truyensexngan.net > Chưa phân loại > 12 nữ thần – Quyển 2

12 nữ thần – Quyển 2

Phần 189
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Tiêu Bổ nằm sấp dưới đất, gương mặt tuấn tú hằn đỏ dấu vết của cán cung.

Yên tĩnh.

Vài giây trôi qua, Tiêu Bổ lặng lẽ đứng dậy, gương mặt hắn tràn đầy vẻ khó hiểu.

“Chẳng qua là ta khinh địch mà thôi!” Cuối cùng Tiêu Bổ không phục nói.

Dương lắc đầu, có lẽ vì luôn phải đối đầu với những kẻ mạnh vượt quá khả năng của mình nên khi đối diện kẻ yếu hơn, Dương cảm thấy chẳng có ý nghĩa. Ăn hành quen rồi, giờ đi buôn hành không còn hứng thú.

“Cút đi, ngươi quá yếu!” Dương lạnh nhạt quay lưng đi.

“Mày dám xem thường tao?” Tiêu Bổ phẫn nộ, hắn, nhị thiếu gia của nhà họ Tiêu hùng mạnh, xưa nay chỉ có hắn xem thường người khác, kẻ yếu hơn thì hắn xem như sâu kiến, kẻ ngang hàng thì hắn xem như bàn đạp, kẻ mạnh hơn thì hắn xem như mục tiêu xếp hàng chờ chinh phục, giờ lại bị một thằng Mặt Đất xem thường, hắn không thể không tức giận.

Kéo căng cung tên nhắm về phía Dương, Tiêu Bổ cay cú nói: “Chẳng qua là mày lớn tuổi hơn tao, cấp cao hơn tao, chứ nếu tao bằng tuổi mày…”

“Bằng tuổi tao?” Dương nhếch môi cười nhạt, sau đó từ dưới chân Dương, một vòng tròn đen tối với hoa văn hình rồng có cánh tỏa ra bao phủ đường kính mười mét, bao lấy cả Tiêu Bổ.

“Đây là… Lãnh Địa!” Tiêu Bổ giật mình, khi vòng tròn bóng tối bao lấy hắn, hắn có một cảm giác suy yếu kỳ lạ cả về thể chất lẫn linh hồn, cảm giác hồn và xác trở nên rụt rè e dè giống như khi bước vào nhà của người lạ, cũng là cảm giác khi bước vào Lãnh Địa của một Chiến Hoàng.

Trước Tiêu Bổ đang e sợ, Dương lạnh lẽo nói: “Lúc bằng tuổi mày tao phải chiến với Chúa Tể, với Thần, với tàn dư của Tối Thượng! Còn lũ thiên tài chúng mày chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn rồi tự cho mình là thượng đẳng sao? Mày giỏi, mày mạnh, mày đánh kẻ yếu hơn, tao ngu, tao hèn, tao toàn bị kẻ mạnh hơn tao gấp trăm gấp ngàn lần đánh, nên không thèm đánh với mày đâu, cút!”

Những lời Dương nói như cái tát vả vào sự kiêu ngạo của Tiêu Bổ, hắn muốn cãi lại, nhưng không có lý lẽ để cãi, hắn muốn bắn tên, nhưng vì ảnh hưởng của Lãnh Địa, hắn không dám bắn, hằn có cảm giác giống như bước vào nhà người khác, nếu hành động dại dột sẽ làm hỏng vỡ đồ của người ta.

Bản thân không làm gì được, Tiêu Bổ tức giận quát lên: “Toàn đội ra tay giết hắn!”

Lập tức, từ khắp xung quanh, trong bụi rậm, trên ngọn cây, sau tảng đá, khắp nơi tỏa ra những luồng linh lực nhắm về phía Dương, một tiểu đội đặc biệt gồm toàn Linh Đế! Nhưng cũng trong lúc này, Dương vẫn bình thản đứng yên.

Cung tên, phi tiêu, dao găm, ná thun, ống thụt… những vũ khí ám sát đồng loạt nhắm vào Dương.

Chợt mặt đất rung chuyển, từ khắp xung quanh, tiếng hét kinh ngạc rồi đau đớn vang lên, lần lượt từng tên sát thủ trọng thương bị ném về phía Tiêu Bổ, nằm thành một đống.

Khi Tiêu Bổ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên, từ xung quanh, những côn trùng hùng mạnh cùng bước ra cúi chào Dương, chúng là đội quân gồm những âm binh hùng mạnh nhất mà Dương đã bố trí trước khi ẩn nấp trong khối Lục Diện.

Tiêu Bổ ngơ ngác lại càng thêm ngơ ngác, mang theo tiểu đội sát thủ cấp Đế của Tiêu gia, Tiêu Bổ luôn xem người Mặt Đất như sâu kiến, nhưng giờ đây, tiểu đội của hắn bị những con sâu kiến thật sự dọn sạch. Hắn biết Dương có đội quân âm binh, nhưng không hề biết, trong 2 năm qua, dưới sự trợ giúp của Bạch Điệp, Dương đã thu thập được những xác côn trùng mạnh mẽ nhất Địa Tâm Cảnh.

Tiêu Bổ đại bại, nhưng hắn không cam tâm!

“Kỵ Ưng, giết hắn!” Tiêu Bổ giận dữ ra lệnh, con chim ưng to lớn liền vỗ cánh lao xuống, cơ thể nó dần tan ra hóa thành một luồng gió.

“Đế thú hư hóa!” Dương ngạc nhiên, Đế thú đã hiếm, Đế thú lĩnh ngộ hư hóa càng cực kỳ hiếm và khó thu phục.

“Để đó cho Trẫm!” Lúc này, Thâu Thiên đột nhiên bước ra, nó nói:

“Chắc ngươi đang xem thường Trẫm phải không? Chẳng qua là năm cũ nhiều chuyện xui nên Trẫm tấu hài giải trí, ngươi lại cho rằng Trẫm bựa?”

Thâu Thiên bước tới, lúc này, quanh thân nó tỏa ra những luồng khí u ám: “Chuẩn bị sởn tóc gáy đi hỡi những con hàng ẩm háng!”

Khi Thâu Thiên dứt câu cũng là lúc Kỵ Ưng lao vào nó, khoảnh khắc đó, một nguồn linh lực khủng khiếp trên người Thâu Thiên bùng nổ khiến Kị Ưng hư hóa phải bật ngược ra đập mình xuống đất. Mà lúc này, ngay vị trí của Thâu Thiên, không còn hình dạng một con lợn con béo ú, thay vào đó là hình dáng một sinh vật to lớn oai hùng, dáng đẹp như ngựa, đầu hung như sói, quanh thân nó tản ra không khí u ám ma mị đến rợn người.

Trước hình dáng oai vệ và khí thế kinh người của Thâu Thiên, toàn bộ âm binh của Dương đồng loạt quỳ xuống cúi đầu, còn Kị Ưng của Tiêu Bổ thì nằm bẹp xuống, gương mặt vô cùng hoảng sợ.

“Khi là trùng, ta là vua của côn trùng, khi là thú, ta là chúa tể muôn thú!” Thâu Thiên ngạo nghễ nói, đôi mắt nó đỏ rực khiến bất cứ ai nhìn vào cũng sinh ra cảm giác sợ hãi.

Rồi Thâu Thiên nhìn sang Dương và nói: “Ngươi! Ngươi nói ngươi bị Chúa Tể, bị Thần đánh, điều đó có gì đáng tự hào? Trong ký ức mơ hồ của ta, có một kẻ giống như ngươi, nhưng khi hắn xuất hiện, Chúa Tể tự giác dọn đường, là Thần phải cúi chào, là Ma phải run sợ, hắn xem thường Thiên Mệnh, cười nhạo Quy Tắc, kẻ ngáng đường hắn chỉ một chữ: Chết!”

“Là chết, chứ không phải là cút!” Thâu Thiên nhấn mạnh.

Ý của Thâu Thiên rất rõ ràng, nó muốn Dương giết Tiêu Bổ chứ không phải đuổi Tiêu Bổ đi.

“Trên đời thật có kẻ như vậy sao?” Dương thầm nghĩ có lẽ đó là điều mà bất cứ người luyện hồn nào cũng mơ đến chứ không riêng gì hắn, nhưng có một điểm Dương không muốn.

“Tại sao phải là chết? Ta muốn hắn cút!” Dương bật lại.

Đôi mắt đỏ rực rợn người của Thâu Thiên nheo lại, quanh thân nó tỏa ra khí thế khiến không khí xao động dữ dội, nó gầm gừ nói: “Yếu đuối, nhu nhược! Kẻ ngáng đường cũng không dám giết, vậy ngươi có thể đi bao xa?”

“Không phải không dám, mà là không muốn!” Dương bước ra đứng đối diện Thâu Thiên, vòng Lãnh Địa dưới chân hắn xoáy tròn phát ra khí thế không hề thua kèm Thâu Thiên, hắn nói tiếp: “Cái gì là yếu đuối, cái gì là nhu nhược? Vì sợ mang tiếng yếu đuối mà phải làm điều mình không muốn? Giết kẻ ngáng đường có thể đi nhanh hơn, nhưng chưa chắc sẽ đi xa hơn!”

“Nhưng con đường ngươi đang đi là Con Đường Đế Vương! Chỉ cần một cú sảy chân, ngươi sẽ thành xác khô cho người khác giẫm đạp! Bốn nghìn năm trước như vậy, hai nghìn năm trước cũng vậy, mỗi lần Con Đường Đế Vương mở ra là Nghĩa Trang Chư Thần lại có thêm nhiều ngôi mộ mới!”

Nghe đến đây, Dương trợn mắt nhìn kỹ lại sinh vật oai vệ trước mặt, hắn thầm hỏi liệu đây có phải là con chó lợn Thâu Thiên trẩu bựa ngu đần không, hay nó giả bộ biến hình xong núp vô lùm cho con này nhảy ra, không những ngầu lòi mà còn nói chuyện sâu sắc vãi chưởng.

Tuy chưa tiêu hóa hết ý nghĩa trong lời nói của Thâu Thiên, nhưng trong lòng Dương sinh ra một cảm giác kỳ lạ, cảm giác tựa như Thâu Thiên nói những lời này là vì quan tâm đến hắn. Nhưng Dương lắc đầu tự cho là mình tưởng tượng nhiều, hắn và Thâu Thiên thậm chí còn chưa từng nghiêm túc trò chuyện, lấy đâu ra thứ tình cảm gọi là quan tâm?

Thâu Thiên tiếp tục nói: “Muốn đến được cuối đường, ngoài tài năng, trí tuệ, can đảm, ngươi còn phải có đủ sát phạt khiến người sợ, đủ quyền uy khiến người kính, đủ…”

“Đủ rồi!” Dương ngắt lời Thâu Thiên: “Ta không muốn trở nên hoàn hảo đến ảo diệu như vậy, ta chỉ muốn là một con người!”

Thâu Thiên muốn nói tiếp, nhưng lại thôi. Khi biến hình, rất nhiều ký ức vụn vỡ cũng lờ mờ hiện ra trong đầu nó, nó nhớ lại rất nhiều, nó từng thấy qua hai lần Thần Chiến, cũng từng tham gia Diệt Thế chiến, nó nhớ được một kẻ từng xem nó là anh em, nó thấy hình bóng kẻ đó trong Dương, nó muốn sát cánh cùng Dương chiến đấu lần nữa, nhưng để làm được điều đó, nó và Dương phải đi một đoạn đường rất dài, và điểm cuối của Con Đường Đế Vương cũng chỉ là điểm khởi hành của con đường này.

Nhưng chưa bắt đầu, nó đã thất vọng.

“Ta lầm, ngươi không giống hắn!” Thâu Thiên thở dài nói, sau đó nó thu nhỏ lại thành con lợn béo, nằm ngửa ra ngủ khò.

Dương nhìn Thâu Thiên, cũng thở dài, sao đó hắn liếc sang Tiêu Bổ và nói: “Giờ thì cút đi!”

Tiêu Bổ bị Thâu Thiên dọa sợ hết hồn, vội vàng dẫn người chạy đi, chạy một quãng mới dám quát lại: “Chờ đó, tao về tao méc má tao!”

Dương quay lại thu Thâu Thiên vào nhẫn, nhận thấy Tịnh Nghiên cứ nhìn mình lom lom, hắn hỏi: “Mặt ta chảy máu hả?”

Tịnh Nghiên lắc đầu: “Không có.”

Im lặng vài giây, Tịnh Nghiên nói: “Ta đã thấy qua nhiều thiên tài muốn làm anh hùng, chăm chỉ học theo những đức tính mà người người cho là anh hùng nên có, nhưng lần đầu tiên ta thấy một anh hùng chỉ muốn là một con người.”

Dương lắc đầu: “Ta không phải anh hùng, ta có rất nhiều khuyết điểm.”

Tịnh Nghiên mỉm cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Nhưng với ta, ngươi mới xứng đáng là anh hùng.”

Nụ cười của Tịnh Nghiên khiến Dương ngẩn ngơ, gương mặt nàng bình thường luôn biểu lộ nỗi lo âu, khi nàng cười lên, Dương mới phát hiện ra nàng cực kỳ xinh đẹp.

Thấy Dương ngơ ngẩng nhìn mình, Tịnh Nghiên ửng hồng hai má, sau đó nàng che giấu ngượng ngùng chuyển chủ đề: “Ngươi nói ngươi gặp em trai ta?”

Dương gật đầu, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Ta nghĩ ta có thể giúp nàng cứu cha mẹ, nhưng trước tiên ta cần ghé qua một nơi.”

“Nơi nào?”

“Địa bàn của Hắc Đạo – Đỉnh Bạch Mã!”

Cùng lúc đó, trên đỉnh Bạch Mã, nơi từng là địa bàn của Âm Đạo Hội…

“Ắt xì! Tự nhiên hắt hơi không lẽ có biến? Mụ nội!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần – Quyển 2
Tác giả Slaydark
Phân loại Chưa phân loại, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 13-05-2024 14:06:07
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Tình yêu tuổi học trò (Update phần 40)
Cô Chi lồn to (Update phần 30) - Antithegioi
Trễ rồi còn đâu (Update phần 15)
Địt em gái người yêu (Update phần 29)
Dâm nữ kể chuyện (Update phần 16)
Yêu nhau nồng say (Update phần 123)
Đêm tân hôn (Update phần 15) - Cô Kim