truyensexngan.net > Chưa phân loại > Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Mãi mãi yêu em – Quyển 1

Phần 29
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Sáng sau dậy thì vẫn vậy, mọi cái hành động như đã được lập trình sẵn trong một thằng sinh viên là nó.. Vệ sinh cá nhân, ăn uống lên trường.. Chả có gì đặc biệt ngoài việc qua nhà bà chủ đóng tiền phòng.. Được cái rẻ, ở một mình trên Hà Nội này thì kiếm đâu ra một chỗ rẻ như vậy.. Thời tiết hôm nay mát mẻ lên nó cũng thất vui vui…

Nó ghét mùa hè.. Phải công nhận là vậy.. Đi qua mấy hàng cây trên vỉa hè mà nó thắc mắc.. Nhiều cây như này mà Hà Nội vẫn bị ô nhiễm khói bụi nặng là sao? Sau khi đóng tiền phòng xong, nó lên trường.. Đi vào cổng thì thấy một đám sinh viên đông đức đứng gần khu để xe.. Chắc tụi này đi thực tập ấy mà, trông mặt ai cũng háo hức, nhưng nó chả quan tâm.

Lên lớp chưa kịp ngồi xuống thì thằng Tuấn đã sáp vô.

– Này ông.. Em hôm qua, nói chuyện với ông là ai thế, sao xinh dữ vậy?

– Em nào?

– Em ngồi giữa quán é.. ? – Nhỏ Ly, her, thằng này lại ngu rồi, nhỏ này thì còn kinh khủng hơn nhỏ Mi.

– Ừ, chỉ biết tên Ly thôi.

– Thật không? Chỉ biết tên mà đứng nói chuyện mãi hả? Hay định ăn mảnh hehe…

– Đây chả thèm, nó còn ghê hơn cả nhỏ Mi.. Nên không muốn bị trường hợp như nhỏ Mi thì đừng manh động nữa…

– Nghe ông kể mà tôi nản.. Chả lẽ quán ông không có ai dành cho tôi sao.. – Thằng này giả vờ ôm đầu mếu mếu.

– Mấy con bé cấp ba chiều nào chả đến…

– Bọn ý thì ai mà chiều được.

– Thế thì chịu.. Học đê, gái gú suốt.

– Hehe, phải thế mới là con trai.. Ai như ông…

– Im nhá. – Ông mãnh kia chán cũng chả thèm nói gì nữa…

Học xong về thay đồ, lấy thêm cây đàn rồi lên quán luôn.. Giờ nó có thêm thói quen này.. Lên mua cơm, với lấy ở quán cốc nước lọc rồi vào khu nó ăn cho mát.. Đang ăn thì…

– Á à.. Nhóc đây rồi.. Giờ hết chạy nhá.. Ăn mảnh hử? – Giật cả mình, suýt nghẹn, quay ra thì thấy chị Huyền đang chống hông nhìn nó.. Lườm lườm..

– Hé.. Em chào chị.

– Hé này.. ! – chị véo tai nó xách lên..

– Áiiii! Đau – Dở hơi thế không biết, trời đánh tránh miếng ăn.. Cái bà này.

– Chừa chưa.. Trêu chị à nhóc.. hihi.

– Rồi rồi.. Bỏ ra em ăn nốt đã…

– Ăn xong đi ra đây với chị, không được ngủ trưa nay.. hihi.

– Đi đâu, giận gì dai vậy trời.. Em có trêu xíu.. Đừng hành em mà.. Mệt lắm.

– Không giận, nhưng nhóc đi mua bột cùng chị.. Chị không đi một mình được.. hihi, phải mua nhiều.

– Mua làm gì?

– Mua làm bánh.

– Bảo cô đầu bếp đi mua được rồi mà.

– Không.. Bánh của chị, cô ý không biết đâu..

– Thế rủ Mi hay Yến ý.

– Đã ai đến đâu mà rủ.. Thế giờ nhóc có đi không? – Chị chống hông, sờ vô tai nó…

– Không! Chết cũng không đi, đi giờ làm sao chiều làm được.

– Hức.. Nhóc không muốn đi với chị chứ gì? – Chị xụ mặt xuống dụi mắt.. Ôi trời ơi.. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.. Mà nó đâu phải anh hùng chứ?

– Rồi rồi đi ạ.. Ra trước đi, em ăn nốt đã nào?

– Hihi.. Nhóc cứ ăn đi chị chờ mà.. – Hóa ra bà này giả vờ…

– Chỉ được cái giả vờ ăn vạ là giỏi thôi.

– Ai bảo nhóc tồ dễ lừa quá chi.. hihi, không được nuốt lời á. Nhanh lên.

Xong chị nhảy chân sáo ra khỏi khu. Như trẻ con ý, không cao hơn nó thì nó đã trêu rồi… Hận cái chiều cao khiêm tốn.. hix. Ăn xong uống nước rồi ra cổng.. Thấy chị đang nói chuyện với thằng cu bảo vệ ở ngoài… Không phải anh Vinh, vì ca chiều mới là của anh cơ mà.. Thằng này thì cứ khen chị xinh, làm chị cười tít mắt, hồn nhiên dễ sợ luôn.. Tự nhiên nó thấy hơi khó chịu…

– Đi chị! – Nó kêu to.

– À Ừ.. Nhóc ra rồi à, hihi.. Thôi chào em chị đi đây.. – Với đứa khác chị gọi em, riêng nó thì suốt ngày nhóc này nhóc lọ.. Bộ nó bé lắm sao trời…

– Em đi xe đạp đấy, đi không?

– Vẫn đi, nhưng đi xe chị.. Đi xe nhóc để tối mới về à nhóc tồ.. hihi.

– Nói vừa thôi nhá.. Ai bị mà nói suốt thế?

– Nhóc bị.

– Sao biết em bị?

– Vì chị bảo nhóc tồ là nhóc sẽ tồ.. hihi. – Gì vậy trời, nói thế thì chịu.. ngang như cua.

– Ờ.

Thằng cu bảo vệ dắt xe của chị ra còn nhìn chị cười nữa.. Đeo mũ bảo hiểm cho nó với chị xong, nó phóng đi luôn.. Chả hiểu chị nghĩ gì mà đi vào cái tầm trưa này, không có nắng nhưng mà oi bỏ xừ.. Nó còn không được ngủ nữa.

– Sao lại đi tầm này hả chị? Để chiều đi cho mát có hơn không?

– Bây giờ siêu thị vắng.. Với lại còn làm để chiều mang cho khách nữa.. nhóc chả biết gì cả.. hứ…

– Thôi thôi.. Giờ ra siêu thị à? – Trong đầu nó lúc ấy nghĩ siêu thị chắc là một khu chợ trong nhà thôi.. Thế thì thà ra chợ sướng hơn.

– Ừ nhóc đi đi.. Chị chỉ đường cho hihi.

– Rành quá ha.

– Chị mà lại hihi.. Ai như nhóc, chả chịu đi đâu thì làm sao biết được đường?

– Ừ.

Phải công nhận chị nói chuẩn thật.. Ngoài ba cái nơi, trường, phòng, quán thì nó chẳng đi đâu mấy.. Ít ra còn hơn thời cấp ba, có đầy nơi để đi nhưng chả có ai chơi cùng.. Nhưng giờ khác.. Nó có quán, với một cái khu vườn riêng rồi.. Nghĩ cũng thấy vui vui, thậm chí còn có chị thân với nó nữa chứ.. Thôi thì cứ để cuối tuần nghỉ thì khám phá Hà Nội sau.. Chứ giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là đưa bà cô này đi mua bột đã…

Mà cũng thấy buồn cười với chị, ngồi sau không ôm cũng không hẳn là bám vào nó.. Một tay chị để lên vai nó, tay còn lại giữ vô hông nó.. Chả hiểu kiểu gì. Đi trên đường đi thì cứ chỉ chỏ, hát gì mà xì xồ.. Chả có nghĩa gì cả.. Cơ mà giọng chị như trẻ con nên cũng êm tai.. Ít ra thì cũng nghe được cái giai điệu.. Có lúc hỏi đường chị chả thèm trả lời.. Phải hỏi đến câu thứ hai, trả lời xong thì lại đập vô vai nó…

– Nhóc này.. ! Chị đang hát hay.. Tụt cả hứng.

– Hát lúc nào chả được, em phải hỏi thì mới biết đường chứ.

– Ừ ha, chị quên.. Đến rồi kìa nhóc.. hihi.

Trước mặt nó là một siêu thị, đúng hơn là cái nhà to tướng.. Để biển tên ở trên thôi, nó thì chưa vào siêu thị bao giờ, chỉ thấy trên tivi.. Chắc bên trong cũng toàn hàng hóa ý mà.

Dựng cái xe, xong lấy vé.. Chị hồn nhiên khoác tay nó đi vào phía cổng.. Bước vào thì thấy không khí mát hơn bên ngoài.. Chắc có máy lạnh, cũng như nó nghĩ, trong siêu thị.. Toàn hàng hóa bày la liệt, khác ở chợ mỗi cái không có người bán hàng thôi.. Vừa vào thì chị chạy mất hút vô phía giá toàn đường, bột ngọt… Lục xục.. Xách ra hai gói bột to tướng…

– Nhóc ơi, cầm hộ chị với, nặng quá.. hihi. – Hóa ra đi cũng chỉ làm chân khuân vác cho chị, chứ làm gì đâu, người nó thì bé.. Cầm hai túi bột đó, kiểu bế em bé ý.. Đến khổ.. Chưa hết, chị còn đặt thêm cả mấy thứ lên nữa, toàn là hoa quả… Nặng khiếp.. Loanh quanh một vòng, chị nói một câu mà nó thấy sướng hết cả người..

– Tầm này đủ rồi, thui về nào nhóc tồ hihi..

Bê cái đống ra quầy thanh toán mà chị chỉ, nó đặt xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên của con bé thu ngân…

– Anh chị bán bánh à?

– Ui bé này đoán chuẩn ghê nhóc nhỉ hihi. – Hồn nhiên dễ sợ, chị ơi là chị, nhiều lúc nó không thể tin chị hơn tuổi nó cơ.

Nó chỉ lắc đầu cười cười với con bé thu ngân, vì chả biết nói gì hơn nữa. Sau khi nghe giá tiền thì nó tính móc ví ra trả, cái định nghĩa đi với con gái con trai phải “ga – lang” là lẽ đương nhiên.. Cái gì không biết thì thôi, riêng cái này thì nó biết.. Ấy vậy mà chị, không cho nó trả.. Ờ thì thôi, nó cũng đâu phải đại gia gì mà oai chứ.. Tuỳ chị.. hehe.

Khuân cái đống đồ ý ra ngoài, thì chị cứ giục…

– Nhóc ơi, về mau thôi muộn rồi á.. Chị còn làm nữa…

– Bộ ai lúc nãy cứ chọn tới chọn lui không quyết.. Lại còn.

– Thôi thôi, về đi nhóc ha.. Về chị đền cho.. hihi – Đền cái gì vậy nhỉ, tò mò quá.

– Rồi đi…

Đợi chị leo lên xe, nó phóng về quán.. Chị vẫn ở tư thế cũ, kiểu bám kì lạ. Được cái nó nhớ đường với lại chỗ này cũng gần quán lên đi một lúc là về thôi.. Về thì thấy anh Vinh ngồi ngoài như mọi hôm, chắc đến ca anh rồi.. Thấy anh, nó và chị cùng chào.. Xong chị còn nhờ anh mang cái đống kia vào bếp hộ nữa chứ.. Sướng, nhưng nó cũng bê vì nhiều, hai anh em mỗi đứa một nửa.. Cho đỡ áy láy.. Vừa vào trong bếp, anh Vinh nói.

– Cu M, bây giờ anh có việc chút, mày ra trông hộ anh một lúc được không?

– Dạ được anh, giờ này trong khu cũng ít khách mà.

– Ừ, anh đi tý rồi về thôi.. Thế nhé.

– Vâng. – Trông anh có vẻ vội vã lắm, cũng không sao, giúp được ai thì giúp, dù sao.. Anh với nó cũng thân hơn so với mấy thằng đực trong quán mà.

Anh Vinh bước ra cổng, nó cũng đi theo luôn.

– Ủa nhóc đi đâu vậy? – Chị từ ngoài vô hỏi nó.

– À, anh Vinh có việc, nhờ em trông chút mà.

– Thế hả, hihi.. Nhóc cứ trông đi nhá.. hihi. – cười gì mà dữ vậy, lạ thật, chả hiểu chị sao nữa…

Xong chị chạy vô bếp luôn.. Rồi nó lại thấy nhỏ Mi đi vào, chắc vừa đến.

– Đến giờ rồi, lại đi đâu đấy, không làm à? – Chế độ lạnh đang sử dụng rồi, haizz.. Dạo này toàn thế, ai làm gì nhỏ đâu chứ, giá như nhỏ cứ hiền như nhỏ Yến phải tốt không?

– Ra ngoài coi xe giùm, anh Vinh đi có việc. – Nhỏ như thế, nó cũng thế.. Chả cố tỏ ra thân thiện làm gì, cứ lạnh mà sống, mấy ngày nay nhỏ không cười với nó.. Chắc ghét nó rồi, càng tốt.. Không quan tâm.

– Ừ – Xong nhỏ vào khu, còn nó ra ngồi cái ghế, đang bỏ trống của anh Vinh, ông này đi đâu mà vội thế không biết?

Ngồi ngoài mới thấy chán, công việc này cũng nhẹ nhàng… Khách đến, chào một cái rồi dắt xe hộ người ta thôi.. Tầm này ít khách lên cũng nhàn. Nó ngồi trên ghế phía ngoài mà nhìn quanh con đường… Mọi người dường như rất tấp nập đi đâu đó… Không khí Hà Nội thì thường là vậy, vội vã lắm… Đôi khi, một chiếc ôtô vụt qua mang theo làn gió mát với cái mùi khó chịu của xăng dầu… Được lúc thì chị đi ra, kèm theo một cái đĩa.. Trên đó là… bánh. Lại được ăn rồi, hehe.

– Đền cho nhóc nè.. hihi.

– Hì, em xin nha. – Nó cầm luôn cái đĩa của chị đưa, hóa ra lúc nãy tính đền cái này đây.. Gì chứ, ăn thì duyệt.

– Nhóc vô đây ăn đi, kẻo bụi á.

– Thôi, em ăn ở ngoài này được rồi, chị cứ vào đi, còn phải trông nữa mà..

– Ừ, vậy chị vào nha nhóc.. hihi, đừng ăn tham khéo nghẹn á.. hihi.

Xong chị chạy vô luôn.. Ai ăn như bà mà sợ nghẹn chứ. Ngồi ăn ngoài cũng hơi ngại, cơ mà quan tâm quái gì.. Ăn là phúc rồi.. Miếng đầu tiên theo cảm nhận của nó, bánh chị làm rất ngon, kiểu này mở tiệm cũng được đấy chứ.. Chợt nó thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, đúng hơn là nhìn vào đĩa bánh của nó.. Một cách thèm thuồng.. Hai đứa trẻ, một trai một gái.. Đứa con gái đang gối đầu lên đùi đứa con trai.. Chắc chúng là hai anh em.. Nó tiến đến gần.. Thằng bé hoảng sợ, lay lay con bé…

– Em ơi dậy mau…

– Dạ, em xin lỗi anh.. Em đi ngay đây ạ, em gái em nó mệt quá nên nằm nhờ.. Anh đừng đánh.. – thằng bé quay sang nó, mếu máo và tiếp tục nay con bé.

– Không sao đâu, em cứ nằm đấy.. Anh cho hai đứa cái này nè.. – Nó chìa cái đĩa bánh của chị cho hai đứa bé, có lẽ chúng cần thứ này hơn là nó.

– Dạ.. dạ anh cho em thật à? – Thằng bé hướng cái mặt lem luốc kèm theo ánh mắt ngạc nhiên.

– Ừ, hai em ăn đi.

Thằng bé đỡ em nó dậy ăn.. Nhìn con bé ăn trong khi khóc thút thít mà nó chạnh lòng.. Còn thằng bé thì không ăn, chả hiểu sao nữa?.. Vài người đi qua còn buông những câu nói…

– Trông quán cà phê mà bày đặt, giúp ăn xin…

– Mẹ cái loại đạo đức giả…

À ừ phải, nó đạo đức giả.. còn các người đạo đức thật thì có đành lòng đứng nhìn hai đứa trẻ gầy gò này lả đi vì đói không, hay các người không có đạo đức, chắc các người chưa bao giờ phải ăn cơm với nước sôi và lạc muối.. Còn đây, chúng không có gì để ăn cơ.. Lúc đưa bánh, thằng bé còn nói một câu mà nó thấy sống mũi mình cay cay.. Và cũng là lý do thằng bé ngần ngại chưa ăn.

– Em cứ ăn đi, thừa đâu anh ăn…

Ấy vậy mà con bé không chịu, cứ nó một miếng, anh nó một miếng. Đó, một đứa trẻ còn có tình cảm như thế.. Những người qua đường liệu đã bằng chúng chưa? Nhìn hai đứa ăn ngon lành mà nó thấy thương hai đứa… Trên đời này cuộc sống của nó, vẫn còn sướng hơn rất nhiều mảnh đời bất hạnh khác… Nó cũng không phải nhân ái hay tốt bụng gì cả, nhưng thật sự nó không đứng yên nhìn cái cảnh này được, nếu có ngày nó như vậy thì sao nhỉ? Nó có chịu đựng như hai em không? Hai đứa ăn xong thì trả nó cái đĩa…

– Dạ.. em cảm ơn anh.. nhiều lắm.. – Thằng bé khóc, rồi cúi đầu trước nó lia lịa. Thằng bé này chắc tầm mười hai mười ba tuổi, còn con bé em tầm tám chín tuổi thôi.. Nó xoa đầu hai đứa bé…

– Không có gì đâu em…

Bỗng con bé em giật giật cái áo nó.

– Anh là người tốt, tặng anh này hihi.. – con bé cười típ mắt, móc ra cho nó một cái kẹo mút giấy bọc kẹo đen đen… Rồi hai anh em chúng dắt nhau đi sau khi chào nó.. Nhìn theo hai đứa trẻ, mà nó ước.. Giá như nụ cười đó xuất hiện ở một gia đình khá giả hơn thì thật tốt.. Nhưng đời mà, nhiều thứ chúng ta không thể ngờ được…

Mỉm cười vì nó vừa làm một việc tốt, đấy là với riêng nó. Cầm theo chiếc kẹo của em về với chiếc ghế của anh Vinh.. Chợt, ba nhỏ Chi, Phương Anh, Ly.. Không biết đâu ra mà tất cả đều đứng ngoài cửa quán nhìn nó, với ánh mắt kì lạ. Gì vậy trời.. Đi uống cà phê mà suốt ngày kéo đội đi. May mà nó đang ngồi trông xe, đỡ phải tiếp mấy nhỏ này. Ngồi xuống cái ghế, nó làm như không có mặt mấy nhỏ… Thong thả nhìn đường tiếp, vì cũng không thấy xe mấy nhỏ đâu mà dắt.. Chắc mấy nhỏ tự làm rồi, càng đỡ mệt. Ông Vinh đi đâu mà lâu vậy nhỉ…

– Ủa M không làm à? – Không, mình trông xe giúp anh Chút. – Vậy bọn mình vào nha. – Ừ…

Với nhỏ Chi thì nó vậy thôi.. Ít ra còn có cảm tình chút, chứ hai người kia thì chịu.. Một như không biết nói.. Một thì như quỷ.. Nó sợ.

Xong ba nhỏ đi vào trong quán, nó ngồi bóc kẹo của em cho ra ăn, ngon thật, không được ăn bánh thì ăn kẹo vậy hehe.

Nó chỉ ngậm thế thôi chứ không dám cắn.. Đơn giản là nó thấy cái kẹo mút này ngon hơn những chiếc khác.. Có lẽ vì trong đó có chứa tình cảm hồn nhiên của một cô bé dành cho nó.. Bất giác, nó bật cười.. “Anh là người tốt…” Thật ư?.. Cảm ơn em nhé cô bé.

Ngồi tự kỷ thêm lúc nữa mới thấy ông Vinh về… Mà đèo thêm nhỏ Yến mới lạ chứ… Nghi lắm nha, nó phải trêu mới được…

– Hehe, hai anh chị đi đâu mới về vậy? Làm em phải trông lâu ơi là lâu nè. – Anh đi đón Yến, thôi chú vào được rồi mà. – Đi đón.. Bộ hai người… – Ừ.. Từ mấy hôm M về quê á.. hi – Nhỏ Yến đỏ mặt lí nhí. Hơ thế là chuẩn rồi, ông Vinh trông lù khù thế mà tán được cả nhỏ này. Siêu thật. – Chưa đánh đã khai.. hehe, thôi em vào đây anh Vinh. – Ok.. Cảm ơn chú nha. – Cậu vào luôn không. ? – Có…

Rồi nhỏ vô luôn, nó cầm đĩa bánh rồi cũng vào nốt… Anh Vinh và nhỏ Yến hợp thật.. Hai người đều tốt, nhỏ Yến xinh.. Còn anh cũng không phải xấu trai gì.. Còn to cao hơn nó nữa chứ.. Đáng mừng cho họ, nó mỉm cười vô bếp để cái đĩa vào chậu xong ra chỗ ngồi quen thuộc của mình trong quầy, với cây đàn… Quán giờ đông khách nhưng ai cũng ổn định hết rồi, không phải tiếp nữa… Không khí im lặng vẫn bao trùm khi nó bước vào.. Có lẽ họ đang chờ một bản nhạc, hay dù họ không chờ nó cũng chơi cho có tiếng chút chứ.

Lướt một vòng quanh khu, nó đụng phải những ánh mắt ở bàn nhỏ Chi từ hai nhỏ còn lại… Chắc là vẫn lạ vụ lúc nãy nó rảnh giúp người ta.. Đầu óc mấy chị tiểu thư thì thường là vậy thôi, nó phớt lờ những ánh mắt đó để chăm chú vào cây đàn qua một bản nhạc.. Hôm nay tâm trạng nó rất lạ, lên bản nhạc mà nó chọn cũng sẽ lạ không theo phong cách nó thường chơi trong quán.. Bản rivers flows in your.. Một bản nhạc trong số những bản của Nhật mà thằng Long cho nó nghe.. Hình như của Yiruma thì phải..

Tiếng đàn của nó, nó luôn là đứa cảm nhận tốt nhất.. Chắc chắn cũng không thể coi là chuyên nghiệp được.. Nhưng đủ cho người nghe thấy hay và thấy đúng nhạc khi nghe nó đàn.. Bản này đôi lúc còn thêm một nốt dừng, như để lắng đọng… Mọi cảm xúc đang cao trào vậy.. Nó cảm thấy thật thích thú.. Khi được chơi bản nhạc này.. Kết thúc thì nó lại chạy xuống dọn bàn cho một số vị khách đi về… Mà hôm nay nhỏ Ly cũng không trêu nó nữa.. Kì lạ quá, mong là nhỏ thay đổi thật.. Ba nhỏ vẫn còn ngồi đó, mãi sau khách đã về gần hết rồi mới chịu về.. Nó chạy ra tính tiền mà chỉ.. nhìn nhỏ Chi.. Mặc kệ hai nhỏ kia nghĩ gì. Lúc sau thì nó cũng về phòng luôn..

Đang ngồi xơi mì tôm thì, thấy máy có tin nhắn.. Từ một số điện thoại nó thấy quen mà không có lưu.. Tin nhắn trước cũng xóa hết rồi.

” Anh ơi, đang làm gì vậy?” – Đó, chả hiểu ai nhắn, mà ngoài anh Cương thì nó làm gì có người thân nào trên này mà “anh” nhỉ. Lúc sau hết bát mì lại có thêm một tin nhắn nữa từ số đó…

” Người thì xấu mà còn kiêu thế anh? ” – Đứa nào nhỉ, còn dám chê nó xấu.. Nó cũng muốn nhắn tin hỏi ai, nhưng căn bản là máy hết tiền.. Nên chịu.

Ăn xong ưỡn ẹo bên ngoài tý cho tiêu rồi về phòng học chút rồi đi ngủ… hôm nay có tiến bộ thật.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196
Thông tin truyện
Tên truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật 02-07-2024 15:04:08
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Nữ sinh học vẽ (Update phần 22)
Bé Yến dâm đãng (Update phần 28) - Minh Lê
Bố cục (Update phần 42)
Đụ bà chủ đa tình (Update phần 13)
Lão Thọt (Update phần 26) - nguoikechuyendoi
Cô học trò của tôi (Update phần 14)