Ký ức buồn
Thời gian cũng trôi đi mặc cho con người cố níu kéo….lên 5 tuổi tôi được bác dắt tay vào mẫu giáo. Không có nhiều kí ức cho lắm chỉ là những lần đánh nhau với thằng sứt, tụt quần nó vứt lên ngọn cây khiến cu cậu khóc lóc chạy lon ton trong bộ dạng bán nude đi mách cô giáo…và tôi với mấy thằng bạn bị ăn hành nhưng vui vì hạ được thằng sứt. Những bài hát được các chị học cấp 3 thỉnh thoảng đến dạy, tôi nhớ khi đó thường được mấy chị cho ngồi vào lòng, được cho kẹo ăn, viên kẹo dài đen xì chẳng nhớ nổi tên nhưng rất ngon…
Năm lớp 1 tôi ngồi cạnh thằng tũn, nó hí hoáy mở cái Trang có bà chị mặc bộ đồ màu đen khá thiếu vải cầm cái roi da dài đứng bên cạnh con sư tử…hết chỉ chỏ rồi cười như thằng trốn trại trong lớp. Bị cô giáo phát hiện, nhưng chẳng hiểu vì sao tôi cũng bị gọi lên đứng trước lớp cùng với nó, mặc dù tôi ngồi im không nói gì.. Cô giáo mắng chửi gì đó không nhớ rõ đại khái là hai thằng mất trật tự, giờ gọi là bà cô thì đúng hơn, bà cầm cây thước gỗ to bằng hai ngón tay người lớn và khá dài giơ lên đánh thằng tũn nhưng không biết là vô tình hay cố ý cây thước trượt khỏi tay rồi văng hẳn vào mặt tôi với lực rất mạnh khiến cây thước văng xa ra hẳn ngoài cửa lớp…
Tôi ngồi xụp xuống lấy tay ôm một bên mắt đang rỏ máu đỏ lòm cả tay áo trắng. Thằng tũn thấy vậy tè cả ra quần hai chân run bắn, con mắt tôi muốn lòi ra, may là chỉ bị bầm và rách mí mắt (giờ vẫn còn sẹo). Bà cô bình thản ra cầm cây thước lên rồi phán một câu mà tôi vẫn nhớ rõ.
– HAI THẰNG MÀY CÚT XUỐNG GÓC LỚP ĐỨNG
Thằng tũn chạy như bò tót đuổi xuống góc đứng nghiêm như mấy chú bảo vệ lăng Bác, một tay tôi ôm mắt, tay còn lại chống xuống nền nhà đứng dậy…cố gắng lết về góc lớp đứng..
Vừa về đến nhà, bác gái nhìn thấy bộ dạng tôi như vậy thì lo lắng chạy ra chạm xá lấy bông băng và thuốc sát trùng về băng cho tôi. Hai bác đến trường làm ầm lên nhưng chả ăn thua gì, và năm lớp 1 tôi chính thức bị dìm hàng không ngóc lên được học sinh giỏi…
Quá uất ức và những trò nghịch dại của tôi bắt đầu, đổ nước xà phòng vào lớp khiến cô giáo và vài đứa bạn vồ ếch trên cạn…đổ nước vào túi bóng rồi ném thẳng vào nhà vệ sinh và không may trúng ngay một cô giáo ở trong đó, xém tí nữa bị đuổi học…và về nhà ăn hành của bác trai, những vết roi tre đỏ ửng lằn trên mông như những con sóng, chỉ cần vẽ chiếc thuyền lên đó thì sẽ tạo thành một bức tranh quá đẹp về biển cả…nhưng vẫn không hề khóc, vẫn cứ quậy phá bình thường, hết ở trường rồi đến trong xóm..những lần cùng tụi thằng Dương quạ đi “ăn hộ” quả bưởi, bòng, xoài chua loét rồi ổi xanh ném chết chó..của hàng xóm vẫn diễn ra và trót lọt, buổi tối đi “đào hộ” khoai, sắn mang ra đồng vùi vào rơm, rạ rồi đốt lên nướng…xúm lại quanh đống lửa cười đùa, những củ khoai, củ sắn cháy xém đen kịt bên ngoài nhưng bên trong lại thơm phức và nóng hổi…
Món ngon nhất vẫn là món trứng vịt nướng và gà đắp đất..nghĩ lại mà thèm.. Dù có quậy phá nhưng học lực của tôi vẫn tốt không muốn nói là giỏi…năm lớp 5 được làm lớp phó học tập, ngồi cạnh em H quản ca, dù em nó hát không hay nói thẳng ra là hát như đấm vào tai nhưng bù lại được cái “học giỏi”, xinh xắn nhất lớp và đặc biệt hơn là em nó là con gái độc nhất của cô chủ nhiệm…
Hồi đó H thường xuyên nhờ tôi chỉ bài, và nghiễm nhiên bọn trong lớp gán ghép tôi với H là một đôi. Lúc đó ngu ngơ chả biết đôi cặp là gì nên mặc kệ. Còn nhớ mặc dù học lớp 5 nhưng em H còn không thuộc nổi bảng cửu chương, và cô chủ nhiệm ra chỉ thị cho tôi kèm em nó vào giờ ra chơi. Sau 15 phút dốc hết nỗ lực chỉ bài sùi bọt mép với độ “sáng dạ hiếm có” thì em nó đã thuộc được 2/9 cái bảng cửu chương, và tôi có thể khẳng định là chỉ ngày mai thôi em nó sẽ lại hát bài “mất trí nhớ”. Chắc cô chủ nhiệm phải “hãnh diện” lắm vì có cô con gái như em nó..
Nhưng bù lại H thường mang cho tôi một cây kẹo vào giờ ra chơi, chả nhớ nổi tên nhưng ngon. Và một hôm giông tố bão bùng… đùa đấy, em H gửi cho tôi một mảnh giấy có ghi nguyên văn là
– Tớ thít cậu.
WTF, lúc đầu còn tưởng em nó định ăn thịt mình, tại xem nhiều phim “tung của” quá lên nhiễm. Bình thường toàn xưng tao với mày thôi, con nít mà. Nheo mắt nhìn em nó đang đỏ mặt hai tay đan vào nhau, tôi đứng dậy cầm tờ giấy đến chỗ thằng tũn hỏi thì mới biết được rằng thằng này còn lậm phim hơn cả tôi, nó phán một câu xanh rờn H là yêu quái…cái giao hợp mẫu thân nhà nó…đành tiu nghỉu té về chỗ..hí hoáy viết
– Thít là gì hả mày?
Đưa luôn cho em H mà không suy nghĩ gì, em nó đọc xong mặt hằm hằm lao vào cào xé tôi thương tiếc rồi đứng dậy đi ra ngoài, và hôm sau em nó chuyển chỗ luôn, cô chủ nhiệm lại tiếp tục công việc dìm hành quen thuộc…sau này gặp lại hai đứa nhìn nhau cười như điên dại vì chuyện đó..
Vào năm lớp 6, mẹ đưa tôi lên thành phố học, vì kinh tế đã khá hơn không muốn nói là khá giả…từ biệt tụi bạn và đặc biệt phải xa hai bác khiến tôi rất buồn… nhưng dù sao tôi cũng phải đi. Căn nhà cũ ở dưới quê đã bán từ lâu, bao nhiêu kỉ niệm bị chôn vùi. Mẹ mua căn nhà hai tầng nho nhỏ trong ngõ và thuê một gian hàng để bán đồ thủ công mĩ nghệ ở đường TH….
Tôi đúng là nhà quê lên phố tuy chỉ cách quê có hơn 20 km thôi mà mọi thứ ở đây quá khác xa ở quê, xe cộ tấp nập…nhà cao tầng mọc san sát…và rất nhiều thứ mới mẻ khác nữa khiến tôi tò mò, háo hức muốn khám phá…
Sau khi ổn định chỗ ở cho tôi, mẹ ra quán sắp xếp mọi thứ để vài hôm nữa khai trương… Một thằng bé quê mùa không thể ngờ có một ngày được sống ở nơi phồn hoa đô thị và cũng không thể biết được chỉ vài năm ngắn ngủi mà mẹ từ hai bàn tay trắng có thể làm được như vậy…nhưng lúc đó tôi chỉ là một thằng bé sắp lên cấp 2 mà thôi..
Mẹ dẫn tôi đến trường mới khi lớp học đã bắt đầu được hơn một tuần…chẳng quen ai cả, toàn gương mặt lạ hoắc nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ từ hành tinh xa xôi nào đó vừa đáp xuống trái đất.. Mẹ giao tôi cho ông thầy chủ nhiệm có quả đầu hói bóng loáng rồi cười hiền từ xong ra về, mẹ vẫn như vậy và luôn là người phụ nữ đẹp nhất trên đời dù cho mẹ có làm bất cứ điều gì thì mẹ vẫn luôn hoàn hảo trong tâm trí con…
Tôi được ngồi xuống chỗ trống cuối cùng trong lớp là bàn cuối cùng với một thằng nữa và thằng này sau này là một người bạn thân tri kỉ của tôi đến tận bây giờ.
Định mệnh có phải do ông trời sắp đặt hay là do con người? Một câu hỏi mà tôi chưa thể tìm ra câu trả lời…
Thầy chủ nhiệm gọi tôi đứng dậy giới thiệu về mình cho cả lớp được biết..
– Chào các bạn mình là N.H.M
Ngắn gọn, súc tích rồi ngồi xuống trước ánh mắt khó hiểu xung quanh.
– Êh! Tao tên K, trước mày học ở đâu mà chuyển vào đây? – Thằng K ngồi cùng bàn quay sang hỏi tôi
– Ừ. Tao tên M, ở bên TN mới chuyển nhà lên đây
– À..biết, qua cầu B là tới hả?
– Ừ, đi vào trong khoảng gần 20km nữa
– Miền quê yêu vấu..haha..tao với mày làm bạn.ok. Nhìn bọn kia tao éo ưa
– Nhất trí thôi, vì tao cũng không có bạn trên này..
Thế là tôi với thằng K làm bạn từ đó, tình bạn đẹp đúng nghĩa…hai thằng cứ nói chuyện mặc kệ thầy chủ nhiệm giảng nào là Mông Cổ thả bom nguyên tử xuống Campuchia, Lào chiếm Trung Quốc, Mĩ phải cắt một nửa diện tích lãnh thổ cho Cuba…blabla…
Sau màn trò chuyện thì biết được rằng thằng K ở gần nhà tôi, mẹ mất sớm ba nó qua bên Mĩ làm ăn từ khi nó 6 tuổi để nó ở lại với dì…hoàn cảnh cũng khá giống nhau nên hai thằng nói chuyện rất hợp, kể hết cho nhau về mọi thứ cho đến khi tiếng trống tan trường vang lên thì mới dừng lại
Đang lững thững bước ra cổng thì thằng K gọi với từ đằng sau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ký ức buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 01-07-2024 02:55:10 |