truyensexngan.net > Chưa phân loại > 12 nữ thần – Quyển 2

12 nữ thần – Quyển 2

Phần 134
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Giữa sắc trời huyền ảo, không gian tĩnh lặng tưởng chừng như tuyệt đối, không một tiếng động, không một cơn gió.

Dương đứng lặng, tay hắn nắm lấy những mảnh vỡ đang dần tan biến thành hư vô.

“Tương lai là của ta?” Dương tự hỏi, mắt hắn vẫn nhìn vào vị trí mà nữ thần thời gian vừa biến mất.

Dương nhớ lại lần đầu gặp mặt nàng trong học viện Nữ Thần, rồi sau lần gặp đó, Bảo Ngọc mang dâm thủy nữ thần về giúp hắn chữa căn bệnh liệt dương.

“Bảo Ngọc…” Dương thì thào, hắn luôn tin rằng trong linh hồn hắn có một tồn tại đặc biệt, tồn tại này liên quan mật thiết đến các nữ thần và càng mật thiết với Bảo Ngọc.

Dương còn nhớ quả trứng có Bảo Ngọc được tạo ra khi Dương kích hoạt mảnh nghịch Thiên kiếm đầu tiên, lúc ấy Dương có cảm giác như một phần trong linh hồn hắn tách ra chui vào quả trứng.

Lúc Dương đang suy nghĩ, Bảo Ngọc từ trong nhẫn không gian hiện ra, nàng không bay như bình thường mà ngồi trên bàn tay Dương, thân hình đã đẹp nay lại càng mỹ miều, gương mặt cũng càng thêm xinh đẹp, nàng nhìn Dương, nhưng không bằng ánh mắt hồn nhiên thân thiết ngày thường, và Dương hiểu, “Bảo Ngọc” trước mắt không phải Bảo Ngọc ngày thường.

Nhìn nàng vài giây, sau đó Dương cất tiếng hỏi: “Ta nên gọi ngươi là gì?”

“Minh Châu” Bảo Ngọc đáp.

Dương hỏi tiếp: “Ngươi và Bảo Ngọc là hai người khác nhau?”

Minh Châu gật đầu: “Ta và Bảo Ngọc là một người, nhưng cũng không phải một người.”

Dương nhíu mày khó hiểu.

Minh Châu nói tiếp: “Có một khái niệm gọi là linh hồn song sinh, và Bảo Ngọc chính là linh hồn song sinh của ta, đối với trường hợp của ta, Bảo Ngọc có ý thức hoàn toàn độc lập, nên khi ta ngủ, Bảo Ngọc hoàn toàn là Bảo Ngọc.”

“Nghe giống như trường hợp của ngươi khi là Bình Thường đúng không? Nhưng ngươi do tổn thương não mất trí chứ không phải là linh hồn song sinh. Còn khác biệt thế nào, sau này ngươi sẽ hiểu.”

Dương nhìn Minh Châu và hỏi: “Có những lúc Bảo Ngọc hành động khác thường, và những lúc Google cũng khác thường, đều là do ngươi?”

Minh Châu gật đầu.

“Vậy sao đến giờ ngươi mới nói cho ta biết?” Dương lại hỏi.

Minh Châu vừa đưa mắt nhìn lên chiếc kén khổng lồ vừa đáp: “Vì giờ là lúc thích hợp.”

Nàng nói tiếp: “Để mạnh mẽ hơn, ngươi buộc phải đến Địa Tâm Cảnh này, cộng với việc sức mạnh tiềm ẩn trong ngươi thức tỉnh đủ mức thì ngươi sẽ tiếp xúc được với sấm của Vô Danh, và đây là thời điểm thích hợp.”

“Sấm của Vô Danh? Ý ngươi là cái gã ngồi bên đống lửa vừa rồi?”

Minh Châu gật đầu.

Dương lại hỏi: “Vậy tại sao nữ thần thời gian lại phá ngang?”

“Vì nhiệm vụ của cô ta bây giờ là đi hủy tất cả những dấu vết còn sót lại của Vô Danh. Nguyên nhân vì sao thì còn quá sớm để ngươi biết, cho đến lúc ngươi trả lời được câu hỏi: Thời gian là gì.”

Dương đã quá quen với kiểu úp mở như vầy, hắn cũng không muốn quan tâm đến lý lịch của thằng cha Vô Danh nào đó. Hắn quan tâm đến một chi tiết khác: “Sức mạnh tiềm ẩn trong ta là gì?”

Minh Châu như ngập ngừng rồi đáp: “Là sức mạnh giúp ngươi cứu thế.”

“Cứu thế? Đừng nói với ta là ta được đưa đến thế giới này để trở thành anh hùng cứu thế nha, ta chỉ muốn sống yên bình thôi!”

Minh Châu nhìn Dương hồi lâu rồi đáp: “Cứu thế có cái giá của cứu thế, yên bình cũng có cái giá của yên bình. Và trong trường hợp này, hai cái giá là một, ngươi muốn yên bình thì ngươi buộc phải cứu thế. Vì… thế giới này đang trên bờ vực sụp đổ. Khi đó, mọi vật chất, mọi sinh vật, mọi tồn tại đều bị hủy diệt, bao gồm cả phần thế giới mà ngươi sống trước kia, vì hai thế giới này vốn chỉ là một.”

Mắt Dương trợn ngược trước viễn cảnh nghiêm trọng hiện ra trong đầu, hắn không dám không tin, nhưng lại tự trấn an mình rằng ngày đó còn rất xa…

Nhưng Minh Châu nhanh chóng dập tắt: “Trong vòng trăm năm! Và trước đó, trong vòng ba mươi năm, phong ấn bảo vệ đất nước này cũng đang trên đà sụp đổ. Nếu không có một người mạnh ngang tầm Lạc Long Quân bảo vệ, thì đất nước này sẽ bị xâm lược, toàn bộ nhân dân, kể cả Thần, hoặc sẽ bị tàn sát, hoặc trở thành nô lệ…”

Dương không khỏi rùng mình nghĩ đến cạnh tượng những người hắn thương yêu bị bắt làm nô lệ, nhất là những mỹ nữ xinh đẹp của hắn, nếu rơi vào tay giặc…

Nhìn biểu cảm trong mắt Dương, Minh Châu tiếp tục nói: “Ta luôn dẫn ngươi đi con đường chông gai nhất, nguy hiểm nhất, không chỉ để ngươi có được sức mạnh lớn lao nhất mà còn để ngươi rèn luyện được tâm hồn cao cả nhất, kiên định nhất.”

Rồi Minh Châu hít sâu một hơi, nhìn Dương bằng ánh mắt kiên định, nàng hỏi: “Võ Phi Dương, ngươi có muốn cùng ta đi đến cuối con đường này?”

Nhìn ánh mắt của Minh Châu, Dương biết nàng muốn có câu trả lời ngay lập tức, hắn cũng hít sâu một hơi và nói: “Ta không muốn làm đấng cứu thế! Ta chỉ muốn đủ mạnh mẽ để sống yên bình với những người ta yêu thương! Ta sẽ đi con đường của ngươi, nhưng đến một ngày nào đó, nếu ta không đủ khả năng thì đừng trách ta vì sao chỉ bảo vệ những người thân yêu mà bỏ mặc thế giới!”

Vài giây trôi qua kể từ khi Dương dứt lời. Rồi Minh Châu chợt nở nụ cười, không phải nụ cười xem thường, không phải nụ cười đùa cợt, mà Dương có cảm giác nụ cười này tràn ngập yêu thương, tràn ngập hạnh phúc, như một nụ cười thiếu nữ dành cho nhân tình.

Nụ cười đẹp như thiên hoa hé nở kia nhanh chóng bị giấu đi trên mặt Minh Châu, nàng cố lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó nói: “Ta biết ngươi còn rất nhiều câu hỏi, nhưng biết quá nhiều thông tin khi chưa đủ khả năng sẽ khiến ngươi lạc đường.”

Nói xong, Minh Châu biến mất vào nhẫn không gian, để lại Dương còn đang si mê bởi nụ cười tuyệt thế của nàng.

Rồi Dương bước đi, trong đầu miên man những dòng suy nghĩ. Hắn không nghĩ nhiều về tương lai u ám kia, mà lần lượt nghĩ đến những người hắn yêu thương, trong lòng quyết tâm không để họ chịu đựng khổ đau.

Vừa đi vừa nghĩ, khoảng một giờ sau, Dương bước đến một rừng dương xỉ khổng lồ rậm rạp. Là nơi đội Thiên Hạ dựng trại trong lời mô tả của Tân Thịnh.

Dương vừa bước vào rừng liền có hai người tiến đến ngăn lại.

“Dừng lại, đây là địa bàn của đội Thiên Hạ, xin vui lòng đi đường khác.”

Theo lời dặn của Tân Thịnh, Dương đáp: “Ta là Võ Phi Dương, đến xin gia nhập Thiên Hạ theo lời mời của Tân Thịnh.”

Nghe thế, hai tên lính canh liền nhẹ giọng: “Ra là Hắc Vũ Tiên Long, mời vào, đội trưởng đang chờ ngươi.”

Dương theo một lính canh vào rừng, hắn đi vào một khu lều trại đang có hàng chục người tập trung nghỉ ngơi và bàn tán về những tin nóng trong Địa Tâm Cảnh.

“Trinh sát của đội vừa trở về, nghe nói có tin Bạch Thiên Đường đang tìm kiếm ở khu vực khá gần tổ cấp Tướng mà chúng ta chuẩn bị tấn công.”

“Cơn bão khủng khiếp có thể do hai kẻ mang dị lôi và dị phong cực mạnh gây ra, thậm chí có tin đồn Nhất Kiếm Vân Phi còn khẳng định cơn bão có liên quan đến Phong Thần Biến của Phiêu Vân đảo.”

“Nhất Ảnh Độc Hành bị thương nặng, hình như là trúng độc! May là có Nguyễn Hoài Bão cứu trợ.”

“Nghe nói Thích Đông đào được hài cốt của một Linh Đế vào Địa Tâm Cảnh cách đây mấy trăm năm, nhặt được một chiếc nhẫn không gian.”

“Vẫn chưa có tin tức của Lưu Các, tên hèn này ở Thế Giới Ngầm còn cùng Lương Diệt huênh hoang khắp nơi, từ khi vào Địa Tâm Cảnh liền trốn mất dạng. Thật là đáng hận.”

“Ủa? Thằng đó hình như là Võ Phi Dương, nhờ ăn bám Nhất Đao và Nhất Niệm mà trở thành một trong ba người đầu tiên vượt ngục thành công!”

“Đừng nói vậy, nghe nói hắn cũng góp công không nhỏ. Hơn nữa nếu hắn gia nhập Thiên Hạ thì cũng là đồng đội của chúng ta.”

Những lời bàn tán không lớn nhưng không qua được thính giác long tộc của Dương, nhưng hắn không mấy bận tâm, theo tên lính gác tiến đến một căn lều lớn nằm riêng biệt.

Đến cửa lều, tên lính canh bảo Dương chờ ở ngoài, còn gã vào báo tin. Sau đó tên lính canh trở ra cùng với một thanh niên trẻ tuổi nhưng có thân hình khá cơ bắp.

Gã thanh niên thân thiện vừa bắt tay Dương vừa giới thiệu: “Chào Phi Dương, ta là Hùng Thiên Hạ, rất vui mừng khi biết ngươi có ý định gia nhập Thiên Hạ.”

Dương chưa kịp chào lại thì Hùng Thiên Hạ đã dẫn Dương vào trong lều, bên trong có một nam một nữ đang ngồi cạnh nhau.

Người nam tuấn tú, hai tay mang bao tay màu đen, được Hùng Thiên Hạ giới thiệu: “Đây là đội phó Hành Kinh, biệt danh Độc Quyền, đang… tạm thời xếp hạng mười sáu Hùng Vương bảng.”

Nghe Hùng Thiên Hạ ngập ngừng khi giới thiệu thứ hạng của Hành Kinh, Dương sực nhớ trước đây Thích Đông từng nói hạng mười sáu là của Bảnh Công Tử Lưu Các. Cùng với lời đồn về Lưu Các mà Dương nghe ban nãy, Dương đoán rằng có thể Lưu Các bằng cách nào đó đã cướp hạng của Hành Kinh trong thời gian Dương bị cầm tù ở Thế Giới Ngầm, nếu đúng thì có thể trước đây Hành Kinh xếp hạng mười ba, dưới Hùng Thiên Hạ hạng mười hai và trên Lương Diệt hạng mười bốn.

Hùng Thiên Hạ chỉ tay vào cô gái xinh đẹp bên cạnh Hành Kinh và giới thiệu tiếp: “Còn đây là đội phó Nguyệt San, biệt danh Thu Giá, cũng là thiên tài hạng mười lăm Hùng Vương Bảng.”

Thứ hạng và mối quan hệ giữa Nguyệt San và Hành Kinh thì Dương đã biết qua lời của Tân Thịnh, Dương cũng từng thắc mắc vì sao thứ hạng của Nguyệt San lại cao hơn Hành Kinh, điều này càng khẳng định suy đoán của Dương rằng Hành Kinh bị cướp hạng.

“Nếu vậy nghĩa là các thiên tài trên Hùng Vương Bảng có thể cướp hạng lẫn nhau.” Dương thầm rút ra kết luận, nếu điều này đúng thì cuộc đua xếp hạng Hùng Vương Bảng có lẽ rất hấp dẫn.

Sau khi giới thiệu, Hùng Thiên Hạ mời Dương ngồi xuống, nói về quy định gia nhập đội, phân chia chiếm lợi phẩm.

“Về tinh dịch, không được tranh cướp, không giành mục tiêu của nhau. Ai thu được bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, nhưng phải trích ra một phần nộp vào quỹ đội làm phần thưởng cho người có cống hiến.”

Dương thấy cách chia này khá công bằng, người yếu cũng không sợ không có tinh dịch vì côn trùng rất đông và có thể tranh thủ lúc người mạnh nghỉ ngơi khôi phục.

Sau đó, Hùng Thiên Hạ nói về một số quy định khi tham gia đội Thiên Hạ.

“Đáng lý ra thành viên mới phải hoàn thành một số nhiệm vụ trước khi chính thức gia nhập đội, nhưng hiện tại đội rất cần người tài để tấn công tổ côn trùng cấp Tướng nên Dương được miễn kiểm tra. Mong ngươi cùng hợp sức vì một Thiên Hạ vững mạnh!”

Dương gật đầu, hắn cảm thấy Hùng Thiên Hạ này là một người thân thiện, nhiệt tình nên cũng đáp lời: “Vì một Thiên Hạ vững mạnh!”

“Tốt lắm!” Hùng Thiên Hạ cười sảng khoái rối nói: “Vì ngươi đến trễ nên chưa biết, ta sẽ nói sơ tình hình tổ côn trùng cấp Tướng mà chúng ta chuẩn bị tấn công.”

‘Ba người chúng ta đã từng tiến vào do thám, đây là một tổ mối nhưng nằm khá sâu dưới lòng đất, số lượng ước tính khoảng ba nghìn đến năm nghìn con.

Cấp bậc trung bình của mối thợ khoảng Linh Tướng cấp 4, riêng mối lính cấp bậc trung bình là Linh Tướng cấp 8. Thậm chí có thể có khoảng vài chục cá thể tư chất cao đã đạt cấp Linh Vương. Chúng ta chưa tìm được nơi ở của mối chúa nhưng có thể đoán mối chúa cũng đạt cấp Linh Vương.

Và đội chúng ta có một trăm lẻ bảy người. Một trăm lẻ bảy chọi ba nghìn.

Chúng ta có thể vừa chiến đấu vừa nghĩ, nhưng vấn đề là nhóm Bạch Thiên Đường đang dò tìm gần khu vực tổ mối, cho nên chúng ta buộc phải đánh nhanh thắng nhanh, vừa đánh vừa phòng bị, hoặc là từ bỏ tổ côn trùng này. ‘

Nói đoạn, Hùng Thiên Hạ nhìn Dương và hỏi: “Vậy theo ngươi, chúng ta nên đánh hay nên bỏ?”

Dương đã nghe nói về sự tàn ác Bạch Thiên Đường, trong lòng hắn cũng sợ sợ, nhưng nhìn thấy Hùng Thiên Hạ, Hành Kinh và cả Nguyệt San xinh đẹp đang chờ đáp án từ mình, hắn liền mạnh miệng đáp: “Bạch Thiên Đường? Ta muốn đập chúng lâu rồi!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần – Quyển 2
Tác giả Slaydark
Phân loại Chưa phân loại, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 13-05-2024 14:06:07
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Bị ngạn lục sắc (Update phần 29)
Như một giấc mơ (Update phần 18)
Nhìn lén chị vợ (Update phần 14)
Cái miệng dâm đãng (Update phần 16)
Trực tết đêm mồng 2 (Update phần 14)