồ lót vứt lung tung mà em nhìn thấy nữa nên tôi càng ngại đến đỏ mặt. Chắt cho em cốc nước rồi đưa cho em rồi tôi cất đống quần áo bẩn trên giường ném hết vào trong nhà tắm, mai dẹp.
– Phòng anh cũng không rộng lắm nhỉ? – Em nhìn xung quanh
– Ờ – Đang cất đồ nên không muốn nói nhiều
Em uống một ngụm nước, rồi lại nói tiếp như để lấy tinh thần:
– Giận em à? – Tôi đứng khá gần em nên vừa hỏi em vừa lấy ngón tay chọc chọc
– Không, có giận đâu
– Thế mà lạnh lùng với người ta, ghét
– Ờ.
– Thôi… Em xin lỗi
Tôi dọn xong, rửa rồi lau tay mới lên ghế đối diện ngồi để nói chuyện với em:
– Không giận đâu mà lo
Em chắc hụt hẫng với cách cư xử của tôi, nỗi buồn chán không thể che dấu khỏi khuôn mặt kia, tay buông xuôi và đôi mắt ấy lại nhìn tôi hỏi:
– Thế sao phải bỏ về.
– Không được chào đón thì chẳng về – Tôi cười đểu
– Em có ý đấy đâu mà…
– Thế ý em là thế nào?
– Thì ai bảo anh đến muộn, làm người ta đợi, hẹn như thế rồi làm mất mặt với đám bạn. – Em nói trách tôi.
Suy nghĩ mãi rồi tôi cũng nói ra hết:
– Anh có việc bận, nên mới đến muộn, tưởng muốn thế lắm à. Anh đã nói trước với em rồi chứ có phải không nói đâu, cả em nữa. Anh ngồi đấy như một thằng tự kỉ, em thì bơ anh còn bạn em cũng chẳng coi anh ra cái gì cả. Vậy còn cái lý gì để ở lại? – Tôi như xả hết tức giận.
Em nghe chắc cũng hiểu một phần nào, mắt đỏ lên như muốn khóc, thực sự tôi đã bị ”sợ” nhìn thấy con gái khóc từ lúc nào rồi nên đành phải trấn an em luôn.
– Thôi nín đi, anh xin lỗi, tại nặng lời quá. – Tôi tiến lại ngồi cạnh em rồi xoa nhẹ lưng, rồi đến má em và cả mái tóc rối vì bị gió tạt kia nữa.
– Dạ không sao, tại em đùa hơi quá, ai bảo anh không chịu xin lỗi em cơ.
– Đùa á????
– Dạ, hihi – Em cười như xé toang cái không khí ảm đảm này
Giờ tôi mới ngỡ là em đùa tôi, mà cô gái nào chẳng thế, luôn muốn người con trai khác phải xin lỗi, năn nỉ và nói lời yêu thương như một trò chơi vậy.
– Cũng sớm, đi chơi đi – Tôi mở lời
– Chơi ở đâu bây giờ?
– Thì lại RC chứ sao.
– Dạ
Tôi đứng loay hoay mãi, tôi muốn mượn xe của chị quá, mà lại làm việc có lỗi với chị nên cũng khó nghĩ thật. Đành làm liều.
– Em đợi anh tí nhé
Nói xong tôi sang luôn phòng chị, hai bà này lại ngồi xem phim Hàn, bước vào đã sặc mùi sướt mướt và sặc mùi mắm tôm, cái mùi ám ảnh tôi cả đời mà chỉ ngửi thôi cũng chẳng dám ăn… Tiến lại gần hơn và nói:
– Ê bà chị – Tôi nói và vỗ đùi chị My cái bốp
Kêu oai oái rồi lườm tôi một cái, cầm nguyên cả quyển sách dưới chân phi thẳng vào mặt tôi may quá không trúng.
– ĐM điên à con, đau vãi rát chân tao rồi đây này. – Nhăn mặt lại.
Bà Hương thì ngồi cười sằng sặc, tôi thì lui xa dần và nài nỉ:
– Dạ em xin lỗi, hề, cho mượn cái xe đi chơi tí đi chị. – *Chớp chớp*
– Mày đi đâu? Mà đứa ở nhà mày là đứa nào thế? Dạo này lắm gái nhỉ. – Tra hỏi từng tí một rồi nói xoáy
– Em đi chơi tí, đứa em thôi mà. Hề hề
– Mày thì ai chả em – loay hoay mãi mới tìm được cái chìa khóa rồi ném cho tôi – Đấy cút đi, đi nhớ mua đồ ăn về cho chị em tao.
– Dạ, em đi đây
– À quên mua cho tao cốc trà sữa nhé – Bà Hương ới ới từ trong.
”Dạ” một tiếng thật to rồi chạy nhanh ra ngoài khép cửa phòng chị, đóng cửa phòng tôi rồi dắt con xe ”ạt ti la” của chị rồi phóng trong tiếng vi vu của gió, những ánh đèn mờ khi Hà Nội về đêm, tiếng các bà gánh hàng rong đan xen tiếng còi xe ing ỏi tao nền tiếng…….Chả có tiếng con mẹ gì cả….
– Đi đâu giờ em? – Tôi nhìn đồng hồ mới có 9h, tưởng phải 10h rồi chứ…
– Đi đâu cũng được ạ.
– Hay đi ăn?
– Dạ
– Ăn gì?
– Ăn gì cũng được ạ
Nói xong tôi quay lại lườm em cái thật sắc, còn em ngồi sau thì cười to thành tiếng…
– Thôi đi uống cafe đi anh.
– Ừ
Đi được một đoạn rồi lại phải quay về cái quán cafe quen thuộc, đi vào quán đã thấy nền nhạc du dương, thằng cha quản lý thích gu âm nhạc của tôi nên 2 anh em nói chuyện rất dễ về đề tài âm nhạc của quán. Quán vẫn còn khá đông, toàn là cặp yêu nhau vì quán thiết kế rất lãng mạn, lác đác cũng có mấy bác trai bác gái U40 -50 vào nghe nhạc hồi xuân.
– Ê bé, ra đây nhờ tí – Tôi vẫy tay gọi thằng Mạnh bé
Nó đang order cho khách nên gật đầu, đưa giấy cho pha chế rồi tiến lại chỗ tôi kéo ghế ngồi như đúng rồi.
– Anh chị uống gì thế?
– Mày tự nhiên nhỉ, tao như cũ – Quay sang em – Em uống gì?
Xem cuốn menu của thằng Bé vừa đưa:
– Cho em sinh tố bơ đi
Nó ghi ghi rồi ngửa người ra, tôi nhìn nó chăm chăm rồi đuổi:
– Đi đi nhanh, còn ngồi đấy à? Tao mách quản lý cho mày nghỉ việc bây giờ
– Thôi em ngồi tí, mệt quá chạy đi chạy lại mệt quá – Nó lấy tay lau đi mồ hồi rồi té.
Em nhìn ngắm xung quanh, tôi ngồi cạnh em chứ không ngồi đối diện như những người bình thường, chẳng hiểu sao nữa nhưng nếu có ai nhìn chắc thấy tôi giống thằng điên lắm. Bỗng đâu lão quản lý ló mặt ra, vừa đi đâu về thấy tôi cái là tay bắt mặt mừng luôn, còn em cũng thấy thế chào luôn:
– Ây anh trai, lâu rồi không gặp dạo này khỏe chứ – Tôi chào hỏi.
– Ừ anh vừa đi có việc – nhìn sang em – Ơ thế nghỉ làm là đi kiếm người yêu đây à, chú là hơn anh cái khoản này đấy – Lão cười sằng sặc.
– Dạ đâu anh, vợ em đây – Nháy mắt với em xong bị véo một cái vào chân.
– Anh sợ chú mày rồi, gọi đồ uống chưa?
– Dạ em gọi rồi, anh bận gì cứ đi đi
– Ừ thế ngồi chơi đi nhé, anh vào xem sổ sách cái.
Nói xong lão đi luôn, vừa nãy bị véo vào chân giờ bị véo má nữa.
– Ay ay ay…. Đau anh – Tôi hét lên vì cái véo vào má của em
– Ai là vợ anh? – Em cười nham hiểm
– Em chứ ai.
– Nào nào – Dơ nắm đấm trước mặt tôi
– Thôi thôi, A… đồ uống kìa.
Tôi thấy thằng thằng Bé mang ra, đặt lên bàn và kèm theo 2 điếu thuốc với cái bật lửa.
– Mày mang thuốc ra đây làm gì?
– Ơ mọi lần anh vẫn hút mà, bảo như mọi khi em chẳng mang ra à.
– À ờ quên, thôi hôm nay vui chú cất đi
– Vâng thế em lui.
Nó đi, em thì nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn thịt tôi vậy.
– Nhìn gì nhìn mãi thế?
– Anh cũng hút thuốc à? – Em lườm
– Ờ
– Bỏ ngay, em ghét con trai hút thuốc
– Sao mà ghét?
– Miệng hôi với đứng cạnh khó chịu lắm.
– Anh hôn em đâu mà lo mồm thơm với chả hôi
– Ơ cái anh này, đang định cho đấy nhưng thôi, mơ đi. – Em cười
– Chả cho anh đè ra thơm ý chứ – Tôi cười dê
– Khiếp nhìn mặt anh dê quá, nói chung anh hút kệ anh gặp em mà em ngửi thấy là không nói chuyện với anh luôn đấy.
– Ừ uống đi
Dăm ba câu chuyện, tôi mới biết nhà em cách HN 40km, vì ở ngoại thành, nhà cũng bình thường vì ở với mẹ, còn bố thì bỏ đi với bồ từ lúc em còn lớp 11. Nhà còn thằng em trai năm nay lên lớp 10, thỉnh thoảng cũng lên chơi với em, chị xinh thế này chắc thằng em cũng đẹp trai.
– Thôi về đi anh, 10h hơn rồi.
– Ừ, – Tôi vẫy tay gọi thằng Bé – Ê cu, ra tính tiền cho anh.
Đưa tiền cho nó rồi kỉ niệm thêm nó cái đạp xong mới về, trên đường đi cứ tưởng em sẽ ôm tôi cơ, ai ngờ em ôm thật…
– Ây cái tay, bạo nhỉ. – Tôi khích đểu
– Tại lạnh thôi, chứ ai thèm ôm cái người nghiện thuốc như anh
– Ờ thế bỏ ra
– Ứ – Giọng dỗi
– Cổng sau hay cổng trước đây?
– Cổng sau đi anh, hi
Tôi lạng lách đánh võng, cái đường vào bé tí mà rõ lắm hàng quán, đi vào đây cũng nhiều rồi mà chưa đi vào giờ tối như thế này, nhộn nhịp thật.
– Hết tiền rồi.
– Dạ, anh về cẩn thận nhé, về đến nhà nhắn tin cho em. hi
– À mà…
– Sao nữa anh
– Thế không đưa mũ à? – Tôi chỉ cái mũ bảo hiểm em cầm trên tay
– Hi em quên, thôi anh về đi kẻo muộn.
– Ừ anh về nhé.
Tôi phóng một mạch về nhà, gió lạnh rồi chắc sắp mưa nên phải đi nhanh. Gió ù ù trong tai nghe khủng khiếp thật, nãy em ôm tôi nên thấy ấm mà sao giờ mới thấy cái lạnh tê người. Về đến phòng trọ mang sang trả chìa khóa, thì bà chị lại nạt ngay:
– Mày sướng nhỉ, đi với gái giờ này mới về? – Tiếng bà My the thé trong nhà vệ sinh, giọng thì như ngậm cứt, chắc đang đánh răng
– Em đang định đi qua đêm, mà hết phòng nên phải về.
– À mà trà sữa của 2 chị em tao đâu – Bà Hương nói
Tôi giờ mới sực nhớ ra, thôi quả này chết rôi.
– Chết, gần mưa nên em phóng về nhanh chẳng nhớ mua rồi. – Mặt tôi xị xuống như đưa đám
– Ờ, tí con My nó ra nó xử mày
– Dạ thôi thôi em về – Tôi ngồi dậy đi thẳng ra ngoài
– Ê em ey, mày ngon chạy bước nữa tao xem – Bà My đi ra
– Dạ dạ – Tôi đứng nguyên vị trí rồi quay lại
– Giờ sao mày?
– Thôi mai mua bù cho.
– Éo, giờ đi mua luôn.
– Lậy mẹ, giết con đi, mệt gần chết đây. Thôi về đây sáng mai đi học về em mua cho.
– 4 cốc
– Ờ
Tôi về nhanh phòng không 2 bà già đấy lại mặc cả, đến mệt. Mở điện thoại thì có tin nhắn của em. ” Anh về chưa, sao không nhắn tin cho em” Tôi ghét nhắn tin lắm, tại cũng mệt nữa nên gọi luôn.
– Em nghe này anh
– Anh vừa về đây.
– Sao lâu thế?
– Thì đi chậm mà.
– Vừa về nghe bọn cùng phòng xỉ vả này, phải trốn ra ngoài nói chuyện với anh đấy.
– Ừ
– Anh buồn ngủ à?
– Ừ, nay mệt quá
– Vậy anh ngủ đi.
– Ừ, ngủ ngon nhé
– Dạ, anh cũng thế. hi
Tắt máy rồi ngủ luôn, vẫn cái bộ đồ đấy và lăn ra ngủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 03-07-2024 18:43:57 |