Đời là câu chuyện buồn
Chiều hôm đấy cày cuốc làm kèo với bọn lớp bên cạnh, chẳng hiểu sao tôi lại sa vào mấy cái game này, thực sự nó rất thu hút và tôi cũng đã hơi ”nghiện”. Thỉnh thoảng cũng chơi đêm với những lơi mời, cũng làm kèo đánh tiền máy, tiền nước và tiền mặt. Giờ trình độ cũng khá cao tay do cày cuốc nhiều nên trận nào solo của lớp đều có tôi tham gia. Chiều đấy lớp thua, nhục nhã, tại quân sida quá, rồi cả đám kéo nhau đi ăn bánh mì kẹp thịt rồi chia tay.
Tối đến tôi đi sang nhà nhỏ dạy tiếp môn Hóa, đúng giờ mẹ nhỏ đang rửa bát chắc nhà nhỏ vừa ăn cơm xong. Mời em ngồi uống nước ngoài phòng khách rồi đợi mẹ nhỏ lên bảo nhỏ chuẩn bị sách vở. Tôi ngồi xem tivi và lại nghĩ đến cái cảnh trưa này, chẳng hiểu sao mình lại vứt cái kem rõ ngon, lại cư xử như kiểu đang ghen…
Đúng là có ghen, vì tôi cũng có ”say nắng” nhỏ, cũng rung động đầu đời với một người cô nàng xinh đẹp như thế này thì ai mà chịu được, và rồi tôi quyết định, vứt lại mấy cái suy nghĩ đấy sau lưng, coi như chưa có việc gì sảy ra rồi cả 2 sẽ càng khó xử. Mẹ nhỏ gọi tôi lên phòng nhỏ, và tôi lết những bước chân nặng trịch đi lên tầng 3 phòng nhỏ.
Bước vào phòng lại cái căn phòng khiến tôi ngây ngất, cũng là lần đầu tiên tôi bước vào căn phòng của con gái, căn phòng màu hồng rộng hơn cả phòng trọ của tôi, đủ mọi thứ cần thiết không thiếu cái gì, giường thì như cái tiệm bán thú nhồi bông vì nhiều quá, còn cả dưới đất nữa. Cũng dễ hiểu vì nhỏ có nhiều vệ tinh nên cứ cái dịp ngày gì của con gái hay sinh nhật, valentine thì kiểu gì nhỏ cũng nhận được lời tỏ tình với thêm vài con gấu thế này. Nhỏ nay mặc chiếc váy ren màu hồng khá bắt mắt, tóc thì vẫn xõa ra như thường ngày như công chúa vậy, nhưng tôi không quan tâm. Nhỏ chào tôi rồi tôi tiến lại bàn học, mở quyển sách hóa lớp 12 ra định chuẩn bị giảng cho nhỏ thì giật mình, bởi bàn tay nhỏ đang đặt trên tay tôi.
– Anh giận em à? – Mặt xụ xuống.
– Có gì mà giận, bỏ tay anh ra. – Em cố để gạt tay nhỏ ra mà càng cố thì nhỏ càng nắm chặt em hơn.
– Không giận mà phải ném kem đi thế à? – Lườm em kiểu hờn dỗi
– Không thích ăn thì vứt.
– Lại dỗi kìa, nhìn cái mặt thấy ghét.
– Ờ.
Rồi nhỏ cũng buông tay tôi ra, tôi chẳng hỏi thêm gì nữa mặc dù vẫn muốn biết ”gấu” của nhỏ là người như thế nào nhưng thấy đào sâu vào chuyện của người khác là không tốt, nên thôi vẫn cố tỏ ra bình thường nhất để kết thúc buổi học. Tôi cất sách vào cặp rồi chuẩn bị nhấc mông lên đi về, và rồi em lại cầm tay tôi một lần nữa, nhưng lần này cầm và kéo tôi lại cơ.
– Anh nghe em giải thích đã – Mắt rươm rướm nước mắt
– Giải thích gì?
– Thì chuyện của em và…
Chưa để nhỏ nói xong tôi chen vào:
– Thôi
– Sao lại thôi?
– 1. Anh không là gì của em, chỉ là gia sư không hơn không kém. 2. Chuyện tình yêu của em anh không quan tâm cũng chẳng đáng để em giải thích với chia sẻ, anh cũng sẽ không nói cho bố mẹ em biết đâu mà lo. Đừng để nó ảnh hưởng đến học tập là được. Thôi anh về nhé.
– Dạ – Mặt nhỏ vẫn cúi xuống.
Tôi nhìn cũng đủ thấy ánh mắt buồn của em nó, nhưng giờ có làm gì được đâu nên tôi chọn cách bỏ chạy. Dắt con cà tàng lên và đi một mạch về nhà tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi mở bản nhạc không lời đậm chất ”buồn rười rượi” mà tôi vẫn thường nghe… và nó lại khiến tôi nhớ tới nhỏ, tối nay nhỏ không nhắn tin cho tôi như mọi hôm nữa, rồi suy nghĩ linh tinh, phải chăng nhỏ cũng yêu tôi, cũng thích tôi, cũng ”say nắng” tôi như tôi ”say nắng” nhỏ. Rồi đứng trước gương nhìn lại mình, tự nhủ ”mày có gì không, mày có xe máy như người ta không, mày có tiền để đưa em đi chơi không hay là cả tuần đi chơi ra đê ngắm sao”?
Chắc… tôi hết hi vọng rồi…
… Bạn đang đọc truyện Đời là câu chuyện buồn tại nguồn: https://truyensexngan.net
Ting ting…
Điện thoại tôi vang lên và tiếng nhạc cũng tắt, tôi đoán chắc là nhỏ nhắn tin và đúng như thế.
– Anh ngủ chưa?
– Chưa
– Thế đang làm gì đấy?
– Chơi thôi
– Lạnh lùng với em đấy à
– Có đâu
– Đấy mà
– Thế có chuyện gì không?
– Muốn nói chuyện với anh thôi
– Người yêu em đâu
– Anh ý chơi game rồi
– Thế anh là người thay thế à?
– Không, anh đừng nghĩ thế
– Thế nghĩ thế nào?
– Anh nghe em giải thích được không?
– Ơ hay, giải thích cái gì, đã bảo anh không là gì của em rồi mà.
– Thế thôi, anh ngủ đi.
– Ừ, ngủ ngon.
– Anh ngủ ngon.
Đúng thật là những thằng nhà quê như tôi rất khó nói chuyện và cũng không biết nên nói cái gì nữa. Thế rồi kệ, bật tiếp nhạc rồi ngủ thôi.
Sáng nay đi học kiểm tra bao nhiêu là môn, mấy thằng ”nhà mặt phố, bố làm to” lại kiếm những thằng như em để chép bài. Rồi ra kèo:
– Giờ mày cho tao xem bài, mỗi mỗn tao đưa mày 300k, ok không?
– Tùy.
Cũng mừng vì tự nhiên có tiền mà chẳng mất gì, nếu chúng nó không ra kèo thì tôi cũng sẵn sàng cho chép bài. Và thế là tôi lại có một khoản tiền nữa trên lớp. Hôm nay không đi dạy cho nhỏ, chiều tôi cũng được nghỉ nên rủ 3 thằng kia lượn lờ phố phường. Rồi tạt vào quán kem, dắt nhau vào siêu thị mua vài thứ lặt vặt tiện thể ngắm gái chân dài luôn và chơi mấy game xèng ở tầng trên cùng. Xong đâu vào đấy cũng mệt rồi, chúng nó lại tiếp tục lôi tôi đi vào quán cafe ở gần trường đại học xây dựng mà chẳng nhớ là đường nào nữa. Rồi cái cảnh tượng tôi chẳng bao giờ muốn nhìn nó lại bắn vào mắt tôi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 03-07-2024 18:43:57 |