Dân buôn đồ âm – Quyển 3
Siêu độ xong âm linh Khuất Nguyên, rất lâu sau đó tôi vẫn cảm thấy mê man, không tìm được phương hướng, sau đó Lão Thử tiền bối thấy tôi tinh thần sa sút như vậy đã gợi ý bảo tôi đi cùng lão! Quả thực tôi đã lâu không cùng lão xử lý âm vật liền đồng ý, trong lòng dự định đến lúc đó sẽ nhân cơ hội thuận tay dắt của lão vài bảo bối…
Vốn dĩ Lão Thử tiền bối không định dẫn Lý mặt rỗ theo, nhưng tiểu tử này cơ linh, hắn biết đi theo lão nhất định sẽ có lợi, bèn lì lợm nhất định đòi đi chung, ngay cả Lão Thử tiền bối vẫn luôn đáng khinh cũng không có cách nào. Theo kinh nghiệm trước nay của tôi và Lý mặt rỗ, phàm là chủ động đi ra ngoài tìm việc thì tám phần sẽ bất lực trở về, không ngờ đi theo Lão Thử tiền bối chưa đến 3 ngày đã có việc tìm tới cửa!
Đối phương là người Tô Châu, nghe Lão Thử tiền bối nói là một nữ nhân, Lý mặt rỗ vừa nghe thấy lời này thì tinh thần hưng phấn, đê tiện cười hề hề hỏi:
“Trông thế nào? Đã có chồng chưa?”
“Có chồng hay không có liên quan đến ngươi cái rắm, còn lằng nhằng nữa ta sẽ bảo đại chất nữ Như Tuyết xử ngươi.”
Lão Thử tiền bối “bang” một cái tát lên đầu Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ rụt đầu, không dám nói nữa.
Ngày hôm sau chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê Tô Châu, khi chúng tôi tới nơi thì đối phương đã đến, thấy chúng tôi thì nhiệt tình bắt tay. “Được được được…” Khi Lý mặt rỗ bắt tay cô ta thì rất đê tiện miệng chảy nước miếng, nếu là trường hợp khác thì tôi đã đá hắn 2 cước, nhưng phản ứng của hắn cũng cho thấy này diện mạo của nữ nhân này không tầm thường.
Người này đại khái 27 – 28 tuổi, nhìn qua rất giống diễn viên điện ảnh Triệu Lệ Dĩnh, là một mỹ nữ nhan sắc ngọt ngào, đặc biệt là “đường sự nghiệp” trên ngực khá nổi bật, chỉ là cô ta luôn cau mày, dường như có tâm sự nặng nề. Sau khi ngồi xuống, nữ nhân nói cho chúng tôi biết cô ta tên là Lý Thu Thủy, là người gốc Tô Châu, sau khi tốt nghiệp đã cùng bạn bè bán mỹ phẩm qua Wechat, hiện giờ đã có được một khoản tiền không nhỏ. Tôi nghe xong thì thầm vui vẻ, thầm nghĩ Lý Thu Thủy giới thiệu bản thân cũng quá toàn diện đi? Đây cũng không phải là buổi hẹn xem mắt.
“Bạn của ta tên là Trương Yến, quan hệ của chúng ta từ lúc đại học đã rất tốt, cùng ăn cùng ngủ chẳng phân biệt, sau khi tốt nghiệp cũng cùng nhau nỗ lực, khi nghèo nhất hai người sống dưới tầng hầm cũng không thấy khổ. Những ngày tháng sau này cũng rất tốt, tình cảm của chúng ta cũng không thay đổi. Chỉ là, gần đây không biết vì sao Trương Yến lại…” Nói đến đây hai mắt Lý Thu Thủy đỏ lên, cô ta ý thức được mình đã thất thố, nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước mắt rồi nói tiếp.
Thì ra Trương Yến gần đây không biết vì sao lại trở nên chanh chua, không còn ôn nhu săn sóc như trước, ngược lại luôn muốn so kè với Lý Thu Thủy, thậm chí luôn muốn vượt qua cô ta! Mới đầu Lý Thu Thủy còn không để ý, bao năm qua hai tỷ muội đều muốn cạnh tranh để cùng tiến bộ. Nhưng có một lần khi đang bàn hợp đồng với một vị khách hàng lớn, khi tới lúc cuối cùng chuẩn bị ký tên, Lý Thu Thủy theo thói quen đã ký tên mình trước, Trương Yến lại đột nhiên nổi điên muốn xé bỏ bản hợp đồng kia, lý do là không muốn ký tên sau Lý Thu Thủy.
Lúc ấy Lý Thu Thủy cảm thấy rất ủy khuất, nhưng mối quan hệ đã nhiều năm như vậy, cô ta cũng không nói gì, kết quả sau lần đó, Trương Yến luôn đối nghịch với cô ta, thậm chí còn ăn không nói có, ác ý đặt điều… Dù vậy, Lý Thu Thủy vẫn luyến tiếc tình cảm này, liền gọi điện thoại cho chồng của Trương Yến. Hỏi ra thì biết Trương Yến không chỉ đối với mình mà đối với tất cả mọi người đều như thế, thậm chí khi ở nhà cũng có bộ dáng toàn thế giới đều đối địch với mình.
Lý Thu Thủy và chồng của Trương Yến trò chuyện, hai người đều cảm thấy Trương Yến không thể nào trong thời gian ngắn mà vô duyên vô cớ thay đổi lớn như vậy, liền suy đoán cô ta có thể đã trúng tà! Lý Thu Thủy vừa hay có một lần đi ăn cơm với khách hàng đã nghe thấy uy danh của Lão Thử tiền bối, liền muốn dùng một số tiền lớn để ủy thác cho lão đến xử lý. Nghe xong tôi cảm thấy Trương Yến khẳng định là đã trêu chọc vào mấy thứ dơ bẩn, liền quay đầu nhìn Lão Thử tiền bối, lão nhàn nhạt gật đầu.
Xem ý tứ của lão là muốn tôi xử lý chuyện này, lão ở bên cạnh chỉ đạo, tôi cũng không nói lời vô nghĩa, hỏi Lý Thu Thủy có thể đưa chúng tôi đến nhà Trương Yến nhìn xem hay không? “Cái này chỉ sợ hơi khó…” Lý Thu Thủy khó xử nói với chúng tôi, Trương Yến hiện giờ rất đề phòng người khác, dường như mắc chứng vọng tưởng bị hại, luôn nghĩ người khác muốn hại mình. Nhưng vẫn có thể hẹn gặp chồng của Trương Yến, không chừng có thể hỏi được chút manh mối.
“Vậy ngươi xem hắn có thời gian không?” Tôi gật đầu nói, rốt cuộc thì cùng chung chăn gối sống với nhau, chồng của Trương Yến hẳn là biết được nhiều hơn một chút. Sau đó Lý Thu Thủy gọi điện cho chồng của Trương Yến là Phùng Viễn Chinh, Phùng Viễn Chinh nghe nói chúng tôi đang đợi hắn thì vô cùng kích động, nói hắn sẽ lập tức đến ngay. Chỉ là gác máy hồi lâu hắn vẫn chưa xuất hiện, Lão Thử tiền bối sắc mặt không khỏi trầm xuống…
Tôi cũng cảm thấy có chút quá đáng, để 4 người chúng tôi ở đây chờ hắn, nếu không phải nể mặt vào thái độ thành khẩn của Lý Thu Thủy thì chúng tôi đã sớm bỏ đi! Lại đợi thêm gần 1 tiếng, mới thấy một người nghiêng ngả lảo đảo vào quán cà phê. Trên người hắn rất bẩn thỉu rách rưới, còn có vết máu, nhìn qua như là đám khất cái. Lý mặt rỗ cầm trên bàn một chút đồ ăn vặt đưa qua, có chút phản cảm nói:
“Cầm qua bên cạnh ăn đi.”
“Thu Thủy muội tử, ta là Phùng Viễn Chinh a.”
Đối phương không nhận lấy đồ ăn, mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lý Thu Thủy, Lý Thu Thủy lúc này mới nhận ra hắn, không thể tưởng tượng được hỏi hắn sao lại có vẻ ngoài thế này?
“Ách, cái này…”
Phùng Viễn Chinh ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói:
“Vừa cúp máy ta đã muốn ra khỏi cửa cửa, kết quả Tiểu Yến kiểm tra điện thoại của ta, nói hai chúng ta có gian tình, liền khóa cửa nhốt ta ở trong phòng, sau đó ta cảm thấy cô ấy hẳn là sẽ không thả ta ra ngoài, đành phải nhảy từ lầu 2 xuống…”
“Phốc!” Lý mặt rỗ vừa uống một ngụm cà phê, nghe thấy lời này trực tiếp phun ra. Tôi trừng mắt nhìn Lý mặt rỗ một cái, sau đó đi thẳng vào vấn đề bảo Phùng Viễn Chinh kể lại điều kỳ lạ của vợ hắn! Phùng Viễn Chinh có lẽ đã nghĩ kỹ những lời muốn nói ở trên đường nên nói ra rất trật tự rõ ràng, lời hắn nói không khác gì Lý Thu Thủy, đều là tình huống bề ngoài.
Lão Thử tiền bối nhịn không được mà cắt lời, trầm giọng hỏi:
“Nhà ngươi gần đây có xảy ra việc lạ gì khác không, hoặc là có mua thứ gì hiếm lạ cổ quái hay không, hoặc là sửa nhà không?”
“Việc lạ? Việc lạ đều quay quanh Tiểu Yến, nhưng…”
Nói đến đây Phùng Viễn Chinh ánh mắt sáng lên, vỗ đầu nói:
“Ta nghĩ ra rồi, từ khi Tiểu Yến từ nhà mẹ đẻ trở về mới biến thành như vậy!”
Tôi vừa nghe lời này thì tinh thần tỉnh táo, bảo hắn kể lại kỹ càng tỉ mỉ.
Phùng Viễn Chinh gật đầu, nhớ lại nói vào mùa thu năm nay, Trương Yến đã về quê giúp cha mẹ thu hoạch lúa, trước khi đi vẫn còn tốt, sau khi trở về thì tính cách đã thay đổi. Bởi vì sự thay đổi này của Trương Yến không phải là chuyện gì tốt, Phùng Viễn Chinh không báo cho bố mẹ vợ, nhưng tới nước này hiển nhiên là không giấu nổi nữa, tôi bảo hắn đưa tôi tới quê của Trương Yến xem thử. Lão Thử tiền bối ngại ngồi xe liền tìm khách sạn nghỉ, còn 4 người trẻ tuổi chúng tôi một đường lái xe chạy băng băng, giữa trưa đã tới quê của Trương Yến.
Cha mẹ cô ta là nông dân, rất nhiệt tình chiêu đãi chúng tôi, cơm nước xong Phùng Viễn Chinh sắp xếp lời nói cả nửa ngày mới kể lại chuyện của Trương Yến với nhạc phụ nhạc mẫu, nói xong thật cẩn thận hỏi:
“Cha, mẹ, trước đây khi Tiểu Yến ở nhà có từng chạm vào cái gì không nên chạm vào hay không?”
“Ai da… Tiểu Yến nhà ta sao lại dính phải thứ đó!”
Mẹ của Trương Yến là điển hình cho phụ nữ nông thôn, nghe xong thì hai mắt đỏ hoe rơi nước mắt, nhưng cha Trương Yến âm trầm rít hai hơi điếu thuốc, như nhớ ra điều gì vẫy vẫy tay:
“Các ngươi đi cùng ta.”
Chúng tôi đi theo lão tầ 5 – 6 phút, vào một gian phòng rách nát, bên ngoài là hàng rào, trên nóc nhà mọc đầy dây leo, tường đã có rất nhiều khe nứt, rõ ràng không có ai ở. Trương lão vừa dẫn chúng tôi vào bên trong vừa giải thích, thì ra đây là nơi ở của ông bà nội Trương Yến lúc còn sống, Trương Yến khi còn nhỏ thường xuyên ở đây chơi đùa với hai người. Sau khi hai người qua đời, Trương Yến cũng lên thành phố, nhưng cô ta vẫn không quên bổn phận, mỗi lần về quê đều sẽ dọn dẹp lại nơi này.
Lúc trước vào mùa thu hoạch, Trương Yến về quê đã tới gian nhà cũ này, kết quả đã phát hiện dưới mái hiên của gian nhà có một con chim én nhỏ. Chim én trước hiên nhà vẫn luôn là dấu hiệu may mắn cát tường, Trương Yến liền cao hứng mà nói với cha mẹ, cha cô ta nghe xong cũng rất vui vẻ, tựa như một đứa trẻ lấy thang gỗ cùng con gái đến gian nhà cũ xem chim én, lại phát hiện trong tổ chim én lại có một con chim én sắt lớn bằng bàn tay, cũng không biết là ở đâu ra?
Con chim én bằng sắt nọ sống động như thật, từ đôi mắt đến lông vũ đều rất tinh xảo, Trương Yến lúc ấy rất thích nó, hơn nữa trong tên mình có chữ “yến” nên đã lấy nó đi.
“Con chim én bằng sắt này lai lịch không rõ, hiển nhiên là có điều kỳ quặc, sao ngài lại tùy tiện cho cô ấy cầm đi?”
Tôi thở dài nói. Thấy tôi nói như vậy, ông lão có chút tự trách cúi đầu. Tôi suy nghĩ rồi cảm thấy chim én sắt sẽ không thể tự mình xuất hiện ở trong tổ chim, khẳng định là có người động tay động chân, liền hỏi hai người gần đây có đắc tội ai không, hoặc là phạm vào kiêng kị gì?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm – Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 12-04-2024 19:17:19 |