Dân buôn đồ âm – Quyển 3
Tôi nghĩ là tôi biết nên ra tay từ đâu rồi! Vì thế tôi lái xe thẳng đến nghĩa trang công cộng, tôi muốn tìm lão nhân tóc hoa râm kia. Hắn năm lần bảy lượt đốt tiền giấy bên ngoài biệt thự, tôi không thể không hoài nghi, có phải Giang Đằng hoặc Giang Quán Quán đã hại chết người thân của hắn không, khiến hắn không có chỗ để giải oan khuất? Trực giác nói với tôi, hắn nhất định sẽ lại đến nghĩa trang công cộng để bái tế. Tôi đứng ở cửa nghĩa trang chờ đến khi trời tối, rốt cuộc đã thấy hắn cầm theo một giỏ trái cây đi tới. Khi hắn đi qua bên người tôi, tôi liền nắm lấy cánh tay hắn, kết quả hắn như chim sợ cành cong, giơ tay lên ném cái giỏ hoa quả về hướng tôi, sau đó cất bước bỏ chạy. Cũng may hắn không nhanh nhẹn, chạy từng bước khập khiễng. Tôi cũng không đuổi theo, chỉ là ở phía sau hô to:
“Đại thúc, có phải ngươi có thân nhân chết trong tay Giang Đằng không?”
Lão nhân bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn tôi, thanh âm nghẹn ngào quát:
“Ngươi và súc sinh kia cùng một đường!”
Tôi nhanh chóng đi tới, nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn nghiêm túc giải thích.
“Đại thúc, ta và Giang Đằng không có quan hệ gì! Ta là pháp sư được hắn mời đến xử lý chuyện thần quái, nhưng ta điều tra phát hiện sự tình càng ngày càng không đúng, cho nên ta mới đến tìm ngươi.”
Lão nhân nửa tin nửa ngờ nhìn tôi, cuối cùng chậm rãi phất tay:
“Đi theo ta.”
Đi chốc lát, hắn dừng trước một bia mộ, vuốt ve bức ảnh trên bia mộ nghẹn ngào nói nơi này chôn con gái hắn. Tôi theo ánh trăng nhìn bức ảnh, phát hiện đó là một cô gái khoảng 18 tuổi, nụ cười ngọt ngào lộ rõ vẻ đẹp tuổi thanh xuân.
“Con gái ta nửa tháng trước đã tự sát.”
Tôi vẫn chưa hỏi, lão nhân đã lệ nóng tuôn rơi nhớ lại chuyện cũ, xem ra hắn thật sự đã bị đè nén quá lâu!
“Vợ ta chết sớm, Điềm Điềm là con gái bảo bối của ta, những năm gần đây nó sống cũng không dễ dàng gì. Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, chuyện học tập chưa bao giờ để ta phải bận tâm, năm ngoái vừa mới thi đậu vào một trường đại học tốt, ta còn nhớ mang máng, khi nhận được thông báo trúng tuyển, nó nói Cha, những ngày sống khổ sở của nhà ta sắp kết thúc rồi, về sau con gái sẽ nuôi cha!”
Nhưng ai ngờ, một cô gái vừa tròn 18 tuổi, khi cuộc sống vào lúc tươi sáng nhất lại gặp phải ác mộng đáng sợ nhất. Lúc trước, Điềm Điềm vừa học vừa làm thêm ở khách sạn, trong lúc phục vụ Giang Quán Quán đến dùng bữa đã bị hắn nhìn trúng. Giang Quán Quán đầu tiên là dùng tiền tài dụ hoặc, không ngờ Điềm Điềm căn bản không thèm để ý, trực tiếp xoay người rời đi.
Mất mặt trước đám bạn bè nên Giang Quán Quán lửa giận xông lên, mạnh mẽ kéo Điềm Điềm tới bắt uống một ly rượu đã bỏ thuốc mê… Khi Điềm Điềm tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường trong khách sạn, Giang Quán Quán trần truồng ngủ bên cạnh. Điềm Điềm vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì, kinh hoảng thất thố mà hét lên, Giang Quán Quán bị đánh thức thì hung tợn cảnh cáo nàng đừng sinh sự, nếu không sẽ cho nàng đẹp mặt! Điềm Điềm kể lại sự tình cho cha, hơn nữa còn đến đồn công an báo án, nhưng cha con Giang Đằng lại trở quẻ, nói Điềm Điềm vì mê tiền mới bò lên giường của Giang Quán Quán. Trong lúc nhất thời chuyện này đã trở nên ồn ào huyên náo, muôn vàn cư dân mạng đã trợ giúp Điềm Điềm công khai lên án tên phú nhị đại vô lương này, nhưng cha con Giang Đằng mánh khóe thông thiên, lại mua chuộc được cảnh sát và thẩm phán làm giả chứng cứ xử trắng án cho Giang Quán Quán.
Bất luận Điềm Điềm kêu oan như thế nào, cầu cứu cảnh sát như thế nào cũng không hiệu quả. Một vụ án cùng hung cực ác dưới áp lực tiền tài đã trở thành bi kịch của xã hội. Cuối cùng Điềm Điềm không chịu nổi khuất nhục, đã lựa chọn cắt cổ tay tự sát, trên cổ tay nàng có mấy chục đường cắt thật sâu, vừa nhìn là biết căn bản nàng không muốn sống nữa… Tôi nghe xong hết thảy đột nhiên cảm thấy thật ghê tởm, mấy ngày qua ở cùng dưới một mái hiên với Giang Đằng mà tôi thấy hổ thẹn! Con mẹ nó lão tử trước đây không nên cứu hắn, để hắn bị Kháng Long Giản đập nát đầu đi là xong! Tôi cùng lão nhân ngồi bên mộ địa thật lâu, hắn kể lể một mớ chuyện của Điềm Điềm, tôi cũng không hề mất kiên nhẫn, chỉ là càng nghe càng cảm thấy tiếc hận cho nữ sinh 18 tuổi này. Tôi cũng không quanh co, dứt khoát hỏi:
“Đại thúc, là ngươi ở sau lưng thao túng Kháng Long Giản?”
Lão nhân nghe vậy thì hai mắt mở to, ánh mắt nhìn về phía tôi tràn ngập sự đề phòng. Tôi không để ý tới phản ứng của hắn, tiếp tục hỏi hai người chết khác đã làm chuyện táng tận thiên lương gì.
“Một tên cưỡng gian trẻ nhỏ, còn một tên đua xe đâm chết một nhà ba người, đều được xử vô tội phóng thích, lý do là vì bệnh tâm thần gián đoạn.”
Lão nhân cuối cùng cũng thừa nhận, câu này nói thì đơn giản, nhưng tôi nghe lại vô cùng khó chịu, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Qua nửa ngày tôi mới dễ chịu hơn một chút, liền hỏi lão nhân vì sao mỗi lần đều vào thời điểm mấu chốt lại buông tha cho tôi. Lão nam nhân nghi hoặc hỏi:
“Không phải ngươi chạy thoát sao?”
Xem ra thật sự là Địch Nhân Kiệt đã tha tôi một mạng. Tôi có chút cảm khái thở dài, sau đó lại nhớ tới còn một việc rất quan trọng chưa hoàn thành, liền hỏi lão nhân có thể giúp tôi một chuyện hay không.
“Giúp ngươi?”
Hắn có chút khó hiểu nhìn tôi. Tôi kể lại chuyện tên lãnh đạo thành phố uy hiếp tôi. Lão nhân nghe xong thì trầm mặc một lát, mắt đỏ lên nói:
“Hay là ta giúp ngươi giết hắn?”
Tôi sửng sốt, sau đó cười:
“Chỉ cần để Kháng Long Giản phối hợp với ta diễn một vở kịch trước mặt tên lãnh đạo kia, để hắn cho rằng ta đã hàng phục âm linh là được.”
“Đương nhiên, về sau ngươi cũng không thể lại sử dụng Kháng Long Giản, để báo đáp, ta sẽ không tố giác tội trạng của ngươi, bởi vì những người đó đều đáng chết! Thiên đao vạn quả cũng không đủ!”
Nói xong tôi tha thiết nhìn hắn. Lão nhân sờ vào bia mộ của Điềm Điềm, có chút thoải mái nói: “Nếu Giang Quán Quán đã chết, Giang Đằng cũng đã bị giáo huấn, ta coi như đã báo được thù cho con gái, không vấn đề gì!”
Ba ngày sau, tôi gọi điện bảo tên lãnh đạo thành phố tới biệt thự của Giang Đằng, sau đó cùng Kháng Long Giản phối hợp diễn một vở kịch. Khi hắn đến tôi bày trò dùng Kháng Long Giản gọi âm linh của Địch Nhân Kiệt xuất hiện thì tên lãnh đạo nọ hoảng hồn sợ hãi trốn qua một bên. Tôi lập tức dùng chu sa ném tới để âm linh gào thét một phen, khi âm khí của âm linh bị chu sa ăn mòn bốc thành khói đen, tên lãnh đạo nọ mới vui vẻ hô lớn bắt tôi phải giết âm linh, đánh tan thành mây khói mới khiến hắn hả giận. Tôi dùng Âm Dương Tán niệm chú tỏa ra quang mang lập lòe chói mắt, nhân lúc này tôi ra hiệu đuổi âm linh Địch Nhân Kiệt đi. Lúc ánh sáng tan dần thì âm linh đã không còn ở đó, tôi nói với tên lãnh đạo mình đã dùng pháp khí đánh cho âm linh hôi phi yên diệt, hắn mới đưa cho tôi tài liệu gốc về tôi.
Tôi mở ra thì thấy, bên trong đều là chứng cứ phạm tội của tôi, tôi nhanh chóng dùng bật lửa đốt cháy… Khi tên lãnh đạo rời đi, tôi lặng lẽ ra ngoài cửa, cùng cha của Điềm Điềm đi tới công viên Đường Hòe. Kháng Long Giản là của Địch Nhân Kiệt, tự nhiên là phải vật quy nguyên chủ. Cuối cùng chúng tôi đã chôn Kháng Long Giản vào một nơi bí ẩn trong từ đường. Tuy rằng tôi cũng không phản đối hành động của cha Điềm Điềm, nhưng Kháng Long Giản dù sao cũng là âm vật, sớm muộn gì cũng sẽ thu hút những âm vật thương nhân như tôi đến đây. Tôi không động vào nó, nhưng cũng không thể chắc chắn người khác sẽ không đỏ mắt, cho nên biện pháp tốt nhất chính là chôn nó xuống đất. Sau khi xong xuôi, tôi cáo từ Giang Đằng, thuận tiện hung hăng mà ngoạm của hắn một khoản thù lao thật lớn!
Trên đường về nhà tôi nhìn ra ngoài cửa xe là trời xanh mây trắng, trong lòng lại càng lúc càng áp lực, tôi rất khó tưởng tượng nếu cha của Điềm Điềm không có năng lực thao túng Kháng Long Giản thì Giang Quán Quán sẽ tiếp tục sống như thế nào? Sẽ có bao nhiêu thiếu nữ bị hắn làm hại? Những ngày tháng quan lại bao che cho nhau còn chưa qua, giao dịch quyền tiền đen tối không đâu không có, dùng quyền bính để che đậy lỗi lầm khắp nơi, đây chính là “thời đại tốt đẹp” mà chúng tôi đang sống. Một mặt khác của ca múa thái bình là trăm triệu nhân dân nghèo khổ ở dưới đáy xã hội đang chen chúc hò hét nhưng lại không phát ra âm thanh… Kháng Long Giản đang chôn dưới nền đất, ngươi có nghe thấy không?
Lẫn lộn trắng đen, giết!
Không tuân vương pháp, giết!
Gian dâm trộm cướp, giết!
Ức hiếp bách tính, giết!
Nơi Kháng Long Giản đi qua, Giết! Giết! Giết!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm – Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 12-04-2024 19:17:19 |