truyensexngan.net > Chưa phân loại > Đời là câu chuyện buồn

Đời là câu chuyện buồn

Phần 44
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Những ngày ở Ba Vì thực sự vô cùng đáng nhớ, tôi như được làm vương làm tướng, còn chúng nó thì hầu hạ. Chẳng ai nỡ để tôi động tay động chân vào việc gì, nhất là nhỏ…

Tối ngày thứ 2 ở lại trên Ba Vì, khu này nhiều biệt thự của các đại gia doanh nghiệp mua đất ở đây về nghỉ dưỡng những ngày cuối tuần. Đường đi vào trải đầy đèn đường, những dàn hoa bên lề nhìn thật đẹp. Ăn cơm xong nhỏ kéo tay tôi đi dạo dọc con đường đấy.

– Anh này?

– Sao em…? – Tôi quay sang với vẻ mặt tò mò.

– Nếu có ngày em phản bội anh yêu người khác thì sao.

– Thì anh mọc cao thêm 20cm chứ sao – Tôi cười.

Nếu nhỏ phản bội tôi ư…? Tôi không dám nghĩ đến viễn cảnh tiếp theo, bởi vì những ngày nằm trong viện, tôi sợ cái cảm giác mất đi người mình yêu, tôi sợ cái cảm giác cô đơn trống vắng. Ngày nào tôi cũng gặp em, quan tâm và chia sẻ, tôi nhận thấy mình là một thằng khờ. Thằng khờ khi đi giận dỗi nhỏ khi chưa biết rõ nguyên do. Tính tôi là vậy, mọi việc cứ sồn sồn hết cả lên, chưa gì tôi đã vu oan cho nhỏ rồi… Và đấy cũng là bài học cho tôi và cũng để cho tôi biết rằng, em còn yêu tôi rất nhiều.

– Anh này… – Quay sang véo má tôi – Nhưng mà lúc đấy anh có hận em không?

– Không biết nữa, nếu em phản bội anh đi yêu người khác thì chắc hẳn người đấy sẽ mang lại cho em hạnh phúc và đầy đủ hơn khi em yêu anh.

Nói vậy tự khác nào vả vào mặt, bảo mình là thằng không lo nổi cuộc sống sau này cho nhỏ. Nhưng đúng, tôi chẳng có gì, tương lai mù mịt chắc gì đã có công ăn việc làm, ở cái đất HN này, tiền lương không hơn 15 triệu thì không thể nuôi được cả tôi và em…

– Anh đừng nói thế… – Ngả đầu vào vai tôi – Em yêu anh đâu phải vì vật chất đâu…

Nhỏ nói vậy làm tôi lại nhớ lần mời nhỏ đi uống trà sữa, tôi phải loay hoay huy động vốn ở cả 4 túi quần mới đủ trả cho nhân viên trong cái thái độ chẳng mấy thiện cảm. Lần đấy tôi xấu hổ lắm, chỉ muốn đập đầu chết đi cho xong. Mất điểm với gái….

– Nếu đấy là lựa chọn của em, thì anh chẳng có lí do gì để hận em cả. Hạnh phúc của em thì em nên giữ lấy thôi…!

Sau đấy tôi và em ngồi trên ghế đá, không gian tĩnh lặng thỉnh thoảng có những cơn gió bất chợt và vài chiếc ô tô sang trọng lướt qua. Nhỏ ôm tôi, ôm tôi chặt như thể tôi sắp chạy mất vậy. Tôi cũng sợ mất nhỏ, không thể tưởng tượng được nếu nhỏ rời xa tôi mãi mãi… Có khi tôi sẽ lụy tình suốt đời mất… Em làm tất cả cho tôi, đổi lại… Tôi làm gì được cho em, tôi chỉ làm cho em đau đầu hơn, khóc nhiều hơn thôi. Món quá của tôi ý nghĩa thật đấy..!!!

– Em này… sao….? – Tôi ấp úng

– Sao trăng cái gì cơ? – Em nói chen

– … Sao em lại yêu anh?

Nhỏ cười rồi thơm lên má tôi một cái.

– Anh hâm thế, hỏi làm gì?

– Muốn biết thôi…

– À ừm… Thì lúc đầu em ghét lắm, ghét kinh luôn ý tại em chán học, anh lại còn gia sư nữa. Nhớ cái lúc anh vứt cái kem khi em đi cùng người yêu, rồi lúc em bị người yêu tát anh cũng đến an ủi em. Từ lúc đấy em có chút cảm tình với anh rồi, vài buổi học sau em ngoan ơi là ngoan anh không thấy hả? Em chăm chú nghe giảng này… và đặc biệt là em chăm chú nhìn cái mặt đáng ghét của anh nữa ý – Lại véo má tôi – Đặc biệt là lần anh mời em đi uống trà sữa, anh lúc hết túi này đến túi kia trong khi mặt anh đỏ bừng lên ý, lúc đấy cho em cười là em cười cho đến chết thì thôi luôn. Từ đấy về sau dần dần em yêu anh hơn, em yêu cái tính hiền lành của anh, tính nhút nhát với ngại ngùng của anh nữa. Thế đã đủ chưa?

– Ơ không khen anh đẹp trai à? – Tôi nhăn mặt

– Xấu mù mà đẹp trai gì.

– Xấu có gấu là được nhờ.

Nói xong tôi ôm nhỏ luôn, tối rồi mà đường này ít người qua lại, chẳng ngại gì mà không trao nhau những nụ hôn cháy bỏng. Được một lúc máu dâm tôi nổi lên, tôi sờ soạng sung quanh thân thể mỹ miều của nhỏ. Như có luồng điện giật vật khi môi nhỏ rung rung lên khi tôi và nhỏ vẫn đang môi chạm môi… Nó đã khiến tôi tỉnh giấc. Rụt tay lại, rời môi nhau ra rồi tôi cúi mặt xuống.

– Anh xin lỗi… Anh không cố ý…

Nhỏ cười rồi nâng cằm tôi lên, vuốt ve 2 bên má của tôi rồi nói:

– Không sao, em yêu anh mà.

Về đến nhà, đang ngồi ngoài sân hóng gió, thằng Quang lãng tử nó học guitar từ hồi cấp 3 rồi. Tôi được cho là hát khá hay nên thường những buổi giao lưu thế này thì là nó đàn còn tôi hát. Mọi người hưởng ứng bằng những tràng pháo tay, nhỏ ngồi ngoài khoanh tay dò xét rồi cười mỉm như muốn nói ”xem con lợn của em hát thế nào…”

Bài hát quen thuộc, nếu bạn đã từng nghe bài Nơi Ấy của Hà okio thì sẽ biết, hát không thể hay được bằng ca sĩ được rồi. Nhưng tôi hát đặt trọn cảm xúc vậy, cứ mỗi câu mỗi từ tôi lại nhớ quê hương. Nhớ đám bạn từ thủa còn mặc quần thủng đít, chúng nó chỉ quay quanh cái chuồng gà chuồng lợn, với ra đồng từ sáng đến trưa rồi từ trưa đến tối. Lại nghĩ… Nếu tôi cưới nhỏ về, lỡ sau này không nên cơm nên cháo cũng chỉ ruộng đồng thế liệu nhỏ có chịu được không. Tôi quay nhìn nhỏ, nụ cười tươi kèm theo trên môi đã khiến tôi say đắm. Không thể không phủ nhận rằng em rất xinh, xinh theo đúng nghĩa hot girl…

Những ngày tiếp theo, chỉ ăn với chơi thôi rồi cũng đến ngày về, vậy là vết thương của tôi vẫn chưa thể khỏi… Đắng lòng, lên da non làm tôi ngứa ngáy khó chịu lắm. Lần này là nhỏ đèo tôi, thích quá, tôi ngồi đằng sau ôm nhỏ ngả đầu vài vai nhỏ. Thích lắm chứ, được ôm người mình yêu mà.

Về đến HN, ngồi quây quần bên nhau ở quán cafe rồi chia tay, đường ai nấy đi. Tôi và nhỏ thì về nhà. Vậy là cái phòng trọ chật hẹp tôi ở suốt những năm tháng trên HN giờ đây sắp thành của người khác. Lần cuối tôi đến đấy là lúc tôi vừa được ra viện, nhìn bà chủ trọ mắt rơm rớm vì tôi là khách hàng lâu nhất từ trước đến nay. Tôi cũng chưa bao giờ chậm trễ tiền thuê trọ quá 2 tháng, tuy khó tính vậy mà bà mau nước mắt lắm. Khóc ròng như tôi chết vậy.

Nhà mới, môi trường mới và đặc biệt là tôi ở với nhỏ, tôi cũng dần bình phục rồi, trước việc nhà toàn tôi làm, giờ ngồi một chỗ ngứa chân ngứa tay lắm. Rồi nhỏ lại ngồi khen riết, nói tôi đảm, đảm như đàn bà ý…

Ngày em nhập học cũng đến, tôi gọi như sang bàn giao công việc, bảo nhỏ và Như đi học cùng nhau, kêu là Như giám sát gấu chứ thực ra là muốn cho nhỏ có người đi học cùng cho đỡ buồn.

Con em 2 của tôi cũng lên, nó học BK nằng nằng đòi ở trong KTX nên tôi đồng ý, cũng dự định như thế từ trước rồi. Cũng chính cái thời gian này, tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi từ mẹ tôi, đã lâu rồi… Tôi chẳng được mẹ gọi hỏi thăm quan tâm, những năm tôi lên HN một thân tôi lo ăn lo ở lo tiền học phí thì mẹ tôi ở đâu. Nay con em tôi vừa lên được 1 ngày đã sốt sắng rồi.

– Alo mẹ hả?

– Ừ, em con nó ở đấy có tốt không?

– Tốt mẹ ơi, không phải lo đâu. Con chăm cho em nó được. – Giấu kín việc nó ở KTX.

– Vậy mẹ yên tâm rồi. Nhớ bảo ban em đấy.

– Vâng.

Mẹ tôi cúp máy, lại một bầu trời suy tư, thôi kệ đi, chẳng sao cả. Tôi cũng nhập học và dần dần tôi và nhỏ ít gặp nhau hơn, chỉ tối mới quấn với nhau được. Trưa có khi bạn em rủ ăn trưa nên em không ở nhà, hoặc bạn tôi rủ những kèo game đến xé chiều mới về. Nhưng như thế tôi lại nhớ và yêu nhỏ nhiều hơn… Trưa nào nhớ quá tôi sang tận trường em nắm tay hỏi han vài câu rồi tôi lại phi xe về, đúng là rảnh.

– Anh ơi, mai em phải về quê với mẹ. – Nhỏ nói với tôi trong bữa ăn tối.

– Ừ về thì về, anh ở đây cũng được.

– Em sợ anh nhớ em không ngủ được thôi…

– Mà em đi mấy ngày?

– Chắc em đi khoảng 2 ngày. Hix

– 2 ngày cơ à, thế thì nhớ chết, cho anh ôm cái nào.

– Thôi đi ra, đang ăn.

– Hì.

Sáng sớm hôm sau em đi với mẹ, tôi ngủ nướng cho hết ngày cuối tuần… Thì có điện thoại của thằng Lâm.

– Gọi gì sớm thế?

– Mày ơi… tao tao… tao tiêu rồi…

– Hả? Tiêu cái gì? – Tôi bật dậy.

– Mày… mày cho tao ở nhà mày vài ngày được không.

– Ừ, mày đang ở đâu?

– Tao đang ở Keangnam, mày qua đón tao luôn đi.

– Mày ngồi yên đấy tao qua liền.

Sáng sớm nó đã gọi rồi mà nói cái giọng mềm nhũn mệt mỏi làm tôi thấy lo, tưởng được ngủ nguyên cả buổi sáng thì bị thằng này nó phá hỏng hết cả rồi. Đi đến nơi nó nói, chạy loang quăng gọi điện chỉ dẫn mấy lần mãi mới tìm thấy nhau vì đông người.

– Sáng sớm chưa gì đã gọi tao rồi thế? Mất cả ngủ – Nói trách nó, nhưng chắc nó chẳng để bụng.

– Cứ đưa về nhà đi rồi nói, tối gọi mấy thằng kia sang bàn một thể.

– Mày định ở mấy ngày? Mặc chung quần áo à?

– Chắc thế, tao chả còn một xu để đi xe bus thì mày biết rồi đấy. Thôi đi đi nói nhiều quá.

Tôi chạy xe về nhà, lúc đi chưa nói câu nào với nhỏ chắc lo lắm, tại lúc đi nhỏ ngủ nên tôi chẳng muốn đánh thức rồi lại lèo nhèo như mấy lần trước. Trên đường cả 2 im lặng, nó chắc đang suy nghĩ cái gì đó, ủa mà nó còn có Mai mà, sao cái lúc này nó lại không gọi Mai nhỉ.

Về tới nhà y như rằng là bị nạt, thấy tôi dắt xe vào là mặt nhỏ hằm hằm bốc mùi sát khí. Thấy thằng Lâm nên mặt lại vui chào hỏi vài câu rồi quay qua tôi lườm cái. Lâm chẳng nói gì gật cái rụp rồi đi vào nhà, tự nhiên như ruồi, tôi dắt xe đằng sau thì nhỏ tiến đến véo vào hông cái rõ đau.

– Bảo bao lần rồi, đi đâu phải nói với em một câu chứ.

– Thì ai biết đâu, lúc ý em đang ngủ anh gọi làm gì…

– Vẫn phải nói. Hứ.

– Hâm, thôi vào đi xem thằng Lâm nó thế nào.

Lên nhà lục cái tủ quần áo chọn cho nó một bộ rồi ném cho nó mặc, nó vẫn mặc cái bộ đi chơi theo đúng style công tử của nó. Quần áo tôi thì chả đẹp đẽ gì, nhưng giờ ném cho nó rẻ lau thì nó vẫn phải mặc. Nhỏ đi chợ mua ít bún với chả, nhìn mặt thằng Lâm ủ rũ chắc cả đêm qua khéo nó không ngủ. Nó thay xong quần áo ngồi ở ghế chỗm chệ mặt vẫn vô hồn nên tôi ra tiếp chuyện.

– Thế rốt cuộc là thế nào? Kể tao nghe xem.

Nó quay sang, mắt nó rơm rớm như sắp khóc, thế nên tôi biết là việc quan trọng rồi, nhưng tôi vốn là người ít nói và không biết an ủi người khác lúc những như thế này. Với cả nhỏ cũng vậy, tôi chỉ biết cho nhỏ mượn bờ vai để nhỏ có thế khóc thoải mái. Còn đây là con trai, chả nhẽ cũng cho nó mượn vai rồi lúc nhỏ về bất chợt sẽ nghĩ tôi là thằng Gay à

– Thôi thôi, thế kể tao nghe xem rốt cuộc là thế nào? Nói đi còn tìm cách giải quyết.

– Thực ra… chuyện này… nó… nó liên quan… đến cả Mai… – Nó nói ấp úng

Liên quan tới Mai… Nếu liên quan tới Mai thì sao nó phải nói là ở lại nhà tôi vài ngày làm cái gì.Càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.

– Ừ mày cứ nói đi.

– Tao… với Mai… có… à không… Mai có… thai rồi…

Tôi chết lặng, lần này là sốc toàn tập, thằng Lâm nó chơi bời ham vui và quen nhiều gái xinh tôi chẳng lạ gì khi nó quan hệ với một cô gái nào đó. Nhưng đây là Mai… tôi luôn cho rằng em là người biết suy nghĩ… nhưng lần này em đã đánh sập luôn cả niềm tin tôi dành cho em từ những ngày mới quen. Tôi không ngờ em lại thay đổi nhanh như thế, cũng không trách được… Sinh viên mà, tuổi đời non nớt bồng bột ham vui ham chơi thì nhiều lúc cũng mất kiểm soát. Đến ngay cả tôi, nhiều lúc ngồi ôm em mà dục vọng nổi lên, chỉ biết cắn cu mà chịu đựng trong khi nó cứ nổi phồng phồng lên trong quần. Từ đấy tối nào tôi ngủ cũng phải mặc sịp không lỡ nhỏ nhìn thấy thì xấu hổ lắm…

– Bao lâu rồi. – Tôi điềm tĩnh hỏi.

– Mới được 1 tháng thôi.

– Chúng mày mới yêu nhau mà đã thế rồi hả? – Lúc này muốn đấm cho nó vài cái quá.

– Lúc đấy tao say… với lại… Mai cũng chủ động nên… mọi việc thành ra như thế. – Thằng đéo nào quan hệ với người ta xong chẳng bảo mình say không kiểm soát được.

– Thế thì sao mày không về nhà mày mà qua nhà tao ở làm gì? Tao có thấy liên quan đâu.

Nó lại thở dài:

– Tao về thưa chuyện với ông bà già, tao suy nghĩ nhiều lắm rồi mới nói, tao sợ em phá thai rồi ảnh hưởng sức khỏe. Nên tao về bảo muốn cưới vợ rồi giãi bày, cuối cùng tưởng mọi chuyện êm đẹp tao bị ông già đấm cho mấy cái nổ đom đóm, rồi ông nói tao đua đòi với đám bạn, tao ăn chơi tiêu tiền hoang phí cho gái gú rồi bị nó lừa. Tao nói là em là người ngoan hiền nhưng không tin tao. Đm cái đời chó chết.

Nghe nó nói thì tôi biết vì sao nó bị đuổi khỏi nhà rồi, tôi lại im lặng không nói gì, hình như bây giờ… Tôi cần gặp em… Tôi muốn nghe lời giải thích từ em… Từ lâu rồi tôi chẳng còn là người anh của Mai nữa, từ lâu rồi tôi chẳng được em tâm sự về chuyện thường ngày của em. Một cảm giác trống vắng… Tôi luôn ngộ nhận rằng tôi rời xa em là chuyện bình thường, vì tôi chỉ coi Mai là một người em thôi. Ai ngờ thứ tình cảm anh em lại nảy sinh lớn hơn… Haiz.

Tôi nói thằng Lâm lên phòng tôi nghỉ, giờ này tôi chẳng muốn ăn uống gì cả, tôi gọi cho cho Mai, lúc đầu nhỏ tắt máy nhưng sau vồ vập thì cũng phải nhấc máy với cái giọng khinh khỉnh lạnh nhạt.

– Alo ai đấy? – Chắc không lưu số nhưng tôi đoán là không.

– Anh M đây.

– Có gì không anh?

– Giờ em rảnh không, mình gặp nhau chút, anh có chuyện cần nói.

– Nói qua đây luôn đi, em đang bận.

– Anh chỉ xin em 15′ thôi, chắc em đang ở trường nên ra quán trà sữa ở cổng sau. Em ra luôn đi anh đến là vừa. – Quán trà sữa mọi lần tôi đến đưa em đi chơi, hoặc ngồi đợi em make up tôi đều ra đấy ngồi nên chỉ nói quán trà sữa là em biết tôi muốn nói đến là nơi nào.

Lần này tôi gọi cho nhỏ, bị chửi không thương tiếc vì nhỏ đang đi mua đồ ăn rồi. Thôi thì nói về bù qua loa xin lỗi cho xong chuyện. Cũng mất kha khá thời gian để tôi đến chỗ hẹn, quán khá nhỏ nên chỉ nhìn vào quán là biết em đến chưa không rồi. Tôi tiến lại bàn, gọi trà sữa rồi ngồi đôi diện với em. Thực ra để chọn một không gian để tâm sự… Thì nơi đây chưa bao giờ là phù hợp, nhưng vì tôi thích, tôi muốn ôn lại kỷ niệm ngày xưa của hai đứa, và cũng để dễ nói chuyện với em hơn.

Ngồi lặng thinh một lúc, em vấn bấm điện thoại còn tôi ngồi trơ trơ cho đến khi trà sữa được mang đến, em còn chẳng thèm nhìn tôi đến 1s.

– Mai…

Lần này mới ngửa mặt lên nhìn tôi

– Anh cứ nói.

– Em còn nhớ chỗ này mình ngồi bao nhiêu lần không?

– …

– Để quen đi một người thật sự rất khó, nhưng để quên đi một người mà đánh mất chính mình thì càng khó hơn Mai ạ.

– Anh nghĩ em là cô gái thông minh, anh đến với em xác định chỉ có tình cảm anh em, anh chưa bao giờ tán tính em và cũng chưa bao giờ có ý định sẽ bên em đến suốt đời. Phải suy nghĩ rất lâu, rất rất lâu anh mới dám đưa ra quyết định gửi gắm thằng Lâm chăm sóc cho em, anh nghĩ nó đủ tốt, nó ham chơi còn em là cô gái mạnh mẽ, chắc em nói gì nó cũng phải nghe nên từ lúc yêu em nó thay đổi rất nhiều. Em yêu Lâm lâu bao lâu rồi? Mấy tháng? Đủ hiểu nhau rồi hay sao mà em với nó có thể tiến xa như vậy. Nghe được tin anh sốc, anh bất ngờ khi em đánh mất mình như vậy. Yêu ai đấy là việc của em, nhưng kể cả nó là bạn anh thì anh cũng không chấp nhận được. Còn cái thai, giờ em muốn sao? Em giải quyết như thế nào khi em vẫn còn đang đi học. Trong khi em ngồi bấm điện thoại cười cười một mình thì giờ nó đang khóc ở nhà anh như một thằng đàn bà kia kìa. Vì em mà nó bị đuổi khỏi nhà, giờ em…

Tôi thấy nước mắt em rơi lã chã, tôi nói những lời đó thực sự rất thâm độc như chửi vào mặt em. Hiểu cảm giác của em lúc này quá mà, tôi không nói gì thêm, tôi cầm tay em xoa xoa trấn an tinh thần em một lúc rồi em nói:

– Em không biết giờ làm sao nữa anh ạ, thời gian qua em tránh mặt anh không phải vì em muốn quên anh hay gì cả đâu? Tại em sợ cảm giác, sợ cái lúc anh thân mật với Quỳnh, em sợ khi nhìn thấy anh và Quỳnh hạnh phúc còn em thì không. Em yêu Lâm nhưng em vẫn yêu anh hơn, chắc chắn như thế. Chính anh đã kéo em ra khỏi nỗi ám ảnh của mối tình đầu. Anh cũng là mặt trời để em có thể vui tươi mỗi ngày, nhiều lúc em muốn gặp anh tâm sự, nhưng em lại giữ cho riêng mình rồi ấm ức tại sao lại không gọi cho anh? Dù sao mình vẫn có thể là bạn, là anh em tốt cơ mà… – Nói rồi em vẫn khóc, tôi lặng thinh đi một lúc, với những dòng suy nghĩ khác nhau, cuộc nói chuyện diễn ra rất lâu quá luôn cả 15′. Người bán hàng cứ nhìn tôi như thằng đểu khi để em khóc trong khi chẳng ai biết tôi đang phải trải qua những gì…

– Anh hiểu, thôi em, giờ khóc cũng không giải quyết được gì đâu. Anh cần em phải suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ rồi giả quyết theo cách của em, cái thai không phải của anh nhưng anh cũng một phần dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Giờ anh cần em phải gặp thằng Lâm, giờ chỉ có em và nó mới có thể giải quyết được chuyện này.

Em gật đầu, tôi tính tiền rồi đưa em về nhà, thấy tôi mở cổng nhỏ chạy ra đón với nét mặt tò mò khi thấy tôi đưa Mai đi cùng. Con gái đa cảm lắm, không khó để nhỏ nhận ra rằng Mai yêu tôi.

– Chị Mai hôm nay đến chơi ạ, anh Lâm đang trong nhà em đấy.

– Ừ chị đến chơi chút, để chị lên nói chuyện với Lâm.

Em chạy lên nhanh chóng, 2 lần trong một buổi sáng bị nhỏ lườm rồi chỉ trích.

– Anh giỏi lắm. – Nói đúng một câu làm tôi thẹn.

Bún với đồ ăn để trên bàn, hình như chưa ai ăn còn nguyên chưa bóc tem. Chắc thằng Lâm sẽ bất ngờ lắm khi tôi đưa Mai đến, còn tôi và nhỏ ngồi dưới bếp ăn uống như chưa có gì sảy ra.

– Hứ, giờ ăn chuộc lỗi chứ gì. – Nhỏ lại nói xoáy

– Không, ai mà thèm, tại đói thôi.

– À, nãy anh Lâm lạ lắm… em thấy hơi sợ nhưng không dám gọi anh về…

Thông tin truyện
Tên truyện Đời là câu chuyện buồn
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật 03-07-2024 18:43:57
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Địt em massage (Update phần 14)
Chị dâu dâm (Update phần 97) - Ngọc Linh
Nỗi niềm oan của em (Update phần 21)
Dì họ (Update phần 13)
Chị gái tôi (Update phần 30)
Chuyện đời tự kể (Update phần 47)