Vô cực
Thư tỉnh dậy sau một đêm nồng cháy, cô không nhớ Quân và Vân Tiên đã đụ mình bao nhiêu lần nữa, có lẽ hơn mười lần đấy chứ. Vân Tiên thì trụ được 3 lần đầu là hết sức, sau đó ngồi ngoài cổ vũ cho Thư và Quân. Suốt những năm cuộc đời, Thư thấy đây là lần làm tình sướng nhất của cô.
“Trời ạ, lồn mình còn đầy tinh trùng…” Thư không còn cảm giác từ giữa háng đến hai chân nữa, cô phải dùng tay sờ vào mới thấy dấu vết tinh trùng.
Nhìn qua nhìn lại, Thư không thấy chồng mình và Quân đâu cả.
“Em dậy rồi à?”
Vân Tiên vén bức màn trong góc rồi bước ra với một tấm ảnh, có vẻ hắn vừa mới rửa ảnh.
“Quân đâu rồi anh?”
“À Quân phải đi đến nơi đó rồi…”
Thư thấy vậy có chút thất vọng, cô ngã vào lòng Vân Tiên nũng nịu.
“Sao? Nhớ rồi hả?” Vân Tiên giọng có chút ghen nói.
“Có đâu…” Thư lắc đầu, cười mỉm. Chồng cô nói cũng không sai, dù rằng tình cảm của Thư giành cho Quân không quá sâu đậm như Vân Tiên, nhưng hắn cũng đã chiếm một góc trong trái tim của tiểu thư kiêu kỳ Nguyễn Thư rồi!
Thư giật lấy tấm ảnh trong tay Vân Tiên để xem.
Trên ảnh là cảnh Thư ngồi banh cái lồn đang chảy tinh của mình, một tay giơ chữ V một tay thả tim. Hai bên trái phải là Quân và Vân Tiên đang đưa tay bóp vú của cô.
Quả là một kỷ niệm khó quên.
Có lẽ tấm ảnh này sẽ được Vân Tiên trang trí vào ngày kỷ niệm năm sau. Đây là một bước đột phá trong hành trình của hai vợ chồng.
Tự dưng Vân Tiên có suy nghĩ gì đó nên có chút lơ là. Thư nhìn vậy tưởng chồng ghen nên vội ôm lấy. Dù sao thì Vân Tiên cũng là người cao cả nhất, hắn sẵn sàng hy sinh để cô sướng. Có được một người chồng như vậy còn gì bằng? Dù Vân Tiên không thể làm Thư sướng nhưng tình yêu của Thư dành cho Vân Tiên vẫn là bất diệt! Cô sẽ mãi yêu mình hắn thôi.
“Tự nhiên em thèm quá…” Thư lại hứng tình rồi. Sau những ngày đụ liên tục, Thư trở thành một con đĩ thực thụ, suốt ngày chỉ muốn làm tình thôi!
Vân Tiên nghe vậy cũng cười rồi quấn lấy Thư. Hắn tạm bỏ qua thứ làm mình suy nghĩ.
Ở đằng sau tấm rèm lúc nãy, có một chiếc bàn với vô số hình ảnh mà Vân Tiên vừa rửa. Nhưng điều đáng chú ý không phải đống ảnh thác loạn đó. Trên tấm ảnh chiếc lồn Thư chứa đầy tinh trùng, có một que thử thai siêu tốc, màn hình hiển thị của nó đang có hai vạch.
“Haizz… chẳng biết tương lai sẽ ra sao!!!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensexngan.net
“Hắt xì!!”
Thời tiết ở Đà Lạt lạnh thật đấy, Quân hắt xì liên tục.
“Tới rồi!” Quân dừng bước trước một tòa nhà khổng lồ.
Hắn đưa lá bài mờ ảo của mình lên, rồi từ phía sau lá bài, Quân xòe tấm thẻ mà dượng Tiên đã đưa cho mình bữa trước.
“Định mệnh sao?”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensexngan.net
Một khu vườn xanh mướt, trồng những loài cây kiểng vừa hiếm vừa đẹp, trông cứ như vườn thượng uyển của vua chúa thời xưa. Ngay giữa vườn là một hồ cá, ngay giữa hồ cá là một khu chòi được thiết kế theo phong cách cổ kính.
Ngồi trong chòi, ông Siêu, con trai cả của gia chủ nhà họ Nguyễn đang rải từng nắm cám đặc biệt chỉ dành cho cá. Những hạt cám trắng tròn rơi xuống nước, tạo thành những đường tròn đồng tâm trên mặt hồ. Muôn vàn loài cá quý trồi lên đón lấy bữa sáng, khiến hồ nước trở nên sôi động và sặc sỡ sắc màu.
Ở phía bờ hồ, Nguyễn Sinh, đức tôn nhà họ Nguyễn xuất hiện một cách vô thanh vô tức. Hắn rải từng bước nhẹ nhàng lên những viên đá nổi để tiến về phía chiếc chòi.
“Chào cha! Buổi sáng tốt lành ạ!” Sinh lễ phép nói, ông Siêu chỉ phất tay nhẹ nhàng như muốn bảo rằng ông đã nghe thấy.
Sinh ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cha cho cá ăn.
Sau khi bịch cám hết, ông Siêu mới quay lại nói chuyện.
“Dạo này tình hình hội của con vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn thưa cha!”
“Sao cha nghe nói hội của con đang bị chèn ép bởi hội Hắc Long.”
Sinh nghe vậy chỉ cười nhạt.
“Hắc Long là hội có gốc rễ lâu đời, để bảo vệ vị trí độc tôn của mình, chúng sẽ gây sức ép đến những hội mới nổi! Hội của con cũng bị nhắm vào. Tuy nhiên, sớm muộn gì con cũng sẽ cho chúng biết đụng vào nhà họ Nguyễn thì sẽ có kết cục thế nào.”
Ông Siêu thấy rõ sự tàn bạo ẩn hiện trong mắt của đứa con trai mình. Điều đó khiến ông tự hào.
“Đánh bài không?”
“Dạ được ạ…” Sinh gật đầu.
Ông Siêu lấy một bộ bài tây, sau khi xáo trộn, chẻ các thứ, ông chia 13 lá cho Sinh và mình.
Một ván tiến lên 2 người.
“3 Bích!”
Siêu đặt nhẹ một con bài xuống.
Sinh tiếp chiêu bằng một con 4 rô.
“Thường thì những nhà cầm quân sẽ thích chơi cờ hơn bởi bàn cờ chính là chiến trường thu nhỏ. Mỗi nước cờ đều có thể giúp người ta ngộ ra triết lý của điều binh khiển tướng. Nhưng con biết tại sao cha lại thích đánh bài hơn đánh cờ không?”
Ông Siêu đánh xuống một con già rô (K).
“Con không biết, xin cha chỉ bảo…”
Sinh tóm những lá bài lại thay vì xòe như lúc nãy, ngụ ý là không bắt.
“Cờ tuy hay nhưng nó lại thiếu mất tính thực tế. Thế cục lúc nào cũng hiện ra trong mắt người chơi, họ có thể thấy rõ đối phương đang có những gì, vị trí của kẻ địch… Nhưng chiến trường thật sự liệu có cho phép con thấy những thứ trên? Trong khi đó, chơi bài lại thể hiện rõ hơn sự tàn khốc của chiến trường. Con không thể biết đối thủ của mình đang cầm những lá bài gì, cũng giống như không thể biết nội tình kẻ địch. Con chỉ có thể nắm bắt thông tin dựa trên những lần ra bài. Và mọi thứ còn khó khăn hơn khi chỉ đánh bài thiếu tay (ít hơn 4 tay), chẳng ai biết được trong sấp bài dư kia có những lá bài gì, thông tin sẽ trở nên khó lường, đòi hỏi con phải biết cả về phân tích tâm lý đối thủ.”
Ông Siêu đặt xuống bàn một lốc bài 4 cây từ 6 đến 9.
“Con hiểu rồi…”
Sinh lúc này cũng đáp trả bằng một lốc 4 cây từ 9 đến đầm (Q).
“Còn một điểm nữa mà cha thấy chơi bài có tính thực tế hơn chơi cờ. Nếu con chơi cờ, hai bên đều sẽ có lực lượng, sức mạnh giống nhau, luôn luôn như vậy. Nhưng con chơi bài, sẽ có những lúc bài của con đẹp, nhưng cũng có những lúc bài của con cực kỳ xấu, đó mới là hiện thực cuộc sống! Là số phận mà con người phải tuân theo. Cha nói điều này không phải vì muốn con chấp nhận số phận. Cha muốn con nhận thức được cuộc sống vốn đã không công bằng, chờ đợi người khác ban phát sức mạnh là một sự sai lầm! Hãy trở thành người chia bài để quyết định số phận của mình!”
Nói xong, ông Siêu thả 6 lá xuống bàn.
Từ 10 đến A cơ và về bằng đôi 2 (cơ và rô).
Sinh tuy thua nhưng đã ngộ ra được bài học của cha. Là một người lãnh đạo, Sinh cực kỳ ngưỡng mộ cha mình, người đang thống lĩnh hai đoàn quân tinh nhuệ thuộc top 10 thế giới. Từ nhỏ, Sinh đã coi cha mình là một quyển sách sống, từng lời nói của cha đều là bài học đắt giá.
Vừa kết thúc ván bài, có một giọng nói dịu dàng vang đến: “Hai cha con chơi bài mà không rủ mẹ à?”
Đoàn Ngọc Hương, vợ của ông Siêu, cầm trên tay một mâm hoa quả bước đến.
Hương là tiểu thư gia tộc họ Đoàn, một trong những gia tộc hùng mạnh ở miền Bắc. Ngoài sáng thì nhà cô kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản, còn trong tối thì bảo kê, cho vay nặng lãi, mại dâm… đều có bàn tay của nhà họ Đoàn. Với sự thống trị của mình, nhà họ Đoàn bao năm qua vẫn luôn giữ vững hình ảnh ngoài sáng, che khuất những việc dơ bẩn phía sau. Các tờ báo lớn đều bị nhà họ Đoàn đút tiền vào mỏ nên ngậm hết, chẳng ai dám đả động hay phanh phui.
Quay lại với Hương, cô là một người phụ nữ có vẻ ngoài nóng bỏng theo kiểu quý phái, sắc đẹp của cô vừa dịu dàng nhưng thi thoảng lại hiện lên nét ma mị. Hương luôn cư xử rất tinh tế, ít khi cô để lộ cảm xúc thật của mình. Nhưng kẻ nào dám chọc giận cô xem, tiểu thư gia tộc họ Đoàn sẽ cho kẻ đó nếm mùi đau khổ!
Lúc còn trẻ, Hương có vào Nam học. Có nhiều kẻ không biết mặt nên đã tán tỉnh, dù Hương từ chối nhẹ nhàng nhưng chúng cứ đeo bám dai dẳng, buông lời khiếm nhã. Hương lập tức thay đổi thái độ, mời gọi bọn chúng đến nhà. Lũ ngu ấy tưởng mối ngon liền co giò chạy theo. Vừa vào nhà, chúng đã bị người của Hương bắt giữ, sau đó thẻo một bên dái để trừng trị.
Tàn độc là thế, nhưng Hương cũng mang trong mình tâm tư thiếu nữ. Khi gặp Siêu, trái tim cô đã rung động trước dáng vẻ cương trực, mạnh mẽ ấy. Nhưng trái tim Siêu làm bằng sắt đá, chả hề rung động dù Hương đã quyến rũ mấy lần. Tức mình, Hương bày trò mời Siêu sang nhậu và bỏ thuốc kích dục. Lúc đầu cô chỉ định trêu tức Siêu, khiến hắn ta nứng nhưng không làm được gì. Xui thay, Siêu nứng lên liền không làm chủ được, đánh bay đám hộ vệ của Hương rồi kéo cô lên giường, đại chiến mấy chục hiệp.
Hương sau đó mới vỡ lẽ ra thân thế phía sau Siêu là trưởng nam nhà họ Nguyễn, bảo sao hắn mạnh như vậy. Một lần chơi ngu liền bị mất trinh, nhưng ít nhất người lấy đi trinh tiết của cô là người mà cô để ý, cũng không quá thiệt thòi. Mà Siêu lại rất có trách nhiệm, đồng ý sang nhà cô hỏi cưới.
Hương khá lo lắng vì cha cô khá là khó tính, sợ rằng sẽ gây khó dễ cho Siêu. Nào ngờ tên này dẫn theo 2 đoàn quân tinh nhuệ đến hỏi cưới, khiến cả miền Bắc chấn động, tưởng đâu sắp có chiến tranh.
Cha của Hương trưng ra gương mặt tràn ngập dấu hỏi, trong lòng thầm mắng “đi cầu hôn hay đi ăn cướp vậy?”.
Sau đó thì mọi chuyện diễn ra êm đẹp, Hương và Siêu lấy nhau, hai gia tộc hùng mạnh ở hai đầu Nam Bắc đã có mối liên kết với nhau, khiến các thế lực khác dè chừng.
Gia tộc họ Đoàn cũng hỗ trợ cho chàng rể quý hết mình, thay Siêu thu nạp rất nhiều nhân tài ngoài Bắc để bổ sung vào quân đội của hắn, còn cung cấp thêm tiền tài để bồi dưỡng nữa.
Cưới nhau bao năm qua, hai vợ chồng cũng đã có cho mình hai cậu con trai, đều là những người tài giỏi, khiến cả hai vui lòng.
“Thằng Huy vẫn đang tiếp nhận truyền thừa, trong khi thằng Đức nhà chú ba, cái Thiên nhà cô Thư đã ra khỏi nghĩa trang, xem ra con mình lại được ưu ái hơn rồi!”
Hương dịu dàng ngồi xuống, đưa cho chồng và con trai mỗi người một miếng táo.
“Vậy thì tốt quá! Truyền thừa trong nghĩa trang rất quan trọng, sẽ là một bước đột phá lớn cho thằng Huy!” Sinh nhận lấy táo từ mẹ.
“Ừm! Nhưng hai đứa nhà thằng Minh vẫn chưa tiếp nhận truyền thừa.” Hương chép môi.
Như Sinh đã nói, truyền thừa từ nghĩa trang gia tộc rất quan trọng, là cơ hội thăng tiến tốt nhất mà ai cũng phải thèm khát, nhất là đối với lứa trẻ như Quân. Ấy vậy mà Quân lại chọn dời ngày truyền thừa sang một thời điểm khác, cả Nhi cũng như vậy. Thật khó hiểu, lẽ ra cả hai phải nắm bắt thời cơ này để gia tăng tu vi chứ.
“Có thể bọn nó muốn củng cố thực lực để truy cầu truyền thừa cao cấp…” Hương suy đoán.
Lúc này đây, ông Siêu ngồi im bất động. Khi nhắc về Quân, trong lòng ông dấy lên cảm giác kinh hoàng hôm mừng thọ! Ở đẳng cấp của mình, ông Siêu không tin được một cú chém của thằng nhóc vô cực giả 3 sao trung cấp lại khiến ông không phản ứng kịp. Uy lực của nhát chém đó không hề đáng sợ, nhưng nó khiến ông hoàn toàn mất đi cảm giác xung quanh, giống như thế giới bỗng chốc biến mất vậy!
Nhưng đáng sợ hơn là biểu hiện của cha. Ông Vương đột nhiên tỏ ra sợ hãi, rồi bất ngờ lui về sau, giao lại mọi việc cho bốn anh em, tạo nên thế cục căng thẳng trong gia tộc.
Tại sao cha phải làm vậy?
Dường như có điều gì đó ẩn khuất sau sức mạnh bí ẩn của thằng Quân!
“Kiếm ý tối thượng?” Ông Siêu nhớ rõ cụm từ mà cha đã nói. Ông cũng đã tìm kiếm thông tin về thứ kiếm ý ấy nhưng chẳng có chút manh mối nào. Trong kho tài liệu của gia tộc cũng không hề có.
Nhưng với suy đoán của mình, ông Siêu tin chắc rằng đó là thứ kiếm ý cực kỳ lợi hại, là nguồn gốc tạo nên nhát chém đáng sợ kia.
“Có phải vì nó sở hữu kiếm ý tối thượng nên cha đã chia tài sản cho nhà nó nhiều như vậy… thế cục bây giờ mình tạm lấn lướt mấy nhà kia, nhưng sao cứ cảm giác như mình đang cầm heo cơ, còn nhà thằng Minh có hàng vậy nhỉ?” Ông Siêu thầm nghĩ.
“Mà ông nội lần này cũng ác với cô Thư quá nhỉ? Cho cô ấy một lượng tài sản lớn nhưng lại cắt đi phân nửa quyền hạn của cô tại công ty khai khoáng giao cho thằng Quân. Xem ra hai nhà đó sẽ ghì chân nhau rồi…”
Sinh nói.
“Với tính cách của cô Thư cùng với mối thù đối với nhà chú Minh, rất khó mà hòa hợp.”
Hương phân tích rồi nhìn sang chồng.
“Đối thủ đáng lo bây giờ là nhà chú ba anh nhỉ?”
“Ừ, tuy anh có binh quyền nhưng nó lại nắm giữ toàn bộ kinh tế của gia tộc! Tạm thời anh vẫn chưa có cách gì đối phó với nó, ngược lại nó cũng không thể chạm vào anh.”
“Cần một bước đột phá!” Hương cười mỉm rồi nhìn sang Sinh.
“Dạ?” Sinh cảm thấy khó hiểu.
“Con biết nhà họ Lê chứ?”
“Dạ biết… nhà họ Lê tuy không có binh lực mạnh như nhà ta, nhưng nói về tài sản thì ngang ngửa.”
“Mẹ và phu nhân nhà họ Lê cũng khá thân thiết… chiếc xe Royal mà nhà ta đi bữa trước là do bà ta tặng đấy!”
“Ồ! Con cứ tưởng là ba mẹ mua…” Nói về xe cộ thì Sinh không để ý lắm, chiếc Royal đó tuy mắc và hiếm nhưng chưa đủ để lọt vào tầm mắt của Sinh. Nhưng tại sao mẹ lại kể cho hắn chuyện này? Lẽ nào…
“Mẹ từng gặp qua con gái của bà ta, con bé xinh đẹp và cư xử rất tinh tế, mẹ nghĩ con sẽ thích đấy!”
“Đúng như mình nghĩ…” Sinh đoán không sai, xem ra mẹ muốn dùng hắn để kéo thêm bè phái cho cha mình.
“Chuyện hôn sự không phải nghĩ qua loa là được đâu!” Ông Siêu lắc đầu.
“Kìa anh, em đã nói gì đến hôn sự đâu, chỉ muốn hai đứa nó có cơ hội tìm hiểu thôi!” Hương đáp.
“Vâng ạ, nếu đã lọt vào mắt của mẹ thì con tin rằng cô bé đó rất tuyệt đấy!” Sinh mỉm cười.
“Được thôi, mẹ sẽ sắp xếp một bữa hẹn cho hai đứa.” Hương vỗ vai con trai.
“Dạ mẹ. À, cũng đến giờ buổi họp tại hội rồi, con xin phép cha mẹ nhé!” Sinh hôn lên má mẹ rồi rời đi.
“Nếu trở thành xui gia với nhà họ Lê, kết hợp với nhà của em, chuyện kinh tế sẽ không còn đáng lo ngại nữa. Lúc đó, anh chắc chắn sẽ nắm trong tay chức gia chủ.”
Khi con trai đã đi xa, Hương nhấc mông ngồi vào lòng chồng mình.
“Ừ… chỉ sợ cha có suy nghĩ lập dị thôi!” Ông Siêu vuốt má vợ.
“Sẽ không có chuyện đó đâu!”
Hương kéo tay chồng đặt vào bầu ngực của mình. Ông Siêu nắn nhẹ một cái rồi hôn lên môi vợ.
Cả hai cháo lưỡi cao độ.
Quần áo nhanh chóng bị tháo bỏ.
Màn dạo đầu quen thuộc nhưng không bao giờ thiếu.
“Ah… buồi của anh sướng quá… sướng quá… anh ơi…” Hương rên rỉ nỉ non, chổng mông cho chồng địt. Chất giọng miền Bắc khi rên thật dễ khiến đàn ông điên lên vì sướng.
“Làm đứa nữa không?” Hương trêu chồng.
“Em thích thì anh chiều!” Ông Siêu tét mông vợ.
Đang đụ hăng say thì ông Siêu bất ngờ dừng lại.
“Anh sao vậy?” Hương quay qua hỏi han.
“Không có gì… vết thương cũ tái phát…”
Ông Siêu sờ lên ngực trái, nơi có in dấu vết hình cú đấm.
Hương nhìn vết thương này, trong lòng không khỏi xót.
“Sau khi anh lên làm gia chủ… em có thể sẽ tha cho Kim hay Thư, nhưng thằng Minh thì tuyệt đối không!” Hương hiện rõ dã tâm trong đôi mắt.
Vết thương ở ngực trái khiến chồng cô đau đớn bao năm qua chính là do ông Minh gây ra.
“Ừm!” Ông Siêu cười có chút sợ rồi hôn lên trán vợ. Cả hai sau đó lại tiếp tục việc dở dang giữa hồ nước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô cực |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 16-04-2024 20:31:24 |