Dân buôn đồ âm – Quyển 3
Thời gian trôi qua như bay, nháy mắt đã đến mùa hè. Như Tuyết cùng Tiểu Manh, còn cả Tiểu Niệm Sở mới 1 tuổi về nhà mẹ đẻ, Lý mặt rỗ nắm lấy cơ hội một hai đòi kéo tôi đi ra ngoài một chuyến! Tôi sợ hắn còn ở nhà sẽ phát điên mất nên đành phải bồi tiếp hắn. Mỗi ngày đều đi đến mấy nơi rừng núi hẻo lánh, mệt nhọc thì tùy tiện tìm một chỗ qua đêm, đói bụng thì ăn lung tung chút gì đó lót dạ. Tuy rằng rất khổ sở, nhưng lại được thấy vô số phong cảnh, cứ như vậy hơn một tuần, tôi cảm thấy không còn gì để chơi liền rủ Lý mặt rỗ về nhà.
Hắn còn chưa chán, cứ lải nhải nói muốn đi chơi thêm mấy ngày, tôi đành phải theo ý hắn. Bởi vì trên người chúng tôi cũng đã hết tiền, hơn nữa mấy ngày qua màn trời chiếu đất quả thực rất mỏi mệt, liền cố ý đến huyện thành gần đây tìm khách sạn nghỉ ngơi cho thoải mái một chút. Thuận tiện rút tiền tiêu, nếu không thật sự sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống…
Khi đi ngang qua một thôn trang, Lý mặt rỗ đột nhiên dừng lại, thè lưỡi ra ngoài như chó săn, mở miệng nói:
“Trương gia tiểu ca, chúng ta vào thôn xin miếng nước uống đi? Ta sắp khát khô cổ họng con mẹ nó rồi.”
Dựa theo tính tình của hắn, không cho uống nước khẳng định là sẽ không chịu đi tiếp. Huống chi hiện giờ thời tiết nóng bức, tôi cũng chịu không nổi, tôi liền gật đầu đáp ứng.
Kết quả không chờ vào thôn, trước mắt đã xuất hiện một mảnh ruộng dưa hấu xanh mượt, trong mắt Lý mặt rỗ hiện ra một ngôi sao, chạy tới trực tiếp vỗ lên thân dưa chọn lấy một quả mà gặm.
Trán tôi nhăn lại, nghĩ thầm gia hỏa này đừng để người trong thôn coi là kẻ trộm dưa mà bắt lấy nếu không sẽ rất mất mặt. Cũng may lúc này không có ai, tôi tìm một bóng cây mà ngồi xuống hóng mát, đồng thời quan sát thôn này. Chỉ thấy quanh thôn là cây xanh vờn quanh, ở phía đông còn có một con sông nhỏ, điều này làm tôi thấy hứng thú, chuẩn bị đi tới tắm rửa qua loa.
“Trương gia tiểu ca, tới ăn dưa hấu đi.”
Lý mặt rỗ nhanh chóng ăn sạch một quả dưa hấu sau đó không quên thuận tay hái thêm 2 quả nữa, vừa nói vừa đưa cho tôi.
“Ta không ăn, ngươi ăn đi! Ăn xong chúng ta đi tắm rửa.”
Nói xong tôi tiến tới bờ sông, Lý mặt rỗ hiển nhiên cũng muốn tắm rửa dưới sông, cởi áo chuẩn bị nhảy xuống. Tôi theo thói quen quan sát dòng sông nhỏ. Đang muốn xem thử mực nước sâu thế nào thì phát hiện nước sông bình tĩnh một cách dị thường, bên trong đến một con cá hay một chút gợn sóng cũng không có, giống như một dòng nước chết.
Điều này có chút không thích hợp, tôi theo bản năng giữ chặt lấy Lý mặt rỗ sắp nhảy xuống, hắn nghi hoặc hỏi tôi đang làm gì vậy.
“Từ từ, con sông này hình như có vấn đề!”
Nói rồi tôi xoa xoa đôi mắt, mạnh mẽ mở ra Âm Dương Nhãn nhìn mặt sông. Lúc này tôi không khỏi há to miệng, con sông này tuy rằng không phải rất sâu, nhưng phía trên lại có một tầng sương đen mông lung che kín. Theo lý thì nước sông bị ánh nắng chiếu hẳn là sẽ bốc hơi và nóng lên, nhưng tôi chỉ đứng gần bờ sông cũng đã cảm nhận được hàn ý từ sâu bên trong dòng sông toát ra.
Lý mặt rỗ thấy tôi thần sắc ngưng trọng, rất nhanh đã phản ứng lại, hắn có chút thấp thỏm nói:
“Con sông này rất tà môn a.”
“Xem ra chúng ta có việc làm rồi, vào thôn hỏi một chút đi!”
Nói xong tôi đi vào trong thôn, trong sông khẳng định có thứ gì đó. Kỳ thật tôi hoàn toàn có thể coi như không biết, nhưng nếu cứu được thôn dân, nói không chừng có thể tích chút công đức. Cho nên tôi không thể mặc kệ!
Mới đi vài bước, tôi đột nhiên nghe thấy ùm một tiếng, quay đầu nhìn thình lình phát hiện phía đối diện có một nam tử mặc áo đỏ nhảy xuống sông, nhanh chóng chìm xuống. Tôi bơi không tốt lắm, chỉ có thể nhìn Lý mặt rỗ, hắn không nói hai lời, cởi giày định nhảy xuống. Tôi nhanh chóng túm lấy hắn, nhét vào miệng hắn một nắm bùn đất mới để cho hắn nhảy xuống. Nước sông thuần âm, đất cũng thuần âm, như vậy ít nhiều cũng có thể khiến Lý mặt rỗ thích ứng với âm tính của nước, không đến mức cứu không được người còn mất mạng.
“Con mẹ nó nước thật là lạnh!”
Lý mặt rỗ vừa nhảy xuống thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Hắn hung hăng mắng một câu, lúc này mới chui vào trong làn nước, bơi tới chỗ người nọ rơi xuống, tôi đứng trên bờ không khỏi đổ mồ hôi thay hắn. Cũng may rất nhanh hắn đã tìm được nam tử áo đỏ, muốn dùng sức kéo đối phương lên, nhưng kỳ quái là, mỗi lần nam tử nhô được đầu lên thì lại nhanh chóng chìm xuống dưới, dường như dưới sông có cái gì đó đang kéo hắn xuống vậy.
“Sao lại thế này?”
Tôi vội vàng hỏi, sợ trong sông có thủy quỷ. Lý mặt rỗ xua tay nói không có việc gì, tiếp đó lại lặn xuống nước, hơn nửa ngày mới kéo người nọ lên bờ. Lý mặt rỗ phun ra mấy ngụm nước căm giận nói:
“Bà nội nó, tiểu tử này tám phần là không muốn sống nữa! Lại dám ôm đá nhảy xuống sông, nếu không phải lão tử dùng sức đoạt lấy cục đá, chỉ sợ hôm nay đã chìm cùng hắn.”
Tôi nghe xong thì sửng sốt, nhìn về phía nam tử đã hôn mê, ấn lên ngực hắn vài cái, mới làm hắn phun ra mấy ngụm nước.
Bởi vì hắn vừa mới nhảy xuống đã được chúng tôi cứu, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi nôn ra hết nước thì không bao lâu đã từ từ tỉnh lại. Khi tỉnh lại hắn vẻ mặt mất mát nhìn dòng sông, lại nhìn chúng tôi, rồi cúi đầu khóc ô ô. Tôi thấy nữ nhân khóc còn chịu không nổi, huống chi là một đại lão gia lại đi khóc nhè, lập tức thấy phản cảm ngoảnh đầu qua một bên.
Nhưng Lý mặt rỗ lại thở phì phì mắng:
“Ngươi, một đại lão gia có gì luẩn quẩn trong lòng mà lại muốn nhảy xuống sông tự vẫn, bây giờ còn có mặt mũi mà ở đây khóc lóc, sớm biết vậy lão tử đã không cứu ngươi…”
“Ngươi cho rằng ta muốn chết ư!”
Nam tử bị Lý mặt rỗ mắng thì có chút giận dữ trả lời. Tôi nghe đến đó thì nhạy bén ý thức được chuyện này khả năng có ẩn tình, bệnh nghề nghiệp lập tức nổi lên, theo phản xạ hỏi:
“Có phải đã gặp mấy thứ dơ bẩn không?”
Hỏi xong tôi mới cảm thấy mình hơi đường đột, vừa chuẩn bị xin lỗi thì không ngờ nam tử nọ lại gật đầu, sau đó khóc sướt mướt kể ra.
Hắn tên là Trương Hận Thủy, là dân trong thôn này. Hắn nói gần đây cả người cứ uể oải ỉu xìu, mỗi ngày ngủ mười mấy tiếng vẫn thấy chưa đủ, mới đầu hắn cho rằng mình làm việc vất vả, thân thể mỏi mệt cho nên không để ý. Không ngờ từ sáng hôm nay, trong đầu hắn thi thoảng lại có tiếng một người khác đang thúc giục. Trương Hận Thủy cảm thấy mình đã ngủ nhiều quá khiến đầu óc mơ hồ, liền cầm ra khỏi cửa, chuẩn bị hít thở không khí rồi đi ra ruộng lúa làm việc.
Chỉ là khi tới ruộng, giọng nói trong đầu càng mãnh liệt, không ngừng lặp lại:
“Nhanh lên nhanh lên, mau tới bờ sông!”
Thanh âm này làm Trương Hận Thủy thấp thỏm, hắn theo thanh âm mà đi đến bờ sông, muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không ngờ hắn vừa mới tới gần bờ sông, sau lưng bỗng có một cơn gió lạnh nổi lên, tiếp đó hắn không còn tri giác.
Tôi nghe xong nhịn không được mà nhíu mày, đây hiển nhiên là do có thứ tà vật tác quái, lập tức hỏi hắn trong nhà gần đây có xảy ra việc lạ gì khác hay không.
“Trong nhà hết thảy vẫn bình thường, chỉ là ta cảm giác mỗi ngày đi ngủ còn mệt hơn làm việc ở ngoài ruộng, có đôi khi rõ ràng đang nằm trên giường, lại cảm thấy mình đã đi mấy chục cây số, sau khi tỉnh lại thì cả người đau nhức căn bản không thể xuống giường được…”
Trương Hận Thủy không nghĩ ngợi mà nói, xem ra gần đây hắn đã trải qua việc này rất nhiều lần.
Chỉ là tình huống này hơi giống mộng du, cũng không nhất định là có thứ dơ bẩn quấy phá, tôi muốn hỏi hắn trước kia trong gia tộc có ai bị mộng du không? Kết quả tôi còn chưa mở miệng, trong giây lát hắn lại nghĩ tới một việc!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm – Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 12-04-2024 19:17:19 |