Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài
Đêm trăng tĩnh mịch, trên thảm cỏ cạnh hồ sen trong Chúc gia trang, âm thanh rên rỉ du dương hòa theo làn gió kéo theo hương hoa thơm ngát.
Lương Sơn Bá nằm ngửa mình ra bãi cỏ, gương mặt thích thú nhìn đôi gò bồng đảo quyến rũ tâng lên xuống theo nhịp nhún cật lực của Chúc Anh Đài, hai tay chàng đưa lên xoa lấy nó, cảm giác mềm mại đàn hồi thật tuyệt vời.
– Ưhm… thiếp mệt quá…
Chúc Anh Đài mỏi nhừ ngã gục xuống người chàng, đôi môi tìm đến môi chàng mà cuốn lấy, hơi thở hổn hển mà ngọt ngào đó khiến chàng đê mê.
– Vậy thì để ta…
Lương Sơn Bá kéo chân nàng lên một chút, đẩy mông nàng nâng cao lên tạo khoảng trống để hạ thể chàng có thể tự do mà di chuyển.
Rút ra thật xa, rồi chàng nhấp mạnh hết sức…
– Ahhhh… Chàng… thật đáng ghét…
Lương Sơn Bá tăng tốc, tay bấu chặt lấy hai bờ mông căng tròn, dương vật chàng ra vào tới tấp. Chúc Anh Đài há hốc mồm thở không ra hơi…
– Ahhh… thiếp sướng chết mất… – Ưhm… nàng nhỏ một chút… nàng còn rên nữa là mọi người đều nghe thấy đấy… – Thiếp mặc kệ, dù gì mọi người cũng biết rồi… thiếp không chịu được nữa… ahhhhh…
Chúc Anh Đài bị chàng đẩy lên tột đỉnh vu sơn, đồng thời âm hộ nàng đón nhận một dòng chất lỏng ấm áp quen thuộc. Cả hai lim dim ôm lấy nhau, tận hưởng dư âm còn sót lại.
Bỗng tiến bước chân dồn dập làm cả hai hốt hoảng…
– Bên kia… – Tiểu thư… mau chạy đi… – Chát… Câm mồm… Các ngươi… bao vây lấy bọn chúng…
Cả hai nhanh chóng bị một nhóm không dưới 10 người vây quanh, đuốc được châm lên sáng rực làm khung cảnh yên bình lãng mạn phút chốc tan biến.
Một thân hình mập mạp từ từ tiến tới, nhìn thấy hai người toàn thân lõa thể, bên dưới nàng còn có một vệt dài chất lỏng chảy ra kéo dài đến tận gót chân, nhìn sang bên cạnh, cái thứ bên dưới của Lương Sơn Bá tuy đã teo nhỏ nhưng cũng đã to hơn hắn gấp nhiều lần, hắn vừa giận vừa thẹn, điên tiết hét lớn…
– Tiện nhân, quả nhiên là sự thật, ngươi dám vi phạm giao kèo… – Là ngươi, Mã Văn Tài, ta không hề vi phạm giao kèo, trước đó ta chưa hề hứa trong ba năm sẽ không thất thân với người khác – Chúc Anh Đài trả lời… – Lẻo mép, ta mặc kệ, ta chỉ biết ngươi đã phá vỡ giao kèo, vậy thì đừng trách ta độc ác, ngươi, mẫu thân ngươi, và cả Chúc gia ta sẽ lấy hết không sót một thứ, riêng ngươi, hắc hắc, ngoan ngoãn về làm sủng vật cho ta đi, haha… – Anh Đài, chuyện này là sao – Lương Sơn Bá thắc mắc… – Thiếp… – Chúc Anh Đài hai mắt đỏ hoe, nàng đã từng nghĩ tới ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy… – Haha, con kỹ nữ đó chưa nói với ngươi sao, vậy thì Mã thiếu gia ta không ngại mà cho ngươi biết, ả tiện nhân lẳng lơ đó đã thề sẽ về hầu hạ cha con ta, chậc, ta còn nhớ cái gương mặt thèm thuồng lăng loàn của ả khi được mút bảo kiếm của ta, chắc ngươi cũng từng nhìn thấy qua chứ nhỉ, hắc hắc… – Là ngươi ép buộc nàng, ta không cần biết ngươi và nàng có giao kèo gì, nhưng hà hiếp dân nữ và đột nhập tư gia trái phép là tội tày đình, ngươi đừng mong trốn tội… – Haha… còn đem quốc pháp ra trị ta sao… chắc ngươi không biết, ở đây… ta mới chính là quốc pháp. Người đâu, bắt ả đem về cho ta… – Các ngươi…
Lương Sơn Bá kéo nàng về phía sau, rồi một mình xông lên trước. Cơn giận đã làm chàng điên tiết, thân hình cao lớn lao lên, ngay lập tức hai tên bị chàng đánh văng ra xa, nhưng chàng cũng phải đánh đổi bằng một gậy vào ngực. Khó nhọc thở hắt ra một hơi, chàng tiếp tục đón lấy một tên đang lao tới, thành công né đòn rồi bẻ gãy tay hắn, nhưng lại bị một tên phía sau dùng đao chém vào lưng.
Chàng quay lại trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt uy nghi của một vị quan đức cao vọng trọng mang theo cơn giận ngút trời khiến tất cả hoảng sợ lùi lại.
Lương Sơn Bá biết một mình mình khó mà chống lại bọn chúng, chàng nhìn về phía tên đầu xỏ rồi lao vào tấn công. Nhưng bọn chúng cũng nhận ra liền bay đến ngăn cản, thế là chàng lại tiếp tục giằng co.
Từng tên, từng tên tiếp tục ngã xuống, đổi lại trên người chàng càng chịu thêm nhiều vết thương, đến khi chỉ còn lại ba tên, chàng nhân lúc sơ hở tiếp cận được Mã Văn Tài thì sức lực cũng đã cạn kiệt…
Lương Sơn Bá toàn thân đầy máu, dần gục xuống, đôi mắt chàng thiếp dần, trước mặt chàng, Chúc Anh Đài nước mắt đầm đìa gào thét tên chàng, toàn thân bị trói chặt rồi bị đám tùy tùng mang đi.
– Thiếu gia, lão gia cho gọi người về gấp… – Vậy sao? Được, tạm thời giam nàng ta lại, hôm khác ta sẽ tiếp tục xử lý… – Vậy còn hắn ta? Hắn dù gì cũng là tri huyện a… – Hừ…
Gã trầm ngâm suy nghĩ, hắn vốn định chỉ dùng uy quyền của cha hắn mà ép Lương Sơn Bá nộp người, nhưng không ngờ chàng lại phản kháng đến mức sống dở chết dở thế kia.
– Ngươi có từng nghe nói, trong thành gần đây có một đám thổ phỉ chuyên đi cướp bóc hằng đêm? – Hắn nhếch mép cười nham hiểm… – Dạ? Ý đại nhân có phải… – Hắn thắc mắc… – Ngươi nói thử xem… – Ý đại nhân là Lương đại nhân vì lo cho bách tính nên đích thân đi tuần tra, vô tình bị bọn thổ phỉ bắt gặp, vì xả thân cứu người nên đại nhân đã bị bọn chúng sát hại? – Đúng là như vậy, haha, thật không uổng công ta trọng dụng ngươi, được rồi, chuyện này giao cho ngươi, xử lý cho gọn gàng vào…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện bóp vú, Truyện cổ trang, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 23-04-2024 10:14:26 |