Vô cực
Cất con dao vào, Uyên tiến chậm từng bước về phía chiếc cửa.
Trong lòng vốn tự hỏi là ai thì ngoài kia lên tiếng: “Uyên! Quân nè!”
Đôi mắt Uyên có chút sức sống trở lại.
Nàng khoác lên người một chiếc áo hoodie che kín mọi vết thương, đeo thêm khẩu trang rồi ra mở cửa.
Cánh cửa không kéo ra hết mà chỉ hé vừa đủ để Quân thấy mặt Uyên.
“Nghe nói cậu cảm nên mình mua ít đồ bổ!”
Quân giơ một túi trái cây và thuốc men.
“Uhm… cảm ơn! Cậu để ngoài cửa đi, mình đang bệnh nên không cho cậu vào nhà được, dễ bị lây lắm!”
Uyên cố kìm nén những tiếng nấc trong giọng của mình, nhất là khi Quân cứ nhìn chằm chằm vào mắt mình.
“Có chuyện gì vậy?”
Quân đẩy mạnh cửa bước vào. Uyên dù ra sức ngăn cản cũng không thể.
Quân đưa tay lên kéo khẩu trang Uyên xuống. Ánh mắt hắn khẽ rung. Gương mặt Uyên bầm tím hai bên má. Sau đó, Quân lại kéo tay áo của Uyên lên. Hai cánh tay cũng chi chít vết thương.
Uyên vội giật tay lại, sau đó cúi gằm mặt xuống.
“Sao lại bị thương?” Quân cảm thấy có gì đó không ổn, vội gặng hỏi.
“Không có gì… chỉ là chế tác bảo vật sai cách dẫn đến bảo vật phát nổ rồi bị thương!”
Uyên cố tìm một lý do.
Quân nghe xong, ngẫm nghĩ gì đó rồi lấy trong balo một hộp y tế. Như đã nói, Quân thường thực hiện mấy thí nghiệm nguy hiểm ở kiếp trước nên lúc nào cũng thủ sẵn một hộp y tế. Sang đến kiếp này, hắn cũng không quên thói quen cũ.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensexngan.net
“Cậu chế cái gì mà bị thương kinh vậy?” Quân vừa xoa thuốc cho Uyên vừa hỏi.
“À… Mình thử nghiệm bậy bạ thôi…”
Uyên đáp, đôi mắt phía sau mái tóc xù khẽ rung.
“Không rát à?”
“Không…”
Quân tẩm thuốc vào bông gòn rồi xoa lên mặt Uyên. Cũng tiếp xúc được 1 tuần rồi nhưng ít khi nào Quân thấy rõ được gương mặt cô nàng. Chỉ nhớ rằng khi Uyên tập trung chế tác, nàng trông rất quyến rũ. Cái sự quyến rũ ấy không nằm ở phạm trù cái đẹp bình thường nữa, nó được thể hiện qua tri thức và tinh thần nhiệt huyết mà Uyên dồn vào trong đam mê.
“Có muốn đến bệnh viện không?” Quân hỏi.
“Không cần đâu…” Uyên lắc đầu, nàng sợ bác sĩ sẽ phát hiện ra vết thương này từ đâu ra.
“Kiểu này chắc đi học không được rồi! Đưa vở đây chép bài giùm cho! Nhưng mà ráng đọc nha… chữ hơi xấu…” Chữ của Quân thì khỏi phải bàn, mấy bác sĩ còn chịu với hắn.
“Ừm… cảm ơn cậu!” Uyên cười mỉm, rồi lại hỏi: “Sao… cậu tốt với mình thế?”
Quân đáp: “Mình là người tốt mà!”
Uyên nghe vậy cười mỉm: “Ừa… cậu đúng là tốt bụng… đây mới chính là cậu đúng không?”
Quân không đáp, chỉ cười nhẹ. Đúng là hắn? Không phải như vậy! Quân bây giờ hoàn toàn là một người khác, chẳng liên quan gì đến Quân trước kia cả.
“Còn mấy vết ở trong… cậu muốn tự xử lý không?”
Uyên nghe vậy bỗng đỏ mặt, nhưng sau một hồi suy nghĩ, nàng vội nói:
“Sứt giùm mình đi!”
Quân hỏi lơi lơi thôi ai ngờ Uyên cho thiệt. Cô nàng cởi chiếc áo thun của mình ra, một tấm thân săn chắc chi chít vết bầm hiện ra trước mắt Quân. Ánh mắt Quân đảo quanh rồi tập trung vào bộ ngực đang nấp sau chiếc áo ngực trắng.
Quân lại tiếp tục xoa thuốc cho Uyên, ánh mắt thi thoảng nhìn xem nét mặt của nàng.
“Cơ thể mình trông thật thảm hại nhỉ?” Uyên hỏi.
“Không…” Quân cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Uyên thường ngày đâu có vậy đâu.
Cả hai rơi vào im lặng.
Sau khi sứt thuốc xong, Quân thu dọn toàn bộ đồ đạc cùng mấy cuốn tập của Uyên rồi rời đi, trước khi ra về còn không quên dặn: “Ăn uống cho đầy đủ! Mình còn chờ chế tác của cậu!”
Uyên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Quân. Nàng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi…
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensexngan.net
Karaoke Mộng Mơ…
Quân bước vào karaoke, trong lòng nảy sinh chút cảm giác quen thuộc. Nơi đây từng là điểm ăn chơi ruột của Quân, chỉ tiếc là sau này hắn nghiện ma túy mà ở đây lại không có hàng nên từ đó ít lui tới hẳn.
“A! Cậu Quân!”
Một tiếp viên nam bước đến chào hỏi.
“À… anh Thắng!” Quân cười đáp.
“Chà… lâu quá không thấy cậu ghé chơi! Phòng VIP của chúng tôi vẫn còn!” Thắng vui vẻ nói rồi ghé tai Quân: “Nay có một em mới vào nghề, ngon cực! Em này còn trinh đó!”
Thắng có vẻ khá hiểu khẩu vị của Quân. Nhưng đáng tiếc cho hắn, thiếu gia ăn chơi Nguyễn Minh Quân đã chết rồi. Người đang đứng trước mặt hắn là một kẻ hoàn toàn khác và đến đây không phải để ăn chơi.
“Rượu Becky vẫn còn bán chứ?” Quân xoa cằm.
“Vẫn còn! Đây là rượu độc quyền của chúng tôi mà! Không có chỗ nào có đâu!” Thắng gật đầu lia lại. Becky là loại rượu mắc nhất ở Karaoke Mộng Mơ, chỉ cần bán được một chai thì tiếp viên phục vụ sẽ được thưởng đậm.
“Vậy à! Hôm qua có ai gọi rượu Becky không?”
“À… hôm qua chỉ có một phòng gọi 5 chai!”
Câu trả lời này không ngoài dự tính của Quân, rượu Becky cực mắc, hầu hết chỉ để trưng bày.
“Anh có biết ai gọi không?”
“Cái này… cậu Quân à! Chúng tôi không thể tiết lộ được!” Thắng giơ hai tay trước ngực.
“Vậy à!” Quân nói xong móc từ trong ví một xấp 500 ngàn đưa cho Thắng. Hai bàn tay trước ngực từ khi nào lại chìa ra như chỉ đợi Quân đặt tiền vào.
“Tôi muốn xem camera trong phòng đã order rượu Becky!”
Thắng cầm tiền rồi nhưng nét mặt vẫn có chút khó xử: “Chuyện đó… thật ra người đặt phòng là cậu Danh!”
Nghe đến đây, nét mặt Quân trở nên ngưng trọng. Quân và Danh hồi còn chơi chung cũng thường hay lui tới đây. Vậy nên, Quân hiểu rõ phong cách ăn chơi của Danh cũng giống mình. Tên đó sẽ luôn yêu cầu tắt camera để giữ riêng tư cũng như tránh những hình ảnh không hay của mình bị phát tán.
“Người này… hôm qua có đến đây không?”
Quân bật điện thoại lên, đưa cho Thắng xem tấm hình của Uyên. Vừa nhìn là Thắng nhận ra ngay. Nhưng hắn vẫn rất khôn khéo, gương mặt bình thản đáp: “Tôi không biết nữa…”
“Thiệt à… má cái con nhỏ này mượn tiền em xong quỵt nợ đấy anh! Tìm hoài không ra! Nghe đâu nó có đến đây…”
Quân ra vẻ tức giận.
Thắng thấy vậy lập tức dính bẫy, muốn thể hiện trước mặt Quân: “A khoan… hình như con bé này có đi cùng với nhóm của cậu Danh! Trời ơi lu bu quá tôi quên mất! Mà hình như nó cũng đắc tội với cậu Danh và Nga thì phải, bị đánh thảm lắm…”
“Vậy à…” Mặt Quân đen lại. Hắn chỉ đợi mỗi câu này. Lúc đến gặp Uyên, Quân đã ngửi được một mùi quen thuộc, hắn nhớ mình từng ngửi qua rồi nhưng không biết ở đâu. Lục lọi mãi trong ký ức, Quân mới nghĩ đến Becky, thứ rượu độc quyền ở Karaoke Mộng Mơ.
Uyên thì làm gì có tiền mua thứ rượu này? Cũng có thể có… nhưng cô nàng này uống rượu làm chi? Kết hợp với mấy vết thương trên người nàng, Quân đã nghĩ ra có người hãm hại Uyên.
Sau khi chăm sóc vết thương cho Uyên, Quân liền đến Karaoke Mộng Mơ để điều tra. Cũng may Quân gặp được Thắng, một tiếp viên khá thân thiết với chủ cũ thân xác nên dễ dàng moi móc thông tin.
Từ tất cả những gì kiếm được, Quân đã biết được chân tướng thủ phạm. Chỉ là, hắn chưa rõ động cơ của chúng khi hãm hại Uyên.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensexngan.net
Cánh cửa nhà Uyên một lần nữa vang lên tiếng gõ.
Trong đầu Uyên thoáng lên suy nghĩ Quân lại tìm đến mình. Nàng chạy ra mở cửa thì thấy hai thằng đệ của Danh.
Ánh mắt chúng lóe lên sự hiểm độc.
Ở phía sau, Nga bước đến, bàn tay đùa giỡn với lọn tóc của mình.
“Đi chơi chút nhé bạn hiền!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensexngan.net
Tại một cánh rừng nọ, Danh đang ngồi nhâm nhi chai Becky còn dư hôm qua. Trong lòng lại thầm tiếc khi Nga, con bồ của hắn lại không biết tiếc tiền đem rượu đổ lên người con dị nhân.
Danh vì thể diện cũng không so đo với Nga, nhất là khi hắn đã thích con hàng này từ lâu. Nga là con gái của phó chủ tịch tòa soạn Kênh 13, cũng có số má trong giới truyền thông. Xuất thân từ gia đình giàu có, lại biết chăm sóc cơ thể nên Nga trông rất sexy. Danh và Nga quen biết nhau được 2 năm hơn rồi nhưng đến 4 tháng gần đây hắn mới có thể thu phục người đẹp. Lý do vì sao ư? Vì Quân!
Nga là loại gái hám tiền, tiêu chí chọn bạn trai của nó như sau: Giàu hoặc cực kỳ giàu. Danh tự tin mình đẹp trai hơn Quân (tự hắn cho), cảnh giới nhỉnh hơn Quân, kiến thức thì hắn hơn Quân một bậc, cụ thể là Quân chỉ đạt mức yếu còn hắn được tận học lực trung bình. Nhưng nếu so về tài sản thì Danh thua xa. Nhà Danh cũng là thương nhân thuộc giới thượng lưu, nhưng so với công ty Minh Hà thì còn kém xa, chưa kể đến thế lực Nguyễn gia cực kỳ kinh khủng sau lưng nữa.
Còn nhớ lúc học mẫu giáo, Danh hí hửng khoe với mọi người về món đồ chơi cực đắt mà mẹ vừa mua cho. Danh tự hào khi đám bạn ai cũng trầm trồ nhìn hắn bằng ánh mắt thèm thuồng thì bất ngờ, cả bọn chạy đi hết. Danh ngó sang thì mới thấy Quân, người đang cầm trên tay món đồ chơi giống mình nhưng thuộc dòng hàng hiệu, đắt gấp trăm lần món đồ của mình.
Lên tiểu học, trong buổi họp phụ huynh đầu năm, Danh vui vẻ đến trường trong vòng tay ba mẹ. Gia đình của hắn như trở thành trung tâm của sự chú ý, rất nhiều người bước đến chào hỏi.
Nhưng đến khi Quân cùng cha hắn xuất hiện, gia đình hắn nhanh chóng bị đẩy sang một bên, thậm chí người ba mà hắn luôn thần tượng phải cúi đầu chào hỏi trước ông Minh.
Đến cấp 2, Quân có sự chểnh mảng trong tu luyện và học tập, Danh thì nhân cơ hội bứt phá, thậm chí chấp nhận dùng thuốc để kích thích tiềm năng. Tưởng đâu mình đã thắng được Quân trong cuộc thi do chính mình tạo ra thì cuộc đời lại khiến Danh thất vọng, vì xài phải thuốc lởm nên tu vi bị thụt lùi. Hắn một lần nữa thua Quân.
Cấp 3, Danh đổi chiến thuật, hắn kết thân với Quân rồi rủ rê hắn vào con đường ăn chơi. Nếu không vượt qua được thì Danh sẽ kéo Quân xuống. May mắn lúc đó Quân đang trong tình thế tồi tệ nên dễ dàng bị Danh dụ dỗ, thậm chí còn chi tiền bao Danh ăn chơi.
Danh mặc dù ghét Quân nhưng không định phản bội Quân đâu, hắn vẫn muốn giữ Quân để làm máy in tiền cho những cuộc vui của mình. Lợi dụng được Quân, Danh thỏa mãn với chiến thắng tự phong.
Nhưng khi Nga xuất hiện, những mâu thuẫn mới bắt đầu xảy ra. Nga không chỉ hám tiền mà còn lẳng lơ, con nhỏ đó biết rõ Danh thích mình nên cố tình gieo tương tư cho Danh mỗi khi không có Quân, làm Danh tưởng người Nga thích là mình, còn Quân chỉ là cây ATM mà thôi.
Ôm giấc mộng đó, Danh ảo tưởng mình sẽ cắm sừng Quân. Nhưng chưa làm được thì hắn đã nhận phải một cú sốc. Vào buổi đi chơi hôm nọ, Danh vừa tỉnh rượu thì thấy Nga đang trần truồng trước mặt mình, hai tay nhỏ chống lên người Danh, mông thì cong lên để Quân đụ.
“Lỡ Danh dậy thì sao anh?”
“Dậy thì cho nó chơi chung! Nó bạn anh mà!” Quân đẩy mạnh bạo hơn.
“Hứ! Không chịu đâu! Em chỉ muốn của anh thôi…”
“Ờ, thế thì tiếc quá, tính share cho thằng Danh mà thôi vậy…” Quân cười khà khà.
Nghe được mọi thứ, Danh phẫn nộ cùng cực. Danh cảm thấy Quân khinh thường mình. Thứ mà Danh khao khát không có được lại bị Quân xem như món hàng thích cho ai là cho.
“Đợi đó! Tao sẽ… cho mày nếm đủ!”
Cũng từ đó, Danh bắt đầu ủ mưu chơi Quân một vố. Hiệp chính là mảnh ghép Danh cần. Chính Danh đã lên kế hoạch với Quân chặn đường Hiệp, cũng chính Danh báo cho Hiệp trước và bán đứng Quân.
Danh còn tự hào quay video lại toàn bộ quá trình phản bội của mình và đăng lên Vfus để khoe khoang các thứ nhưng lại bị ba mẹ của mình yêu cầu gỡ ngay vì có thể sẽ đắc tội với công ty Minh Hà.
Không đăng thì thôi, Danh đem video này khoe cho Nga, để cô nàng thấy sự thảm hại của Quân rồi bắt đầu chi tiền để kéo Nga về bên mình.
Danh bình thường là một kẻ ranh mãnh, hay tính toán thiệt hơn nhưng khi đụng vào gái lại bất chấp mọi thứ. Danh đã hao tổn sạch tiền tiết kiệm cả năm nay của mình cho Nga rồi, giờ hắn đang nài nỉ mẹ cho thêm tiền.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Nga, mấy con nhỏ bạn của ẻm và hai thằng đệ mà Danh phái đi theo đã đến.
“Huh?”
Nhìn kỹ lại Danh mới phát hiện ra còn có cả con nhỏ dị nhân nữa. Danh không phải kẻ thích bắt nạt người khác, nhưng nếu Nga muốn thì Danh cũng không ngại xuống tay.
“Mà nghĩ lại… cảm giác đánh đập con nhỏ đó sướng ghê!”
Danh cười nham hiểm, mong chờ xem Nga sẽ giở trò gì với con dị nhân kia.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensexngan.net
Uyên bị Nga nắm đầu rồi kéo về phía trước. Nàng ngã giữa vòng vây của lũ Danh. Chúng giương mắt nhìn Uyên như nhìn một con vật thấp kém.
Nguyên tắc của bắt nạt là gì?
Nếu nạn nhân không phản kháng, những kẻ bắt nạt sẽ tiếp tục hành vi của mình cho đến khi chán mới thôi. Đáng sợ hơn nữa là kẻ bắt nạt tự cho mình vào vai công lý, chúng hoàn toàn không cảm thấy chút lỗi lầm nào khi bắt nạt, thậm chí còn tự hào tựa như đang giúp ích xã hội.
Trong mắt Nga, việc bắt nạt Uyên không còn đơn thuần là thú vui nữa, cô ả xem đó là một điều hiển nhiên, cô ả tự phong cho mình cái quyền được trừng trị, phán xét Uyên! Nhưng Uyên thì có tội tình gì chứ? Tất cả mọi chuyện đều do lỗi lầm của ba nàng. Nàng đâu có lỗi!
“Chà! Nghe nói hôm nay có trò gì vui à?” Danh hứng thú hỏi.
“Trò chơi đã được đem đến trước mặt anh rồi đấy!” Nga cười thâm độc rồi hướng mắt sang một đứa đệ của Danh.
“Nghe nói mày biết xăm?”
“Vâng!”
“Có cần mẫu xăm không?”
Nga nói đến đây, ai cũng hiểu con ả muốn điều gì ở Uyên.
“Không Nga… mình xin cậu… dừng lại đi!” Uyên nắm lấy tay Nga cầu xin.
Nga cười thích thú, con ả thích nhất lúc con mồi cầu xin mình. Nhưng sẽ chẳng bao giờ lòng vị tha trỗi dậy ở Nga đâu.
“Ngoan đi Uyên à! Tao sẽ lựa hình nào đẹp để xăm cho mày!”
Nga bóp lấy gương mặt của Uyên. Tên thợ xăm kia cũng đã chuẩn bị sẵn dụng cụ.
“Xăm như vầy nè!”
Nga đưa điện thoại ra, bên trên là mấy nét vẽ nguệch ngoạc không ra hồn nhưng có thể tạm nhìn ra đó là hình một bãi phân bốc mùi, bên trên có ghi mấy chữ: “Kẻ ăn cắp!”
Ai cũng rùng mình khi tưởng tượng trên da thịt mình xăm thứ hình gớm ghiếc này. Nhưng khi nhớ ra điều đó chỉ xảy ra với Uyên, họ lại mong chờ.
“Con Nga này cũng ác vãi!” Danh cười mà trong lòng cũng có chút e ngại.
“Xăm chỗ nào đây?”
“Tất nhiên là mặt nó rồi!!” Nga cười dữ tợn, ra lệnh cho mấy con bạn giữ mặt Uyên một cách cố định. Xăm thì không tốn bao nhiêu, nhưng muốn tẩy đi thì khó vô cùng. Thà bị sẹo trên mặt còn đỡ đáng sợ hơn hình xăm gớm ghiếc ấy.
“Không…” Uyên vùng vẫy nhưng một vô cực giả 2 sao siêu cấp như nàng không thể làm gì được.
Tên thợ xăm kia đã bơm mực vào và khởi động máy. Hắn cũng rút ra một ống tiêm có chứa thuốc tê.
“Không cần đâu! Xăm sống đi!” Nga phất tay, con ả đang chờ đợi màn la hét của Uyên. Vì ở nơi này rất vắng người nên không ai có thể nghe thấy cả.
Tên thợ đem chiếc kim nhọn hoắt lại gần gương mặt đáng thương của Uyên.
Nước mắt đã chảy ra ở khóe mi. Uyên lúc này thật sự tuyệt vọng. Đâu… cuộc đời nàng vốn đã tuyệt vọng từ trước rồi!
Mất đi gia đình mình yêu quý.
Mất đi cuộc sống yên bình.
Ngay cả ước mơ làm chế tác sư cũng không thực hiện được vì hội chế tác sư sẽ không bao giờ cấp bằng cho nàng, con gái của một tên đạo ý tưởng.
Nàng cũng tự hỏi mình sống vì cái gì?
Trong lúc tuyệt vọng, nàng chợt nhớ đến Quân. Nàng cũng không hiểu vì sao lại vậy nữa. Nhưng nghĩ về hắn lúc này thì có ích gì chứ?
“Tại sao… tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Uyên hét lên, sau đó là một vùng im lặng, cả tên thợ xăm cũng phải dừng lại.
“Tại sao ư?” Nga nói rồi nắm lấy tóc Uyên giật ngược về sau.
“Chỉ đơn giản là vì tao ghét mấy con như mày thôi… mấy đứa như mày xứng đáng bị như vậy mà? Có gì khó hiểu đâu! Lúc ba mày còn là thành viên của hội chế tác sư thì mày lên mặt với bọn tao. Còn lúc này, khi mày không có ai để dựa dẫm, bảo vệ thì tao có quyền trừng trị mày mà. Có trách thì trách ba mày đã ngu ngốc để bị vào tù, trách mẹ mày hám trai bỏ rơi mày, trách bản thân mày không tìm được chỗ dựa tốt và hơn hết, trách mày đã lọt vào mắt của tao!”
“Tôi làm gì mà lên mặt với cậu?” Uyên có thể thề rằng chưa bao giờ mình có hành vi lên mặt với bất kỳ ai.
“Bớt nói nhiều đi con chó! Tại sao tao phải kể cho mày nghe?” Nga tát mạnh vào mặt Uyên, chân cũng tung lên sút vào ngực nàng.
Nga vẫy tay sai tên thợ xăm tiếp tục công việc.
Tiếng máy xăm đã gần kề bên tai, khiến gương mặt Uyên nhợt nhạt trông thấy.
“Mặt cũng đẹp, đáng tiếc gương mặt này sẽ bị hủy!” Tên thợ xăm nghĩ thầm rồi đưa mũi kim chạm vào mặt Uyên.
“AAAAA!!”
Một tiếng hét thấu trời.
Gương mặt Uyên dính đầy máu và mực.
Chúng đều là của tên thợ xăm.
“Cái gì thế?”
Danh hét lên, với tu vi cao nhất đám, hắn đã kịp nhìn ra có một tia sáng bắn vào tay tên thợ xăm. Chỉ có điều mọi thứ diễn ra quá nhanh, Danh còn chưa xác định được tia sáng kia từ đầu bay đến.
Tia sáng ấy như một viên đạn, xuyên thủng bàn tay tên thợ xăm một cách dễ dàng, phá luôn cái máy xăm.
“Chết tiệt! Đau quá!!” Thợ xăm ôm lấy tay gào thét. Vết thương của hắn đang phát sáng và lan rộng ra.
“Ai!!!” Cả bọn cảnh giác cao độ. Đám đàn em lao lên chắn phía trước Danh.
“Đối thủ là kẻ có khả năng tấn công tầm xa, hãy cẩn thận!!!” Danh cũng gào lên rồi kéo Nga về sau.
Bốp!!!
Binh!!
Hự!
Ba âm thanh va chạm vang lên khiến cả đám thất kinh. Ba tên đứng cao nhất bỗng chốc lăn đùng ra đất.
“Quái gì thế này? Mình chẳng thấy chút dao động infinergy nào!!!”
Danh kinh hãi, nhất là khi ba tên vừa bị hạ tu luyện theo hướng tanker. Nếu chúng dễ dàng bị đánh bại như vậy chắc chắn thủ đoạn tấn công bí ẩn vừa rồi uy lực không tầm thường. Danh không tự tin mình có thể trụ được nếu trúng chiêu, dù sao hắn chỉ mạnh ở tốc độ.
“A!!!”
“AAA!!!”
Thêm hai tên nữa ngã xuống, tay thì bụm chặt vào hạ bộ.
Lúc này Danh mới nhận ra đối thủ tấn công vào điểm yếu. Nhưng với thông tin ít ỏi đó vẫn không thể giải thích thủ đoạn của kẻ thù.
Vô hình vô ảnh.
Cứ như là ma vậy!
“Chạy!”
Danh bế Nga rồi bỏ chạy, mặc kệ đám đàn em đang bị đánh cho tơi bời.
“Guh!” Thanh, một trong những thằng đệ ruột của Danh tức giận khi thấy đại ca bỏ rơi mình.
Trong đầu Thanh vô thức nhớ lại thời còn ở dưới trướng của Quân. Mặc dù Quân là kẻ không ra gì, trong mắt của những đứa chọn đứng về phe của Danh đều nghĩ Quân là một cái máy in tiền để bọn chúng lợi dụng. Nhưng Quân sẽ không bao giờ bỏ rơi đàn em mình! Cái hôm mà cả đám quyết định phản bội, cùng Hiệp đánh Quân và ba thằng Vinh Cường Lợi, đã không ít lần Quân có cơ hội bỏ chạy nhờ vào mấy tên đàn em của hắn hy sinh thân mình mở đường máu nhưng chưa một lần nào hắn bỏ chạy. Thậm chí trong lúc giao chiến còn che đòn giùm đàn em. Thanh lúc đó nghĩ Quân thật ngu ngốc, nhưng rơi vào tình cảnh này, góc nhìn của Thanh đã có sự thay đổi.
“Aaaaa!!!”
Mấy con bạn của Nga chạy không kịp cũng bị đánh cho lăn đùng ra đất bất tỉnh.
Lúc này, Thanh gồng mình sử dụng infinergy bảo hộ các vị trí trọng yếu.
Hắn tập trung cao độ để phán đoán xem kẻ thù tấn công từ phía nào.
Mặt Thanh căng như dây đàn rồi bất ngờ giãn ra.
Hắn cảm nhận một cơn đau nhói ở gáy rồi ý thức dần mất đi, trước khi đổ gục hoàn toàn, hắn chỉ nghĩ đúng một chữ: “Ma!”
“Cái gì thế này…” Tên thợ xăm ngơ ngác, hắn nãy giờ chỉ vừa ôm tay lăn lộn được có 20 giây, vừa ngẩng đầu nhìn lại thì thấy cả lũ bị đánh cho bất tỉnh nhân sự. Rồi, hắn bỗng cảm giác có ai đó giẫm vào cái bàn tay bị thương của hắn.
“Aaaa… ma… ma… tha cho tôi đi…” Tên thợ xăm gào rú.
Bốp!
Tên thợ xăm bị sút vào mặt, bất tỉnh nhân sự ngay sau đó.
“…” Uyên ngơ ngác nhìn khung cảnh này, nàng không tin vào mắt mình nữa. Chỉ vừa mới lúc nãy, nàng còn tưởng mình sẽ mãi mãi mang hình xăm quái gở kia trên mặt rồi. Nhưng sau chưa đầy 1 phút, đám bắt nạt này bị đánh cho tan tác. Nhưng ai? Ai là người đã cứu nàng?
Lẽ nào là ma thật sao?
“Không… là thần… là thần!!”
Uyên khóc nức nở rồi dập đầu: “Tạ ơn thần tiên ra tay cứu giúp! Tạ ơn thần tiên ra tay cứu giúp! Xin hãy cho con biết quý danh để con mua tượng ngài về thờ, ngày cúng ba bữa!”
“Thật không?”
Nghe có ai đó nói, Uyên mới ngẩng đầu dậy, nàng lúc này còn thất kinh hơn: “Là… là cậu?”
Trước mặt Uyên, thân hình Quân đang từ từ hiện ra giữa hư vô, gương mặt hắn nhợt nhạt thấy rõ.
Thấy Quân bước đi chệnh choạng, Uyên vội đỡ lấy hắn.
“Quân! Quân! Cậu có sao không?”
Uyên lo lắng hỏi.
“Không sao cả… chỉ là hao tổn infinergy quá nhiều thôi!” Quân đáp từng hơi yếu ớt.
“Sao cậu lại ở đây… là cậu đi theo mình sao?” Uyên nức nở hỏi, trải qua nhiều chuyện trong một khoảng thời gian ngắn, Uyên khó lòng giữ bình tĩnh.
“Ừ…”
Quân thầm nhớ lại mọi chuyện. Lúc rời khỏi nhà Uyên, Quân đã cảnh giác để Ngọc ở lại theo dõi. Cũng may Karaoke Mộng Mơ lại chỉ cách nhà của Uyên 1, 5 km nên chuyện trên khả thi.
Trong lúc Quân điều tra thì nhận được cảm ứng từ Ngọc thông qua Khế Ước Linh Hồn. Ngọc báo rằng Uyên đã bị một đám người cưỡng chế đưa đi. Quân lập tức chạy theo. Cũng may hắn đã bám kịp. Lúc đó, Quân có thể ra tay để cứu Uyên, nhưng hắn hiểu làm vậy chỉ giải quyết tạm thời, thứ hắn cần là dứt điểm vấn đề của Uyên. Cứ thế, Quân âm thầm đi theo lũ bắt nạt để xem chúng muốn làm gì.
“…” Quân bình tĩnh cầm điện thoại quay lại tất cả mọi chuyện, hắn còn tận tâm zoom lên để có thể thu được những biểu cảm đắt giá của Nga.
Khi thấy tên thợ xăm đưa máy xăm đến gần mặt Uyên, Quân đã chĩa hai ngón tay nhắm vào tên đó.
Từ trong cơ thể Quân, các tinh thể phát sáng rồi cùng nhau xoay tròn, ánh sáng tuôn trào trong kinh mạch, dồn về hai đầu ngón tay.
Roẹt!
Một tia sáng được phóng xuất, xé rách không khí, lao thẳng đến bàn tay của tên thợ xăm.
“Mạnh vãi…” Tuy đã tập chiêu này nhiều lần nhưng Quân chỉ toàn thử trên bia gỗ, đây là lần đầu hắn bắn người khác, không ngờ lại dễ dàng xuyên thủng tay một vô cực giả 2 sao.
“Ngọc… làm đi!”
Quân khẽ nói, cùng lúc đó, cơ thể hắn dần hòa vào không khí rồi biến mất.
“Xử lý nhanh! Dùng chiêu này mày sẽ cạn infinergy trong vòng 1 phút rưỡi!”
Ngọc nhắc nhở.
Quân cười rồi lao về phía kẻ địch. Hắn cố tình dùng chiêu đánh xa ngay từ đầu để lũ bọn Danh tập trung tìm kiếm kẻ địch ở mấy cái lùm cây phía xa, tạo cơ hội cho Quân tiếp cận dễ dàng hơn. Tuy ẩn thân có thể ẩn giấu toàn bộ khí tức nhưng không thể che giấu được tác động của Quân với môi trường khi đang di chuyển, nếu bọn Danh chịu để ý, chúng sẽ thấy có một vài cây cỏ ngã rạp xuống một cách khó hiểu, đó là do bước chân của Quân gây nên!
Với lợi thế tàng hình, Quân nhắm vào chỗ hiểm của bọn địch một cách thoải mái, hắn có thêm trợ lực từ dòng chảy tự nhiên nên đòn nào tung ra cũng mạnh bạo.
Lũ đàn em của Danh lần đầu đối phó với kẻ địch biết tàng hình thì lấy đâu ra kinh nghiệm phản kháng. Lần lượt từng đứa ngã xuống trong vô vọng. Chỉ có Danh là nhanh trí bỏ chạy. Quân sau đó cũng cạn kiệt infinergy.
“Chiêu ẩn thân lợi hại nhưng tổn hao quá…”
“Vậy… vậy là ngay từ đầu… cậu đã biết mình nói dối!”
Uyên giọng run run hỏi.
“Ờ! Cái lý do củ chuối của cậu ai mà tin!” Quân cú đầu Uyên.
“Hic… cảm ơn cậu… nhưng mà… cậu đắc tội với chúng… sẽ không có kết cục tốt đâu!” Uyên thở dài, cảm giác bản thân đã kéo Quân vào rắc rối lớn.
“Thì sao? Nếu mình không ra tay thì mặt cậu đã bị xăm cái hình quái gở kia rồi!”
Đúng lúc này, có tiếng từ xa gọi đến:
“Đại ca!!!”
Ba thằng đệ nhảy khỏi xe máy chạy đến chỗ của Quân và Uyên. Đang chơi net thì thấy Quân gửi tin nhắn chia sẻ vị trí rồi kêu đi theo, ba thằng mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn lập tức đến ngay.
Chúng trợn mắt nhìn khung cảnh lúc này.
Đây chẳng phải đám đệ của Danh sao?
Tại sao lại nằm la liệt thế này?
“Có đem dây thừng như tao dặn không?”
“Dạ có đại ca!”
“Ờ! Lột sạch quần áo, cột tụi nó lại!”
Ba thằng nhìn nhau, ánh mắt bỗng trở nên nham hiểm.
“Có gái!!!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô cực |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 16-04-2024 20:31:24 |