Mãi mãi yêu em – Quyển 1
Sau khi về Hà Nội, nó cảm giác như đã đi rất lâu mặc dù chỉ là một ngày vui chơi cuối tuần. Hôm nay nó không qua em vì phải dọn phòng trọ khá là bẩn, em đòi qua nó cũng không cho, đơn giản là chẳng đời nào em để yên cho nó làm đâu. Em của nó đảm lắm. Hà Nội trời rét cắt da cắt thịt, không khí tết Nguyên Đán đã tràn về khắp mọi nơi, nhiều cửa hàng bắt đầu trang trí hình Phúc Lộc Thọ với màu đỏ tươi và chữ vàng đặc trưng ngày tết, rồi có nhiều khuyến mại ưu đãi, quảng cáo khắp thành phố nữa. Dân thành phố công nhận có nhiều đồ kì lạ hơn ở quê nó, nói ra cũng chẳng kể hết được, chỉ biết nó sắp về quê với gia đình điều này làm nó có tâm trạng vui lắm. Buổi chiều đi làm. Quán caffe của chị nay đã tự biết trang trí phía bên ngoài mà không cần đến thằng như nó khơi ra, tụi này biết tự túc từ khi nào nhỉ… Nó lẩm nhẩm trong đầu khi dắt chiếc xe đạp vào bãi đỗ sau khi chào anh Vinh. Đến khu của nó gặp chị. Chị mỉm cười nhìn nó, rồi chạy lại gần mặt vênh vênh ra điều tâm đắc lắm.
– Nhóc thấy sao?
– Ừm, nay trông xinh hơn, trang điểm đậm nên hơi già, nhưng ăn mặc thì đẹp.. Á.. á.. !!
– Cho bình phẩm lại..
– Thì đẹp nhưng… Em chưa nhìn kĩ lắm đâu..
Ấy, là chị hỏi cái khu bên ngoài trang chí ra sao, nó mới trêu chút đã bị cấu rồi, đanh đá quá trời.
– Xì.. Cả buổi trưa của tôi đấy ông tướng, chê là không xong với tôi đâu!
– Hehe.. Thế bên ngoài đẹp rồi ha.. Trong này khỏi làm gì nữa chị nhỉ?
– Vậy đâu có được.. Nè, đến lượt nhóc á.. hihi..
Chị cười gian gian đẩy dưới gầm bàn cả thùng đồ trang trí tết, hóa ra chuẩn bị sẵn đợi nó, tưởng được tha cái món này rồi chứ híc..
– Sao lại là em, lúc nào cũng là em vậy!
– Vì nhóc là con trai.. Tị nạnh với con gái hả?
Chán, lại lôi cái định nghĩa ý, con trai thì phải làm cái này cái kia, phải biết ga lăng, phải biết nhường nhịn con gái, ai bảo trong khu nó có mỗi ba đứa mà mình nó là con trai chứ. Xui thiệt, đã thế nhỏ Mi bê khay caffe đi qua còn buông một câu rất ư là “ngọt”..
– Đến muộn còn nói nhiều.. Cậu làm cho nhanh đi, khách họ vào đông rồi kia kìa.. !
– Thế nhé, chị vô bếp chút.. Chịu khó, tý xế chị kiếm đồ ăn cho.
Chị là vậy, cũng quan tâm đến nó chẳng kém em và nụ cười chẳng thể nào tắt trên môi chị mặc dù chị có buồn.. Nó hì hụp dán dính rồi treo, các phong bao lì xì đỏ, các hình ảnh chúc phúc của bé trai bé gái gì đó chẳng biết tên.. Rồi đồng tiền giả trên cành cây hoa Đào ai đã chuẩn bị sẵn ở khu nó.. Lại còn ánh sáng.. Nhưng tay một việc, đầu nó lại suy nghĩ về việc khác, nó có thể thấy nụ cười của chị đã gượng, gượng rất nhiều, quầng thâm ở mắt cho biết chị đã thức khuya.. Để lo nghĩ và buồn rầu về một việc gì nó không thể biết, nó thương chị, nên chỉ im im làm.. Xong xuôi mọi điều trang trí, nó ngắm lại xung quanh. Nhỏ Yến đi qua, chọt vô cái Lì xì, cười cười..
– Năm nào cũng chỉ mong có nhiều cái này..
– Lì xì hả?
– Ừm hihi.. Sắp tết rồi còn gì nữa?
– Mình biết rồi, mình thì chẳng thích lì xì nhiều..
Nhỏ Yến bĩu môi.
– Thế cơ à.. Điêu..
– Mình khoái tiền mặt, chứ lì xì to mà giá trị bên trong ít cũng như không.. hehe..
Nhỏ Yến phì cười đập vai nó một cái.
– Minh hâm hihi.. Thôi đi làm đi, đứng đấy, chị ra oánh cho bây giờ.
– Chị trong bếp hả?
– Ừm..
Nó để lại việc, chạy vô kiếm chị, chẳng hiểu sao, nó cứ bất an cảm giác như thấy được chị phút giây nào quí báu phút giây đó. Thấy chị ngồi gần lò vi sóng. Tay úp vào mặt, ngả xuống đầu gối, hai vai run run. Nó nghe tiếng nấc nhẹ.. Hốt hoảng đến gần chị.. Nhưng nó, chỉ lay chị thôi, vì chưa hiểu sao chị khóc mà.
– Chị ơi..
Chị vuốt mặt nhanh chóng như giật mình.. Tay dụi mắt rồi ngước lên nhìn nó bằng con mắt đỏ hoe, sưng mọng..
– À.. Ừm. Chị đây, xong chưa nhóc?
– Xong rồi, sao chị khóc vậy?
– Xong thì ra, để chị coi nào.. Hihi..
Chị gượng cười đẩy nó ra vẻ hào hứng, nhưng nhạt nhòa, nó thấy buồn, tức giận, nhiều cảm xúc khi đứng trước chị.. Chị đang cố đánh trống lảng.
– Tại sao khóc?
Nó gằn từng tiếng một, cho chị biết nó đang giận, chị nhìn nó hơi sợ, miệng lắp bắp..
– Không.. Có.. Gì đâu mà.. Thôi ra đi nhóc..
– Nếu chị còn muốn nói chuyện với em nữa thì cho em biết một lý do thích đáng.. Không thì em xin nghỉ từ ngày mai.
Nó nói lạnh băng gỡ bàn tay đang bám vào bắp tay nó của chị ra, thái độ nó rất ghét phải áp dụng với ai mà nó yêu thương như chị, nhưng lúc này nó cần biết sao chị khóc vì thấy chị như thế, nó không thể chịu được. Có gì đó rất đau ở trong nó. Chị òa khóc dữ dội, up mặt vào vai nó luôn.
– Nhóc đừng hỏi chị nữa mà.. Huhu.. Đừng hỏi chị nữa.. !!.. Hức..
– Vậy không khóc nữa, nói cho em biết đi, chị có coi em là em chị không, hay em chỉ là nhân viên thường thôi?
Chị nấc vài tiếng rồi khóc nhỏ hơn, mặt buồn rười rượi.
– Nhóc có thể dành cả ngày mai cho chị không, một ngày mai thôi?
– Để làm gì.. ?
– À.. Đưa chị đi chơi, rồi chị sẽ nói cho nhóc biết.
– Đi chơi cả một ngày à.. Được rồi.
– Nhưng cả ngày mai nhóc không được nghe điện thoại hay liên lạc với ai khác.. Chỉ có với chị thôi, giống như một cặp tình nhân vậy, nhóc làm được không?
Nó bối rối vì vẻ mặt nghiêm túc của chị, đầu tràn đầy những câu hỏi về chị. Nhưng không dám nói. Nó gật đầu.
– Chỉ là đóng giả thôi, nhóc đừng suy nghĩ hay thắc mắc cứ coi như là một chuyến đi chơi thôi nhé.
– Dạ.
– Ừ.. Giờ ra làm việc đi.
Nó lủi thủi đi ra, quên cả những điều nó muốn làm rõ, người có cảm giác hoang mang lo lắng. Điều gì làm chị của nó thành như vậy. Dù sao nó vẫn còn buồn lắm. Cảm xúc này được nó thể hiện qua nhiều bản guitar buồn. Nó cứ chơi cho đến hết, nhưng cảm giác chẳng thể tan đi chút nào. Còn chị ở trong bếp vẫn lặng lẽ khóc thút thít, cả khi nó đi về. Muốn an ủi chị, chỉ vì không biết lý do mà nó tự động quay đi. Mọi thứ thật tồi tệ. Chị ơi..
..
Đường Hà Nội rét nhờ những cơn gió mùa mạnh như muốn thổi bay đi tất cả. Em đã từng nói nó là một cơn gió lớn mạnh mẽ làm nghiêng ngả các loài hoa, nó lại không muốn vậy, chỉ là cơn gió nhẹ với hoa thôi, chẳng cần mạnh mẽ để làm gì cả. Nó mạnh mẽ nó sẽ phải làm chỗ tựa cho người khác, phải che chở cho người khác, nó từng mong thế, giờ lại cứ muốn mình yếu đuối mãi bởi khi có nỗi buồn như này mới có người an ủi mình chứ. Nó ích kỷ thật. Giờ này đường vắng tanh, nó chỉ có bạn đồng hành trên đường về phòng là những cây đèn vàng mờ sương giá. Cánh cửa ọp ẹp mở ra, nó đổ mình xuống giường sau cả ngày mệt mỏi. Chẳng bõ công dọn, sạch sẽ ngăn lắp nhưng không có mùi thơm được như của nhà em. Giờ này chắc em chuẩn bị ngủ, vì hôm nay nó đi ăn rồi mới đạp về mà. Rút điện thoại ra gọi.
– “Alo.. Anh.. ”
– “Ừ.. Ngủ chưa?”
– “Dạ chưa.. Rét quá em không ngủ được.. ”
– “Ừm.. Đắp chăn nhiều vô là được mà.. ”
Giọng em bên kia đầu giây nhỏ nhỏ. Giống như thì thầm..
– “Không phải.. Ý người ta thế.. ”
– “Thế sao.. ?”
– “Người ta.. Nhớ.. anh”
Em nói kiểu thủ thỉ, hóa ra là “lạnh” vì hông ai ôm, nó bật cười.
– “Lúc nào cũng để. Người ta nói trước.. ”
– “Ừ.. anh xin lỗi.. Anh nhớ em lắm, anh yêu em nữa.. Được chưa.. ”
– “Dạ.. Được, em cũng yêu anh nhiều.. ”
Một khoảng lặng có giữa hai đứa, vì gặp nhau tâm sự đến độ hết cái để nói rồi, giờ đi ngủ nhưng chưa đứa nào chịu buông máy vì muốn nghe thêm giọng của đứa kia. Tình yêu nó dành cho em quá đậm sâu rồi.
– “À.. Ngày mai anh cũng không qua được.. ”
– “Sao vậy anh?”
– “Chị bảo mai đưa chị đi chơi cả ngày.. Chị đang buồn gì đó anh không biết.. Em biết không?”
Đầu giây bên kia im lặng, nó nghe có tiếng thở dài rồi cười nhẹ..
– “Chắc chị đang gặp chuyện gì đó.. Anh cứ đưa chị đi đi, em không nghĩ ngợi đâu, em hiểu mà”
Em của nó thông minh cũng đoán được lý do nó kể với em, vậy là yên tâm đi.
– “Được rồi.. Tối mai anh qua nhé”
– “Vâng, anh ráng an ủi chị nha anh.. ”
…
– “Em ho à?.. Trời rét phải giữ ấm nhé. ”
– “Em biết rồi.. hihi”
– “Thôi muộn rồi ngủ nha?”
– “Dạ.. À anh ơi.. Em yêu anh, anh nhớ nhé. ”
– “Ừ.. Anh nhớ.. Yêu em”
Nó cụp máy trước, người bồn chồn cho một chuyến đi chơi ngày mai với chị. Có thể, nó hơi bi quan chút, chắc chẳng có gì đâu. Đêm này Hà Nội lạ lắm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mãi mãi yêu em – Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 02-07-2024 15:04:08 |