Ký ức buồn
Vào bên trong nhà là một cái giường nhỏ trải đệm mỏng màu trằng, ban ngày mà trong nhà vẫn khá tối cho dù đã bật đèn..chẳng hiểu tại sao tôi vào đây nữa, rõ dàng bên ngoài không có biển hiệu quảng cáo gì mà chỉ biết đĩa chỉ trên một forum về tattoo trên mạng. Công nhận cũng liều thật nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi, tuy có hơi chùn vì lần đầu tiếp xúc với kiểu người như chú..haizz có lẽ là do duyên số và sau này người giúp tôi rất nhiều không ai khác là chú nhưng đó là chuyện của sau này còn bây giờ thì chả biết gì.
Tham gia forum về tattoo cũng khá lâu, tìm hiểu nhiều rồi và cực kì thích..đó không phải là thể hiện mình hoặc đại loại như ngày nay các bạn bảo là trẻ trâu, đó là một môn nghệ thuật mà nhiều người không thích thậm trí còn ghét nó nữa…
Cuộc sống mà cứ mãi làm theo khuôn khổ thì chẳng khác nào một cỗ máy biết thở. Sao không làm những gì mình thích và thấy đúng đắn thay vì phải làm theo sự sắp đặt của người khác..ít nhất thì tôi nghĩ vậy và luôn làm như thế đến tận bây giờ
Tôi ngồi xuống giường, trình bày ý tưởng của mình và mang cả hình minh họa đưa cho chú tham khảo, tôi với chú bàn bạc với nhau sau khoảng 15p thì chú bắt đầu vào công việc của mình…chẳng có thuốc tê hay dùng cho những hình xăm to mà chỉ “xăm chay” theo như tôi được biết lúc đó tatto không phát triển thịnh hành như bây giờ. Tuy có đau nhưng tôi thích như vậy vì với tôi thì cái gì càng đau càng nhớ lâu..tôi muốn nhớ mãi những gì thuộc về quá khứ, kí ức và nỗi đau…không muốn quên và cũng chẳng thể nào quên được chúng ngay cả trong giấc mơ, chốn tránh nó ư, không! Tôi sẽ khắc ghi nó vào tâm trí, thậm chí là khắc ghi trên cơ thể mình để mỗi khi nhìn lại tôi biết được cuộc đời nghiệt ngã đến nhường nào…
Vừa làm hai chú cháu trò truyện rất cởi mở, tôi hiểu thêm về chú hơn…chú tên L, ba mẹ già ở dưới quê một mình chú lên đây lập nghiệp để kiếm tiền nuôi hai người em ăn học, cuộc sống bon chen, không có được học hành chú dần lao vào con đường tội lỗi…..từng vào khám vì tội cố ý gây thương tích và nhiều tội danh liên quan đến xã hội đen…ba mẹ chú đã già khi nghe tin đó thì không chịu nổi nên đã qua đời, hai người em của chú cũng phải bỏ học lang thang kiếm sống qua ngày…sau khi mãn hạn, chú mở quán tattoo nhưng không thể rút lui khỏi giới xã hội đen, vẫn là một tay anh chị bảo kê nhiều địa điểm trong thành phố..
– Sau khi ông bà già mất, ở trong tù tao hối hận lắm, đêm nào nước mắt cũng ướt gối..mẹ kiếp cái cuộc đời này chứ, cũng định mãn hạn rồi làm lại cuộc đời nhưng nhìn đám anh em từng vào sinh ra tử không chốn dung thân, đau xót lắm nên đành tiếp tục vậy cũng vì để nuôi hai đứa em để chúng đi học lại, đời tao đã khổ rồi thì nhất quyết dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cho chúng nó cuộc sống khá hơn..
– Mới đầu cháu nghĩ cuộc đời của cháu đã khổ sở lắm rồi nhưng không ngờ…
– Mẹ đời..mỗi người một số chẳng ai hơn ai đâu..được cái nọ thì mất cái kia thôi..ông trời chẳng bao giờ tiệt đường sống của mình cả..mày còn nhỏ chưa hiểu hết được đâu
– Dạ!
– Đang đâu nói mấy thứ vớ vẩn..mẹ kiếp…làm tao mất tập trung mà hỏng hình thì đừng có mà trách tao nha mày.
Chú nói rất nhiều điều với tôi, đúng thật là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Nghe những tâm sự trải đời của chú tôi mới hiểu thêm nhiều về bề chìm của cái thành phố phồn hoa nhộn nhịp này…
Đã quyết định làm gì thì đừng quay đầu lại
Nhớ như in câu này của chú, tôi biết mình làm gì. Tôi không quan tâm người ngoài nghĩ tôi thế nào vì họ đâu có phải là tôi đâu. Có lẽ mọi người đã có quan niệm không đúng về những người xăm mình, cái gì cũng có hai mặt của nó đâu phải ai xăm trổ cũng là người xấu, là trộm cướp….tôi được tận mắt chứng kiến rất nhiều trường hợp vì nó có mặt ngay trước mắt tôi, chỉ cần để ý chút là thấy ngay..người đàn ông ăn mặc lịch sự ngồi trong quán cafe sang trọng nhưng sẵn sàng đánh đập không thương tiếc đứa trẻ đánh giày chỉ vì nó làm xước một vết nhỏ trên cái giày đắt tiền của ông ta…một người xăm trổ đầy mình sẵn sàng dắt một cụ già qua đường…và còn rất nhiều nữa..
Sau hơn hai giờ đồng hồ, nén đau, mồ hôi đầm đìa thì cũng xong hình xăm quan trọng nhất. Đã đến giờ về đi chợ nấu cơm cho cô, tôi ngồi dậy mặc áo vào
– Chiều nay cháu qua, giờ cháu phải về nhà có chút việc ạ, hết bao nhiêu cháu gửi chú..
– Ừ..về đi, tiền nong bao giờ xong thì tính sau..
– Ơ thế có tiện không ạ! Chú không sợ cháu bùng à.hìhì
– Cuộc đời thằng L này chưa từng sợ một cái gì cả..hahaaa..muốn bùng mà được hả?
– À..dạ! Cháu chào chú cháu về..
– Ờ..nhớ lời chú dặn đó
Tôi cười gật đầu chào chú rồi đi ra ngoài, may mà biết trước mặc cái áo thun đen không thì mực dính hết vào giặt chẳng sạch nổi…chiếc xe đạp vẫn còn nguyên chỗ cũ trong con hẻm vắng tanh vắng ngắt, nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít….lấy xe và chào chú thêm lần nữa rồi ra về, nghe nói khu này nổi tiếng đâm chém nên thấy mấy anh mặt mũi dữ tợn ngồi quán nước nhìn nhìn mà rợn tóc gáy…nghĩ mình bây giờ mà ngồi như thế thì cũng giống họ thôi haizz
Đạp xe giữa tiết trời nắng gắt của mùa hè, mồ hôi chảy như tắm, cái lưng vừa xăm xong vẫn còn hơi rát, ghé qua chợ mua ít đồ rồi nhanh chóng trở về nhà. Mở khoá cổng chui tọt vào bếp, đặt đống đồ lên bàn vội vàng mở tủ lạnh rúc hẳn đầu vào ngăn đá, một cảm giác thật phiêu, cầm lấy chai nước mát tu một hơi quá đã..xoa xoa cái bụng rồi vào nhà tắm cạnh bếp rửa mặt cho tỉnh táo để bắt đầu công việc bếp núc, trước đây thỉnh thoảng cũng nấu khi mẹ có việc về muộn nhưng chỉ nấu được vài món dễ thôi chứ mấy món cầu kì thì chịu…cắm cơm, vặt rau, thái đậu, chặt xương, blabla..các kiểu rồi bắt tay vào nấu..
Sau khi nấu xong, nếm có vẻ là ngon, ít nhất là tôi nghĩ thế..bày biện cẩn thận ra bàn rồi lên phòng gọi cô xuống….gần đến nơi thì nghe có tiếng cô nói chuyện điện thoại với ai đó khá gay gắt..không muốn nghe làm kẻ nghe lén nên tôi bước nhanh đến gõ cửa..tiếng nói chuyện nhỏ dần và cánh cửa mở ra
– Con về rồi à!
– Dạ! Mẹ xuống nhà ăn cơm
– Trời đất…ừ..ừm..hì..con xuống trước đợi mẹ chút nha.
– Dạ! Mẹ xuống liền nha không cơm canh nguội hết không ngon đâu.hì
– Ừ..hì..bắt tội con quá
Tôi cười trừ, tay gãi đầu rồi đi xuống, một lúc sau cô cũng xuống với vẻ mặt không dấu được niềm hạnh phúc, nhẹ nhàng ngồi xuống mỉm cười nhìn tôi âu yếm…vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, một bữa cơm với ấm cúng của gia đình mà lâu nay mới có khiến tôi hạnh phúc thực sự. Sau khi ăn xong tôi và cô tranh nhau rửa bát rồi gọt hoa quả trong tiếng cười nói vui vẻ, tôi leo lên phòng định nằm nghỉ một chút thì chợt nhìn thấy cái điện thoại của mình nằm lăn lóc ở dưới nền ban công, màn hình đen xì do ” đói ăn” nhiều ngày liền, cắm cái sạc được một lúc rồi khởi động chỉ sợ ngấm nước mưa thì mệt nhưng may quá nó lại lên…hơn chục cuộc gọi nhỡ của cô và thằng K..haizz..lưu số cô là “mẹ hai”…trong danh bạ vẫn còn số của mẹ, nhìn thấy nó lòng tôi chợt chùng xuống đâu đó vẫn vang vọng giọng nói ấm áp của mẹ
“Con này nếu một mai mẹ không còn trên đời nữa, thì con cũng đừng buồn nha, vì cuộc sống của con người thật ngắn ngủi, hãy biết trân trọng nó đừng để sau này phải hối hận…mẹ tin con trai yêu quý của mẹ sẽ là một người tốt như ba con vậy..
Hãy nhìn những đứa trẻ mồ côi giữa mùa đông với đôi chân trần lang thang khắp nơi chỉ để kiếm 1 chỗ trú chân hay 1 mẩu bánh mì…những cụ già đắp trên mình cái chiếu rách nằm co ro ở gầm cầu…Con phải hiểu rằng mình may mắn hơn họ..lấy đó làm động lực để tiến lên nha con yêu, không được phép ỷ lại vào ai cả mà hãy tự đứng trên chính đôi chân của con…con sẽ thấy cuộc đời ý nghĩa biết nhường nào…mẹ ước có thể nhìn thấy con trưởng thành nhưng có lẽ ông trời không cho mẹ làm điều đó nữa…mẹ xin lỗi…rồi con sẽ hiểu..hãy tha thứ cho mẹ…”
Đợi cô ra khỏi nhà được một lúc thì tôi cũng chuồn ra khóa cổng cẩn thận rồi đạp xe đi luôn..hiện tại tôi không muốn cô biết…cố gắng đạp xe thật nhanh đến nơi..sau 3h đồng hồ thì cũng hoàn tất.
– Đúng ý chưa mày, chú làm hết sức rồi đó, chê là chú đạp bắn ra đường nha mày..haaha
– Dạ! Cháu sao dám, chú cho cháu gửi tiền ạ..
– Ờ đưa tạm chú 10tr thôi nửa tháng nữa đến làm nét thì mang thêm 5tr nữa là được..
– Hả???? Cháu không nghĩ là nhiều thế đâu, giờ cháu còn có 4tr à, sao đây chú..
– Hahaa.thằng nhóc này mới dọa một tí mà đã xanh mặt rồi..tiền nong gì mày mời chú bữa rượu của lão H cẩu ở đầu ngõ là được..hahaa
– Ơ..cháu..cháu
– Hay thôi vậy tao lấy tiền..
– Dạ! Một bữa chứ hai bữa cũng được ạ..hìhì
– Hahaa..ok giờ ra ngoài đợi chú đóng cửa rồi mình đi luôn cho nóng nhỉ thèm món lòng chó chảy cả nước miếng.haha…
Chẳng còn biết làm gì hơn, gãi đầu rồi đi ra ngoài gọi điện cho cô báo không về ăn cơm, giọng cô có vẻ hơi buồn, thấy có lỗi với cô quá nhưng chú tốt vậy mà không biết điều thì mất mặt lắm. Tôi dắt xe đạp còn chú đi bên cạnh khoác vai như hai người bạn cười nói rôm rả suốt quãng đường đi. Đến quán thì để chú gọi món chứ tôi có biết gì đâu, một lát sau đồ ăn được mang ra, mùi thơm nức hết mũi chỉ muốn lao vào đánh chén no nê, chú uống rượu còn tôi uống..nước ngọt..
– Sao cái mặt ngu ngu như ngỗng ị thế hả? Hay là vẫn còn thắc mắc về chuyện tiền nong?
– À..dạ vâng, dù sao chú với cháu mới vừa gặp nhau mà chú lại làm vậy cháu thấy sao sao ấy..
– Hahaa. Tao không phải tự khoe khoang chứ tao từng tiếp xúc với rất nhiều loại người đủ các thể loại, chỉ cần quan xát cử chỉ và đặc biệt là ánh mắt là tao có thể biết được bọn nó là người như thế nào…nên 1 thằng nhóc như mày làm sao qua được mắt tao, tao quý mày vì mày vì mày không giống mấy thằng công tử lắm tiền coi trời bắng vung, cậy có chút tiền của ông bà già mà rồi khinh người như rác..
– Uầy tâng bốc cháu nổ mũi mất hìhì
– Tao không được học hành tử tế nên ăn nói thô lỗ, thích ăn nói thẳng thừng chả ngại bố con nhà thằng nào cả…nghe mày kể về hoàn cảnh thì tao biết mày là thằng con có hiếu, tao quý mày vì điều đó, dù sao mày cũng còn là học sinh nên tao cho nợ, bao giờ làm ra tiền thì trả tao sau, thôi ăn nhanh còn về không muộn người nhà lại mong..
– Dạ! Cháu cám ơn chú ạ!
Khoảng 8h tôi đứng dậy chào chú vào gửi tiền và để lại thêm cho chủ quán vài trăm rồi ra về…ăn no mà phải đạp xe đúng là cực hình những lúc bánh xe cán phải cục đá thì thốn không chịu được..mãi mới về tới nhà vì không dám phóng nhanh, lặng lẽ đóng cổng rồi nhẹ nhàng vào nhà lén lút như thằng ăn trộm, chợt nhìn thấy cô đang ngồi ở phòng khách, giật mình và chẳng biết tại sao tôi lại có cảm giác sợ sệt như vừa làm một điều gì đó có lỗi vậy..
– Con về rồi mẹ
– Ừ ăn cơm chưa con?
– Dạ con ăn rồi, mẹ ăn chưa ạ?
– Mẹ ăn rồi, con đi đâu vậy
Tôi ngồi xuống bên cô, kể hết mọi chuyện cho cô..tôi không muốn nói dối mà nói dối chắc cũng không được..cô nghe xong thì ngồi trầm tư suy nghĩ điều gì đó..tôi nhìn cô mà nóng hết ruột gan chờ phán quyết của cô…..không sợ cô mắng mà chỉ sợ cô vì tôi mà buồn thôi..Đột nhiên cô ôm tôi vào lòng rồi khóc..
– Con xin lỗi mẹ, đừng khóc nha mẹ..con đau lắm
– Không..không sao đâu..mẹ hiểu con của mẹ làm vậy vì điều gì mà
– Dạ con cám ơn mẹ đã hiểu cho con
– Nhưng sau này làm gì..thì cũng nói trước với mẹ nha..mẹ không có ý cản hay trách mắng mà mẹ chỉ muốn con coi mẹ như mẹ ruột của con vậy..có quá đáng không con..hức
Tôi vùng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của cô rồi nói
– Từ khi mẹ con qua đời, người quan tâm chăm sóc con hằng ngày không ai khác là mẹ…con đã coi mẹ là người mẹ thứ hai của con..mẹ tin con đi
– …hức…hức..
Cô lấy hai tay ôm mặt khóc nức nở khiến tôi hốt hoảng chẳng biết mình đã nói sai điều gì mà cô lại phản ứng như vậy, chỉ biết biết ôm chặt cô vào lòng..cảm giác ấm áp như ôm người mẹ ruột của mình vậy..
– Con xin lỗi, con làm sai điều gì thì mẹ cứ mắng chửi đánh đập con cũng được nhưng con xin mẹ đừng khóc nữa được không ạ..con đau lắm mẹ à..hức..hức
– Con trai ngoan của mẹ…không có gì đâu..mẹ…mẹ vui quá thôi con à..giờ mẹ biết được mẹ cũng quan trọng với con rồi..hai mẹ con mình từ nay sẽ đùm bọc nhau nha con yêu
– Dạ..hức..con biết ạ
– Nước mắt tùm lum người ngợm hôi rình mà ôm tôi kìa, đi tắm nhanh lên hìhì
– Uầy, mẹ này..
Vội chui tọt lên phòng chuẩn bị quần áo định tắm thì nhớ ra là phải kiêng nước trong vài ngày, quả là cực hình trong cái thời tiết nóng nực này..đành phải dùng biện pháp khác khắc phục thôi..
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ký ức buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 01-07-2024 02:55:10 |