truyensexngan.net > Chưa phân loại > 12 nữ thần – Quyển 2

12 nữ thần – Quyển 2

Phần 8
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Sông Hương, Thiên Ý lâu.

Kiều Vô Song ngồi bên khung cửa sổ, tóc dài mềm mại đong đưa theo làn gió nhẹ.

“Tiểu thư, đã có tin tức từ bí cảnh mới phát hiện…” Lâu chủ Ngọc Lan gõ cửa rồi tiến vào nói.

Vô Song khẽ gật đầu.

Ngọc Lan nói: “Hiện tại cấp Đại Tướng trở xuống đã có thể tiến vào, có lẽ không lâu nữa thì Linh Vương cấp thấp cũng vào được, tiểu thư có muốn đến…”

Kiều Vô Song lắc đầu.

Ngọc Lan nói tiếp: “Về tin tức của Võ Phi Dương, không ai thấy hắn xuất hiện ở nơi đó, nhưng có một người tự xưng là Lý Hữu Thực, chỉ là Linh Tướng cấp thấp nhưng lại dùng được Tử Vong khí, mang một thanh kiếm lưỡi tím mà hắn gọi là Tử Tình…”

Kiều Vô Song gật đầu, qua thời gian tiếp xúc nhiều với Kiều Vô Song, Ngọc Lan dễ dàng hiểu được cái gật đầu này chính là ý Kiều Vô Song xác nhận Lý Hữu Thực chính là Võ Phi Dương. Ngọc Lan không biết tại sao, chỉ biết Kiều Vô Song khẳng định thì chắc chắn sẽ đúng.

Ngọc Lan lại nói: “Lý Hữu Thực này tiếp xúc với một cô gái…”

Nói đến đây, Ngọc Lan nhận ra mi mắt của Vô Song khẽ động, tựa như đây mới là vấn đề nàng quan tâm.

“… cô gái kia có cái tên trùng với nơi này, Thiên Ý, Liêu Thiên Ý. Dường như cô gái này có quan hệ tình cảm gì đó với Lý Hữu Thực…”

Kiều Vô Song nhẹ gật đầu.

Lâu chủ Ngọc Lan tò mò: “Tiểu thư, Võ Phi Dương này đi đến đâu cũng có nhân tình, ta nghĩ thế nào cũng không thể tin rằng hắn có thể trở thành kẻ đi vong tình đạo?”

Kiều Vô Song lắc đầu, một sợi tơ quấn trên tay nàng lướt đến trước mặt Ngọc Lan và uốn lượn thành một dòng chữ: “Vong tình nghĩa là gì?”

Ngọc Lan nghĩ rồi đáp: “Vong tình nghĩa là tình đã chết? Ý tiểu thư là… muốn vong tình thì trước đó phải hữu tình?”

Kiều Vô Song gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, sợi tơ của nàng lại biến đổi thành một dòng chữ khác: “Ngoài vong tình và hữu tình, vẫn còn đường khác…”

Ngọc Lan đáp: “Là… vô tình?”

Kiều Vô Song gật đầu, nhưng đáp án đó là chưa đủ, nên sợi tơ của nàng lại biến đổi thành dòng chữ: “Đa tình!”

Khi thấy dòng chữ đa tình, Ngọc Lan đã hiểu tại sao từ khi gặp Võ Phi Dương ở cuộc thi Thanh niên anh hùng chiến trở về thì mọi kế hoạch của Kiều Vô Song đều thay đổi…

Đồng thời, Ngọc Lan cũng thoáng thấy gương mặt xinh đẹp của Vô Song có nét cười, gò má nàng thoảng ửng hồng…

Ngọc Lan tò mò hỏi: “Tiểu thư… có một chuyện mà ta rất tò mò…”

Kiều Vô Song gật đầu ra ý bảo Ngọc Lan cứ hỏi.

Ngọc Lan nói: “Là kẻ thù, nhưng ta cảm thấy… tiểu thư không hề thù hận Võ Phi Dương, ngược lại, ta có cảm giác như tiểu thư… thích hắn?”

“Không có!”

Sợi tơ đổi thành dòng chữ không có gần như ngay lập tức, đồng thời Kiều Vô Song quay mặt đi để che dấu nét ngượng trên mặt, nhưng làm sao qua được ánh mắt tinh tường của Ngọc Lan?

Thấy vị tiểu thư cao quý như băng thanh ngọc khiết này cũng có lúc lộ ra tâm tình thiếu nữ, Ngọc Lan cười thầm trong bụng, đánh liều tiếp tục hỏi: “Vậy theo tiểu thư, Phi Dương vong tình và Phi Dương đa tình, kẻ nào đáng ghét hơn?”

Ngọc Lan rất hiếm khi thấy Kiều Vô Song ra vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ về điều gì, lần này là một lần cực hiếm, sau đó sợi tơ của nàng uốn lượn tạo thành chữ khác: “Kẻ nào cũng đáng ghét…”

“Nhưng mà…”

Mơ màng nhớ lại thời điểm được Dương bế đi dưới vực Vô Hồn, Kiều Vô Song chợt liếc thấy nét cười trên mặt Ngọc Lan, liền đỏ mặt trừng mắt giận dữ, sợi tơ hóa thành dòng chữ: “A! Ngươi gạt ta! Đi ra!”

… Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: https://truyensexngan.net

Trở lại chiến trường trong bí cảnh, nơi Dương và Long Hiện đang bị một màn đêm phủ kín.

Cảm thấy sinh mệnh bản thân đang bị thiêu đốt, Dương vận linh lực để ngăn cản sự xâm thực của Tử Vong khí và lo lắng nói: “Là bóng tối, nhưng sao lại mang theo Tử Vong khí?”

Long Hiện cũng có thắc mắc tương tự, hắn đoán: “Có thể là một linh thú nào đó luyện được cả hai hệ này, nhưng để có thể đưa bóng tối và Tử Vong khí lan khắp khu rừng như vầy…”

Dương và Long Hiện cùng nghĩ đến con khỉ trắng cấp Vương đang quỳ phục gần đó, cùng rùng mình nói: “…thì phải có một sức mạnh khủng khiếp!”

Tiếng rên vẫn lan đến theo từng đợt, cây cỏ bắt đầu có dấu hiệu héo úa trong bóng đêm mịt mù, những yếu tố đáng sợ kết hợp với nhau tạo thành cảm giác kinh dị rùng rợn…

Dương lấy ra một chiếc đèn, nhưng đến cả ánh mặt trời còn bị che khuất thì ánh đèn linh lực nhỏ bé của hắn làm sao có thể sáng nổi? Vậy nên cả hắn và Long Hiện chỉ còn cách đứng đấy hoang mang, vô phương vô hướng.

Thật ra cũng không hẳn là vô phương vô hướng, Dương vẫn cảm nhận được linh lực từ con khỉ trắng, cho nên mục tiêu đầu tiên của hắn là tránh con khỉ này càng xa càng tốt, Long Hiện cũng có cùng ý nghĩ nên đã lùi xa từ trước.

Đuổi theo Long Hiện, Dương hỏi: “Ngươi nghĩ vụ này thế nào? Có nên tập hợp mọi người lại không?”

Long Hiện hỏi: “Tập hợp lại? Để hợp sức tiêu diệt kẻ gây ra thứ bóng đêm này ư?”

“Ặc! Thứ kia không rõ là gì nhưng không dưới cấp Chúa Tể đâu! Ý ta là tập hợp lại tìm đường thoát ra khỏi đây!”

Long Hiện gật gù: “Cũng đúng… Nhưng sao không thử đánh với nó một trận?”

Dương trừng mắt nhìn về phía Long Hiện dù rằng trước mắt hắn tối đen: “Hự! Ngươi không nghe ta nói gì sao? Ít nhất cũng Chúa Tể đó!”

Long Hiện cười nhạt: “Thì sao chứ! Võ Phi Dương, Sùng Hạo và Nguyễn Hoài Bão đều có thể đánh với Chúa Tể một trận, cớ gì ta không dám?”

Qua tiếng nói của Long Hiện, Dương có thể nghe ra sự phấn khích, mong chờ từ Long Hiện, đây là cảm giác chung của những kẻ dũng cảm truy cầu sức mạnh.

Dương thì khác, hắn luôn luôn sợ hãi, đối đầu với kẻ mạnh hơn thì hắn sợ bị giết, đối đầu với kẻ ngang cấp thì hắn sợ bị đau, đối đầu với kẻ yếu hơn thì hắn sợ tốn linh lực, nếu không có mục đích xác đáng hoặc đụng độ bất đắc dĩ thì hắn không ngu dại gì đi đối đầu với tồn tại cấp Chúa Tể. Nhưng cũng vì vậy nên trong lòng Dương đã sinh ra sự tôn trọng đối với kẻ tên Long Hiện này.

Di chuyển được một lúc, tiếng rên ghê rợn vẫn lan đến từng đợt nhưng đã nhỏ và ngắn dần, sau đó Dương nhận ra khoảng tối trong mắt nhạt dần, hình thù cây cỏ bắt đầu lộ nét. Không lâu sau thì Dương bị ánh sáng trước mặt làm cho lóa mắt, vùng tối bắt đầu bị thu hẹp trở lại, những cột sáng từ Chiến Thần trụ lần nữa rọi thẳng lên trời cao.

Cảm thấy cơ thể không còn bị Tử Vong khí xâm lấn, Dương thở phào nhẹ nhõm: “Thoát rồi!”

Nhưng ngay khi dứt câu, Dương lập tức vỗ tay lên trán: “Ôi đệch!”

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tránh vỏ dừa lại trúng vỏ sầu riêng là câu đúng nhất với tình hình của Dương và Long Hiện lúc này, bởi không xa trước mắt bọn hắn là một sinh vật dạng băng trong suốt, Băng Đế.

Băng Đế có hình dạng như một bé gái 10 tuổi, hiện cô bé đang quỳ, nhưng khi đứng dậy cũng chỉ cao qua eo Dương. Dương biết trong thân hình bé nhỏ kỳ lạ kia là một sức mạnh khủng khiếp đến mức có thể dễ dàng biến hắn thành kem chuối trong tích tắc.

Nhưng ngoài sức mạnh đáng sợ, Băng Đế còn khiến Dương kinh ngạc bởi vì hắn không có tí thông tin nào về sinh vật này, phải nhớ rằng khi tìm hiểu thông tin về Bảo Ngọc thì hắn đã từng tìm hiểu qua hầu hết các loài sinh vật hình người.

Lúc này Băng Đế vẫn đang quỳ mọp xuống ở cách Dương vài chục mét, nhưng Dương biết ở khoảng cách này thì cô bé dễ dàng nhận ra sự hiện diện của hắn và Long Hiện.

Liếc Long Hiện, Dương nói: “Đế thú kìa, đánh thử với nó một trận không?”

Long Hiện lắc đầu: “Giờ chưa phải lúc!”

Không phải Long Hiện tìm cớ, mà hắn không muốn lộ diện trước khi tìm thấy Võ Phi Dương.

Long Hiện vừa liếc chừng Băng Đế vừa nói: “Vậy nên…”

Dương cũng liếc chừng Băng Đế, vừa lúc thấy Băng Đế đang đứng dậy, liền giật bắn mình nói nốt câu của Long Hiện: “Mạnh ai nấy chạy!”

Dứt câu thì hai thằng lao thẳng đi, nhưng vừa chạy đi thì một bóng đen lao đến, là Lang Đế, con sói hung hung giơ vuốt vồ mạnh vào Long Hiện.

Binh!

“Long Hiện!”

Long Hiện trúng một đòn trời giáng và văng đi, không rõ sống chết, nhưng Dương cũng không có thời giờ lo cho người khác, bàn tay của Lang Đế vồ đến và bắt gọn lấy hắn.

Lang Đế đưa tay lên miệng chuẩn bị nhai đầu Dương.

“Chết tiệt!” Dương hoảng sợ mắng, lúc này thì Tiên Long hóa và Cuồng Nộ cũng không thể cứu được hắn, có chăng là nụ hôn của Bảo Ngọc…

Chợt một khúc nhạc thần tiên êm dịu vang lên, Dương nhận ra là tiếng tiêu của Thiên Ý.

Tiếng nhạc chỉ đủ khiến Lang Đế mất tập trung trong giây lát, mà lúc này thì đầu Dương đã nằm trong tầm răng của Lang Đế.

Chợt một cảm giác lạnh lẽo lan đến, cả người Lang Đế nhanh chóng trở thành một khối băng. Nhưng băng cũng vỡ tan ngay lập tức, Lang Đế gầm lên rồi xông tới tấn công Băng Đế.

Dương vẫn bị bắt gọn trong tay Lang Đế, nhìn thấy Thiên Ý có ý định xông đến liền quát to: “Thiên Ý! Chạy đi! Ta tự lo được!”

Vừa dứt câu, nắm tay Lang Đế bóp lại siết chặt lấy Dương, gã dường như đã quên mất Dương trên tay, dùng chính tay này tung một đấm trời giáng xuống đầu Băng Đế.

ẦM!

Cú đấm khủng khiếp đánh xuống làm cơ thể Băng Đế vụn vỡ văng ra khắp xung quanh, mặt đất sụp thành một hố lớn và cây cối ngã đổ, những sinh vật khác vốn đã quen với những cuộc chiến như vầy nên lập tức kéo nhau chạy ra càng xa càng tốt.

Bản thân Dương nằm trong nắm tay của Lang Đế, được hưởng ké linh lực phòng vệ của Lang Đế nên may mắn không vỡ thành ngàn mảnh như Băng Đế, nhưng cũng đau đớn toàn thân vì lực ép.

“Google! Cứu! Mẹ kiếp!”

Trong lòng Dương không ngừng gào thét, nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng của Google. Chẳng lẽ đây là bài học mà Google muốn dạy Dương, rằng hắn không có Google thì không thể làm nên trò trống gì?

Dương không biết, chỉ biết bản thân đang bị hành y hệt như cái thời còn là Linh Sĩ, khi xưa bị con khỉ khổng lồ nắm đầu đánh như con cún thì bây giờ bị con sói khổng lồ cầm như giun dế, trước là vì ỷ lại vào Google, giờ là vì không có Google.

Những mảnh vỡ của Băng Đế lần nữa kết tụ thành hình dạng cũ, khiến cho Lang Để tức giận vươn mình tru lên một tràng dài rồi dùng tốc độ khủng khiếp của gã để liên tục đấm và cấu xé Băng Đế.

Còn Thiên Ý vẫn đứng đó, nàng không hiểu sao trong lòng rất lo lắng và đang nghĩ cách cứu Lý Hữu Thực. Trong lúc định xông lên, nàng chợt nhận ra một tiếng động lớn đang ngày một đến gần, rồi hình thù to lớn của Bạch Đế cùng với Chiến Thần trụ lần nữa xuất hiện.

Bạch Đế nhảy lên cao, giơ Chiến Thần trụ qua đầu rồi nhắm vào phía Băng Đế và Lang Đế đập thẳng xuống.

ẦM!

Long trời lở đất!

Băng Đế lần nữa tan vỡ và tái tạo, còn Lang Đế với tốc độ nhanh nên đáng lẽ có thể kịp tránh lui ra, nhưng đôi chân gã đã bị Băng Đế toàn lực đóng băng nên không thể chuyển động, kết quả là lãnh trọn cây trụ đen khổng lồ vào đầu.

Lang Đế rú lên đau đớn, đầu gã lộ ra một vết nứt và đổ máu đầy mặt, liền xông vào Bạch Đế trả thù.

Bạch Đế định thu trụ về để phòng ngự, nhưng lại bị Băng Đế đóng thành băng đá, kết quả Bạch Đế bị Lang Đế đâm thẳng vào ngực.

Phá vỡ lớp băng và tóm lấy Lang Đế ném ra xa, Bạch Đế gầm lên giận dữ, hai chân giậm mạnh gây ra một trận rung chuyển đất trời.

Nhưng sau tiếng gầm, Bạch Đế và Lang Đế cùng nhận ra, rằng Băng Đế xảo quyệt mới là kẻ thù cần đánh bại trước tiên!

Vậy nên Lang Đế và Bạch Đế cùng hướng về Băng Đế.

Lang Đế lúc này nhận ra trên tay còn một thứ vướng víu, liền đem quăng xuống đất. Thứ này chính là Dương, và được Liêu Thiên Ý lao đến đỡ lấy.

Lúc Thiên Ý và Dương vừa chạm đất, cũng là lúc một chiếc lồng băng hình thành và giam lấy Dương cùng Thiên Ý. Hắn và nàng đã trở thành mồi của Băng Đế.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần – Quyển 2
Tác giả Slaydark
Phân loại Chưa phân loại, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 13-05-2024 14:06:07
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Mẹ và ông thợ xây (Update phần 22)
Bạn vợ (Update phần 45)
Hoa thắm giữa đời (Update phần 19)
Phá trinh em người yêu (Update phần 16)
Chị em thèm tình dục (Update phần 17)
Trò nghịch ngợm (Update phần 58)