Dân buôn đồ âm – Quyển 3
Tôi nỗ lực xoay người, liền thấy Nhất Sơ cầm Bát Diện Hán Kiếm chém mấy người chặn hắn lại thành hai nửa. Hắn một thân máu tươi, giết người chỉ dùng một chiêu, tựa như ma quỷ từ địa ngục đi ra, vì cứu tôi mà biến thành ma quỷ! Bạch Mi thiền sư đi theo phía sau, một tay bảo vệ tôi và Vương Huân Nhi dưới Phật quang. Tôi như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, cuồng loạn nói: “Đại sư, mau cứu người, cứu người!” Bạch Mi thiền sư nhìn Vương Huân Nhi, móc trong ngực ra một viên thuốc bảo Vương Huân Nhi nuốt. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt cô ta rõ ràng đã tốt hơn một chút, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng nhìn cô ta. Thấy tôi khẩn trương không thôi, Bạch Mi thiền sư chắp tay trước ngực sâu kín nói: “Tiểu hữu yên tâm, cô ta sẽ không sao. Hiện giờ quan trọng nhất là mau chóng chạy đi.” Nói xong Bạch Mi thiền sư đột nhiên đứng dậy, lấy ra Phật châu cùng Nhất Sơ giằng co với đám người Long Trạch Nhất Lang. Tôi cẩn thận bế Vương Huân Nhi, đưa cô ta tới nơi an toàn.
Trên người Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư đều có vết thương, uy lực của Phiên Thiên Ấn vô cùng lớn, tôi sợ bọn họ không kiên trì được. “Đừng lo lắng cho ta, mau tới giúp họ.” Vương Huân Nhi nỗ lực nở nụ cười, tôi cắn răng lấy Hạnh Hoàng Kỳ ra bảo vệ cô ta rồi cầm Thánh Mẫu Trượng nhảy vào cuộc chiến. Long Trạch Nhất Lang điều khiển Phiên Thiên Ấn đập xuống chúng tôi, Nhất Sơ cầm Bát Diện Hán Kiếm phi thân lên, một mình chặn lại Phiên Thiên Ấn. Âm Dương Hổ nhìn thấy thì lập tức tiến lên chi viện cho Long Trạch Nhất Lang nhưng lại bị Bạch Mi thiền sư ngăn lại. Tôi quan sát rồi đi đối phó những kẻ khác, rốt cuộc công lực của những người này cũng chỉ bình thường, tôi dùng Vô Hình Châm và Thánh Mẫu Trượng phối hợp rất nhanh đã đánh cho bọn họ không có sức phản kháng. Khi Vô Hình Châm đâm vào ngực một tên hộ pháp, tôi cho rằng hắn đã chết liền chuẩn bị đối phó những kẻ khác, ai ngờ Vô Hình Châm mới chui ra, hắn đã rống lớn nhào tới Vương Huân Nhi.
“Tìm chết!” Tôi quát một tiếng, điên cuồng khống chế Vô Hình Châm lần nữa chui vào ngực hắn, trực tiếp đâm ngực hắn như nở hoa, máu chảy đầm đìa, nội tạng trong nháy mắt rơi đầy đất. Ngoài ý muốn là một màn này cũng không dọa được những kẻ khác, bọn chúng đã toàn lực hướng tới Vương Huân Nhi mà lao qua. Cô ta rất nhanh đã bị một kẻ bổ một chưởng lên vai, sắc mặt lại tái thêm vài phần. Trong lòng tôi tê rần, xoay người nhảy lên đá bay kẻ đó, lăng không bắt lấy Thánh Mẫu Trượng phối hợp với Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết dùng sức ném ra ngoài, Thánh Mẫu Trượng lóe lên hồng quang không ngừng bay múa, trong nháy mắt đã đánh ngã toàn bộ những người này. Nếu đã tới bước này, vậy dứt khoát đại khai sát giới! Tôi cắn răng cầm Thánh Mẫu Trượng xông lên, nhìn đám người ngã trái ngã phải mà đập xuống. Rất nhanh trên mặt đất chỉ còn lại một đám thi thể, trên người trên mặt tôi dính đầy máu tươi và nội tạng.
Giải quyết những kẻ này xong đầu tôi có chút choáng váng, nhưng vẫn chống đỡ một hơi đi giúp Bạch Mi thiền sư, nếu có thể giải quyết Âm Dương Hổ thì Long Trạch Nhất Lang sẽ dễ đối phó hơn nhiều. Dưới đòn công kích kiểu tự sát của Bạch Mi thiền sư, Âm Dương Hổ đã bị trọng thương, hắn thấy tôi thì một chưởng đánh bật Bạch Mi thiền sư rồi quay đầu muốn chạy. Tôi cười lạnh một tiếng ném Nga Mi Thích qua, tốc độ của Âm Dương Hổ lập tức chậm lại, Bạch Mi thiền sư xông tới tròng Phật châu lên cổ hắn, khóa yết hầu hắn lại. Tôi điều khiển Vô Hình Châm theo động tác của Bạch Mi thiền sư đâm vào cổ Âm Dương Hổ. Mặt hắn trong nháy mắt liền đỏ bừng, hai tay không ngừng đánh ra chỉ quyết, tôi thấy cảnh này một trượng đánh tan thủ quyết của hắn. Hắn nghiến răng nghiến lợi quát: “Trương Cửu Lân, ngươi giết ta, không sợ trang chủ Long Tuyền sơn trang tự mình rời núi sao?” Tôi không quan tâm chỉ à một tiếng, khống chế Vô Hình Châm tiếp tục đâm tới.
“Dừng tay!” Lúc này một tiếng hô từ sau lưng truyền đến, tôi đỏ mắt xoay người thấy Như Tuyết đang cầm chủy thủ đứng bên người Vương Huân Nhi. Như Tuyết vẫn luôn đi theo chúng tôi, cho nên Hạnh Hoàng Kỳ không ngăn trở ả, để ả chui vào chỗ trống. “Buông chủy thủ ra!” Tôi kêu lên. Như Tuyết cười lạnh nói: “Các ngươi thả Âm Dương Hổ trước!” Vương Huân Nhi đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Như Tuyết, không ngờ ngươi lại phản bội chồng mình, ha ha, lúc bình thường giả dạng phúc hậu vô hại thật ghê tởm.” Vương Huân Nhi cho tới nay luôn trái ngược với Như Tuyết, Như Tuyết mắc bệnh công chúa, mà Vương Huân Nhi lại là người làm việc quả cảm. Cho nên bọn họ không tiếp xúc nhiều lắm, hiện giờ Như Tuyết phản bội chúng tôi, Vương Huân Nhi tự nhiên phải châm chọc một phen. Như Tuyết đưa chủy thủ lướt qua, một vết máu xuất hiện trên cổ Vương Huân Nhi. “A!” Âm Dương Hổ rống lên một tiếng làm Như Tuyết dừng động tác, Như Tuyết dữ tợn nói: “Các ngươi không sợ cô ta chết?”
Tôi lạnh giọng nói: “Ngươi thử động tới Vương Huân Nhi đi, ta sẽ trả lại gấp trăm lần với Âm Dương Hổ!” Như Tuyết nới lỏng chủy thủ: “Ngươi thả Âm Dương Hổ, ta tự nhiên sẽ thả người.” Bạch Mi thiền sư cau mày, tựa hồ chuẩn bị thả người. Nhưng lão còn chưa kịp mở miệng, Nhất Sơ đã thịch một tiếng nửa quỳ trên mặt đất, mang theo một trận cát bụi. Tôi quay đầu qua liền thấy Long Trạch Nhất Lang lau máu tươi trên khóe miệng, cười lạnh nói: “Nếu ngươi không bị thương, bản thiếu chủ vẫn không dám động thủ với ngươi, nhưng chính ngươi đã cố tình tìm tới cửa.” Thế cục trong nháy mắt xoay chuyển, Như Tuyết nhìn tôi đắc ý dào dạt nói: “Trương Cửu Lân, ngươi đầu hàng đi!” Tôi nhìn Bạch Mi thiền sư đưa mắt ra hiệu, bất động thanh sắc điều khiển Vô Hình Châm ra sau lưng Như Tuyết. Bạch Mi thiền sư buông Phật châu, một chưởng đẩy Âm Dương Hổ ra ngoài. “Thả Vương Huân Nhi!” Tôi nhìn Như Tuyết không chớp mắt, sợ ả có động tác gì, hiện giờ Vương Huân Nhi vô cùng yếu ớt, nếu chịu công kích không chừng sẽ mất mạng.
Như Tuyết âm trầm cười một tiếng, đột nhiên xoay người tránh khỏi Vô Hình Châm, chủy thủ đâm tới Vương Huân Nhi. Tôi hoảng sợ nhìn chủy thủ đến gần Vương Huân Nhi, không màng tất cả nhào tới nhưng căn bản đã không kịp! “A…” Lúc này Như Tuyết đột nhiên thét lên chói tai, tôi kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy ả bị Lý mặt rỗ đè dưới thân, trên mặt bị chủy thủ cắt một vết lớn. Lý mặt rỗ thô bạo tát Như Tuyết một cái, phẫn nộ quát: “Con mẹ nó vì sao ngươi phản bội ta, rốt cuộc là vì sao?” Không ngờ Lý mặt rỗ cũng lén tới đây, hắn bị phản bội đã như phát điên, Như Tuyết dưới tay hắn đã không có chút năng lực phản kháng nào. Vương Huân Nhi có chút ngoài ý muốn nhìn Lý mặt rỗ một cái, phỏng chừng không ngờ cô ta ngày thường khinh thường Lý mặt rỗ lại có một mặt nam nhân như vậy.
Lý mặt rỗ phát tiết đã đủ, nằm ở một bên nói: “Như Tuyết, lão tử đối với ngươi không tốt sao? Lão tử coi ngươi là tổ tông mà cung phụng, ngươi muốn túi Louis Vuitton, ta mua túi Louis Vuitton cho ngươi, ngươi muốn xe thể thao, ta mua xe thể thao cho ngươi, đó đều là tiền mà lão tử dùng mạng đổi lấy. Lão tử móc tim móc phổi với ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy a?” Hắn khóc nức nở làm lòng tôi quặn thắt, vừa rồi một màn giữa Như Tuyết và Long Trạch Nhất Lang, Lý mặt rỗ hẳn là đã thấy? Như Tuyết lau máu trên mặt lạnh lùng nói: “Ta chính là không yêu ngươi, sao nào?” Lý mặt rỗ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất: “Vậy ngươi có thể hại một nhà bọn họ sao? Tiểu Nguyệt coi ngươi như muội muội, lương tâm ngươi bị chó ăn sao?” Sắc mặt Như Tuyết biến đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục, nói: “Vậy thì thế nào?” – “Con mẹ nó ngươi không yêu ta, vậy nói rõ cho lão tử đi!” Lý mặt rỗ kéo cổ áo Như Tuyết hung tợn nói.
Như Tuyết tức giận nói: “Thiếu chủ có thể cho ta được sống những ngày tốt đẹp, có thể mỗi ngày làm đau ta lại yêu ta, không giống ngươi ba ngày thì có đến hai hôm ra bên ngoài làm ăn, vì sao ta không đi?” Lý mặt rỗ bị ả làm cho tức giận sắc mặt đỏ bừng, sửng sốt một lúc lâu đột nhiên lau mặt: “Con mẹ nó coi như lão tử bị mù mới yêu ngươi, lúc trước lão tử nên cho ngươi một đao.” – “Mặt rỗ, tránh ra!” Tôi đột nhiên kêu một tiếng, Lý mặt rỗ còn đang bi thương không có phản ứng, bị Như Tuyết một chưởng bổ trúng ngã ra ngoài. Vừa rồi tôi còn kỳ quái lúc trước vô luận Lý mặt rỗ nói gì Như Tuyết cũng không đáp, hiện giờ lại nhiều lời với hắn như vậy, thì ra ả muốn tìm cơ hội động thủ.
Lý mặt rỗ trúng chiêu ngã ra đất kịch liệt ho khan, phun ra một ngụm máu. Tôi sợ hắn xảy ra chuyện, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn nói: “Mặt rỗ, ngươi đưa Huân Nhi trở về trước, còn chậm trễ cô ấy sẽ không cứu được nữa.” Hắn ngây ngốc nhìn tôi tựa hồ không rõ tôi đang nói gì, tôi lạnh giọng nói: “Con mẹ nó coi như ngươi giúp ta một việc, Huân Nhi là vì cứu ta mới thành như vậy!” Lần này hắn rốt cuộc đã phản ứng lại, gật đầu nói: “Lão tử liều mạng này cũng sẽ không để cô ta có việc gì…” Nhìn dáng vẻ của hắn phỏng chừng còn đang tự trách vì sự tình Như Tuyết, tôi tuy bất đắc dĩ nhưng cũng không biết nói gì cho phải.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm – Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 12-04-2024 19:17:19 |