Ký ức buồn
Trở về nhà sau quãng thời gian nghỉ ngơi ở dưới quê, tâm trạng ít nhiều cũng khá hơn trước…tạm thời quanh quẩn ở nhà phụ giúp má hai trong thời gian tìm kiếm công việc mới. Khi dường như mất tất cả mà để làm lại mọi thứ từ đầu thật không hề đơn giản chút nào…tôi thực sự muốn nhanh chóng lao vào công việc với mong muốn điều đó có thể giúp tôi không cho đầu óc ngưng nghỉ để thôi nghĩ về “Em”.
Dù làm mọi cách tôi vẫn không thể quên được vết thương này, khi mà chẳng có nỗi đau nào bi đát hơn nỗi đau phải mất đi người thân yêu của mình. Người ta nói đó là “số phận”… thật nực cười, tôi không bao giờ tin vì trên đời này làm quái gì có mấy cái thứ vớ vẩn đó chứ, có chăng chỉ là trong mấy câu truyện cổ tích dành cho tụi con nít mà thôi….tôi chỉ tin vào những thứ mà mình tận mắt nhìn thấy, chứng kiến từng người thân yêu bên cạnh lần lượt mất đi, họ đã làm điều gì sai trái ư?
Không hề, thế sao họ lại phải chịu đựng kết cục như vậy, đúng là chết tiệt mà…cơn đau này chưa dứt thì nỗi đau khác lại ập đến…trồng chất, đè nén tôi đến mức nghẹt thở. Chấp nhận gánh chịu hết, liệu bây giờ tôi có còn gì để mất nữa cơ chứ…những người thân còn lại thì ốm đau liên miên, lúc nào ông trời cũng có thể cướp họ đi mãi mãi….quá cay đắng, tôi đã hứng chịu chưa đủ đau đớn hay sao?. Tôi sẽ mở to mắt để xem cái cuộc đời này nó còn có thể khốn nạn được đến đâu nữa.
Từ khi “Em” ra đi, tôi phải mất một quãng thời gian dài để lấy lại sự cân bằng, thời gian đầu với tôi không khác gì sống trong địa ngục…tôi gục ngã, buông xuôi tất cả, mất toàn bộ phương hướng, không biết mình nên làm gì, dừng lại hay tiếp tục. Những vết thương lòng là quá sâu, khó có thể phai nhòa, nó vượt xa khỏi giới hạn chịu đựng của tôi….”Em” ra đi để lại cho tôi chỉ toàn đau thương mất mát….những đêm trắng dài lê thê bên ly rượu đắng và khói thuốc tôi mới thấm thía cái cảm giác cô độc nó đáng sợ đến như thế nào.
Trong men say tôi vẫn thấy “Em” ở bên cạnh, nhìn tôi và mỉm cười…chỉ cần đưa bàn tay cố với lấy là chạm tới nhưng không được, để rồi bật khóc khi nhận ra đó chỉ là ảo giác…hiện thực phũ phàng là “Em” đã chẳng còn trên thế gian này nữa. Không muốn chấp nhận sự thật này nhưng cuối cùng cũng phải tin điều đó và rồi thời gian trôi đi giúp tôi có thể nguôi ngoai bớt nỗi nhớ “Em” và khi đó cũng là lúc tôi phải làm lại mọi thứ từ con số 0, điều này không hề đơn giản với một thằng tù tội cùng hai bàn tay trắng như tôi.
Biết là sẽ khó khăn gấp bội nhưng không thể đầu hàng cái cuộc đời này được, không bao giờ, càng nghiệt ngã thì tôi lại càng phải cho nó thấy thằng này không dễ dàng bị áp đặt, chèn ép, càng dìm tôi xuống thì tôi lại càng phải ngoi lên, đạp đổ mọi vật cản. Tôi bắt đầu tìm kiếm một công việc thích hợp cho mình để có đủ vốn mở lại quán. Hai năm trôi đi..có nhiều thứ thay đổi và tôi cũng vậy.
Hai năm lao vào công việc không biết mệt mỏi, có cả lừa lọc dối trá, dùng đủ mánh khóe thì cuối cùng tôi cũng có một số vốn kha khá trong tay…mượn thêm chút ít của má hai là tôi đã mở được một quán cafe nho nhỏ, đặt tên của em cho quán và giao luôn cho bà chị họ xa ở dưới quê kém tôi 1 tuổi lên trông coi khi ổn định, vì bà ấy đang học quản trị kinh doanh nên công việc này có lẽ sẽ giúp ích nhiều cho bà ấy về sau này, còn tôi đã đến lúc nghỉ ngơi, quá mệt mỏi khi phải gồng mình chịu đựng. Tôi muốn ở nhà quan tâm đến má hai nhiều hơn…điều mà trước đây tôi chưa làm được. Buổi tối hôm đó đang trong bếp rửa bát thì má hai ở ngoài phòng khách gọi, nhanh chóng làm xong rồi đi ra.
– Ngồi xuống đi, má có chuyện này muốn nói với con. – má hai đưa cho tôi miếng táo, món tôi thích ăn nhất.
– Con xin…má cứ nói đi con nghe- tôi nheo mắt hỏi
– Bé Trang cũng đã mất được hai năm rồi, nhanh thật..haizz
– Dạ!
– Người đã mất đi thì chẳng thể sống lại được, hãy coi nó là một kỉ niệm đẹp đi con…bây giờ con lớn rồi, cũng đến tuổi lập gia đình, chẳng lẽ định ở vậy suốt đời sao? Con nghĩ con bé sẽ vui khi nhìn thấy con như thế này sao?
– Còn sớm mà má…để sau đi
– Um…má bệnh tật không biết như thế nào, nhỡ có mệnh hệ gì xuống dưới đó đâu còn mặt mũi nào để gặp mẹ ruột con.
– Má đừng nói vậy…bây giờ y học hiện đại lắm, bệnh của má sẽ chữa được mà..
– Tốn tiền lắm, má không cần…giờ má chỉ có một ước nguyện là trước khi nhắm mắt được nhìn thấy con có gia đình yên ấm, hạnh phúc. Nghe má đi.
– Dạ! Má đã nói vậy thì con xin nghe ạ! Nhưng má cũng phải nghe con đi chữa bệnh, không để thế lâu được.
– Um…vậy là được rồi, à mà cuối tuần này con đưa má đi dự tiệc nhà bà bạn làm ăn, tiện thể má làm mối con cho con bé nhà đấy. Má thấy nó cũng xinh xắn lại ngoan ngoãn..
– Trời…má đã tính hết rồi còn gì…
– Má biết tính con mà, má thấy mối này được nè, cứ đi đi không được thì thôi, má không trách gì đâu.
– Vậy tuỳ má sắp xếp..
Má hai gật đầu mỉm cười, không còn cách nào khác là tôi phải đồng ý, làm sao có thể cãi lời má được. Sau khi “Em” mất đi tôi chưa hề có suy nghĩ là tìm kiếm một người khác để thay thế cả…đột nhiên má hai nói vậy khiến tôi khá khó xử. Bỗng tiếng chuông điện thoại làm tôi chợt bừng tỉnh khỏi mớ rắc rối đó, mở máy ra thì ngay là chị Linh.
Nói qua về bà này một chút, hơn tôi 2 tuổi, mồ côi từ nhỏ được người ta đưa vào trong trại trẻ mồ côi, mãi đến năm 10 tuổi thì được đại ca nhận làm con nuôi, quý mến coi như con đẻ, tại vợ ông ấy mất khi cái thai trong bụng mới được 2 tháng rồi ở vậy cho tới tận sau này luôn. Chị được đưa sang Anh ăn học bên đó 3 năm, mới về cách đây 1 năm. Xinh đẹp, quyến dũ và khá là cá tính, nhiều công tử đến trồng cây xi trước cổng nhưng vẫn không tán được. Tại trước đây tôi còn làm trong nghề thì hay qua lại nhà đại ca nên cũng quen biết với bà này, dần dần hay nói chuyện trêu chọc rồi trở thành bạn bè thân thiết từ lúc nào không hay. Mới bước chân về Việt Nam là đã bắt tôi đưa đi chơi khắp nơi…quậy đủ thứ.
– Alo! – tôi bắt máy
– Lô cái xô vào mặt ý, lát qua quán chị nha.
– Luyên thuyên, bận rồi để khi khác đi
– Bận gì, ngủ thì có…qua nhanh không đừng trách…tút..tút…tút
Chưa kịp để tôi nói thêm là bà này đã tắt máy luôn, được nuông chiều nên ngang ngược thế đấy…tôi chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm leo lên phòng.
– Lại đi đâu đó M? – má hai gọi với lên
– Dạ! Có chút chuyện con phải đi bây giờ, má cứ khoá cổng ngủ trước đi không phải đợi con đâu.
– Về sơm sớm nha…tụi thanh niên giờ đi ẩu lắm, cẩn thận không thừa đâu con.
– Dạ con biết mà.
Mở cửa phòng, tối om tôi lấy tay mò mẫm bật cái công tắc đèn…lặng lẽ bước tới bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy bức ảnh của “Em” ra rồi đi ra ban công. Tôi làm điều này như một thói quen, đứng yên lặng ngắm gương mặt ấy, nụ cười, ánh mắt này vẫn vậy chẳng thay đổi gì nhưng sao cay đắng quá “Anh phải làm sao đây…hãy cho anh biết điều mà anh nên làm vào lúc này”. Tiếng còi xe ở đằng xa làm tôi giật mình khỏi cơn mộng mị, chợt nhận ra có cuộc hẹn nên vội vàng chạy vào nhà tắm để rũ bỏ bộ dạng thảm hại rồi nhanh chóng phóng xe tới quán không là mệt với bà Linh. Vừa dựng xe trước cửa quán là thằng em đã nhanh nhẹn chạy ra.
– Anh tới ạ, dạo này đi đâu mà mất tích luôn vậy…để em cất xe cho.
– Um…dài dòng lắm, chú hộ anh nha, lát rảnh vào uống với anh vài chén.
– Dạ…để khi khác đi anh, giờ em mà bỏ việc thì bị bà Linh xé xác ngay..
– Haahaa..
Tôi cười cười vỗ vai nó rồi đi vào trong quán, vừa mở cửa ra là đã phải nheo mắt lại vì tiếng nhạc chát chúa cùng với ánh đèn màu lập lòe, mùi nước hoa xen lẫn mồ hôi làm không khí trở lên ngột ngạt….có lẽ lâu rồi không tới những chỗ như vậy nên cảm thấy hơi khó chịu. Lách qua đám người đang nhảy điên cuồng để tìm một bàn trong góc khuất nào đó. Đảo mắt nhìn quanh thì cũng tìm được chỗ lí tưởng dành cho mình, nhanh chóng tiến lại rồi ngồi,xuống thở phù nhẹ nhõm.
– Anh dùng gì ạ? – một em nhân viên đến gần tôi rồi nói.
– Cho 1 ken vậy thôi…à bảo luôn chị quản lí có khách muốn gặp.
– Dạ! Anh chờ chút
Em nhân viên nheo mắt nhìn tôi rồi quay lưng vào trong…chắc thấy lạ, chẳng để ý làm gì móc bao thuốc méo mó trong túi quần ra châm một điếu, ngày trước tôi làm trong quán này nhiều nên cũng quen, giờ lâu không tới thấy mọi thứ thay đổi nhiều quá…có vẻ dạo này làm ăn khá khẩm hơn, tôi đảo mắt nhìn ngắm đám người đang bay điên cuồng theo điệu nhạc, đa thể loại cả trai lẫn gái, tự hỏi liệu bọn này có dùng thuốc không rồi bật cười.
– Ngắm em nào mà cười một mình thế? – chị Linh nhéo tai tôi rồi ngồi xuống bên cạnh.
– Á..á…đau, không đùa đâu
Tôi hất tay bà này ra rồi nghiêm mặt lại, từ khi không còn em tôi trở lên ghét nhất những ai nhéo tai mình…nó làm tôi khó chịu vô cùng.
– Trêu tẹo mà làm gì ghê thế..hứ – chị Linh bắt đầu giở trò giận rỗi của con nít ra
– Không thích đùa, giờ có việc gì nói nhanh còn về – tôi chẳng quan tâm điều đó
– Về luôn đi, có ai thèm giữ đâu, tưởng mình có giá lắm chắc..đi đi..đi nhanh – bà này giận thiệt, nổi đoá lên đẩy tôi ra khỏi ghế, xém ngã xuống đất.
– Thôi thôi…xin chị tha cho em, uống miếng nước cho hạ hoả. – tôi cười cười đưa cốc nước lọc cho chị Linh nhằm giảng hoà
– Nãy làm mặt dữ lắm mà…thay đổi nhanh vậy. – bà này tính trẻ con khỏi nói, quay ngoắt mặt sang bên kia không thèm nhìn tôi luôn.
– Trời đất…thế bây giờ muốn gì nào? – tôi hết chịu nổi
– Cho nhéo tai 1 cái nha..hihi – bà này đột nhiên quay ngoắt sang cười híp mắt.
– Èo..kiếm cái khác đi – tôi xua tay
– Không! – nói xong còn chu mỏ ra nữa chứ
– Chịu thua bà luôn, đây muốn làm gì thì làm
Tôi nhăn mặt rồi nhắm mắt lại chịu trận, phen này rách tai chứ chả chơi, đợi mãi không thấy gì xảy ra cả nên tôi hé mắt ra thì nhận ra bà này đang nhìn mình, vậy là sao, thấy lạ nhưng cũng kệ…lấy tay búng nhẹ vào trán bà này rồi cười, chị Linh chỉ xoa xoa trán không nói gì, hình như đỏ mặt thì phải…nếu là trước đây không khéo tôi bị xé xác ra mất..chắc là do tôi hoa mắt vì ánh đèn màu chứ bà này mà biết đỏ mặt thì chỉ có trời sập.
– Làm bộ mặt đó là sao? – tôi gặng hỏi.
– Chả sao…mà hỏi làm gì?
– Hâm chắc
– Này thì hâm này…hâm này…đáng ghét…
Một màn cấu véo, đánh đập không biết lương tay, nhiều lúc tôi tự hỏi thế quái nào mà con gái tại sao động tí là cấu véo…cả người nổi đầy vết đỏ như bị thuỷ đậu, rát không chịu được. Khủng khiếp thật…chả hiểu bà này bị bệnh gì nữa, mới trêu có một câu mà ra tay tàn độc như vậy. Mặt nhăn nhó, suýt xoa đã thế còn chứng kiến cảnh bà này cười đắc trí nữa chứ…nếu là con trai chắc đã bị tôi đập luôn và ngay. Đang lẩm bẩm cằn nhằn thì Huyền từ đâu xuất hiện, trên tay cầm ly rượu, có vẻ đã quá chén.
Lúc “Em” ra đi, Huyền đã ở bên cạnh an ủi, động viên tôi rất nhiều và tôi cũng biết rằng cô ấy có tình cảm với mình, tôi biết ơn vì điều đó rất nhiều nhưng với tôi thì chẳng ai có thể thay thế được “Em”. Tôi đã nói chuyện dứt khoát và chỉ coi Huyền như một người bạn, suốt hai năm qua tôi phải cố gắng tìm mọi cách chốn tránh, thực sự lúc đó tôi không muốn bất cứ người con gái nào phải đau khổ vì mình nữa. Tình yêu của tôi đã đi theo “Em”.
– M đó à…hìhì…lâu lắm rồi không gặp… – Huyền loạng choạng khiến tôi phải đứng dậy dìu ngồi xuống ghế.
– Um..cũng lâu, sao uống ra nông nỗi này? – tôi giằng lấy ly rượu từ tay của Huyền rồi đặt xuống bàn.
– Anh cút đi…đừng thương hại tôi..đồ tồi – Huyền dùng hết sức đẩy tôi ra.
– Chuyện này là sao vậy M – chị Linh nheo mắt hỏi.
– Dạ! Dài dòng lắm, khi nào rảnh em kể cho.
– Um..thế cũng được, giờ chị phải vào làm rồi, hai đứa cứ nói chuyện đi, nếu cần gì thì gọi nha.
Chị Linh nói xong đứng dậy đi vào trong luôn, tôi gật đầu chào rồi quay sang giữ Huyền lại. Kinh thật, con gái gì mà dữ khiếp, cào tôi chảy máu tay lẫn mặt…mãi không chịu ngừng khiến tôi nổi cáu.
– Cô có thôi ngay đi không?
Tôi quát lớn khiến khách trong quán phải quay lại nhìn, chỉ chỏ bàn tán gì đó, chắc lại nghĩ tôi là thằng sở khanh đây, không quan tâm, một khi đã bực là tôi chẳng nghĩ được gì nhiều. Huyền ngước mắt lên nhìn tôi rồi bất chợt ôm mặt khóc nức nở, tự vỗ vào đầu mình vì lại không giữ được bình tĩnh.
– M xin lỗi! Đừng khóc nữa… – tôi lay lay vai của Huyền.
– Mặc kệ tôi, anh cút đi…cút cho khuất mắt tôi…hức..hức.
Không còn cách nào khác, tôi đứng dậy kéo tay Huyền ra khỏi quán, mặc cho kêu khóc. Nơi đây ồn ào không tiện để nói chuyện, bỗng có thằng ngáo nào chạy ra cản tôi lại, trong đầu thầm nghĩ chắc thằng này định làm anh hùng đây
– Bỏ em ấy ra, mày có phải đàn ông không hả? – nó chỉ thẳng vào mặt tôi rồi quát lớn.
– Tâm trạng hiện giờ của tao không được tốt, tốt hơn hết thì mày lên tránh ra – tôi nhìn nó rồi nói.
– Thằng chó này… – nó lao vào đấm một nhát vào mặt tôi rồi kéo Huyền ra khỏi tay tôi
– Coi như hôm nay mày đen đủi
Do bất ngờ nên tôi ăn chọn cú đấm của nó, môi bị rách khá là xót. Cơn nóng giận đã tới đỉnh điểm, tôi buông tay Huyền ra rồi nhanh chóng vớ lấy chai bia ở trên bàn gần đó và tặng luôn vào đầu nó một nhát, lúc đó nhạc đã tắt lên tôi nghe rất rõ tiếng mảnh vỡ rơi xuống nền nhà văng tung tóe, tiếp theo là tiếng la hét, xung quanh hỗn loạn. Thằng ngáo kia thì gục luôn tại chỗ, còn đám bạn của nó hùng hổ lao ra định chơi tôi.
– Chúng mày muốn sống thì khôn hồn biến ngay
Tôi cầm cuống chai bia vỡ chỉ thẳng vào tụi nó, cả bọn không dám ho he gì rồi tản mất hút, không để ý đến xung quanh, nhanh chóng chụp lấy tay Huyền rồi kéo ra xe của mình phóng thẳng…được một đoạn bỗng thấy đau nhói, ngoảnh mặt lại thì nhận ra Huyền đang cắn vào vai của tôi, càng lúc càng mạnh khiến tôi đảo đảo tay lái vì đau nhưng lúc đó cũng phải cố nén đau lại mà đi tiếp, được một lúc thì Huyền thôi không cắn nữa mà thay vào đó là ôm chặt lấy tôi, hình như đang khóc, tôi cảm nhận được nước mắt đã ướt đẫm lưng áo của tôi. Lòng bỗng xót xa vô cùng, tất cả sai lầm đều do tôi mà ra cả. Tới bờ hồ, dựng xe ở đó, bước tới cái ghế đá ngồi xuống châm điếu thuốc…Huyền lặng lẽ đi theo sau đứng bên cạnh nhìn không nói gì cả, im lặng một lúc thì tôi mở lời trước để xé tan cái bầu không khí ngột ngạt này.
– Sao không cắn nữa đi.
– ….hức..hức
– Tội nghiệp anh chàng vừa nãy, mai có khi phải mua hoa quả vào viện thăm..haizz
– Còn đùa được nữa…hức…vừa nãy biết nguy hiểm như thế nào không?….huuuuhu- Huyền gắt lên rồi ôm mặt khóc
– Khóc cho thoải mái đi sẽ thấy nhẹ lòng hơn, thôi ngồi xuống nào, ghế công cộng không có thu tiền đâu. – tôi kéo Huyền ngồi xuống
– Chết đi…chết đi.. – Huyền giơ cả hai tay lên đánh tôi.
Tôi ngồi im dương mắt nhìn mặc cho Huyền đánh…một lúc sau khi đã mệt mới chịu dừng lại. Chả hiểu tối nay làm cái gì mà đen thế không biết nữa, toàn bị hành hạ. Huyền ngồi im lặng ôm tay làm tôi giật mình vội nắm lấy tay bà này để xem thì nhận ra có vết bầm tím ở cổ tay…chắc là do lúc tôi kéo đi nên thế. Tôi thấy Huyền nhăn mặt, đau lắm thì phải
– Bị như này sao không nói.
– Kệ tôi…anh đừng bận tâm – Huyền nói mà không thèm nhìn mặt tôi
– Haizz…xin lỗi, chịu khó ngồi đợi M một chút
Tôi nói xong rồi đứng dậy luôn, Huyền ngạc nhiên nhìn theo gọi. Chạy ra đường đảo mắt tìm hiệu thuốc, may quá gần đó có liền phi sang mua ít băng dán giảm đau.
– Mặt mũi xước xát hết thế kia, chắc lại đánh nhau đúng không? Bọn mày chỉ thế là giỏi – bác bán thuốc nhìn tôi rồi trách móc
– Đâu có đâu, oan quá cháu vừa ngã thôi – tôi xua tay
– Các anh thì tôi còn lạ gì, đây cầm lấy – bác chủ quán đưa thuốc cho tôi
– Dạ hết bao nhiêu cháu gửi.
Nghe bác này nói vậy làm tôi không khỏi suy nghĩ, cái tính nóng nảy vẫn chưa thể sửa được, mỗi khi nổi giận là tôi lại không kiềm chế nổi bản thân mà hành động theo cảm tính…haizzz, nhiều lần tự chuốc lấy rắc rối, thấy mình bồng bột trẻ con quá. Thở dài rồi gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, mọi việc tính sau đã còn bây giờ tôi phải nhanh chóng quay lại chỗ Huyền, không quên mua thêm que kem…chợt kí ức của tôi và “Em” lại hiện về vì nó quá giống lúc trước, thở phù nhẹ nhõm khi thấy bà này vẫn còn ngồi đó. Tôi tiến lại dán băng vào tay của Huyền, ngạc nhiên nhìn chằm chằm tôi,
– Xong! Phù… – Hoàn thành công việc, băng bó cho mình thì dễ mà làm cho người khác cứ lóng ngóng.
– ……
– Mặt M có vết gì hay sao mà nhìn ghê vậy, à mà trẻ con thì hay ăn cái này nè..hehe
Tôi cười cười chìa cây kem ra đưa cho Huyền với mong muốn khi ăn xong sẽ vui hơn nhưng trái lại là khác, Huyền nhìn tôi như sắp khóc vậy…Đành đặt que kem vào tay Huyền rồi đứng dậy tiến ra phía bờ hồ, châm điếu thuốc để tránh phải chứng kiến những giọt nước mắt của Huyền. Thật sự tôi rất sợ nhìn thấy cảnh con gái khóc trước mặt mình, nó làm tôi bối rối và có lỗi….bất chợt Huyền chạy lại ôm tôi từ đằng sau rồi khóc nức nở.
– Tại sao anh…hức…tại sao lại cứ làm những điều như vậy…hức
– Ơ…đừng làm thế – tôi cố gở tay Huyền ra
– Em xin..anh hãy để yên như thế này một lát thôi…chỉ một lát thôi…hức
– Haizz – tôi chỉ còn biết thở dài
– Suốt hai năm qua, anh đã trốn tránh em…hức…làm như vậy anh có biết em đau đớn đến nhường nào…đã nhiều lần muốn bỏ cuộc nhưng em vẫn lén đứng đằng sau nhìn anh…hức
– Tại sao Huyền phải làm vậy…Huyền biết M không thể…
– Em biết mình ngốc…em là đứa chẳng ra gì…đã từng…anh có thể khinh em…hức..hức, nhưng tình yêu không cho em lựa chọn…
– Đừng tự trách bản thân như vậy…M không quan trọng việc đó, chỉ là mình vẫn còn yêu Trang nhiều lắm, sau này vẫn vậy nên khó có thể yêu thêm một người khác…
– Em sẽ làm anh thay đổi…em tin mình sẽ làm được, hãy cho em một cơ hội anh nhé…
– Haizz…đừng để mọi thứ rối tung lên nữa. Thôi muộn rồi để mình trở về nhà
Tôi quay lại lau nước mắt, xoa đầu Huyền rồi ra xe, cả hai im lặng không ai nói lời nào…thật khó xử, chẳng biết mai này phải đối mặt với Huyền như thế nào đây..haizz
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ký ức buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 01-07-2024 02:55:10 |