Hành trình chịch dạo
– A!
Tả Hồng Trần phát ra một tiếng vô cùng phẫn nộ, một tiếng đè xuống tiếng hoan hô toàn trường, khí tức lạnh lẽo bắt đầu khởi động, toàn trường lại trở nên im lặng.
Hắn nhảy xuống ôm lấy hai đoạn thân thể Thượng Quan Kỳ, từ trong lòng ngực móc ra một bình thuốc, sau khi bóp nát đan dược bên trong đổ vào miệng Thượng Quan Kỳ.
Sau khi đạt tới Tụ Linh Cảnh, võ giả rất khó chết, sinh lực dồi dào đến mức khủng bố!
Bị chém ngang lưng giống như vậy chỉ cần hợp lại đúng lúc, rót vào thần dược cứu mạng thì vẫn có thể cứu sống được. Tuy nhiên, nếu khi đánh chém rót vào linh lực cường đại, như vậy có tính chất huỷ diệt, tuyệt đối phải chết!
Huống chi, Thượng Quan Kỳ chính là bị hắc kiếm đánh chém, một thân lực lượng ở trong nháy mắt bị hắc kiếm rút hết. Đã không còn lực lượng, Tụ Linh Cảnh còn có thể xưng là Tụ Linh Cảnh sao, còn không bằng cả người phàm nữa.
Phàm nhân bị một trảm như vậy còn có đường sống?
Cho dù Tả Hồng Trần cho ăn bao nhiêu đan dược, thân thể Thượng Quan Kỳ càng lúc càng lạnh, hoàn toàn chết hẳn.
Tả Hồng Trần rốt cục dừng hành động loại không có ý nghĩa này, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía Chu Hằng, sát khí cuộn trào.
Hắn cũng chỉ có một tên đồ đệ như vậy, tuy rằng quản giáo nghiêm khắc, nhưng mà tất cả xuất phát từ mong muốn rèn khổ thành tài, đã sớm coi hắn như con trai mình. Một đồ đệ muốn tìm được sư phụ tốt cố nhiên không dễ dàng, nhưng mà một cao thủ muốn thu được một thiên tài có thể kế thừa y bát của mình thì càng khó hơn.
Tả Hồng Trần đặt lên người Thượng Quan Kỳ vô số tâm huyết, kỳ vọng, vốn đây là trận chiến cuối cùng của Thượng Quan Kỳ, lại không nghĩ tới lại là trận chiến cuối cùng khi hắn còn sống!
Lão quái vật không chút để ý hành vi mất mặt, trong lòng chỉ có mối hận giết đồ!
Hắn phải làm thịt Chu Hằng báo thù cho ái đồ!
– Tiểu tử, lão phu sẽ không để cho ngươi chết nhẹ nhàng ngư vậy, lão phu sẽ tra tấn ngươi từng chút từng chút, cho ngươi sống không bằng chết! Không chỉ ngươi, phàm là người có liên quan với một người cũng đừng mơ tưởng đào thoát, lão phu muốn giết sạch cả nhà ngươi, cho dù một con mèo, một con chó cũng đừng mơ tưởng tránh được!
Lão quái vật cũng không vội vã động thủ, toàn trường thực lực hắn mạnh nhất, hơn nữa cũng có hậu trường đáng sợ, ai dám cản trở hắn?
– Tả tiền bối, xin hãy thủ hạ lưu tình!
Nhưng mà đúng lúc này có người đứng ra.
Ánh mắt mọi người lập tức nhao nhao nhìn sang người nọ, chỉ thấy đó là một nữ nhân áo tím xinh đẹp như hoa, phong thái như tiên, không thể diễn tả bằng ngôn từ.
– Đúng là Tử Tinh tiểu thư! – A, đó là Tử Tinh tiểu thư! – Tử Tinh tiểu thư sao lại cầu tình cho Chu Hằng? – Chắc là khí khái anh hùng của Chu Hằng đả động mỹ nhân!
Một trận kinh hô, Nguyễn Giai Oánh dịu dàng thi lễ với Tả Hồng Trần một cái, nói:
– Thiếp Nguyễn Giai Oánh, xuất thân Thiên Bảo Các, xin tiền bối đại nhân hãy rộng lượng, thả người này một con đường sống, dù sao, đây là quyết đấu công bình!
Công bình? Công bình cái quỷ, Tả Hồng Trần không biết đã nhúng tay mấy lần rồi, sớm con bà nó không biết xấu hổ!
Mọi người đều oán thầm không thôi, chỉ là sợ thực lực của Tả Hồng Trần cho nên chỉ nén giận mà không dám nói gì.
Thượng Quan Kỳ chết là xứng đáng!
Đánh tốt lắm! Đánh hay lắm! Giết hay lắm!
Tả Hồng Trần lộ ra vẻ kiêng kỵ, sự cường đại của Thiên Bảo Các hắn hiểu rất sâu, hơn nữa hắn cũng biết, hắn hiểu biết chỉ là một góc băng sơn của Thiên Bảo Các mà thôi, thế lực này quả thực chính là cự phách Huyền Càn đại lục, có thể cùng thế lực như vậy chống lại, lưa thưa không có mấy!
Loại trình độ này hắn căn bản ngay cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có!
Hắn tuyệt không dám đắc tội Thiên Bảo Các, đừng nói hắn, cho dù Độc Huyết Tông sau lưng hắn cũng không dám! Tuy nhiên, Nguyễn Giai Oánh chỉ là người trong Thiên Bảo Các Hàn Thương Quốc, căn bản không phải là thượng tầng!
Hơn nữa, hắn cũng không đắc tội Thiên Bảo Các, chỉ không nể tình cầu chết mà thôi, chút chuyện nhỏ này hắn vẫn gánh được.
– Tiểu nha đầu, người này giết ái đồ lão phu, lão phu nhất định phải lấy đầu hắn tế đồ nhi ta, ngươi đừng có dài dòng!
Tả Hồng Trần mờ nhạt nói, giọng điệu vô cùng kiên định. Đạt tới loại cảnh giới như hắn, võ đạo chi tâm tất nhiên thủ vững không dời, nếu đạo tâm không ổn thì cả đời cũng không có tiến bộ.
Nguyễn Giai Oánh lòng tràn đầy chua xót, nàng mấy ngày trước mới đến, còn chưa có cơ hội gặp mặt Chu Hằng. Tuy rằng Chu Hằng lần thứ hai trắc nghiệm linh thể rất bình thường, nhưng nàng vẫn rất hoài nghi, nên muốn tiến thêm một bước tìm hiểu lai lịch của hắn.
Chỉ là không nghĩ tới Chu Hằng lại gây chuyện như vậy, không ngờ trêu chọc phải một lão quái vật Ích Địa tam trọng thiên, người này ở toàn bộ Hàn Thương Quốc đều có thể liệt vào cao thủ đứng đầu, người có thể đánh thắng Tả Hồng Trần không tới một bàn tay.
Chu Hằng… Chết chắc rồi!
Tả Hồng Trần như mèo vờn chuột, hắn muốn cho Chu Hằng hưởng thụ một chút tư vị tuyệt vọng trước, chỉ là Chu Hằng cũng không cho hắn thấy vẻ mặt này, không ngờ vẻ mặt vẫn ung dung như cũ!
Tiểu tử này sợ tới mức phát điên rồi sao?
Chu Hằng làm sao phải sợ hãi, từ lúc hạ quyết tâm xử lý Thượng Quan Kỳ, hắn cũng đã nghĩ kỹ đường lui, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp! Món bảo vật này đều có thể ngăn cản địch nhân Hóa Thần Cảnh, vậy ít nhất cũng là pháp khí cấp Hóa Thần Cảnh à?
Vậy Tả Hồng Trần làm sao phá được?
Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trong tháp tránh nạn, nơi đây cát vàng bùn trải rộng, cho dù thị lực Tả Hồng Trần tăng lên gấp một vạn lần cũng không thể tìm cho ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp sau khi thu nhỏ lại.
Về phần dẫn tới không gian chấn động, Chu Hằng cũng không cần thiết, đương nhiên tính mạng là quan trọng nhất.
– Tiểu tử, ngươi không sợ?
Tả Hồng Trần lạnh lùng nói.
– Ta tại sao phải sợ?
Chu Hằng hỏi lại, tay hẩy hẩy Tả Hồng Trần, khinh thường nói:
– Chỉ bằng lão quái vật không biết xấu hổ như ngươi mà đời dọa ta? – Ha ha ha!
Tả Hồng Trần ngửa mặt lên trời cười lạnh:
– Tốt lắm, tốt lắm, rất có ý chí chiến đấu! Như vậy thời điểm lão phu tra tấn ngươi cũng rất vui vẻ, dù sao vài ba lời cầu xin tha thứ khuất phục cũng không có ý nghĩa! – Hy vọng xương của ngươi cũng cứng như cái miệng của ngươi, có thể chống đỡ được nửa năm à!
Lão quái vật rốt cục ra tay, tay phải dò ra, cũng hóa thành một cự chưởng chộp tới Chu Hằng.
Đây cũng không phải là huyết mạch lực, mà là linh lực biến thành, lại là Cự Linh Chưởng độ lớn vượt xa Thượng Quan Kỳ, giống như mây đen bao phủ trời đất vậy.
– Hừ, ai dám động vào một cọng lông của con rể của lão phu?
Trong một tiếng hừ lạnh, trước người Chu Hằng bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân uy nghiêm, một quyền đấm thẳng tới cự chưởng che trời.
– Thình thịch!
Cự chưởng lập tức hóa thành vô số đạo toái ảnh, nam tử kia giống như đại ma thần bễ nghễ thiên hạ, ngạo nghễ đứng thẳng, khí tức đáng sợ không kém Tả Hồng Trần chút nào.
Điều này khiến cho Chu Hằng từ bỏ ý niệm tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
An Nhược Trần đến rồi!
– Phụ thân!
An Ngọc Mị ngạc nhiên kêu lên, lo lắng hoàn toàn biến mất.
– Các hạ là… Ồ, các hạ chính là An Nhược Trần sao?
Tả Hồng Trần ôm quyền thi lễ một cái:
– An huynh xin cho lão phu mặt mũi, người này giết đồ đệ ta, lão phu nhất định phải lấy đầu hắn! – Ngươi là ai, lão phu sao phải cho ngươi mặt mũi?
An Nhược Trần không chút lưu tình khiển trách, ngón tay chỉ thẳng Tả Hồng Trần, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.
Tả Hồng Trần thiếu chút nữa khí bạo!
Hắn là Ích Địa tam trọng thiên, An Nhược Trần cũng là Ích Địa tam trọng thiên, cảnh giới mọi người giống nhau, đánh nhau tám thành là lưỡng bại câu thương! Hắn khách khách khí khí, cũng không có nghĩa là hắn sợ An Nhược Trần.
Có bao nhiêu năm chưa bị người chỉ thẳng mũi măng rồi?
Trước Chu Hằng không tính là gì, người này chỉ là Tụ Linh Cảnh, căn bản ngay cả tư cách khiến hắn liếc mắt nhìn nhiều cũng không có! Giống như con voi tuyệt đối không để ý con kiến khiêu khích mình, song phương căn bản không cùng một tầng thứ, tùy ý nhấc chân cũng có thể nghiền chết đối phương rồi.
Nhưng mà An Nhược Trần lại là Ích Địa tam trọng thiên thứ thiệt, bị võ giả cùng cảnh giới chỉ thẳng vào mũi mắng, điều này làm cho Tả Hồng Trần muốn không giận dữ cũng khó khăn!
– Lão phu hôm nay nhất định phải giết người này!
Thanh âm Tả Hồng Trần cũng lạnh xuống, lật tay chộp tới Chu Hằng.
– Muốn chết!
An Nhược Trần khí phách mười phần gầm lên giận dữ, thân hình đập ra, vung quyền đấm tới mặt Tả Hồng Trần.
– Khinh người quá đáng!
Tả Hồng Trần vung chưởng đón đỡ.
Thình thịch!
An Nhược Trần một quyền hạ xuống, Tả Hồng Trần phòng ngự không có chút tác dụng, hung hăng đánh lên mặt đối phương, một tiếng trầm đục vang lên, Tả Hồng Trần lập tức bay ngược ra. Nhưng An Nhược Trần lập tức vươn tay ra, chụp lấy chân Tả Hồng Trần mạnh mẽ kéo trở về.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
An Nhược Trần liên tục ra quyền, mỗi một quyền đều nện lên mặt của Tả Hồng Trần, giống như người lớn bắt nạt trẻ con, Tả Hồng Trần ngay cả một tia năng lực chống đỡ cũng không có.
– Muốn giết con rể lão phu, ngươi là ai?
Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch!
Tả Hồng Trần bị trở thành bao cát thịt người, nào còn chút phong thái cường giả Ích Địa Cảnh nữa.
Con bà nó đã nghiền!
Nhìn thấy lão quái vật này bị quyền cước đấm đá, người xem trên khán đài hận không thể nhảy xuống thượng lên mấy quyền. Ai bảo lão gia hỏa này kiêu ngạo, ai bảo lão gia hỏa này bá đạo, ai bảo lão gia hỏa này tùy ý phá hư quy tắc!
Đánh chết lão vương bát này!
– Cha, cha đột phá!
An Ngọc Mị hoan hô một tiếng, có thể đánh cường giả Ích Địa tam trọng thiên như món đồ chơi, nhất định cao hơn một đại cảnh giới mới làm được.
– Khai Thiên Cảnh!
Tả Hồng Trần đột nhiên kêu to:
– Ngươi tiến vào Khai Thiên Cảnh!
Bịch!
An Nhược Trần lại giáng một đấm lên khuôn mặt già nua của Tả Hồng Trần, phốc một tiếng, Tả Hồng Trần mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, mang theo 7, 8 cái răng.
Mới vừa rồi còn uy phong bát diện, Tả Hồng Trần không ngờ bị đánh giống như con chó chết, sự tương phản khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng nổi!
– Con rể, lão vương bát này lấn ngươi, để cho ngươi tiễn hắn đoạn đường cuối cung!
An Nhược Trần quay đầu nói với Chu Hằng.
– Tốt!
Chu Hằng không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
– Ngươi, các ngươi dám!
Tả Hồng Trần cả kinh kêu lên, ai lại muốn chết, hơn nữa còn chết ở trong tay một tên mao đầu tiểu tử Tụ Linh Cảnh, chuyện này đối với hắn mà nói quả thực vô cùng nhục nhã, chết cũng không thể nhắm mắt.
Hắn trợn mắt nhìn lại Chu Hằng, mặc dù không cách nào động thủ, nhưng mà khí thế khổng lồ vẫn ép tới Chu Hằng.
Thình thịch!
An Nhược Trần lại thọng một đấm lên đầu hắn Tả Hồng Trần, lập tức đánh cho Tả Hồng Trần mất đi năng lực phản kháng, cái đầu cụp xuống như cá chết.
– Ta là người Độc Huyết Tông, các ngươi không thể giết ta!
Tả Hồng Trần kêu to, hắn không muốn chết, càng không muốn chết trong tay Chu Hằng.
– Độc Huyết Tông thì thế nào!
Chu Hằng cũng là người to gan lớn mật, lúc trước bị Tả Hồng Trần làm cho giận dữ, lúc này nào có đạo lý không dám ra tay, huống chi một võ giả Ích Địa tam trọng thiên có thể cung cấp cho hắn bao nhiêu linh lực tích lũy, làm sao có thể bỏ qua!
Hắc kiếm tế xuất, Chu Hằng không chút do dự một kiếm vung qua!
Phốc!
Cái đầu tái nhợt của Tả Hồng Trần lập tức rời khỏi cỏ, đôi mắt già vẫn còn mang theo oán hận mãnh liệt, lại không thể tin, hai người này lại dám giết mình.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình chịch dạo tại nguồn: https://truyensexngan.net
An Nhược Trần hài lòng nhìn Chu Hằng, con rể này sát phạt quyết đoán, không chút nào úy kỵ nào, tuyệt đối tiền đồ vô lượng!
Lúc này, trên khán đài vừa xì xào, tiếp đó biến thành một mảnh sóng triều.
– Cái gì, An Nhược Trần không ngờ đột phá tới Khai Thiên Cảnh! – Hắn không ngờ thật bước ra một bước này! – Ở toàn bộ Hàn Thương Quốc cũng có thể xông pha, cho dù Độc Huyết Tông cũng phải nghĩ lại, muốn hưng sư động chúng, xuất động cao thủ đến trấn áp hay không? – Độc Huyết Tông tuy rằng cường đại, nhưng thanh danh rất xấu, nếu như thật muốn tới, tuyệt hội sẽ khiến thế lực mạnh mẽ của Lãng Nguyệt Quốc tới trấn áp! – Chu Hằng không ngờ là con rể An gia! – Tiểu tử này đúng là cá chép vượt long môn, hiện tại ai còn dám ra tay với hắn? Cường giả Khai Thiên Cảnh a, đây chính là cường giả chiến lực mạnh nhất Hàn Thương Quốc!
Lữ Tố Nga mặt xám như tro tàn, nàng biết thù của mình là tuyệt đối báo không được, cho dù nàng đột phá Sơ Phân Cảnh làm thịt Chu Hằng, cũng chắc bị lửa giận của An Nhược Trần đốt sạch. Chẳng những nàng phải buông bỏ ý niệm báo thù, còn phải nghĩ biện pháp chống lại sự phẫn nộ của Chu Hằng, dù sao nàng đang âm thầm động tay chân vài lần.
Liễu Thừa Tuấn cũng như cha mẹ chết, hiện đang cho hắn 1 vạn lá gan cũng không dám chống lại Chu Hằng, hậu thuẫn của người ta không biết cao hơn hắn bao nhiêu!
– Hừ!
Liễu Thánh Kiệt lại hung hăng nắm chặt tay, An Ngọc Mị từng là một trong đối tượng mà hắn thầm mơ ước, thậm chí có thể nói là hắn coi trọng nhất, sau lưng có một lão tử Ích Địa tam trọng thiên, nếu như có thể cưới được nàng liền có thể vượt xa đối tượng điện chủ còn lại, độc bá Hắc Thủy Điện.
Không nghĩ tới An Ngọc Mị lại trở thành nữ nhân của Chu Hằng!
Vì sao cố tình là Chu Hằng? Một con kiến căn bản hắn không để vào mắt, quả thực là đang tát lên mặt hắn!
Hơn nữa, con kiến này chính là song linh thể, không gian đan điền ít nhất gấp năm lần thậm chí gấp sáu lần người thường, lại còn nắm giữ Thế Cảnh! Đối thủ như vậy nếu không sớm ngày loại bỏ, quả thực khiến hắn ăn ngủ không yên.
Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải xử lý hắn!
Liễu Thánh Kiệt nhắm hai mắt lại, bắt đầu tự hỏi.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình chịch dạo tại nguồn: https://truyensexngan.net
An Nhược Trần làm theo ý mình, sau khi vỗ vỗ bả vai Chu Hằng, phiêu nhiên đi ra.
Thời điểm hắn nhận được tin tức ngọc bài truyền của ái nữ, đúng là thời khắc mấu chốt đột phá, thiếu chút nữa khiến hắn bị tẩu hỏa nhập ma! Cũng may mà vượt qua được liền vội vàng chạy đến giải nguy cho Chu Hằng.
Hiện tại nguy cơ giải trừ, hắn phải đi về củng cố cảnh giới trước, nếu không đan điền vừa mới sáng lập rất có thể sẽ sụp đổ, rơi trở lại Ích Địa Cảnh.
Chuyện nguy hiểm như vậy hắn không gượng dậy nổi.
Hiện tại ai cũng biết Chu Hằng là con rể của hắn, người nào dám động vào một sợi lông măng của hắn, không sợ lửa giận của một vị cường giả Khai Thiên Cảnh diệt sạch sao? Dù tính muốn xuống tay với Chu Hằng cũng phải tiến hành lén lút, bí ẩn, nếu không hậu quả cũng không ai chịu nổi.
Chu Hằng mang theo tam nữ An Ngọc Mị về An gia trước, tiểu viện là không thể ở, nếu không khẳng định ngay cả cánh cửa cũng bị người ta đạp vỡ, mà An gia? Ai dám tiến vào!
Mới vừa trở lại An gia, thấy người tới bái phỏng nối liền không dứt, không có biện pháp, ai bảo An Nhược Trần bây giờ là cường giả Khai Thiên Cảnh duy nhất Thiên Hàng Thành! Trước kia 9 ngọn núi liên thủ còn có thể chống lại An Nhược Trần được, hiện tại thì mạnh yếu đã phân.
Đây tuyệt đối là nghiền ép, ai mà không lo sợ.
An Ngọc Mị bảo người hầu từ chối khéo, ai cũng không thấy, tuy nhiên khi biết được Nguyễn Giai Oánh tới bái phỏng, xuất phát từ tôn trọng với Thiên Bảo Các, lại nói Nguyễn Giai Oánh từng cầu tình cho Chu Hằng, An Ngọc Mị vẫn để cho nàng đi vào.
Nguyễn Giai Oánh đưa tới một đống lớn lễ vật, với chúc mừng An Nhược Trần đột phá Khai Thiên Cảnh. Cường giả như vậy ở Hàn Thương Quốc chỉ đếm được một bàn tay, có thể tiến vào cảnh giới này, liền có tư cách chia sẻ trọng khí trong nước, coi trọng như thế là phải.
An Ngọc Mị thay mặt cha cảm ơn, nhận lấy lễ vật, chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, mục tiêu của Nguyễn Giai Oánh thật ra là Chu Hằng, lại khiến cho nàng giống như ăn dấm, rất nhanh đưa đối phương đi.
Chuyện này tự nhiên phải thẩm vấn Chu Hằng.
– Tiểu sắc lang, thành thật nói đi, quan hệ của ngươi và nữ nhân kia của Thiên Bảo Các là thế nào?
An Ngọc Mị thay một cái váy ngủ mỏng manh, nàng vừa mới tắm rửa xong, tóc đen còn nhem ướt, bắp thịt bóng nước đinh sát lớp vải, càng thêm kiều diễm ướt át.
– Nữ nhân kia không đơn giản!
Chu Hằng nhướng mày, lần đầu tiên tiến hành trắc nghiệm linh thể hắn không có kinh nghiệm, để hắc kiếm oanh phá Linh Tinh Trụ, về sau tuy rằng hắn che giấu, nhưng cũng không thể giải trừ hoài nghi của Nguyễn Giai Oánh, hiện tại lại đuổi tới Thiên Hàng Thành này.
Hắn tuyệt không tin Nguyễn Giai Oánh bôn ba tìm kiếm chủ nhân cho Thiên Bảo Các, loại chuyện hoang đường này hắn tin mới là lạ.
– Đương nhiên không đơn giản, người ta chính là đệ nhất mỹ nữ Hàn Thương Quốc à!
An Ngọc Mị nằm lỳ ở trên giường, co đôi đùi đẹp lên, áo ngủ rũ xuống, lộ ra hai cẳng chân bóng loáng trắng như tuyết khép lại, quần lót màu đen lộ ra một chút góc mép, chọc người ta thèm nhỏ dãi.
Nếu An Nhược Trần đã ở trước mặt mọi người thừa nhận thân phận con rể của Chu Hằng, vậy nàng có tự nhiên thoải mái ngủ chung một phòng với Chu Hằng, mà làm như vậy đỡ cho hai nữa nhân Lâm Phức Hương, Cổ Tư ăn trộm nam nhân của nàng.
Nàng bây giờ khá vừa lòng với Chu Hằng.
Mười tám tuổi là Tụ Linh nhị trọng thiên đỉnh phong tuy rằng không tính quá kinh diễm, nhưng mà đan điền không gian gấp tám lần thường nhân, có được hai loại huyết mạch lực, thậm chí nắm giữ Thế Cảnh, mỗi một cái tùy tiện nói ra cũng làm cho người ta chấn động, huống chi đều tập trung trên người hắn!
Hơn nữa, nàng đã bị Chu Hằng gạo nấu thành cơm, chẳng lẽ còn đi tìm nam nhân thứ hai?
Nàng mỹ miều nhìn Chu Hằng, bộ dạng tên này tuy rằng không tính rất anh tuấn, nhưng mà nhìn kỹ, kiếm mi lãng mục, ánh mắt kiên định, gương mặt cương nghị kia tràn đầy mị lực nam nhân!
Hơn nữa hắn ở trên giường còn dũng mãnh như vậy, bình thường nàng vẫn nghe đồn một ít, nam nhân khác cũng không lợi hại đến thế!
Đúng là làm cho nàng sướng lên tiên, lại có chút sợ sệt!
Phi phi phi, sao lại luôn muốn những thứ này, đúng là xấu hổ muốn chết.
Gương mặt xinh đẹp An Ngọc Mị ửng đỏ, diễm mị không thể tả, khiến Chu Hằng nhìn mà ánh mắt đăm đăm.
– Tiểu sắc lang, lấm la lấm lét!
Nàng vuốt ve đùi thon, ngón tay thon dài như ngọc lướt trên làn da mềm mịn, đáp lại một cái mị nhãn, nói là hờn dỗi, không bằng nói là đang câu dẫn Chu Hằng.
Quả nhiên, Chu Hằng trúng chiêu, hôm nay hắn đã trải qua một trận huyết chiến, mặc dù dưới áp lực rất lớn hoàn thành đột phá, thành công nắm giữ thế, nhưng sau khi buộc chặt thì cũng cần phải thả lỏng.
Mà một vưu vật trời sinh đúng là chế phẩm tốt nhất.
Hắn chớp mắt vứt sạch quần áo nhảy trên giường, đè lên người An Ngọc Mị. Con cặc cương cứng nóng bỏng cạ cạ vào đùi nàng.
Chu Hằng ngấu nghiến cặp môi nàng, hai tay không thành thật xoa bóp cặp vú to lớn bên trong lớp áo mỏng. Cho dù cách môt lớp vải, hắn vẫn cảm nhận được hai núm vú cương lên của nàng.
An Ngọc Mị cũng không phải ăn chay, tay nàng nắm lấy con cặc Chu Hằng, xúc cảm nóng bỏng từ hai tay truyền đến khiến trong lòng nàng rạo rực không thôi.
Chu Hằng chuyển tay xuống bên dưới, tay hắn vạch quân lót sang một bên, hai ngón tay tiến vào bên trong.
Chu Hằng lập tức cảm nhận được 1 vùng ấm áo bao bọc tay hắn. Ngón tay Chu Hằng bị dâm thủy làm cho hớt nhẹp, hắn cong ngón tay móc lên, ngón cái từ trên mu lồn ấn xuống chà sát.
– An… hư… Ưm…
An Ngọc Mị khẽ rên rỉ, nàng có thể cảm nhạn được hai ngón tay thô dài đang khuấy động trong âm đạo, hai tay vuốt cặc Chu Hằng càng mạnh hơn.
Chu Hằng rút tau ra khỏi lồn An Ngọc Mị, hắn vục đầu vào giữa hai chân nàng. Một mùi hương nồng đậm đập vào mũi, kích thích đầu óc hắn.
Chu Hằng úp mặt giữa háng nàng, miệng mút chặt cái lồn hồng hào, lưỡi hắn như một con rắn linh hoạt tiến vào bên trong.
– Ưm… đúng… ư… đúng… a… chỗ đó… ưm… a…
An Ngọc Mị nhắm mắt rên rỉ, trên mặt nàng tràn đầy xuân sắc, hai má đỏ hồng mê người, miệng nhỏ phả ra từng hỏi thở nóng bỏng.
Cái lưỡi của Chu Hằng giống như có ma thuật, khiến trong lồn nàng càng ngày càng ngứa ngáy. Hai tay An Ngọc Mị không tự chủ kéo áo ngủ lên, lộ ra cặp vú sung mãn căng tròn, đầu vú đỏng bừng nhô lên thật cao.
Hai tay nàng xoa bóp bầu vú, ngón tay tự vân vê núm vú của chính mình, từng luồng sung sướng từ khắp thân thể truyền về địa não, khiến vách âm đạo ướt át mềm mại co vào, quấn chặt lưỡi Chu Hằng.
Dâm thủy bên trong âm đạo không ngừng tiết ra, chất dịch dính dính bị Chu Hằng há miệng nuốt sạch, mùi vị không biết ra sao, nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ thơm ngon.
– A… Ưm… tiểu… Tiểu sắc lang… ta… hư… hứ… Ưm… không… chịu ưm… chịu… haa… ứ… được… nữa… Ư! Mau… ưm… hãy… ư… ư… A… chơi… ưm… Chơi… ta… ư… a… đi… ưm…
An Ngọc Mị rốt cuộc không chịu nổi cầu xin, trong lồn nàng vô cùng ngứa ngáy, giống như có hàng nghìn con kiến bò loạn, cần gấp một con cặc khổng lồ lấp đầy!
Thân thể trắng hồng kiều diễm, ửng đỏ mê người.
Chu Hằng nghe vậy, nào có thể nhẫn nại được nữa? Hắn lật ngược nàng úp xuống, một tay nâng eo nàng, đẩy cặp mông lên thật cao.
Một tay kê con cặc vào giữa hai mép lồn nàng, hông thúc một cú, con cặc cương cứng gân guốc từ phía sau tiến thẳng vào trong lồn An Ngọc Mị!
– A! Ư… ư… ư… a… ưm… hư… a…
An Ngọc Mị hai mắt lim dim rên rỉ, miệng nàng há ra, nước bọt chảy xuống gối.
Chu Hằng cảm nhận được âm đạo nhỏ hẹp của An Ngọc Mị, lồn nàng co lại, ép kín đường đi của hắn.
Con cặc mới chỉ tiến vào được ⅔ đã gặp khó.
– Ngươi thật là bót!
Chu Hằng không nhịn được nói, tàu trước đến giờ, An Ngọc Mị không biết bị hắn chơi qua bao nhiêu lần, vậy mà vẫn bót như lần đầu. Điều này khiến Chu Hằng phấn khích cực kỳ, con cặc trong lồn nàng lại to thêm một chút.
Một luồng cảm giác mê mẩn kỳ dị làm tỏa khắp thân thể An Ngọc Mị, khoái cảm Chu Hằng mang lại cho nàng mỗi lần mỗi khác. Con cặc khủng bố của hắn khiến nàng mê mẩn không dứt ra được.
Hai tay Chu Hằng nắm lấy eo An Ngọc Mị, hông hắn dùng sức đẩy về phía trước, con cặc như thần trượng đóng thẳng lút cán vào bên trong!
– A! Ưm…
An Ngọc Mị hét lên một tiếng, tử cung nàng bị quy đầu đâm vào, gần như muốn rách ra, khắp trong lồn co thắt quần chặt thân cặc.
Thân thể An Ngọc Mị uốn éo trên giường, cặp mông căng tròn về cao đung đưa. Chu Hằng quen tay tét một cái bép! Sóng gợn đàn hồi dâng lên, xúc cảm cực tốt truyền lại khiến hắn không nhịn được bóp mạnh.
Thân thể An Ngọc Mị run lên một cái, trên mông nóng bỏng càng khiến nàng nứng hơn, trong lồn càng thêm vặn vẹo, eo nhỏ uốn cong xuống.
Chu Hằng cười khà khà, hai tay nắm chặt mông lớn của nàng, thân thể lấy đà nhấp mạnh vào ám đọa bó sát.
– Ưm… ư… hư… hứ… ưm… a… ư… a… a… hư… hà… hà… haa… ưm… a… ư…
An Ngọc Mị nằm sấp ra giường chổng mông lên rên rỉ, cảm giác sung sướng từ lồn truyền đến khiến nàng say mê, nóng bỏng trên mông lại kích thích dâm tính của nàng. Thân thể An Ngọc Mị càng lúc càng nhạy cảm, chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến nàng sung sướng.
Chu Hằng cũng không hơn là bao, con cặc hắn như cái máy giã vào lồn An Ngọc Mị, từng luồng xúc cảm dồn dập tấn công đại não hắn. Âm đạo nàng giống như một lỗ đen mềm mại, nuốt chửng con cặc hắn, từng tắc thịt mềm bao bọc thân cặc.
Chu Hằng nhìn hai mép lồn An Ngọc Mị không ngừng giãn nở, giống như nụ hoa đỏ rực, con cặc hắn thì tựa như thần khí bất bại đang tàn phá bên trong âm đạo.
Chợt, Chu Hằng tạm ngưng động tác, hắn xoay người nàng nằm ngửa. Thân thể hoàn mỹ của An Ngọc Mị phơi ra trước mắt hắn.
Chu Hằng ôm lấy An Ngọc Mị, khiến nàng ngồi trên đùi hắn, con cặc đám sau vào tận cùng âm đạo, chen chúc với tử cung. Từng đợt cảm giác ép chặt, co bóp từ bên trong bung ra.
An Ngọc Mị run lên một cái, trong một dòng chất lỏng màu trắng phủ lên đầu nhắc Chu Hằng, nàng rốt cuộc xuất ra.
Khuôn mặt An Ngọc Mị đỏ bừng kiều mị, hai mắt mê mẩn nhắm chặt, cặp môi đỏ hồng khẽ khép mở, trong miệng truyền ra từng âm thanh rên rỉ như mèo kêu.
Chu Hằng hôn lên môi nàng, lưỡi hắn mang theo dám thủy tiến vào khoang miệng An Ngọc Mị, quấn quýt lấy lưỡi nàng.
Hai tay bóp chặt cặp mông nảy nở tròn trịa của nàng, đung đưa lên xuống, hông hắn cũng di chuyển phối hợp nhấp vào.
Động tác Chu Hằng càng lúc càng nhanh, cuối cùng khắp phòng chỉ còn âm thanh “bạch! Bạch! Bach!” Vang vọng.
Hai bầu vú mềm mại của An Ngọc Mị ép sát lồng ngực Chu Hằng, núm vú cương lên chà sát da thịt hắn. Chu Hằng dứt khỏi cặp môi An Ngọc Mị, hắn vừa động ý niệm, một phân thân đã xuất hiện phía sau nàng.
Chu Hằng bản thể cúi đầu xuống, hắn ngậm lấy núm vú đỏ bừng của nàng, hàm răng cắn lấy day day, miệng há rộng cắn lấy bầu vú.
Phân thân đứng phia sau kéo đầu An Ngọc Mị sang một bên, con cặc dữ tợn nổi gân tách hai bờ môi nàng ra, tiến vào trong miệng. Thân cặc đi vào từng chút một, cuối cùng tiến vào đến trong họng.
Cổ họng An Ngọc Mị nhỏ bé mà dẻo dai, con cặc Chu Hằng chỉ càn thu nhỏ lại một chút là có thể miễn cưỡng tiến vào. Nước miếng ướt nhẹp thay thế dâm thủy khiến bên trong trơn trượt như trong lồn.
Khắp người An Ngọc Mị bị kích thích liên tục, trên có một con cặc, dưới cũng có một con. Trong lồn và miệng bị lấp đầy, làm cho nàng đê mê, tâm thần bay lên chín tầng mây.
Chu Hằng bản thể rời miệng khỏi cặp vú của nàng, hắn xoay tăng nhanh, nhịp nhấp, con cặc dũng mãnh nện vào âm đạo khít rịt mê hồn của An Ngọc Mị! Phân thân vốn là cùng một ý thức với Chu Hằng, cảm giác của hai bên đều truyền cho nhau, vì vậy có thể nói là sung sương gấp đôi theo nghĩa đen.
Chu Hằng nghiến răng nhấp một cú cuối cùng, hai con cặc đâm sâu vào âm đạo và cổ họng An Ngọc Mị. Hai dòng tinh dịch màu trắng nóng hổi bắn ra, lấp đầy tử cung và dạ dày nàng, tinh trùng quá nhiều, tràn ra khóe miệng nàng, chảy xuống bầu ngực.
An Ngọc Mị hai mắt phủ một lớp sương mù, thân thể cũng run run cộng hưởng với Chu Hằng, trong lồn nàng co rút mãnh liệt, tử cung hút chặt đầu khấc, một dòng âm tinh hòa với tinh dịch chảy ra khỏi hai mép lồn!
Chu Hằng thở ra một hơi đã đời.
Hắn cùng phân thân rút cặc ra khỏi lồn nàng, nằm tựa vào đầu giường, con cặc cứng rắn hùng vĩ ngỏng cao đầu chỉ thẳng mặt An Ngọc Mị.
An Ngọc Mị quỳ xuống giữa háng hắn, miệng nhỏ mở ra, đầu lưỡi phấn hồng liếm láp thân cặc, từ dưới lên trên, cuối cùng há miệng ngậm lấy đầu khấc, tay nhỏ tuốt thân cặc.
Phân thân cầm cặc dí vào lồn nàng, con cặc vân vê trêu đùa bên ngoài một hồi, sau đó dần dần tách hai mép lồn đỏ ứng ra, tiến vào bên trong.
– Ưm… tiểu… sắc… ư… lang, ta… ta… ưm… u… um… không… ưm… chịu… nổi… nữa… hà… hà… a… hơ… ưm… ngày… ngày mai… ư… ư… ư… ta… ta… ta… ưm… đi… hơ… hơ… mua… ư… cho… ngươi… vài… ưm… thị… nữ, hà… hà… hà… ngươi… Ưm… tha… cho… ưm… ta… đi… ư… a… ư…
Cảm giác chinh phục một vưu vật xinh đẹp làm Chu Hằng thỏa mãn mãnh liệt, hắn cười ha ha, nhấn đầu An Ngọc Mị xuống, thân cặc chui hết vào miệng nàng nói:
– Lần này tạm thời bỏ qua cho ngươi, ngủ đi! – Vậy… ư… ư… ngươi… ư… còn… không… Ưm… ngừng… ngừng… ưm… a… lại… đ… đi? A… ưm… hơ… hơ… hơ… ư… như… vậy… ưm… hư… ta… ta… làm… ưm… sao… ưm… ư… ưm… ngủ… hà… hà… hà… được!
An Ngọc Mị tránh thoát ma trải của Chu Hằng, ngẩng đâu lên, vừa thở gấp vừa rên rỉ nói.
Chu Hằng khiến cho phân thân ngừng lại, sau đó ôm An Ngọc Mị vào ngực, con cặc cứng rắn bá đạo đâm vào lồn nàng, bá đạo nói:
– Ta lui một bước, ngươi cũng lui một bước, cứ như vậy! – Vậy… hà… hà… ngươi… không… không… hà… hà… hà… thể… động! – Không nhúc nhích!
Chu Hằng cười khà khà búng tay tắt đèn đi.
An Ngọc Mị thở ra một hơi, con tưởng rằng thoát được một kiếp. Nhưng một lát sau, giường lại kêu lên.
– Ngươi giở trò!
An Ngọc Mị yêu kiều hừ nói, thân thể gợi cảm uốn éo trong ngực Chu Hằng, trong lồn bị con cặc của hắn khẩu động liên tục, sắp muốn nứt ra!
– Động đất mà thôi, ngủ đi.
Chu Hằng mặt dày nói.
An Ngọc Mị trợn trắng mắt, tiểu tử này da mặt dày như tường thành.
Trong phòng vẫn vang lên thanh âm nện nhau đến tận gần sáng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình chịch dạo |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chưa phân loại, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm cặc, Truyện móc lồn, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 08-07-2024 01:30:19 |