Dân buôn đồ âm – Quyển 3
Âm Dương Hổ đã từng nếm qua sự lợi hại của Vô Hình Châm, thân mình vừa chuyển, liền dùng Thái Ất Vô Ngân Kiếm bảo vệ bản thân. Hóa giải được nguy cơ cho Bạch Mi thiền sư, tôi thu Vô Hình Châm lại, lúc này trong yết hầu một búng máu dâng lên, tôi nghiến răng cường ngạnh nuốt xuống. Bạch Mi thiền sư thừa dịp này lui lại.
“Nhất Sơ đâu?”
Tôi nhìn quanh một vòng cũng không thấy Nhất Sơ, có chút kỳ quái hỏi. Bạch Mi thiền sư lau vết máu trên khóe miệng, oán hận nói:
“Nhất Sơ bị bọn họ khống chế.”
Tôi vẫn chưa nhận ra vì sao lại như vậy, trước mắt liền hiện ra một đạo bạch quang, ngay sau đó Nhất Sơ xuất hiện trước mặt chúng tôi. Hắn sắc mặt hồng nhuận, vết thương trên người đã khôi phục 7 – 8 phần, Bát Diện Hán Kiếm đã ra khỏi vỏ, khuôn mặt soái khí vô cùng lãnh khốc.
Tôi tiến lên hai bước, kích động nói:
“Ngươi đã khỏe?”
“Lui lại!”
Bạch Mi thiền sư hét lớn một tiếng, cùng lúc đó Nhất Sơ giơ Bát Diện Hán Kiếm đâm vào tôi. Tôi tuy không rõ lắm tình huống, nhưng cũng biết một kiếm này đâm vào thì mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lập tức lăn người xuống đất. Kiếm đâm vào bên cạnh tôi, mặt đất lộ ra một lỗ hổng. Hắn thấy công kích thất bại, mặt vô cảm rút kiếm lại, tôi bắt buộc phải lăn qua lăn lại, miễn cưỡng mới né tránh được đòn công kích của hắn. Âm Dương Hổ và Độc Tý Long cười ha hả rồi đồng thời tấn công, tôi và Bạch Mi thiền sư trong nháy mắt đã rơi vào hạ phong.
Tôi bị Nhất Sơ bức vào góc chết, đành phải điều khiển Vô Hình Châm đâm vào tay hắn.
“Dừng lại!”
Bạch Mi thiền sư đột nhiên xông tới, ngữ khí nghiêm khắc:
“Thu hồi Vô Hình Châm, bọn họ…”
Bên tai phụt một tiếng, tiếng nói của Bạch Mi thiền sư dừng lại, có chút uất hận sắt không luyện thành thép nhìn tôi. Tôi nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện Nhất Sơ nắm Bát Diện Hán Kiếm quỳ một gối, Vô Hình Châm đã đâm vào giữa chân mày hắn, vẫn đang đâm sâu dần. Tôi hoảng sợ, mau chóng thu hồi Vô Hình Châm.
“Bần tăng hôm nay phải đại khai sát giới!”
Bạch Mi thiền sư quấn Phật châu lên cổ tay một vòng, nhìn chằm chằm bọn Âm Dương Hổ lạnh lùng nói.
Âm Dương Hổ khinh thường cười nói:
“Lão lừa trọc, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này.”
Độc Tý Long cũng lạnh lùng âm hiểm nhìn chúng tôi, âm trầm trầm nói:
“Không cần nói lời vô nghĩa với hai kẻ sắp chết này, giết bọn họ báo thù cho Thanh muội.”
Tôi thầm nói không ổn, nhấc Thánh Mẫu Trượng vọt tới. Độc Tý Long cười lạnh tay không tiếp lấy Thánh Mẫu Trượng, lực tay của hắn quá lớn làm tôi trong chốc lát không thể nhúc nhích. Ngay sau đó hắn bổ một chưởng vào ngực tôi, tôi lui lại vài bước, ngồi bệt xuống đất. Bạch Mi thiền sư bên kia càng không xong, lão đã từ bỏ phòng ngự, mặc kệ Âm Dương Hổ dùng Thái Ất Vô Ngân Kiếm chém lên người để lại rất nhiều vết thương lớn bé, lão cắn ngón tay điên cuồng vẽ gì đó trên mặt đất.
“Đại sư, không có lần sau! Đã nói là không có lần sau!”
Thấy lão dùng đấu pháp tự sát như Nhất Sơ, tôi sợ hãi cuống quýt kêu lên. Độc Tý Long một tay nâng tôi lên, dữ tợn cười nói:
“Tiểu tử, ngươi vẫn nên lo lắng cho mình đi.”
Hai mắt tôi đỏ máu nhìn chằm chằm hắn, đem tất cả chiêu số ra đánh tới, công kích loạn bậy, làm hắn rối loạn trận tuyến.
“Đồ điên!”
Hắn thấy khó, một chưởng đánh lui tôi, khinh thường nói hai chữ. Tôi phun ra một búng máu, cắn răng quát:
“Điên? Con mẹ nó ai điên như Long Tuyền Sơn Trang các ngươi? Cả ngày như chó điên đi khắp nơi cắn người!”
Hắn sắc mặt âm trầm, tiến lên bóp chặt cổ tôi, từng câu từng chữ hỏi:
“Ngươi! Nói! Cái! Gì?”
Tôi bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, vẫn cố sức mà nói:
“Long Tuyền Sơn Trang các ngươi là chó điên, cả ngày cắn loạn người như chó điên!”
Tuy rằng biết lúc này không nên chọc giận hắn, nhưng Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư ở trước mặt tôi đã liều mạng đối phó với bọn họ, làm tôi không còn lý trí.
“Ta giết ngươi!”
Độc Tý Long quả nhiên bị tôi chọc giận, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm tôi mà quát. Tôi bất chấp tất cả nói:
“Con mẹ nó ngươi giết đi, ngươi giết ta tự nhiên sẽ có Giang Bắc Trương gia báo thù cho ta!”
Tay hắn buông lỏng, đã có chút do dự, xem ra Long Tuyền Sơn Trang ít nhiều vẫn kiêng kị Giang Bắc Trương gia.
“Đại ca, tránh ra!”
Thanh âm dồn dập của Âm Dương Hổ truyền đến, Độc Tý Long lăn người sang bên cạnh, ngay sau đó một đạo bạch quang sắc bén đánh vào người tôi.
Kỳ quái là tôi lại không thấy đau, sau đó mới nhận ra là Bạch Mi thiền sư xuất hư chiêu, bức Độc Tý Long buông tôi ra. Ngay sau đó lại có một đạo bạch quang thoáng hiện, nhu hòa như lụa kéo tôi về cạnh Bạch Mi thiền sư. Trên người thiền sư vết máu loang lỗ, tôi vừa định mở miệng lão đã cắt lời, suy yếu bảo tôi đưa dược liệu cố bản bồi nguyên cho lão. Tôi vội vàng lấy trong ngực ra dược liệu, Bạch Mi thiền sư nhai nát một miếng rồi cho Nhất Sơ nuốt xuống. Nhất Sơ lại hôn mê, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là đã khôi phục lý trí. Sau đó Bạch Mi thiền sư cắt vào lòng bàn tay, vẻ mặt chắc chắn nói:
“Bây giờ ta sẽ đưa hai người các ngươi trở về.”
Lão chuẩn bị dùng đến Phật môn Càn Khôn Di Vị Đại Pháp!
Thi triển loại pháp thuật này phải trả giá bằng 5 năm thọ mệnh, Bạch Mi thiền sư đã lớn tuổi, tôi rất rõ 5 năm với lão có ý nghĩa gì, cắn răng muốn từ chối.
“Không cần từ chối!”
Bạch Mi thiền sư trực tiếp hất lời tôi nói trở về, lạnh giọng quát:
“Cho dù ngươi không cần, nhưng Nhất Sơ cũng không thể trì hoãn được.”
Tôi gật đầu, không nói nữa. Bạch Mi thiền sư ngồi tại chỗ bắt đầu niệm chú ngữ, trong nháy mắt chung quanh sáng lên một đạo huyết hồng quang, tôi thấy bọn Âm Dương Hổ rất kiêng kị mà ở bên ngoài nhìn chằm chằm.
“Khởi!”
Theo Bạch Mi thiền sư hét lớn một tiếng, thân ảnh Nhất Sơ dần dần hư ảo, khi Nhất Sơ hoàn toàn rời đi, tôi nhẹ nhàng thở ra.
Bọn Âm Dương Hổ rốt cuộc đã không chờ được, điều khiển kiếm khí công tới đại trận, trong nháy mắt đã đánh nát hồng quang vây quanh người chúng tôi.
“Phốc…”
Bạch Mi thiền sư phun ra một ngụm máu tươi, giãy giụa muốn tiếp tục bày trận, tôi vội vàng quát:
“Nhất Sơ đã trở về, hiện giờ phải bảo vệ bản thân trước.”
Nghe xong lão không bày trận nữa, mà miễn cưỡng khởi động Phật châu, lợi dụng bạch quang bảo vệ chúng tôi. Âm Dương Hổ thấy kiếm khí bị bạch quang ngăn trở thì cắn chót lưỡi phun tinh huyết lên thân kiếm. Có tinh huyết, kiếm khí đột nhiên bạo phát, bạch quang quanh thân Phật châu lập tức ảm đạm, phảng phất như hàng ngàn hàng vạn Phật đà viên tịch tại một khắc này.
Tôi không khỏi hít vào một hơi, đây là sức mạnh của Toàn Chân thất tử sao? Tiếp đó kiếm khí bay múa như gió xoáy bao quanh chúng tôi, trong chốc lát trên người chúng tôi đã tràn đầy vết máu. Bạch Mi thiền sư đột nhiên phun ra một búng máu lên Phật châu, bạch quang trên Phật châu lại sáng lên, miễn cưỡng có thể chống chọi với kiếm khí.
“Mau về khách điếm chăm sóc Nhất Sơ!”
Bạch Mi thiền sư cầm Phật châu vừa chiến vừa lui, thấy bạch quang lại ảm đạm, lão quay đầu nhìn tôi rống to một câu, sau đó dùng toàn lực ném tôi ra khỏi vòng chiến. Tôi biết mình ở lại cũng không có tác dụng gì, huống hồ Nhất Sơ quả thực cần chăm sóc, tôi cắn răng sử dụng Vô Hình Châm tìm lối ra khỏi huyễn cảnh, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.
“Ha hả, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
Theo tiếng cười âm lãnh, một đạo hắc ảnh ngăn trước mặt tôi. Bước chân tôi cứng đờ, nắm chặt Thánh Mẫu Trượng nhìn Độc Tý Long đang đuổi theo. Cho dù trên tay hắn không có vũ khí gì, nhưng bắp chân tôi vẫn nhịn không được mà run rẩy. Đến Nhất Sơ còn không phải là đối thủ của hắn, tôi càng không cần phải nói, chỉ 1 giây là có thể bị hắn hạ gục!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm – Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện sex dài tập, Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 12-04-2024 19:17:19 |