Ký ức buồn
Khi nó nói xong, tôi như chết đứng không tin vào những gì mình vừa mới nghe được nhưng tôi dám chắc một điều là nó nói thật, bởi vì có cho thêm tiền thì thằng này cũng chả dám bỡn cợt nữa. Thật sự không ngờ người ân nhân mình tìm kiếm bấy lâu lại là T mà không phải ai khác xa lạ. Quá bất ngờ nên tôi không biết phải ứng xử ra sao đành thử nhăn mặt quay qua nhìn T để thêm phần chắc chắn…T lập tức quay sang hướng khác để tránh né.
– Chúng mày cút hết đi cho tao…và đừng bao giờ để tao nhìn thấy cái bản mặt của tụi bay nữa hiểu chứ… – tôi giận dữ quát lớn
– Dạ..dạ…tụi em cám ơn ạ
Tôi cũng không ngờ mình lại cho bọn chúng đi dễ dàng đến thế, chó chết thật. Cả bọn mừng rỡ ra mặt rồi nhanh chóng lủi hết ra ngoài…trước khi về T có ngoảnh lại nhìn tôi, mặc kệ chẳng để ý vì lúc đó đầu óc đang rối tung lên. Mà chẳng cần hỏi thêm thì tôi cũng đoán được rằng T chính là người thanh toán viện phí và cũng là người đã để cái lẵng hoa trước cửa phòng bệnh. Tôi vẫn chả thể hiểu nổi T làm những thứ đó với mục đích gì nữa..chưa từng gặp ai khó hiểu như vậy cả.
Cô ta tự suy diễn ra mấy cái lí do với vẩn rồi lấy cớ đó để phá đám tôi hết lần này đến lần khác rồi sau đó lại quay ngoắt lại cứu tôi…đếch biết thế nào mà lần. Bao nhiêu suy nghĩ về T cứ đan xen khiến đầu óc rối tung, tôi ngả hẳn người ra sau ghế ngửa mặt lên trần nhà rồi thở dài, toàn những thứ không đâu. Cô ta đã cứu mình một mạng, những chuyện nhỏ nhặt trước đây tôi chả chấp nhặt làm gì, việc nào ra việc đó nên dù sao cũng phải cám ơn một tiếng vì nó là phép lịch sự tối thiểu cần có
Tôi bật dậy choàng vội cái áo khoác treo trên tường rồi chạy luôn ra ngoài, đảo mắt nhìn xung quanh thì nhận ra chả biết T đi hướng nào cả, đành chạy bừa may ra thì gặp, lên xe rồi phóng vụt đi. Vừa đi vừa suy nghĩ nếu T về nhà thì kiểu gì cũng phải qua khu đó nên tôi rẽ luôn vào đường ngược chiều để đi tắt may ra thì kịp…tối đó hên là không có anh giao thông nào cắm chốt ở đó chứ mà có thì kiểu gì cũng làm mình vài lốp như chơi. Đường phố khá vắng vẻ vì cũng đã muộn…hơn 1h sáng rồi thì phải, nên thoải mái mà phóng. Lát sau, tôi đã có mặt tại nhà của T, cổng vẫn khóa, trong nhà thì tắt điện tối thui, hình như không có người ở thì phải…nhìn như nhà ma, rợn tóc gáy.
Nghe má hai nói mẹ của T có tận mấy ngôi nhà trong thành phố nhưng thực chất thì tôi chỉ biết mỗi chỗ này vì đã có lần đưa má tới đây nhưng tôi cũng chưa một lần vào bên trong nên chả biết thế nào…chắc T không về đây mà có khi đang ở trong thì tôi cũng bó tay, chả lẽ lại bấm chuông gọi ra chỉ để nói câu cảm ơn…chắc nghĩ tôi là thằng dở người, còn đứng ở ngoài này đợi cũng không khả quan cho lắm…đành phải để dịp khác vậy, có lẽ hợp lí hơn cả.
Tôi tính giải quyết chuyện của cô ta cho dứt điểm luôn để tránh phiền hà…chứ cứ thỉnh thoảng lại đến quậy phá có khi tôi phát điên lên mất, đáng lí ra cô ta nên ở trong trại tâm thần thì đúng hơn và có khi như vậy lại dễ tìm…haizz chán nản quay xe về nhà. Gió đêm lạnh nổi cả gai ốc khiến tôi không dám phóng nhanh nữa, vụ trước khiến tôi vẫn còn thấy trùn, phóng xe không còn tự tin như xưa.
Đi từ từ đến đoạn hồ TB thì chợt nhìn thấy bóng dáng ai đó đang ngồi một mình ở ghế đá, tại khuất sau gốc cây lên không nhìn rõ mặt, cũng chả quan tâm làm gì vì thỉnh thoảng cũng có vài bà thất tình mò ra đây khóc lóc…nhưng nhìn dáng người với bộ quần áo rất giống T nên tò mò phóng xe tới xem xét, phi hẳn xe lên cho chắc…nhà có mỗi cái này làm phương tiện đi lại, chứ để dưới lòng đường mà đi bộ vào đó, chỉ một phút 15 giây sau ngoảnh lại thì kiểu gì chiếc xe cũng mất hút…kinh mấy bố lắm nên không dại. Tiến lại gần tôi ngạc nhiên nhận ra đó là T không nhầm vào đâu được…ngồi co ro vì lạnh hình như đang khóc thì phải, ăn mặc rõ phong phanh lại còn phì phèo điếu thuốc, hút được một hơi là ho sặc sụa khiến tôi phải bật cười thành tiếng. T giật mình quay sang bên cạnh ngạc nhiên nhìn tôi.
– Con gái hút thuốc không tốt đâu! – Tôi nói rồi tiến lại gần
– Mặc xác tôi…anh là cái thá gì mà lên lớp dạy đời tôi. – T quay đi hướng khác lấy tay gạt nhanh nước mắt rồi gắt gỏng
– Một thằng háo sắc chẳng hạn – tôi nhếch mép cười đểu theo kiểu mấy bố biến thái
– Anh..anh..tính làm gì…đứng lại không tôi la lên đó… – T sợ hãi ngồi nép lại, chắc mụ này xem phim nhiều lên thế
– Cứ la lên thôi…vào cái giờ này thì cô gào khản cổ cũng chả có ai đâu
Tôi tỏ ra nguy hiểm tiến xát lại đưa tay ra dọa cho T một trận cho hả dạ…ai ngờ cô ta bất ngờ nắm lấy tay tôi rồi cho lên miệng cắn
– Á…á..á..cô tính giết người à
Càng kêu thì cô ta càng cắn mạnh, vùng vằng mãi tôi mới lôi cái tay của mình thoát khỏi miệng của T…nguyên cái hàm răng đều như bắp in lên cổ tay tôi, hằn đỏ lòm và sau này thành sẹo luôn..kinh khủng, đếch thể đùa được.
– Cô bị điên à? – tôi ôm cái tay rồi quát lớn
– Ừ đúng rồi đó..hihi – T che miệng cười
– Đúng cái búa
– Muốn thêm vết nữa hả tên biến thái? – T định túm lấy tôi
– Không đùa đâu nha – tôi vội lùi ra xa nhanh còn kịp, chứ thêm nhát nữa chắc chết.
– Hihi
Chả biết T buồn vì chuyện gì mà ra đây ngồi khóc cả, tôi cũng không quan tâm cho lắm…dù sao đó là việc riêng của người ta. Tôi ngồi xuống bên cạnh xót xa cho cái tay của mình còn T thì che miệng cười khúc khích như kiểu vui lắm không bằng.
– Con gái con đứa đêm hôm không về nhà ngủ mà ra đây ngồi một mình không sợ à
– Sợ gì?
– Sợ bọn biến thái
– Đó vừa xử xong một thằng rồi đấy thôi..hihi
– Ờ ngon.
– Đương nhiên
– E..hèm…cho cảm ơn vụ cứu tôi lần trước.
– Lần nào nhỉ..tôi chẳng nhớ gì cả.
– Này…tôi nói thật đó
– Um…
– Với lại tiền viện phí tôi sẽ gửi cô sau – nợ nần thì phải dứt khoát, tính tôi là vậy
– Tôi không cần anh phải trả
– Thế là sao?
– Tôi muốn anh phải nợ tôi
– Cô bị gì vậy hả.
– Có lẽ tôi bị thần kinh nên mới làm những điều ngu ngốc như thế – T cười buồn
– Chả hiểu gì?
– Người vô tâm như anh làm sao mà biết được
Định nói lại nhưng lại thôi vì tôi chẳng muốn cãi nhau làm gì cho mệt xác nên im lặng luôn…hễ mở lời ra là ngay lập tức bị chặn họng lại. Lấy điếu thuốc ra châm mà cái tay vẫn còn run run, cắn mạnh dễ sợ…chìa cho T một điếu, chả hiểu sao tôi làm vậy nữa, giờ nghĩ lại thấy mình thật nực cười. T ngạc nhiên rồi lắc đầu…chắc là do thói quen hay ngồi với mấy ông trong nhóm haizz. Mà không ngờ con bé này nói chuyện cũng vui thật. Tự cười với suy nghĩ của mình…
– Này… – bất chợt cả hai đứa cùng quay vào nhau đồng thanh nói rồi ngoảnh sang hướng khác vì ngại.
– Cô nói trước đi
– Anh nói trước
– Nhường cô nói trước đó
– Anh đi mà nói trước
– Thôi mệt quá…
– Hihi
– Cười cười như con điên
– Nói gì đó
– Đâu có…ý nói là mọi chuyện trước đây bỏ qua hết nha
– Um..nhưng với một điều kiện..hihi
– Lại còn thế nữa…là gì?
– Là hằng ngày anh phải đưa tôi đi học và đón về rồi đưa tôi đi ăn, tôi gọi là có mặt ngay …bla..bla – T vừa nói vừa giơ ngón tay ra đếm
– Hả…một điều kiện đó ư? – tôi há hốc miệng
– Chê ít à…hihi
– Khác gì bảo tôi làm osin cho cô
– Nếu anh thấy không làm được thì thôi vậy
– Rồi..tôi đồng ý
– Ok vậy làm hòa và anh vẫn nợ tôi một lần hihi
– Trời đất…chắc con chết với má quá.
– Hihi…sau này nếu tôi bắt anh đáp ứng một thứ thì anh phải làm
– Cô bắt tôi đi nhảy cầu tôi cũng phải đi à
– Ai nói…chỉ là bắt anh làm những điều anh có thể làm, không quá đáng và không ảnh hưởng đến ai
– Là sao nhỉ…mà thôi tôi chấp nhận, còn bây giờ đi về
– Um…nhưng anh phải chở tôi về vì tôi không có xe.
– Trời đất ạ..rồi lên xe
– Hihi
Đếch thể hiểu nổi tại sao tôi lại nghe theo những thứ mà T muốn một cách dễ dàng như vậy cơ chứ…đang nhiên lại dước cái phiền phức vào người. Đưa đón đi học gì chứ…đúng là điên hết rồi. Tôi dắt xe xuống đường vừa đi vừa lẩm bẩm chửi mình…đúng là ngu thật…con bé đi sau thì cứ tủm tỉm cười suốt, chết tiệt. T ngồi lên xe co rúm lại chắc vì lạnh nên tôi đành phải dừng xe cởi áo khoác ngoài đưa cho.
– Anh làm gì vậy? – T ngạc nhiên nhìn tôi
– Mặc vào đi…hay lại để tôi mặc cho nữa.
– Nhưng còn anh… – T ngập ngừng
– Chả sao…chắc cũng không chết được đâu? Á…á..á – vừa dứt lời thì lại bị cắn một nhát nữa vào vai.
– Cô bị gì vậy hả? – tôi quát lớn
– Cho chừa cái tật ăn nói linh tinh
– Linh tinh cái đầu cô thì có…cô tuổi gì thế
– Hỏi làm gì?
– Hỏi để chắc xem cô có phải tuổi tuất không..hahaha
– Muốn chết hả…
T đấm thùm thụp vào lưng của tôi…người gì mà động tí là cắn, đấm đá, tự hỏi thế quái nào mà mình quen toàn mấy bà chằn không à. Sau đó tôi chở T về nhà theo hướng dẫn của bà này…vòng vèo mãi thì cũng tới nơi, nhà quái gì mà to vật vã, lại còn ở trung tâm thành phố nữa, chẳng trách T ngang bướng như vậy…có mỗi hai mẹ con thôi mà mua đến 4 ~ 5 căn, giờ mới chứng kiến tận mắt một phần độ giàu có của gia đình nhà này. T xuống xe ngập ngừng định nói gì đó…
– Này đi nhờ xe mà không có tiếng cảm ơn nào à? – tôi đành mở lời trước
– Ơ
– Ơ quả mơ đấy
– E..em cảm ơn – T lắp bắp nói rất nhỏ
– Nói gì cơ…bé quá không nghe rõ – tôi ghé tai xát lại
– Em cám ơn
T đỏ mặt nói rất nhanh rồi chạy bắn vào trong đóng cổng lại khiến tôi phải phì cười vì cái điệu bộ đó…tự nhiên lại xưng em, hình như đây là lần đầu T xưng em với tôi thì phải, nghe thôi cũng nổi da gà thấy không quen chút nào. Trêu tí thôi đâu nhất thiết phải đỏ mặt như vậy…định phóng xe đi thì lành lạnh nên chợt nhớ ra cái áo khoác, thôi xong chết tiệt thật chả nhẽ lại bấm chuông kêu cô ta trả áo à, thế là đành ngậm ngùi chịu rét mà phóng xe về nhà. Tự nhiên thấy vui trong lòng mà không hiểu lí do…dù sao cũng phải nhân dịp nào đó tặng quà để cảm ơn cẩn thận chứ nói xuông e không được hay cho lắm..biết vậy đã. Về tới nhà là đã gần 3h sáng rồi mà phòng của má vẫn sáng đèn…chắc đợi tôi về mới an tâm để ngủ haizz, công việc thường ngày của tôi là vậy sáng khoảng 10 ra quán đến chiều tối thì qua chỗ chú L tới tận 2 ~ 3h sáng mới về…hầu như ngày nào cũng vậy vì tôi phụ trách quản lí 2 quán bar cùng một lúc.
Từ khi ba nuôi gặp chuyện đến nay thì chị Linh phải luôn ở bên cạnh chăm sóc nên tất nhiên tôi gánh luôn việc của chị…mệt mỏi. Sướng mỗi ông N, chỉ việc ngồi mát, toàn cho mấy thằng em làm hết…đến nản. Thực sự tôi muốn một mình đi đâu đó thật xa để nghỉ ngơi, không phải suy nghĩ bất cứ điều gì hết…thoải mái biết bao
Tôi đi qua phòng của má, định gõ cửa vào hỏi thăm vì dạo này hai má con ít nói chuyện, nhưng nghĩ sao lại thôi, có lẽ là do tôi sợ phải đối diện với má trong lúc này, sợ phải đối diện với ánh mắt buồn ấy…chắc má phiền lòng vì tôi quá nhiều, chẳng thể nói là do dòng đời xô đẩy để bao biện cho lỗi lầm của mình được…chỉ là do bản thân không có bản lĩnh để đứng vững mà thôi, trách ai chi bằng trách mình.
Lặng lẽ đi lướt qua phòng của má rồi rẽ vào phòng thờ để thắp nhang cho ba mẹ, quỳ ở đó hàng giờ để tâm sự, nó thành một thói quen khiến tôi thấy thanh thản hơn, thêm vững tin để tiếp tục bước đi trên con đường mà mình đã chọn. Dù xấu xa đến mấy nhưng chỉ cần không thấy hổ thẹn với chính bản thân là được, còn những thứ khác đều không quan trọng…một công việc đầy rủi ro và nguy hiểm mà người đời gọi là thằng đâm thuê chém mướn, thằng xã hội đen, thằng côn đồ…còn rất nhiều lời lẽ khó nghe hơn nữa nhưng chả quan trọng.
Với cái thằng có tên trong “sổ đen” như tôi thì điều đó là bình thường…nhưng quan trọng là sống làm sao cho người khác khỏi khinh rẻ, coi thường và đặc biệt hơn là không thể cho họ có quyền thương hại mình. Như mấy bà hàng xóm, hằng ngày chỉ có mỗi việc ngồi không để nói xấu người khác…thêu dệt đủ thứ chuyện, gặp mặt thì cười cười một cô hai bác nhưng vừa quay lưng đi một cái là chỉ chỏ nói này nói nọ, mấy thằng con trai trong xóm bị ba mẹ nó cấm tiệt không được giao du với tôi vì sợ bị nhiễm thói thứ tật xấu nhưng hễ có chuyện thì lại chạy sang nhờ vả. Họ đâu biết bọn chúng nó thì cái gì chả hay, tôi chả lạ gì chỉ sợ đến khi chuyện vỡ nở ra thì chỉ có nước đột quỵ…nực cười thật, nhưng đặt mình vào địa vị của các bậc phụ huynh thì mình cũng làm vậy thôi…tất cả đều chỉ vì muốn tốt cho con cái mà thôi. Nói gì cũng mặc vì tôi cũng quen rồi, chả nhẽ họ có thể lôi cái tờ báo rách nát ra đọc mãi được hay sao?
Sau khi nhắn cho chị vài tin rồi tôi cũng đi ngủ luôn…mới vừa chợp mắt thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, quái quỷ thật rõ ràng không đặt báo thức cơ mà. Mắt nhắm mắt mở lấy tay quờ quạng với lấy cái điện thoại thì tiếng chuông cũng tắt luôn…mới 6 rưỡi sáng mà đếch biết đứa nào rảnh lại gọi đến mười mấy cuộc gọi nhỡ, số lạ hoắc được cái số đẹp thật chắc mất nhiều tiền lắm đây. Không có trong danh bạ tức là không quen, lại quăng cái điện thoại ra một góc rồi ôm gối ngủ tiếp…chết tiệt vừa mới đó lại gọi tiếp, bực mình bật dậy bấm nút nghe luôn
– Có biết bây giờ là mấy giờ không? – tôi quát lớn
– Bây giờ là 7h kém và tôi sắp muộn học – đầu dây bên kia có tiếng con gái nói
– Muộn học? Nhầm máy rồi má…đây không phải ông lái xe buýt.
– Tối qua hứa với tôi như thế nào mà đã quên rồi à?
– Hứa…mà ai đó?
– T chủ của anh
– Lậy má…để con ngủ được không?
– Dậy nhanh đón tôi đi học…sắp muộn rồi huhu
– Sao số con nó khổ vậy trời…rồi đợi một lát.
Lại làm trò khóc lóc nữa cơ chứ…giờ mới hối hận vì lời hứa ngu ngốc của mình, lại phải hùng hục phi vào nhà tắm, ngái ngủ đâm luôn đầu vào cánh cửa làm u luôn một cục…được cái tỉnh ngủ liền. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, mặc tạm cái quần ngố với cái áo phông rồi phi xuống…may sao má để xe ở nhà nhưng nghĩ kĩ lại thì có mỗi cái chìa khóa thì mình cầm luôn, má không muốn đánh thức tôi dậy nên gọi taxi đi làm. Lên xe là phóng mù mịt…đến nơi thì đã thấy T đứng trước cổng ôm cái cặp trước ngực ngó dọc ngó ngang rồi nhìn đồng hồ, rõ hâm rõ ràng trong nhà có con SH to chảng ra không đi lại còn đứng đợi…đếch thể nào biết được. Thực sự nhìn T mặc bộ áo dài màu trắng thật xinh, chắc hôm nay trường này tổ chức gì đó…T lúc này dịu dàng khác xa với phong cách Trang điểm lòe loẹt, quần áo diêm dúa trước đó. Đỗ xe trước mặt T, đứng xuống chìa mũ bảo hiểm ra rồi thở phì phò, chả biết cô ta cười cái quái gì mà kinh dị khiếp.
– Không lên xe nhanh…muộn học bây giờ còn đứng đó cười nữa.
– Hihi… – T cứ nhìn chân tôi rồi lại cười
– Ơ…
Nhọ thì thôi rồi, một chân đeo tông chân còn lại làm quả dép bông đi trong nhà màu hồng đã vậy lại còn hình con gấu nữa chứ…nhục không tưởng
– Mệt quá..thế có đi không?
– Có…hihi
Bà này đội mũ rồi nhanh chóng leo lên xe, chỉ cần vậy tôi vít ga thật mạnh rồi vụt đi…được một đoạn thì bất ngờ T vỗ vai tôi
– Nhầm đường rồi…nhầm đường rồi
– Nhầm…thôi chết thế bà học trường nào?
– Trời..đã không biết lại còn…trường xxx
– Rồi…ngồi im đó
Mà lạ nhỉ cô ta không vội thì thôi chứ mắc mớ quái gì mình phải xoắn hết lên thế. Bữa nay bị hớ hơi nhiều, chót rồi thì đành phải làm cho tới cùng…tôi vòng xe lại, cố phóng thật nhanh, lạng lách các kiểu khiến mấy bà đi đường chửi oai oái phía sau. Kệ thôi…đến nơi thì cũng đã 8h kém thì phải, cũng chả biết mấy giờ T vào lớp nữa mà đám bạn của T vẫn ở ngoài cổng trường tán phét…tôi thả cô ta ở chỗ đó rồi định phi xe đi luôn.
– Ai đây T…mà trông quen quen – một đứa bạn kéo T lại rồi hỏi
– Thì..
– Bạn trai phải không?…hihi…con này có người yêu mà giấu này tụi bay – con bé reo lên như kiểu vừa trúng số giải đặc biệt vậy, kéo theo đó thì cả bọn xúm vào nói
– Đúng rồi…bắt nó khao đi
– Một bữa ra trò đó nha
– Để tao xem nên đi đâu nhỉ…
– Hay tối nay qua bar yyy đi
– Nghe hay đó
– Lậy mấy má…con là thằng xe ôm thôi, nhìn mà không biết à
Tôi bực mình lên tiếng khiến cả bọn quay ra nhìn rồi soi mói…thì trông tôi lúc đó có khác gì thằng xe ôm đếch đâu.
– Trông quen lắm mày ạ…
– À tao nhớ ra rồi…lão này là chủ quán cafe ở đường xxx đây mà
– Đúng rồi thảo nào tao thấy quen
T thì đỏ mặt đứng đó chả biết giải thích sao, mọi khi mạnh miệng lắm cơ mà…giờ lại im re
– Mấy má nhìn nhầm người rồi…thôi con có việc xin phép đi trước
Tôi nói rồi phóng xe đi luôn, ở lại thêm chút nữa có khi điên đầu mà chết luôn chứ chả chơi. Giờ cũng đã muộn để về nhà ngủ nên đành rẽ vào quán ăn sáng cái đã rồi ra quán luôn…người lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ nên rất khó chịu và hay cáu giận. Tới quán chào hỏi mọi người rồi tự pha cho mình ly cafe, ra ngồi ở một góc phía ngoài quán nơi có thể thoải mái quan xát đường phố…đang thưởng thức buổi sáng một cách bình yên thì H đến
– Hôm nay anh đến sớm vậy – H cười tươi ngồi xuống phía đối diện.
– Um…em uống gì thì gọi đi
– Vâng! Mà nè tối nay anh đưa em đi sinh nhật đứa bạn được không?
– Anh có quen người đó đâu..thôi ngại lắm
– Đi cùng em mà…không sao đâu
– Anh chưa biết được..công việc dạo này bận lắm.
– Công việc…anh lúc nào cũng biện lý do đó ra để từ chối
– Ờ thì…
– Em không biết đâu, tối nay anh phải đưa em đi đó.
– Rồi rồi…
– Phải vậy chứ hihi
Bọn tôi ngồi nói chuyện thêm lúc nữa thì H bảo phải về chuẩn bị quà cáp…đúng là con gái, tối nay lại phải nhờ mấy thằng em trông coi giúp rồi. Sinh nhật…nực cười, tôi còn đếch biết cái sinh nhật như thế nào từ lúc mẹ qua đời, tôi ghét nó vì nó làm tôi nhớ lại buổi chiều buồn hôm đó, chết tiệt. Tâm trạng không được vui cho lắm nên tôi quyết định qua thăm ba nuôi vì mấy hôm rồi chưa qua đó. Rẽ qua chợ mua vài thứ trước sau đó đi tới nhà ba nuôi…bấm chuông thì lát sau chị chạy ra mở cửa, dạo này trông giống bà nội chợ hơn rồi.
– Không làm mà qua đây chi? – Chị mở cổng rồi nói
– Hỏi thừa..qua thăm ba nuôi chứ làm gì – tôi dắt xe vào trong cho chị khóa cổng.
– Ờ biết rồi
– Mặt hằm hằm như thịt bằm – tôi lẩm bẩm
– Nói gì đó
– Đâu có…à em đoán chị chưa ăn nên mua ít đồ này – tôi chìa túi đồ ăn thơm phức ra cho chị
– Không thèm – bà này nhìn rồi quay đi
– Không ăn thì thôi…lát thằng này ăn hết
– Thách đó
– Ờ ngon nhào vô kiếm ăn
– Dạo này gớm quá ha
Chị cười cười lấy tay định túm lấy tôi nhưng tôi đã nhanh chân chạy trước…lại chơi trò đuổi bắt, đến mệt với bà này vì hậu quả lần nào thì tôi cũng bị nhừ đòn. Chị ở dưới nhà rửa hoa quả còn tôi leo lên tầng vào phòng thăm ba nuôi…một người đàn ông đang khỏe mạnh như vậy mà chỉ một thời gian ngắn mà đã gầy còm ốm yếu..nhìn ba nuôi nằm trên giường muốn nói với tôi điều gì đó nhưng chỉ ú ớ không nói thành lời nổi khiến tôi xót xa vô cùng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ký ức buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 01-07-2024 02:55:10 |